Trái Giảm Cân, Phải Dưỡng Tú Tài

Chương 11: Không thích!




Cổ họng Thục Khuê đắng nghét. Cô hoảng hồn nhìn hành động điên cuồng của Chí Kiên, mấy bận gào lên bảo hắn dừng tay nhưng đều không có tác dụng.

Cứ thế trơ mắt nhìn Kiến Văn đau đớn lăn lộn dưới đất.

Xong rồi. Tay phải Kiến Văn xong rồi. Trạng Nguyên tương lai cứ vậy mà bị phế rồi?

Thục Khuê lẩm bẩm một mình. Khoảnh khắc cô ngẩng đầu nhìn về hướng đó thì vô tình chạm phải ánh mắt đỏ đục của Kiến Văn cũng đang nhìn về phía cô chằm chằm.

Ánh mắt của sự đau đớn. Ánh mắt thù hận. Ánh mắt... hung tợn chất chứa khát khao muốn trả thù!

Kiến Văn... hắn nhìn thấy cô?

Thục Khuê giật mình, hoảng loạn. Cô muốn xác định lại lần nữa nhưng thái dương bỗng dưng đau nhức dữ dội. Một luồng sức mạnh vô hình hất bổng cô lên trời. Thục Khuê sợ hãi la hét thất thanh, mãi đến khi cơ thể nặng nề tìm được chỗ đáp xuống, cô mới phát hiện mình đã trở về căn phòng ngủ quen thuộc.

Mẹ bà nó! Bị hất tung lên trời còn kích thích hơn chơi tàu lượn siêu tốc gấp mười lần! Tim cô bây giờ còn đập thình thịch đây này!

Cảm giác lâng lâng còn chưa kịp qua đi, cơ thể bỗng nhiên lại bị người ta lay lắc dữ dội, tiếp đó là một tràng gào rống, khóc lóc thảm thiết vang lên bên tai. Thục Khuê không khỏi hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ cô ngủm củ tỏi rồi chăng?

Vươn ngón tay béo ú khều nhẹ ba người đàn ông đang ôm mình khóc, Thục Khuê rụt rè gọi thử: “Mọi người đang khóc tang cho con đó ư?”

Lời vừa dứt, đội ngũ hai lớn một nhỏ đang nhắm mắt nhắm mũi lau nước mắt tức khắc lấy hơi nửa nhịp, sao đang ré lên như tiếng đàn cò kéo quá tay. Chua chát lỗ tai.

Thục Khuê che tai, thầm nghĩ cô xong đời thật rồi. Bản thân bây giờ chắc hẳn chỉ là một oan hồn trở về đây nói là trăn trối.

Cô thở dài, sống mũi cay cay. Mặc dù chỉ sống với những người thân này mấy ngày, nhưng cô đã nghiêm túc xem họ là người nhà của mình rồi. Chỉ là không ngờ kẻ “may mắn” sở hữu vé xuyên không như cô lại đoản mệnh như thế. Đúng là trò cười cho giới xuyên không mà!

Hai mắt cũng bắt đầu cay xè, Thục Khuê hít hít mũi, bùi ngùi lên tiếng: “Ba và hai em đừng quá đau lòng. Duyên cha con và duyên chị em chúng ta tuy mỏng, nhưng tình nghĩa đậm sâu. Con không còn nữa, ba người ở lại giữ gìn sức khoẻ. Ba chớ nuông chiều thằng Ba quá đà kẻo mang hoạ về sau. Thằng Út cũng bớt đi theo anh Ba quậy nữa nghe chưa. Con cũng rất thương mọi người...”

Càng nói, cô càng phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng lắm.

Ba người kia đã ngừng khóc từ bao giờ, ba cặp mắt nhìn cô lom lom như gặp quỷ.

Kế đó, thằng Ba hốt hoảng chạy ra cửa, rống lên: “Bây đâu, lập tức mời hết thầy lang trong làng về đây cho tao! Mời thầy lang đến chữa bệnh cho cô Hai! Nhanh lên!”

Trong phòng, ông Tư Ngưng mặt mày tái mét đỡ con gái dậy, lắp ba lắp bắp nói: “Con gái ngoan... con, con, đừng vì thằng ất ơ kia mà nghĩ quẩn đó nha. Con đừng làm ba sợ!”

Ngay cả thằng Út cũng mếu máo nhào lên ôm chặt chị gái, khóc: “Chị Hai định đi đâu? Chị Hai muốn bỏ em lại á? Em không chịu đâu!”

Thục Khuê: ...

Hoá ra từ nãy tới giờ đều là do một mình cô suy viễn. Cô nào phải linh hồn hay oan hồn gì, còn sống khoẻ mạnh nhăn răng đây này.

Vì sự hiểu lầm ngu ngốc của bản thân, Thục Khuê không khỏi tức giận nói: “Lúc nãy con khều mọi người sao không ai phản ứng?”

Ông Tư Ngưng đơ khoảng hai giây, mờ mịt hỏi lại: “Có hả?”

Vừa nghe thế, Thục Khuê tức càng thêm tức, cô hỏi tiếp: “Con còn hỏi mọi người nữa đó! Mà không ai trả lời con! Cho nên con mới tưởng mình ngoẻo rồi đa!”

Thấy con gái tự dưng rủa chính mình, ông Tư Ngưng quýnh quáng bật dậy, liên tục bảo: “Ăn nói bậy bạ! Mau phun nước miếng nói lại nhanh lên!”

Thục Khuê hờn giận trừng ông.

Ông Tư Ngưng vẫn chưa tin tưởng con gái lắm, hỏi lại: “Con thật sự không có nghĩ quẩn?”

“Mắc gì con lại phải nghĩ quẩn!”

“Nghe nói con không thích thằng Chí Kiên nữa?”

“Không thích nữa! Thích hắn thì con làm chó giữ nhà cho ba!”

Lời này khiến ông Tư Ngưng hài lòng, nén không được tò mò hỏi tới: “Nghe nói con muốn đòi lại sính lễ đã cho?”

Thục Khuê nghiêm túc gật đầu, nói: “Đòi! Phải đòi bằng được mới thôi! Còn lâu con mới đem tiền nuôi chồng người ta!”

“Giỏi!” Ông Tư Ngưng vỗ tay bôm bốp, chạy tới hôn chụt chụt vào mặt con gái, sau đó vỗ ngực, vẻ mặt mãn nguyện khi có con gái trưởng thành.

Lúc này ông cũng an tâm.

Sau khi chứng minh xong bản thân vẫn còn tha thiết yêu đời không hề nghĩ quẩn, Thục Khuê mới chợt hỏi: “Sao con lại về đây được ạ?”

Ông Tư Ngưng tức giận đáp: “Thằng Ba nói con và thằng Chí Kiên lôi kéo nhau, chẳng hiểu sao con lại lăn đùng bất tỉnh. Có phải thằng đó ám hại con hay không? Con nói ba, ba qua đó lí sự với họ ngay!”

Thục Khuê thở dài, đáp: “Không phải. Do con... kích động quá nên xỉu ngang thôi.”

Ông Tư nghi ngờ hỏi lại: “Thiệt không đó?”

Hay lại có ý muốn bao che?

Thấy dáng vẻ hoài nghi của ông, cô chỉ có thể bất lực đáp: “Thiệt mà.” Sau đó không quên nhấn mạnh lại lần nữa: “Con không thích Chí Kiên nữa! Bây giờ không thích! Sau này càng không!”