Trái Đào Gieo Vào Mùa Xuân

Chương 3: Ảo tưởng




Edit: Vũ Quân

Nhà Tạ Ương cách xa trường học, đi tới đi lui thì quá lãng phí thời gian, cho nên cha mẹ đã thuê cho cậu một căn phòng ở gần trường học.

Đóng cửa lại, bật đèn lên, sau khi xác định bên cạnh không còn gió thổi nữa cậu mới bỏ tay từ trong túi ra, dọc đường đi cậu đều sợ gió đêm sẽ thổi tan độ ấm lưu lại nơi đầu ngón tay, là độ ấm từ lòng bàn tay của cô gái kia.

Sau khi tắm rửa xong cậu nắm lấy dục vọng bừng bừng phấn chấn, click mở một trang web người lớn cậu thường hay lui tới nhưng lại không hề có hứng thú, cho đến khi khuôn mặt của những cô gái kia đều biến thành Thẩm Đào.

Cô đeo tất lưới màu đen, môi đỏ phun ra nuốt vào dương v*t, ngồi phía trên lắc mông, tất cả đều biến thành Thẩm Đào.

"Đệt! Tạ Ương mày có ghê quá không vậy, người ta chỉ là một cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu thôi đấy!"

Tạ Ương tự mắng chính mình hai câu, cậu tắt điện thoại đi ném lên bàn, sau khi đặt chuông đồng hồ báo thức thì xoay người ngủ. Cậu buộc chính mình bắt đầu tự tưởng tượng ra mô hình vật lý, tưởng tượng ra bài tập cần giải, tóm lại là cậu không dám nghĩ đến cô. Cậu cứ thế trằn trọc đến khi đau đầu rồi mới đi ngủ.

Trong giấc mơ, đôi tay mềm mại không xương kia nắm lấy hạ thể của cậu, khó khăn lắm cô mới bao được hết. Động tác nhẹ nhàng cẩn thận, không biết nên lấy biên độ như thế nào, không biết nên dùng bao nhiêu sức cho đủ.

Cô do dự nâng mắt nhìn cậu, tuy gương mặt mơ hồ, nhưng cậu biết cô đang thẹn thùng.

Trong mơ cậu tự giữ lấy tay cô, nắm chặt, di chuyển trên dưới, loại dây dưa lưu luyến này khiến cậu tràn ra tiếng thở gấp thỏa mãn.

Thậm chí cậu không phân biệt được đây là cậu đang tự trấn an dục vọng bồng bột của mình, hay là vốn chỉ muốn đụng vào tay cô.

Tinh dịch trắng đục bắn ra cũng là lúc cậu ngồi bật dậy, tay sờ xuống đũng quần, quả nhiên đã ướt một mảng.

Cậu một bên đổ nước giặt vào quần lót, một bên cố gắng khiến cho mình bình tĩnh trở lại, cậu mới chỉ chạm vào tay cô mà thôi, sau này giữ khoảng cách có lẽ sẽ tốt hơn.

Từ hôm nay trở đi, ánh mắt của cậu không được rơi xuống trên người quả đào nhỏ nữa, cậu không được tìm cô nói chuyện, cũng không được bắt nạt người ta, đem những ước số ác liệt trong lòng cậu ép xuống.

Tạ Ương tự nói với mình như vậy.

Dưới ánh mặt trời có lẽ cậu còn có thể ngăn chặn dục vọng xúc động như vậy, nhưng vào những ban đêm vô ý thức, ở chỗ sâu trong linh hồn cậu, lại là thứ bản năng nhất trỗi dậy.

Thẩm Đào về đến nhà, cô ngồi trước bàn sơn móng tay, móng tay của cô rất mỏng rất mềm, nên dễ bị bẻ gãy. Mẹ cô nói móng tay từ từ chăm sóc rồi sẽ tốt lên, nên cô vẫn luôn sơn móng tay.

Kem dưỡng da tay cũng lấy một lượng lớn ra xoa đều, cô rất nhạy cảm với sự đau đớn, cô đã trừng trải qua cảm giác làn da vào mùa đông bị nứt nẻ một lần nên không bao giờ muốn nó xảy ra lần thứ hai. Cô được lớn lên trong sự nuông chiều từ bé, được tự do trưởng thành.

Trong nhà cũng không phải đại phú đại quý, nhưng chỉ cần cô muốn thì ba mẹ đều sẽ đồng ý, tóm lại là chỉ cần cô không đưa ra yêu cầu vô lý là được.

Tay cô mềm đến mức không có một nếp nhăn, lại còn rất mảnh khảnh, làn da ở mu bàn tay lộ ra mạch máu màu xanh nhạt. Cô nhìn tay mình, cô cảm thấy đúng là một đôi tay đẹp, trừ việc quá nhỏ nhắn ra.

Thẩm Đào đem ngón tay phải bỏ vào trong lòng bàn tay trái rồi nắm lấy, loại cảm giác được thịt mềm như bánh bao bảo bọc ái muội này khiến cô ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, đây không đơn giản chỉ là việc chạm vào tay một chút.

Ngày mai... Cô nên đối mặt với cậu như thế nào đây? Cậu ấy sẽ phản ứng như thế nào?

Tối nay cô lại mất ngủ, trùng hợp là hai ngày nay cô đều mất ngủ vì cùng một chàng trai. Nhìn ánh trăng hắt bóng lên trần nhà, cô âm thầm cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Thẩm Đào rất muốn cư xử giống như trước đây, nhưng khi cô truyền đề thi lại chỉ dám nắm ở góc tờ giấy, cũng không dám đem ghế của mình tựa lên bàn của Tạ Ương, trong lúc ra chơi thời gian đi WC càng ngày càng lâu, cô còn ở bên ngoài lượn lờ cho đến khi đánh trống mới vào lớp.

Cô đang trốn tránh cậu. Như vậy cũng tốt.

Mấy ngày nay Tạ Ương sắp bị cảm giác tội ác của mình ép điên rồi, mỗi lần mơ thấy cô cậu đều trêu chọc cô như vậy, cậu lo lắng cứ thế này thì hỏng thận mất. Ai mà ngờ được mới chạm vào tay mà đã như vậy cơ chứ.

"Bạn học Tạ Ương, cậu có thể giảng một chút về đề này giúp tôi được không?"

Là hoa khôi Từ Mộ cầm bài làm sai chạy đến đây, cô chỉ vào bài về mặt phẳng nghiêng phức tạp. Tạ Ương không muốn khiến cô phải mất mặt nên vẫn chỉ ra những chỗ quan trọng cho cô.

"Lần sau cậu có thể hỏi người ngồi cùng bàn, thành tích của Chu Tinh còn tốt hơn tôi nữa đấy." đây là uyển chuyển từ chối sự ân cần của người đẹp đây mà.

Nhưng cậu lại chú ý tới cô gái ngồi đằng trước vừa lặng lẽ đem ghế dịch về phía sau, cô cũng làm sai bài này.

"Thẩm Đào, có phải cậu cũng không biết làm không."

Rõ ràng đây là câu nghi vấn nhưng ngữ khí của cậu lại là khẳng định. Thẩm Đào đang định đem ghế dịch trở về thì bị bắt gặp, cô chỉ có thể xấu hổ gật đầu.

"Chờ lát nữa tan học, tôi sẽ nói cho cậu."

9h là hết tiết tự học buổi tối, Tạ Ương gõ lên ghế của cô, ý bảo cô quay người lại.

"Tôi liệt kê cho cậu một số vấn đề cơ sở mô hình của mặt phẳng nghiêng, mặt phẳng nghiêng và mặt đất đều có thể thô ráp hoặc bóng loáng, một vật liền nhau với mặt phẳng nghiêng cũng có thể liền nhau với lò xo, vật thể cũng có thể chồng lên nhau."

"Tôi sẽ phân tích cho cậu một lần, còn lại cậu tự nghĩ nhé nghĩ thông rồi lại đi làm lại bài kia."

Thẩm Đào vẫn luôn cúi đầu, không biết cô có đang nghe hay không.

"Tí tách" một giọt nước mắt rơi trên trang giấy của Tạ Ương. Tạ Ương đứng hình cả người.

Mình giảng đề đến mức khiến cậu ấy khóc? Ngữ khí của mình rất hung dữ ư? Rõ ràng là dịu dàng đến mức tự mình còn nổi da gà cơ mà.

"Cậu..." Sao cậu lại như vậy?

Cuối cùng Thẩm Đào cũng ngẩng mặt lên nhìn cậu, trên chóp mũi tinh xảo lại treo một giọt nước mắt, hốc mắt cô thì ngập nước: "Đây là... Lần đầu tiên cậu nói chuyện với tôi nhiều như vậy trong mấy ngày nay. Hức."

Đệt! Tạ Ương cảm giác một trận lửa nóng chạy thẳng xuống bụng dưới, cậu cứng rồi. Mà yêu tinh quyến rũ người kia còn không tự biết lấy.

Tạ Ương lấy khăn giấy cho cô, Thẩm Đào dường như ý thức được mình đã đem những lời cất giấu trong lòng nói ra nên cô lại cúi đầu, còn có chút nghẹn ngào.

Đã nhiều ngày cậu không nói chuyện với cô, hơn nữa, cậu đã biết được bí mật rằng tuyến lệ của cô khá dữ dội.

Lúc này Tạ Ương mới ý thức được thì ra cô cũng muốn nói chuyện cùng cậu: "Cậu không cầm lấy là muốn tôi lau giúp cậu hả?"

Bàn tay trắng nõn lập tức nhận lấy, nhắm mắt lại xoa xoa.

"Vậy tôi bắt đầu nói đây, cậu nghe cẩn thận nhé."

Nói xong về hai mô hình đã mất mười mấy phút, trong phòng học chỉ còn hai người bọn họ. Thật ra Tạ Ương không có gì lo lắng, nhưng cậu biết Thẩm Đào có ba mẹ chờ ở ngoài cổng.

"Hôm nay trở về còn lại cậu cứ suy nghĩ kỹ theo hướng giải của tôi, ngày mai tôi sẽ kiểm tra. Về nhà đi."

"Cậu không về à?" Giọng nói của cô nhỏ như tiếng muỗi kêu.

"Khụ, tôi thuê nhà ở gần đây, tôi học thêm một lát rồi sẽ về."

Thẩm Đào có chút nghi ngờ, rõ ràng mỗi ngày bọn họ đều về nhà vào thời gian này.

"Vậy được rồi."

"Đúng rồi, hôm nay tôi không khóc, cậu cũng không nhớ gì hết!"

Tạ Ương nhìn cô nâng cằm lên, bộ dáng "Hung ác" chỉ vào chính mình, nhướng mày, cậu vươn ngón trỏ chạm vào đầu ngón tay cô.

Ừm, là cảm xúc trong trí nhớ.

Áo giáp của quả đào nhỏ bị nhẹ nhàng chọc phá, cô nhanh chân chạy mất, Tạ Ương thở dài, rồi lại hơi cong khóe miệng.

Chờ sau khi người anh em của mình bình tĩnh lại, cậu mới rời khỏi phòng học.

_______

Trong Group đã đăng đến chương 12, đoạn 2 bạn trẻ đi hẹn hò luôn rồi