Trái Cấm (Nguy Hiểm Thân Mật)

Chương 80: Ngoại truyện 26. Nếu như...




Lúc chạng vạng, sắc trời vẫn chưa hoàn toàn mờ đi, sắc hồng cam của hoàng hôn đan xen vào nhau. Nam Thành mùa này vốn dĩ không quá lạnh, loại ánh sáng như vậy bao trùm cả thành phố khiến nó càng thêm ấm áp.

"Diểu Diểu đã trở lại sao?"

"Có lẽ sẽ sớm thôi."

"Lễ phục đã đưa tới, em muốn để cho con bé nhanh chóng thử xem."

Nghe vậy, Chân Dược thở dài: "Con gái đã sắp 18 tuổi rồi, sao trong lòng anh lại buồn sầu như vậy?"

"Em cũng buồn! Mới hôm qua vẫn cảm thấy nó chỉ là một đứa trẻ, sao hôm nay lại biến thành người lớn rồi." Trịnh Cầm buông di động, do do dự dự nửa ngày rồi nói: "Mấy hôm trước em vừa gặp một cơn ác mộng, mơ thấy Diểu Diểu khóc lóc sướt mướt, nói muốn ở bên cạnh ba mẹ. Trong lòng em nghĩ không phải chúng ta vẫn ở bên cạnh nó sao, muốn lên tiếng an ủi con bé, nhưng nó giống như không nghe thấy em nói chuyện, em gấp đến độ......"





"Em là do ban ngày có quá nhiều chuyện phiền lòng cho nên ban đêm mới không ngừng suy nghĩ, ban ngày trong lòng càng loạn thì ban đêm sẽ tạo thành một vòng luẩn quẩn." Chân Dược vỗ vỗ phía sau lưng bà ấy: "Được rồi, anh không nói nữa, chúng ta phải vui vẻ tổ chức lễ trưởng thành cho con gái. Ngẫm lại thì cũng thực là hạnh phúc khi cha mẹ có thể làm tất cả mọi thứ, cùng con gái trải qua lễ trưởng thành quan trọng."

"Anh nói rất đúng, chúng ta không nên tự chuốc lấy phiền não cho chính mình."

"Đó là đạo lý."

Hai vợ chồng đang cảm thán thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một chút động tĩnh.

"Có phải Diểu Diểu đã trở về hay không?" Trịnh Cầm quay đầu, nhìn thấy một bóng người mảnh mai xuyên qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn và xuyên qua gian nhà bằng tre xanh và ngói đen.



Người hầu vội đi mở cửa, cô gái mặc một cái váy dài tung bay, đi một đường từ ngoài sân vào đến nhà: "Con đã về rồi!"

"Đừng chạy nhanh như thế, cẩn thận kẻo ngã." Chân Dược vội nhắc nhở.

"Sẽ không đâu, tốc độ này đâu có tính là nhanh."

Chân Diểu cười cười với cha của mình, nhận lấy ly nước trong tay của Trịnh Cầm rồi uống mấy ngụm. Tầm mắt thoáng nhìn qua chiếc giá áo ở bên cạnh, phía trên treo một loạt những bộ lễ phục uốn lượn lóng lánh, vô cùng tinh tế, cô hỏi: "Là váy của con sao?"

"Đúng vậy, mới vừa đưa tới không lâu. Con trước nghỉ ngơi một chút đi, sau đó thử xem có hợp không, chọn một cái thích nhất để mang trong buổi tiệc."

"Vâng ạ."

"Còn có, ngày đó mẹ đã nói với con là nhà dì Huệ cũng muốn tới tham gia lễ trưởng thành của con, con còn nhớ không?"



"Đương nhiên nhớ rõ, cái này sao có thể quên được." Chân Diểu ôm cánh tay Trịnh Cầm, hai mẹ con đi đến bên cạnh ghế sô pha rồi ngồi xuống.

"Ngày mai bọn họ sẽ bay đến Nam Thành. Ngoại trừ Diên Từ, Lịch Kiêu thì Lộc Bách cũng sẽ đến đây."

Cô sửng sốt: "Chính là người anh trai mà con chưa từng gặp sao?"

"Cứ cho là vậy đi. Thực ra lúc con mới vài tuổi đã từng gặp qua rồi, nhưng chắc chắn là không có ấn tượng gì, lúc đó thằng bé cũng không lớn lắm."

"Vâng." Chân Diểu gật gật đầu. Tuy rằng có điểm tò mò, nhưng cũng không quá để ở trong lòng.

Người anh trai này theo cô biết thì vẫn luôn học tập ở nước ngoài từ rất sớm, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ thì mới trở về, nhưng sau khi trở về thì mấy năm đầu cũng không có ở Tầm Thành.

Ấn tượng của cô đối với anh là một người vô cùng ưu tú và độc lập, xứng danh với thiên chi kiêu tử.
"Lộc Bách đã ở nước ngoài nhiều năm, con có thể tâm sự với nó nhiều hơn, như vậy thì khi đến Anh cũng coi như có được sự chuẩn bị."

"Con chưa bao giờ gặp anh ấy, một chút đều không quen thuộc."

"Có cái gì đâu, hai nhà chúng ta đều quen biết nhau rất thân tình, con cũng sẽ gọi nó là anh trai, nói với nhau mấy câu là sẽ quen thuộc thôi."

"Được rồi, được rồi, con biết rồi." Chân Diểu bất đắc dĩ.

Cô tính toán tuổi một chút, đối phương có lẽ đã 27, hiện tại đã kinh doanh nhiều năm, làm sao có khả năng có tiếng nói chung với một tiểu cô nương như cô.

Hơn nữa anh họ rõ ràng đang ở Anh quốc, cũng đủ nói cho cô biết rất nhiều những việc cần chú ý nha.

Chân Diểu biết rằng đây là kết quả của sự quan tâm chăm sóc của cha mẹ, có lẽ cũng muốn giúp cô và đối phương nhanh chóng kéo gần khoảng cách, cho nên cô cũng không nói thêm gì nữa.
Sau khi thử lễ phục và trang sức được đưa tới, cô liều hoàn toàn ném chuyện này ra sau đầu.

Ngày hôm sau, trước khi Chân Diểu ra cửa thì bị Trịnh Cầm dặn dò phải về nhà sớm một chút, vì vậy sau khi cô gặp mặt bạn bè thì liền trở về, không nghĩ tới trên đường lại kẹt xe, cho nên về đến nhà muộn hơn nửa giờ so với dự kiến.

Bảo vệ ở cửa nói cho cô biết rằng người nhà họ Tống đã đến được một lúc rồi, cô vội vàng chạy vào bên trong.

Khi đi đến một nơi nào đó trong sân, cô bỗng nhiên nhìn thấy ở chỗ ngoặt có một người đang đứng.

Là một người đàn ông. Nhìn thân hình cùng bóng dáng thì thực xa lạ.

Người đàn ông có thân hình cao lớn, bên cạnh bức tường trắng và ngói đen, cách đỉnh đầu vài cm là dãy hàng rào, bên cạnh còn có một bụi trúc xanh.

Trong ánh nắng chiều, bóng trúc đung đưa trên bức tường trắng, hồ nước bên cạnh bị nắng chiếu tạo thành những sóng nước lung linh, quầng sáng lại phản chiếu trên ống quần đen thẳng tắp của anh.
Chân Diểu dừng bước chân lại.

Cô bỗng dưng có một loại trực giác, suy đoán thân phận của đối phương.

Mới vừa đi về phía trước được mấy bước, người đàn ông bỗng nhiên xoay người lại.

Mặt mày thâm thúy, mũi cao thẳng, tròng mắt sắc rất sâu, thoạt nhìn thì gần như là đen tuyền.

Giữa những ngón tay đang nắm chặt một hộp thuốc lá.

Chân Diểu ngẩn người.

Tại sao lại cảm thấy...... Có điểm quen mắt? Cô luôn cảm thấy đã gặp qua ở đâu rồi. Là ảo giác sao?

Cô có chút rụt rè không giải thích được trước ánh nhìn của người đàn ông, nhưng lại không thể không căng da đầu đi qua, ở trong lòng nghĩ nghĩ một câu chào hỏi ban đầu.

Vì thế sau khi đứng yên trước mặt đối phương, cô thật cẩn thận mà thử thăm dò: "Là...... Anh Lộc Bách sao?"

Người đàn ông nhìn cô, trong mắt giống như không có cảm xúc gì, lại giống như không hiểu cô đang nói gì.
Một lát sau anh mở miệng: "Em biết anh sao?"

Đúng thật là anh.

Chân Diểu ngượng ngùng mà cười cười: "Những người xuất hiện ở nhà em vào lúc này em đều đã gặp qua, chỉ có anh là em chỉ mới nghe tên."

Khí chất của anh không giống với những người mà ngày thường cô hay tiếp xúc, khiến cô đặc biệt có chút áp lực, không dám nhìn thẳng vào mắt anh quá lâu.

Dù sao thì giữa hai người cũng không tính là quen thuộc, Chân Diểu rất sợ sau khi mình nói câu này xong thì đối phương sẽ không trả lời, sẽ gây ra sự ngại ngùng xấu hổ, vì vậy nhanh chóng nói: "Bây giờ anh muốn vào nhà chưa?"

"Đi vào thôi." Anh nhàn nhạt nói, sau khi nói xong thì liền nhấc chân đi vào trong, cô nhanh chóng đuổi theo.

Vốn dĩ cho rằng anh sẽ bước đi thật nhanh, cho nên Chân Diểu vội vã bước những bước thật dài, kết quả lại trực tiếp xông lên trước, đi ở phía trước người đàn ông.
Lúc sau cô ý thức được mà ngượng ngùng lùi chân về, khống chế để cho tốc độ của mình chậm lại.

Hai người song song đi vào trong, mùi gỗ lạnh lẽo của cây bách và đàn hương trên người anh đang thoang thoảng lan tỏa.

Hương vị này rất dễ ngửi.

Chân Diểu không rên một tiếng mà đi ở bên cạnh anh, cảm thấy anh có chút phù hợp với hình tượng mà chính mình đã tưởng tượng, nhưng cũng lại có điểm không giống, cũng không thể nói rõ cụ thể là cảm giác gì.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, cô lại cảm thấy giống như đã gặp anh ở đâu đó rồi, nhưng mà nghiêm túc nghĩ lại thì không thể nhớ ra được cái gì.

Cô thiếu chút nữa đã nhất thời xúc động mà muốn hỏi anh có phải hai người đã từng gặp nhau hay không, nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn xuống không hỏi.

Một đoạn đường ngắn ngủn này anh cũng chưa từng nói một câu.
"Aizzz, sao hai đứa lại đi vào cùng nhau vậy?" Vừa vào cửa, Trịnh Cầm liền cười mở miệng hỏi.

Trên ghế sô pha ở bên kia là hai vợ chồng Chu Huệ và Tống Tất Xích, cùng với Tống Diên Từ và Tống Lịch Kiêu, vừa nhìn thấy cô đi vào thì sôi nổi cười gọi: "Diểu Diểu." Chu Huệ trực tiếp đứng dậy thân mật đi qua ôm lấy cô.

"Trời ạ, mới một thời gian ngắn không gặp mà Diểu Diểu đã trổ mã thành một cô gái lớn rồi, có phải đã cao hơn hay không? Cô gái mười tám tuổi, bây giờ lại càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng đáng yêu."

Chân Diểu bị khen đến đỏ mặt, chỉ giải thích đơn giản hai câu về nguyên nhân cùng đi vào với Tống Lộc Bách, sau đó đã bị Chu Huệ vừa nhiệt tình vừa kích động kéo qua cùng ngồi trên ghế sô pha.

Tống Diên Từ nhìn cô nở một nụ cười dịu dàng: "Thật là, đã lâu rồi không gặp, vừa rồi thiếu chút nữa anh cũng không nhận ra được."
"Nào có khoa trương như vậy a." Chân Diểu thẹn thùng mà cười cười: "Em nhìn thấy các anh cũng có rất nhiều thay đổi."

"Thật sao?" Bộ dáng đùa vui cà lơ phất phơ của Tống Lịch Kiêu vẫn trước sau như một, cậu ta giờ tay gõ nhẹ vào chóp mũi của cô: "Vậy nhìn xem anh có đẹp trai hơn không?"

"Đẹp trai a!" Cô cười nghẹn sau đó nói thêm: "Nhưng mà so với anh Diên Từ thì vẫn kém hơn một chút."

Tống Lịch Kiêu trừng lớn mắt, khoa trương mà che ngực trái: "Diểu Diểu, em như vậy thực sự khiến cho anh rất thương tâm, uổng công anh mỗi ngày đều nhớ thương em, còn mua quà cho em."

Tống Diên Từ cười một tiếng: "Anh cũng mua quà, cho nên đề nghị Diểu Diểu vẫn kiên định với ý kiến của mình."

Trình Cầm bên cạnh xem đến cười tủm tỉm: "Đã lâu rồi không gặp, tình cảm anh em của bọn họ vẫn tốt như vậy."
"Đúng vậy, mấy người có cùng huyết thống còn chưa có thân thiết như vậy đâu."

Trong lúc đùa giỡn Chân Diểu vô ý ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở một bên ghế sô pha. Sườn mặt của anh đối diện với cô, không nói một lời nào mà chỉ lẳng lặng nghe mọi người ngươi một lời ta một chữ, dường như không ai có bất cứ ý kiến gì cả.

Cảm giác tồn tại không thể xem nhẹ, có vẻ có chút không phù hợp với bầu không khí vô cùng náo nhiệt của mọi người ở trong phòng khách.

"Aizz, Lộc Bách." Chu Huệ dường như đã cảm nhận được suy nghĩ của cô, bỗng nhiên nói với Tống Lộc Bách: "Vừa hay lần này con đã đến, có thể cùng tán gẫu với Diểu Diểu một chút. Con bé sắp đi du học ở Anh quốc, trời xa đất lạ, chúng ta đều không yên tâm."

Chân Diểu vội nói: "Kỳ thật cũng không ——"
"Vâng." Tống Lộc Bách lại gật đầu, bên môi giống như hiện lên một chút ý cười khách khí: "Con mấy ngày nay đều sẽ ở Nam Thành, ngoại trừ mấy buổi gặp mặt đối tác ở bên ngoài thì đều rảnh rỗi."

Lúc này câu trả lời này hiển nhiên là Chu Huệ cũng không nghĩ tới, bà có chút kinh ngạc nhìn nhìn anh, cũng không nghĩ cái gì nhiều, vô cùng vui vẻ mà nói với Chân Diểu: "Diểu Diểu, đến lúc đó cháu cứ trực tiếp đi qua nhà, có cái gì muốn hỏi thì cứ trực tiếp hỏi thẳng anh là được."

Sở dĩ nói là "đi qua nhà", là bởi vì nhà họ Tống cũng mua một căn biệt thư trong cùng khu dân cư, tuy rằng diện tích đều không nhỏ, ở giữa còn có những hộ gia đình khác, khiến cho bọn họ không đến mức là "Cách vách", nhưng đi bộ cũng không có quá xa.

Vì lý do này, Chân Diểu không có lựa chọn nào khác đành hải nói lời cảm ớn trước.
Buổi tối người hai nhà cùng ăn cơm, Tống Lịch Kiêu đưa ra ý kiến muốn dẫn Chân diểu ra ngoài đi chơi, Chân Dược và Trịnh Cầm còn rất yên tâm, ngược lại thì Chu Huệ lại đưa ra câu chất vấn là cậu ta muốn dẫn người đi chỗ nào.

"Đừng có mang đến những nơi mà con thường ăn chơi đàn đúm đó!"

"...... Mẹ, con ăn chơi đàn đúm khi nào chứ?"

"Tóm lại những nơi lung tung rối loạn hoặc là hồ bằng cẩu hữu cái gì cũng không được, chăm sóc Diểu Diểu cho tốt."

"Vâng vâng vâng, đã biết."

Tống Lịch Kiêu dẫn người đi xuống bậc thang, mở cửa xe để Chân Diểu ngồi vào, cuối cùng chính mình ngồi vào ghế lái.

Cách đó không xa có một bóng người đang đứng, ánh sáng trong sân ở trước người anh bị bụi trúc chặn lại hơn một nữa, tia lửa trên điếu thuốc lá kẹp giữa những ngón tay đã tắt, sương khói lượn phá họa ra đường nét chiếc cằm của anh.
Anh lẳng lặng nhìn chiếc xe thể thao lái đi, thuốc lá trong tay càng cháy càng ngắn.

......

Tống Lịch Kiêu dần Chân Diểu đi đến trung tâm thương mại đi dạo một vòng, tuyên bố muốn cho cô thoải mái quẹt thẻ.

"Muốn mua sạch cửa hàng cũng không sao cả."

"Nhưng mà gần đây em thật sự không muốn mua gì cả." Chân Diểu dở khóc dở cười, cô vốn dĩ không phải là người có sở thích mua sắm đặc biệt mạnh mẽ, nếu thực sự thích thì sẽ quẹt thẻ một cách quyết đoán, nhưng cũng không phải ngày nào cũng có tâm trạng đi mua sắm.

"Cứ đi dạo một vòng đi, nếu muốn mua cái gì thì mua."

Lời này của Tống Lịch Kiêu quả thật rất có đạo lý. Khi Chân Diểu thật sự nhìn thấy mẫu mới nhất trong tủ kính của cửa hàng thì cô lập tức liền dao động.

Có một số mẫu của các nhà thiết kế mà cô vẫn luôn vô cùng yêu thích, mỗi lần sản phẩm mới tung ra thì nhất định có mấy mẫu sẽ thu hút cô.
Tống Lịch Kiêu nhanh chóng quyết định đi vào trong quẹt thẻ, giơ tay chỉ vào một dãy tủ trưng bày: "Những cái đó đều dựa theo kích thước túi của cô ấy mà lấy, nếu có cái túi nào có kích cỡ khác thì cứ lấy mỗi thứ một cái."

Cậu ta sớm đã có kinh nghiệm quẹt thẻ.

"Không cần như vậy!" Chân Diểu vội vàng ngăn cản cậu ta, sau đó nghiêm túc lấy ra mẫu túi mà mình thực sự thích, cũng không tiếp tục khách khí với Tống Lịch Kiêu: "Lấy cái này đi!"

"Vâng, chúng tôi sẽ đóng gói rồi gửi đến nhà cho quý khách."

Tống Lịch Kiêu lúc này mới có một chút thoải mái: "Đi thôi, đến cửa hàng tiếp theo."

"Anh Lịch Kiêu, đây là thỏa mãn mong muốn mua sắm của anh hay là của em?"

"Coi như là anh đi."

Sau khi hai người trằn trọc ở một số cửa hàng thì mua được một đống lớn, Chân Diểu cũng mua cho Tống Lịch Kiêu không ít đồ, đương nhiên là quẹt thẻ của cô. Vốn dĩ Tống Lịch Kiêu đã đề nghị rằng mình sẽ tự trả, nhưng lại bị cô nghĩa chính nghiêm từ mà cự tuyệt.
"Em mua cho anh nhiều thứ như vậy, có phải cũng nên ua cho những người khác một chút đồ hay không?" Chân Diểu nói thầm.

"Cái đó không được, người tốn tiền là anh, vậy thì làm sao có thể để bọn họ hưởng lợi một cách nhàn nhạ như vậy?" Tống Lịch Kiêu kháng nghị.

"Cứ mua một chút đi."

Vì thế Chân Diểu lại bước vào cửa hàng quần áo nam một lần nữa, trước tiên chọn cho Tống Diên Từ hai cái cà vạt, đến khi chọn đồ cho Tống Lộc Bách thì lại có chút chần chờ.

Việc chọn lại cà vạt không chỉ lặp lại mà còn có vẻ có chút thân thiết quá mức. Bọn họ chỉ vừa mới gặp mặt, tặng cà vạt hình như không thích hợp cho lắm.

Ánh mắt quét một vòng trên tủ trưng bày, cô bỗng nhiên có chủ ý, sau một lúc nghiêm túc chọn lựa thì chỉ vào đồ vật nào đó rồi nói: "Làm ơi giúp tôi gói cái này lại."
Dạo phố xong, chân Diểu đi theo Tống Lịch Kiêu đến buổi khai trương nhà hàng mới của bạn cậu ta, đối phương pha "Rượu" cho cô uống, nhưng kỳ thật chỉ là hương vị có chút giống, trong cái ly thực tế không hề chứa cồn.

Trong khi uống, Tống Lịch Kiêu ở một bên giảng giải cho cô nghe những điểm xoay quanh tên gọi của những loại rượu này. Ví dụ như những loại rượu nghe có vẻ có nồng độ cao thì thực tế lại ngược lại, còn một số nghe như một loại đồ uống thì thực ra rất dễ khiến cho người ta say.

"Về sau không được cho phép những tên đàn ông có mưu đồ gây rối dùng cái này để lừa em, nếu như cái gì em cũng đều biết thì có thể bảo vệ tốt bản thân, nhân tiện khiến cho hắn ta tức chết."

Chân Diểu nghiêm túc gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã nhớ kỹ.

Khi hai người rời đi thì tìm tài xế lái thay, bởi vì sau khi Tống Lịch Kiêu uống rượu xong thì không có cách nào lái xe.
Kết quả xe đang chạy được nửa đường thì không ai ngờ lại bị một chiếc xe đằng sau tông vào.

Cú đâm này không nặng cũng không nhẹ, nhưng khiến cho Chân Diểu sợ không hề nhẹ, còn may là dây an toàn đã giữ cô cố định chặt chẽ tại chỗ, phản ứng đầu tiên của Tống Lịch Kiêu ở một bên cũng là giơ tay muốn bảo vệ cô.

Cô ngồi ở tại chỗ vẫn chưa ổn định được tinh thần, tiếp theo nhìn tài xế và Tống Lịch Kiêu xuống xe xử lý.

Cách cửa sổ xe, Chân Diểu không biết là cậu ta đang gọi điện thoại hay là nhận điện thoại, tóm lại biếu cảm có chút ngượng ngùng.

Có lẽ đầu bên kia điện thoại là dì Huệ hoặc là chú Tống? Cô nghĩ vậy.

Nhưng mà chỉ trong chốc lát, một chiếc xe chạy đến bên cạnh rồi ngừng lại, người bước xuống từ trên ghế lái rõ ràng là người mà chiều nay cô mới gặp lần đầu tiên – Tống Lộc Bách.
Không biết Tống Lịch Kiêu và anh nói cái gì với nhau, tóm lại biểu tình cũng không quá tốt, nhìn như là ở trách cứ hoặc là răn dạy. Cuối cùng anh bỗng nhiên ghé mắt nhìn về phía chiếc xe bên này của cô, sau đó đã nhấc chân đi tới.

Chân Diểu siết chặt dây an toàn ở trong tay.

Tống Lộc Bách dừng lại ở ngoài của xe bên cạnh cô, giơ tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ xe.

Cô nhấp môi, đem cửa sổ xe hạ xuống.

Khuôn mặt và thân hình của người đàn ông chợt trở nên càng rõ ràng, còn cả ánh sáng từ bóng đèn ở phía sau anh đồng loạt phản chiếu vào đồng tử của cô.

"Xuống xe, anh đưa em trở về." Khi đối mặt với cô, biểu tình trên mặt anh nhìn không ra hỉ nộ.

"...... Ah, vâng." Chân Diểu đã hồi phục lại tinh thần từ trận kinh hách vừa rồi, nghe vậy thì cũng không dám nhiều lời, vội cởi dây an toàn, cầm hai cái túi giấy đặt ở bên cạnh. Vừa rồi tất cả đồ vật được mua đều được trực tiếp giao đến nhà, chỉ có hai cái này là không cần.
Tống Lộc Bách đứng ở bên cạnh không đi, sau khi chờ cô xuống xe thì vươn tay muốn giúp cô xách mấy cái túi trong tay.

"Không cần đau, em tự xách là được rồi." Cô vội lễ phép cự tuyệt.

Ánh mắt của anh bất động thanh sắc mà nhàn nhạt đảo qua cô, tiếp theo buông tay, dẫn cô đi đến chiếc xe đang đậu ở đằng kia.

"Anh." Tống Lịch Kiêu ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Việc này cũng không phải là em cố ý, hơn nữa xe phía sau đâm vào em cũng rất tức giận, nhưng anh không thể nói như là em cố ý tông xe."

Bước chân của Tống Lộc Bách dừng lại, bỗng dưng đứng yên, ánh mắt cùng tiếng nói tất cả đều trở nên lạnh lẽo: "Nếu hôm nay là bởi vì cậu mà khiến cho trận tai nạn xe cộ này gây ra hậu quả nghiêm trọng gì đó thì cậu còn có thể nói như vậy không?"

Tống Lịch Kiêu ngẩn ra, lập tức trầm mặc xuống, không hề biện giải: "Việc này là em làm không đúng."
Chân Diểu bị hoảng sợ, vừa rồi cô căn bản không ý thức được Tống Lộc Bách tức giận như vậy.

Tuy rằng sợ hãi, nhưng cô vẫn là muốn vì Tống Lịch Kiêu mà nói vài câu, kết quả mới vừa hé miệng thì Tống Lộc Bách cũng đã tiếp tục đi về phía trước.

Cô nhìn Tống Lịch Kiêu, nhất thời cũng không biết có nên lập tức tức đuổi theo hay không.

"Để anh cả đưa em trở về đi, anh ở lại xử lý một chút." Tống Lịch Kiêu bất đắc dĩ lại xin lỗi mà cười cười, sờ sờ đầu cô: "Xin lỗi Diểu Diểu, vốn là có lòng tốt mang em ra ngoài, kết quả lại dọa em sợ."

"Em không có sao, anh cũng đừng quá tự trách, cái này không có liên quan đến anh."

"Ừ. Mau đi qua đi, đừng để cho anh ấy lại tức giận."

Chân Diểu đành phải xoay người chạy chậm theo sau.

Cô vốn dĩ chuẩn bị ngồi vào ghế sau, kết quả Tống Lộc Bách mở cửa xe ở bên ghế phụ ra, cô đành phải ngoan ngoãn ngồi vào.
Khi chiếc xe chạy đi, cô nhịn không được mà liếc nhìn qua cửa sổ xe. Không biết vì cái gì mà lúc này đột nhiên nghĩ đến mà sợ.

Giống như Tống Lộc Bách nói, nếu lần tông xe này rất nghiêm trọng......

"Bị dọa?" Anh đột nhiên hỏi.

Chân Diểu lấy lại tinh thần: "...... Có một chút, nhưng mà bây giờ đã đỡ hơn rồi."

Bên trong xe lại an tĩnh lại.

Cô xuất thần mà nhìn ra ngoài cửa sổ, vào một khoảng khắc nào đó một hình ảnh đột nhiên không kịp đề phòng mà xuất hiện ở trong đầu cô.

"Anh Lộc Bách, chúng ta...... Có phải đã từng gặp nhau không?" Chân Diểu xoay người, ngơ ngẩn hỏi.

Cô nghĩ tới vào lúc lớp 11 khi cô cùng Khương Linh trốn học, sau đó lại gặp phải cảnh tượng giáo viên tiếng anh tỏ tình với một người đàn ông nào đó. Lúc đó váy bị vướng vào hàng rào nên cô quá hoảng loạn, căn bản chưa kịp nhìn kỹ, nhưng người đàn ông vốn dĩ đang đưa lưng về phía cô dường như đã xoay người vào một giây nào đó, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
Vội vàng liếc mắt một cái, Chân Diểu mơ hồ đã có ấn tượng đối với khuôn mặt và thân hình của người nọ, bây giờ cô hoài nghi người đàn ông kia chính là Tống Lộc Bách.

"Vào lúc nào?" Người đang lái xe cũng không quay đầu sang.

"Cũng lâu lắm rồi, em không cẩn thận gặp được cô Lục đang tỏ tình với một người...... Là anh sao?"

"Không phải."

Cô ngẩn ra.

"Lúc ấy là anh." Tống Lộc Bách lại ngược lại nói: "Nhưng đối tượng cô ta tỏ tình không phải là anh. Em hiểu lầm."

Chân Diểu phản ứng lại một lúc mới hiểu ra, lại không biết nên nói cái gì, đành phải quẫn bách mà "Ừm" một tiếng: "Hóa ra là như vậy."

"Em nói ' gặp qua ', cũng chỉ là cái này?"

"Chúng ta còn gặp nhau lúc nào nữa sao?"

Trầm mặc một lát, Tống Lục Bách phủ nhận: "Không có."

Kỳ thật là có. Anh đã từng cách đám người xa xa nhìn cô một cái.
"Cuối tháng 8 em chuẩn bị đi Anh quốc sao?" Anh lại hỏi.

"Đúng vậy, muốn qua đó chuẩn bị trước một chút, bởi vì giữa tháng 9 phải nhập học." Chân Diểu trả lời.

"Sau khi học xong đại học thì có kế hoạch gì."

Cô nhấp môi cười cười: "Muốn đọc thạc sĩ."

"Kế hoạch nghề nghiệp trong tương lai?"

"...... Muốn làm nhà thiết kế." Cô không nghĩ tới anh sẽ hỏi cái này, tuy rằng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn trả lời.

Mà người đàn ông đối với câu trả lời cũng không có phát biểu gì, chỉ là gật gật đầu.

Chân yểu thu hồi tầm mắt, trái tim đang treo lơ lửng không thể giải thích được lại lặng lẽ trở về vị trí ban đầu.

Cảnh đêm ngoài cửa sổ giống như một tia sáng thoáng qua.

Tống Lộc Bách cầm vô lăng trong tay, tâm trạng nóng nảy từ buổi chiều đã từ từ lắng đọng và bình tĩnh trở lại.
Quỹ đạo cuộc sống của cô cũng không có gì thay đổi quá lớn, hết thảy đều dựa theo sự chờ mong như vậy của cô mà phát triển, chẳng qua những tiếc nuối và thống khổ trong quá khứ đều đã bị xóa sạch.

Chẳng qua sau này anh sẽ tham gia vào cuộc sống của cô muộn một chút.

Nhưng như vậy cũng rất tốt.

"Đúng rồi, anh Lộc Bách, em có mua cho anh một chút quà, không biết anh có thích hay không."

"Quà gì?"

Thật ra chỉ cần em mua thì anh đều sẽ thích.

"Là một đôi cúc tay áo."

Tống Lộc Bách hoảng hốt trầm mặc hai giây: "Cúc tay áo?"

"Đúng vậy, cúc tay áo...... Có vấn đề gì sao? Có phải anh không thích hay không?" Thiếu nữ tức khắc thấp thỏm.

"Không có. Cúc tay áo rất tốt."

Thật sự rất hảo.

Mặt mày của anh bỗng nhiên bị bóng đen che đi một nụ cười nhạt nhòa.

Xét cho cùng, câu chuyện xưa của bọn họ cũng coi như là bắt đầu từ một chiếc cúc tay áo.
——Kết thúc toàn văn ——