Trái Cấm (Nguy Hiểm Thân Mật)

Chương 15: Thời gian khôi phục thị lực ngắn ngủi




"Em và anh Diên Từ?" Chân Diểu bối rối: "Tụi em thế nào?"

Tống Lộc Bách chống một tay ở bên cạnh sườn mặt của cô, nghiêng người, lạnh lùng nói:" Loại quan hệ này của hai người bắt đầu từ khi nào, trước hay sau khi em thành niên?"

Bởi vì lực đạo của anh quá mạnh nên ghế hơi lúng về phía sau, Chân Diểu cũng buộc lòng ngã ra phía sau.

Trong hơi thở ấm áp có mang theo một chút lạnh lẽo, luồng không khí đó đang chạy dọc giữa hai người, chạm vào những sợi lông tơ mỏng trên khuôn mặt mọng như trái đào của cô, khiến cô cảm thấy rất ngứa ngáy.

Tim của cô lỡ một nhịp, cứng đờ nuốt khan một cái rồi lặng lẽ kéo tấm chăn bằng nhung, muốn giấu khuôn mặt vào bên trong.

Tống Lộc Bách nắm lấy rìa chăn mỏng kéo xuống, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên: "Trốn cái gì?"

Rõ ràng đầu ngón tay của anh không lạnh, nhưng Chân Diểu lại không tự chủ được mà run lên một chút.





"Anh ơi!" cô nói một cách thận trọng: "Sao em... nghe không hiểu anh đang nói gì hết?"

Mối quan hệ giữa cô và Tống Diên Từ chẳng lẽ không phải cũng giống như với anh hay sao?

Các ngón tay Tống Lộc Bách siết chặt vào thành ghế.

Cô thiếu nữ trước mặt ngẩng đầu lên, một đôi mắt tròn xoe, đen huyền như hai hạt nhãn ngọt ngào, khóe mắt và đuôi mắt hơi nhọn, lông mi cong vút chớp liên tục, có một sự đáng yêu vô cùng.

Đây không phải là lần đầu tiên anh đánh giá cô, nhưng đây là lần đầu tiên anh cẩn thận để ý đến từng chi tiết trên gương mặt cô mà ngày thường anh chưa bao giờ để ý tới.

Anh đưa mắt đi chỗ khác, ánh mắt có chút đen tối.

"Em thích nó sao?"

Chân Diểu phản ứng ngay lập tức, khó có thể tin mà trừng lớn mắt: "Anh nói anh Diên Từ sao?"

Biểu cảm này của cô đã rơi vào tầm mắt hứng thú của anh, sau đó trở nên lúng túng khi anh bị cô vạch trần.



"Nó cũng sẽ làm những chuyện hoang đường như vậy sao?" Tống Lộc Bách nhếch môi, nhưng trong ánh mắt không có chút vui vẻ gì: "Hai người định dấu đến khi nào? Em đang bị nó dụ dỗ đó, đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Mấy ngày nay Tống Diên Từ căn bản không ở Tầm Thành, thời điểm duy nhất hai người có thể gặp nhau chính là lúc trước, khi đó lễ mừng tuổi của cô mới diễn ra không lâu.

Nếu ra tay trước tuổi thành niên, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Tống Diên Từ.

Khi nghĩ đến hai người họ đã dắt mũi mình đến thời điểm này, trong lòng anh chỉ còn lại sự tức giận.

"Khoan đã!" Chân Diểu sững sờ, nhanh chóng ngăn cản những suy nghĩ mông lung của anh: "Anh à, có phải anh đang hiểu lầm điều gì không? Mặc dù em không biết tại sao anh lại nghĩ như vậy, nhưng... anh cho rằng em, em thích anh Diên Từ sao? "



Còn cảm thấy giữa bọn họ đang có một mối quan hệ không muốn để cho ai biết? Những chuyện này là như thế nào!

"Không phải sao?" Vẻ mặt của Tống Lộc Bách một đóng, lạnh lùng nói.

"..."

"Sao có thể như vậy chứ..." Chân Diểu hả miệng thở dốc, hữu khí vô lực mà trả lời: "Em chỉ xem anh ấy là anh trai, còn anh ấy chỉ xem em như em gái. Tụi em không phải kiểu mối quan hệ như anh đã nói đâu..."

Ngay khi nghe được những lời đó, phòng khách yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, không khí như đông cứng lại.

Chân Diểu cảm giác như mỗi dây thần kinh đều bị một bàn tay vô hình nào đó nhẹ nhàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bỗng nhiên khống chế không được mà muốn bật cười, thậm chí suýt nữa đã cười thành tiếng.

Bản thân cô cũng bị chính mình làm cho sửng sốt, may mà cô đã phản ứng nhanh cắn chặt môi dưới.
Đáng tiếc vẫn là bị phát hiện, Tống Lộc Bách gằn từng chữ một hỏi côt: "Em đang cười?"

Mỗi mỗi từ khi anh nói ra đều hết sức bình tĩnh, nhưng Chân Diểu lại nghe ra mùi vị mưa gió sắp đến, cổ cô đột nhiên thắt lại: "Không có! Thật đó... không có!"

Cô vội vàng lắc đầu phủ nhận, suýt chút nữa nhịn không được mà cười thành tiếng khiến giọng nói của cô run lên, chỉ có thể nhanh chóng chuyển đề tài: "Anh, sao anh lại nghĩ như vậy?"

"Điện thoại của em đâu." Giọng nói của người đàn ông hơi khàn, như thể không nghe thấy cô hỏi cái gì.

Chân Diểu lập tức lấy điện thoại bên người đưa nó cho anh mà không hề nghĩ ngợi gì.

Tống Lộc Bách rũ mắt xuống, mở ngay biểu tượng tin nhắn, không nhìn những nội dung khác, mà chỉ tìm ngay đến dòng tin nhắn cô đã gửi đi.

Người nhận là anh, hiển nhiên nội dung cũng giống hệt như những gì mà anh nhận được.
Những lời này vốn dĩ là gửi cho Tống Diên Từ.

Vì vậy, cô đã nói dối. Thường thì mọi biểu cảm đều không thể che giấu hết trên gương mặt, vậy thì tại sao bây giờ có thể che giấu cảm xúc thật mà không để lại một chút dấu vết nào được chứ?

Anh định nói ra hai từ "nói dối", nhưng đôi mắt của anh lại đột nhiên đờ ra.

"Tống Diên Từ đã gửi cho em một tin nhắn thoại vào tối qua sao?"

Chân Diểu gật đầu. Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy trong giọng nói của anh có chút gì đó kỳ quái khó tả.

"Hai người đã nói những gì?"

"Anh ấy bảo em gửi cho anh ấy những bức ảnh về cuộc sống gần đây của em, và em đã nói đồng ý."

Ánh sáng trên màn hình điện thoại tối sầm xuống, màn hình chuyển sang màu đen trong giây tiếp theo, nhấn chìm tất cả các tin nhắn có nội dung hết sức bình thường trên màn hình.
Tin nhắn này không phải gửi cho anh, cũng không phải gửi cho Tống Diên Từ. Có lẽ đã xảy ra lỗi khi cô nhập văn bản bằng giọng nói, cô cũng không biết rằng nội dung mà mình muốn gửi đi lại khác hoàn toàn với nội dung thực tế.

Chỉ khác mỗi dấu phẩy, ý tứ lại khác nhau một trời một vực.

Sắc mặt của Tống Lộc Bách có chút khó coi. Chỉ vì điều này, mà anh đã bị khó chịu cả một ngày một đêm.

Ánh mắt ngây thơ và vô tội của người con gái trước mặt khiến anh cảm thấy hụt hẫng, thậm chí theo bản năng dời tầm mắt sang chỗ khác.

Lực đạo đè trên lưng ghế cũng chợt buông lỏng, người ở trước mặt hình như đã đứng thẳng lên.

Chân Diểu mờ mịt mà chớp chớp mắt, theo bản năng hơi hơi ngẩng đầu lên, tầm mắt là một mảnh đen kịt, nếu không phải mùi hương trên người Tống Lộc Bách vẫn đang tràn ngập ở xung quanh thì có lẽ cô sẽ cho rằng anh đã rời đi rồi.
Cô liếm môi rồi nói: "Anh, anh đang làm gì với điện thoại của em vậy?"

Tống Lộc Bách nhìn xuống và đặt lại điện thoại vào tay cô gái nhỏ, lực đạo có chút dứt khoát. Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt cứng nhắc của anh hơi thả lỏng, như thể đã tìm được sự cân bằng.

Anh nhướng mày, giọng điệu đột nhiên thả lỏng, không thèm che dấu sự không vui ở trong giọng nói:,"Em cài số của anh đến tận số thứ 7 trong danh bạ."

Chân Diểu sững sờ, không hiểu tại sao anh lại đột nhiên muốn tính sổ với cô, cô chỉ có thể giải thích một cách khô khan: "Bởi vì... bởi vì mấy số đầu em đã cài kín hết rồi."

"Vậy nên tất cả mọi người đều được cài đầu danh bạ, ngoại trừ anh sao?"

"..." Trong đầu cô chợt lóe lên một luồng sáng: "Vừa rồi anh còn nghi ngờ lung tung về em và anh Diên Từ! Cũng không thèm nõi rõ nguyên nhân mà anh nghi ngờ cho em biết, đến khi phát hiện mình sai thì lại..."
Đột nhiên cô cảm thấy trên môi có chút nóng.

Tay người đàn ông áp chặt lên môi cô, chóp mũi thoang thoảng mùi thuốc lá.

"Em nói đủ chưa?" Anh có vẻ hơi bực bội.

"Hứ!" Chân Diểu nhẹ nhàng đẩy cánh tay anh ra, nhưng không ngờ lại chạm vào cơ bắp cuồn cuộn của anh, lòng bàn tay đột nhiên nóng lên.

Cô co tay lại, cố gắng lên tiếng: "À... anh!"

Cánh môi mềm mại cọ xát vào lòng bàn tay tạo ra một cảm giác nhè nhẹ nhưng rõ ràng, đồng tử của Tống Lộc Bách hơi co lại, ý cười ở dưới đáy mắt như có như không mà biến mất không dấu vết.

"Ưm ưm ưm!" Cô gái nhỏ còn liều mạng ra hiệu cho anh buông tay, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào anh lại không chịu buông ra.

Không những không buông ra, thậm chí cố cử động, sau đó còn giữ chặt hơn, gương mặt vốn dĩ chỉ đang nhẹ nhàng chống lại bây giờ lại bị những ngón tay của anh áp vào chặt chẽ đến mức có chút hơi phật phồng.
Hơi thở ấm áp của cô phả vào lòng bàn tay anh, ngứa ngáy vô cùng.

Anh đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng buông tay.

"Anh, anh làm gì vậy." Cô thì thào lên án, đưa tay lên xoa hai chiếc má phúng phính đang đỏ ửng, cô cứ nghĩ anh đang không để ý nên lặng lẽ chạm vài cái vào môi.

Ánh mắt của Tống Lộc Bách tối sầm lại.

Đôi bàn tay cứng ngắc đang buông lỏng bên hông anh vẫn còn sót lại những cảm giác đặc biệt, anh im lặng nắm chặt tay thành nắm đắm rồi đột nhiên thả lỏng, cau mày nhắm mắt có chút đau đầu.

Làm gì vậy chứ? Anh cũng không biết mình đang làm gì nữa.

"Anh đã đổi thứ tự các phím tắt rồi." Anh ấy nói ngắn gọn: "Anh là số thứ 3".

Cô giật mình: "Anh đổi khi nào? Lần trước sao?"

Tống Lộc Bách yên lặng nhìn cô trong hai giây: "Vừa rồi."

Chân Diểu gật gật đầu, mấy cái này đổi một chút cũng không sao cả. Còn về chuyện vừa rồi cô vẫn chưa hỏi rõ, bây giờ cô cũng không có dũng khí để hỏi lại.
Sự hiểu lầm này quá lớn.

Tiếng bước chân của người đàn ông dần xa, cả người cô chui vào trong chăn sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, rõ ràng đang ngửi thấy mùi cam quýt thơm tho trên tấm chăn mỏng, nhưng chóp mũi dường như vẫn còn vương vấn mùi hương dịu nhẹ của gỗ mộc hương.

Không biết tại sao, đột nhiên nhịp tim của cô đập hơi nhanh.

Điện thoại di động mà cô đang cầm bỗng đổ chuông, đó là cuộc gọi từ Tống Diên Từ. Chân Diểu lập tức nghe máy, vừa cười vừa nói: "Anh Diên Từ."

"Diểu Diểu đang làm gì vậy?" Giọng Tống Diên Từ có chút mệt mỏi, nhưng lại rất thoải mái.

"Không làm gì cả, anh xong việc chưa?"

"Ừm, cuộc họp hôm nay kết thúc khá sớm, nên anh có thể dành thời gian để nói chuyện với em." Anh ấy nửa thật nửa đùa nói: "Ngày nào anh cũng xem lịch, nóng lòng vì bây giờ Tống Lộc Bách vẫn chưa giao em cho anh. Anh đang đợi em đến đây, bình thường trong nhà rất vắng vẻ, có thêm em có thể sẽ trở nên ấm áp hơn một chút."
Chân Diểu ngượng ngùng chống cằm cười, thuận theo lời anh ấy, cô cũng nói lời ngọt ngào: "Anh Diên Từ đã vất vả rồi, em cũng muốn đến bên cạnh anh sớm hơn."

"Thật không?" Tống Diên Từ cười trêu chọc cô: "Vậy bây giờ anh sẽ gọi cho Tống Lộc Bách nhé?

"Anh Diên Từ!" Cô vội vàng ngăn cản khiến người thanh niên đầu dây bên kia bật cười.

"Mà này, Diểu Diểu, sao em không trả lời tin nhắn anh gửi cho em ngày hôm qua? Anh không nhận được hay em đã quên?"

Chân Diểu khó hiểu: "Em trả lời rồi mà."

"Thật sao? Chắc là điện thoại của anh có vấn đề rồi."

Chân Diểu đột nhiên nhớ lại lúc nảy.

Chẳng lẽ lúc trước Tống Lộc Bách đã thay đổi phím tắt rồi sao, cô lại gửi nhầm tin nhắn cho người khác, hơn nữa nội dung tin nhắn cũng không đúng?

Nếu đúng như vậy, nên Tống Lộc Bách mới nghi ngờ mối quan hệ của cô với anh hai và còn hỏi cô về nội dung tin nhắn.
Có lẽ một lát nữa cô ấy nên sử dụng chức năng đọc màn hình để xem xem rốt cuộc cô đã gửi những gì?

*

Ánh sáng rực rỡ bên chiếc cửa sổ kiểu Pháp, ánh sáng kéo dài dọc theo hành lang, nhưng nó đã dừng lại trước một cánh cửa nào đó.

Bóng dáng cao lớn, động tác vẫn như thế, đứng yên một lúc ở đó, đèn cảm biến tự động bật lên một lúc lâu sau lại tắt. Một nửa bóng dáng của Tống Lộc Bách ẩn hiện trong sự u ám, với biểu cảm khó nhận ra trên khuôn mặt.

Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái được truyền qua một cách rõ ràng. Cô đang cầm điện thoại, hai lông mày chau lại bởi nụ cười, vẫn câu nói đó "Em muốn đến bên cạnh anh sớm hơn" ngọt ngào đến nỗi mỗi dây thần kinh của anh bất giác như có luồng điện chạy qua, anh khó chịu một cách khó hiểu.

Sự khó chịu này càng trở nên nhiều hơn khi nửa tiếng sau anh nhận được một cuộc gọi.
"Lộc Bách, anh có ở nhà không?"

"Có chuyện gì vậy." Anh kiềm chế giọng nói khó chịu của mình, nhưng khoảng cách giữa hai chiếc điện thoại không ngăn được Tống Diên Từ nghe thấy sự không hài lòng của anh.

"Có người lại khiến anh không vui sao?"

Tống Lộc Bách khẽ nhếch mép, nhẹ giọng nói: "Còn có ai."

Tống Diên Từ do dự một chút: "Có phải là đang nói đến Diểu Diểu? Em ấy vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn như vậy, anh lại bắt nạt em ấy sao?"

"Có chuyện gì thì nói đi." Anh trở nên lạnh lùng khi nói ra câu này.

"Được rồi, em sẽ nói thẳng vào vấn đề. Vừa rồi em có nói chuyện điện thoại với Diểu Diểu, thấy gần đây tâm trạng của em ấy khá tốt. Có lẽ anh nên thử nhắc đến việc đến bác sĩ tâm lý một lần nữa. Nhưng khi nhắc đến, anh nên chú ý đến phương pháp, không được làm cho em ấy vì sợ hãi mà bắt buộc phải đồng ý, nếu không làm được thì cứ giao cho em."
Tống Lộc Bách nhìn chằm chằm bóng đen được anh vẽ lên trên trang giấy trắng, giọng điệu khó phân biệt: "Em có vẻ đặc biệt quan tâm đến cô ấy."

"Điều này còn khác xa với phạm trù "đặc biệt"."

"Em muốn giải thích cái gì chứ?" Anh lập tức đóng tập văn kiện lại, bút máy bị vứt lăn lóc ở trên bàn: "Hai người cũng không phải là anh em ruột thịt. Thể hiện nhiều quá sẽ khiến cô ấy mang tai tiếng."

Sự im lặng lập tức lan tỏa.

Đột nhiên, Tống Diên Từ bật cười, ngạc nhiên và bất lực trước lời nói của anh: "Tại sao anh lại nghĩ như vậy? Anh quá nhạy cảm về chuyện này rồi, hơn nữa em cũng sẽ có chừng có mực."

Tống Lộc Bách ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng của những cành lá chồng lên nhau phản chiếu vào mắt anh.

"Anh cũng mong là như vậy."

*

Chiều hôm sau, Chân Diểu nhận được cuộc gọi từ Trần Trang, anh ta nói thật đáng tiếc khi cô đã bỏ lỡ cuộc thi biện luận, cũng nói rằng sau khi chiến thắng cuộc thi, anh ấy đã nhận được hai vé dự buổi thuyết trình từ một giáo sư nước ngoài, muốn đưa cô đi cùng.
Chân Diểu nhớ lại ý tưởng mà Khương Linh đã nghĩ ra cho mình, chỉ do dự một lúc rồi đồng ý.

Cô muốn xác nhận rốt cuộc có phải bản thân đã nghĩ nhiều hay không, nếu không thì không thể đổ oan cho đối phương, nếu có thì cô sẽ nói chuyện rõ ràng, sau đó tìm cơ hội đổi một thầy giáo khác. Như vậy sẽ không làm phiền đến người khác, mọi người cũng không cần phải lo lắng nhiều cho cô.

"Anh, anh có ở đó không?" Cô tựa lưng trên ghế sô pha.

Vừa rồi quản gia nói cho cô biết Tống Lộc Bách đang ở trong phòng khách, nên âm thầm một mình đến báo với cô một tiếng.

"Em có chuyện muốn nói với anh."

Tống Lộc Bách đang nhìn xuống nhìn chiếc cúc trên tay áo của mình, anh ngước mắt lên khi nghe thấy những lời đó, tay vẫn còn đang sửa sang lại cổ tay áo.

Cô gái nhỏ quay lưng về phía anh và đối diện với chậu cây đặt trên sàn bên cạnh ghế sofa.
"Em còn tưởng anh đang ngồi ở đây." Chân Diểu ngượng ngùng hắng giọng, nói thẳng suy nghĩ của mình: "Anh, em muốn đi nghe một buổi tọa đàm."

"Lại là Trần Trang." Giọng nói của người đàn ông trở nên lạnh lùng: "Cách lần trước mới bao lâu đâui?

Cô há miệng thở dốc, suy nghĩ chân thật lượn lờ ở bên miệng một vòng, nhưng cuối cùng vẫn nuốt vào trong.

Có nửa giây cô muốn nói cho Tống Lộc Bách biết sự thật, nhưng cũng chỉ là nửa giây. Ngay cả đối với Chu Huệ cô còn không dám nói ra những nghi ngờ của mình một cách dễ dàng, huống chi là anh?

"Cuộc thi biện luận không phải đã không thành rồi sao." Chân Diểu cúi đầu, có chút căng thẳng.

Con ngươi đen của Tống Lộc Bách khẽ nhúc nhích, bởi vì một năm trước vẫn chưa nhìn kỹ cô gái nhỏ này, nên bây giờ anh muốn nhìn cho rõ từng biểu cảm trên nét mặt của cô.
Cô sẽ trông như thế này, một biểu cảm mà cô sẽ không bao giờ có khi đối mặt với Tống Diên Từ và Tống Lịch Kiêu.

"Nhớ mang theo gậy, Từ Thừa và tài xế sẽ đi theo em, sau khi kết thúc phải về nhà ngay." Giọng điệu có chút nghiêm nghị: "Hiểu chưa?

Chân Diểu không ngờ lần này mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, liền gật đầu đồng ý: "Hiểu rồi!"

Tống Lộc Bách đồng ý có nghĩa là vấn đề đã được hoàn tất. Chân Diểu liền trả lời Trần Trang, sau đó nói chuyện với Khương Linh. Cô ấy thậm chí còn muốn trốn học để đi cùng cô, nhưng đã bị cô ngăn lại một cách nghiêm khắc.

Tuy nhiên, đến ngày diễn thuyết, Chân Diểu cuối cùng cũng nhận ra rằng mình có hơi lo lắng.

Không phải cô không bao giờ đi ra ngoài sau khi bị mù, nhưng mấy lần trước đều có những người thân thuộc và đáng tin tưởng xung quanh cô ở chỗ đông người, nhưng Trần Trang lại không đáng tin lắm.
"Em căng thẳng à?" Trần Trang ngồi sau xe an ủi cô: "Em đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em."

Chân Diểu cười miễn cưỡng, chỉ có thể mong chờ nội dung của bài giảng này. Cô đã biết vị giáo sư này từ trước, ông là một người rất giỏi trong lĩnh vực thiết kế, đây là lý do cô đồng ý đi cùng với Trần Trang.

Cô không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này.

Địa điểm thuyết trình là trong một khách sạn ở trung tâm thành phố, tài xế đã đưa hai người họ đến trước hai mươi phút.

Một chiếc xe hơi sang trọng có giá trị cao đậu trước khách sạn khiến người qua đường phải dừng lại nhìn.

"Anh Từ muốn đi cùng sao?" Xoay người nhìn thấy Từ Thừa cùng lúc xuống xe thì Trần Trang có hơi sửng sốt.

Từ Thừa khẽ gật đầu: "Đây là sự sắp xếp của tổng giám đốc Tống. Thầy Trần không cần phải lo lắng, tôi đã chuẩn bị vé vào cửa xong hết rồi."
"Vậy thì tốt."

"Tiểu Thư." Từ Thừa quay sang Chân Diểu,

Từ Thừa lập tức tỏ vẻ kính trọng: "Tổng giám đốc Tống đã đặc biệt dặn dò, sau khi kết thúc tổng giám đốc sẽ sắp xếp để cô vào hậu trường gặp giáo sư William."

Chân Diểu tỏ vẻ ngạc nhiên: "Thật sao?"

"Vâng, đến lúc đó tôi sẽ đi cùng cô."

Hai người đang đối mặt nói chuyện, không ai để ý đến khoảnh khắc biến sắc và không đồng nhất trong ánh mắt của người thanh niên bên cạnh.

Ba người bước vào chỗ ngồi sau khi xuất trình vé vào cửa, Trần Trang đề nghị đổi chỗ với những người khác, Từ Thừa chỉ có thể ngồi phía trước cách Chân Diểu và Trần Trang hai hàng ghế.

Chân Diểu có chút buồn bã.

Khi vừa bước vào với cây gậy mù của mình, cô dường như có thể cảm nhận được ánh nhìn của những người xung quanh với nhiều ý nghĩ khác nhau, thậm chí còn nghe thấy một người lạ phía sau cô giật mình và nói: "Người mù cũng đến sao? Cô ấy lại không thể nhìn thấy chữ trên màn hình, cũng không diễn thuyết bằng tiếng Trung. Cô ấy có hiểu tất cả thuật ngữ chuyên ngành bằng tiếng Anh không?"
Trong buổi lễ mừng tuổi, những vị khách đó cũng không dám đến gần để bàn tán chuyện này, nhưng những người không quen biết cô lại không cần phải quan tâm đến điều đó.

Trái tim cô như bị một tảng đá đè nặng, khiến người cô cảm thấy khó thở.

Tất cả những chuyện trước đây cô đều đã quên một cách vô thức, hiện giờ tất cả lại hiện lên trong tâm trí cô, khiến cô không còn hứng thú đến những bài diễn văn mà cô vốn dĩ mình muốn nghe trong nửa buổi đầu.

Cho đến khi có thứ gì đó ghé sát tai.

"Em không chuyên tâm lắng nghe đấy." Trần Trang nhỏ giọng thì thào, hơi thở xa lạ đã gần kề.

Chân Diểu gần như run rẩy bật dậy và kiềm chế lại những hành động của mình trong tiềm thức. Cô bình tĩnh tránh một chút: "Em, em đang nghe đây."

"Diểu Diểu." Nhưng Trần Trang lại không hề dừng lại, mà còn thay đổi cả cách xưng hô. "Thật ra thì ... hôm nay anh có chuyện muốn nói với em. Lát nữa, chúng ta tránh mặt trợ lý Từ nhé, đi riêng với anh một chút, có được không?"
"Trước tiên hãy nghe bài giảng này đã." Cô nói một cách mơ hồ.

Đột nhiên, Trần Trang nắm lấy tay phải của cô, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.

Chân Diểu sững sờ, nỗi kinh hoàng và hoảng sợ không thể kiểm soát được dâng lên khiến cô chỉ biết ngồi đơ tại chỗ như một con rối, cánh tay cô nổi da gà ngay lập tức.

Có lẽ trong khoảng hai giây cô không kịp phản ứng đã làm cho Trần Trang có sự hiểu lầm nào đó.

Cô nên làm thế nào bây giờ? Phải làm sao đây?

Vị giáo sư trên sân khấu vẫn đang đọc diễn văn, chỉ có tiếng lật giấy và tiếng cười nói của mọi người, thỉnh thoảng không ai để ý đến chuyện gì đã xảy ra ở đây.

"Thầy..." Chân Diểu mạnh mẽ rút tay về, trong giọng điệu vô thức có chút ra lệnh: "Thầy Trần, đừng làm như vậy."

Trần Trang nhìn vẻ mặt rụt rè của cô gái và mỉm cười đắc thắng, nghĩ rằng cô ấy đang mắc cỡ.
"Vậy thì em đồng ý với anh, lát nữa sẽ ở lại đi."

"Được." Chân Diểu cứng nhắc gật đầu.

Lại thêm một tràng cười và tràng pháo tay của khán giả nữa, cuối cùng thì Trần Trang cũng buông cô ra.

Sẽ có năm phút nghỉ giữa bài phát biểu. Chân Diểu vẫn luôn đợi đến năm phút này, nhưng mà một giây trôi qua lại dài như một năm, khiến cô đứng ngồi không yên.

Trong lúc tạm nghỉ, nếu trợ lý Từ đến tìm cô thì cô sẽ lấy cớ là mình không khỏe và muốn về nhà.

Tuy nhiên, tình hình thực tế lại hoàn toàn khác với những gì cô đang nghĩ.

Trong lúc tạm nghỉ, Trần Trang đứng dậy đi vệ sinh, nhưng Từ Thừa lại chưa xuất hiện.

Cô ngồi ở chỗ cũ hồi hộp chờ đợi, mọi người thấp giọng bàn tán nói cười, cô với họ dường như ở hai thế giớ khác nhau.

Năm phút là rất ngắn, sau khi năm phút trôi qua cô sẽ phải chịu đựng Trần Trang thêm cả tiếng đồng hồ nữa, nhưng cô không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.
Mỗi một giây, cô đều lo lắng Trần Trang quay lại ngồi xuống ghế, cuối cùng chịu không nổi mở miệng gọi Từ Thừa: "Trợ-lý-Từ."

Một vài người xung quanh đột nhiên yên lặng, Chân Diểu đột nhiên nắm chặt tay, lại nghĩ đến những ánh mắt và những cuộc bàn tán mà cô đã nhận được khi mới bước vào hội trường.

"Này, đây không phải là người cầm gậy lúc nãy sao..."

Người ở hàng ghế phía sau nói một cách đâm chọt, Chân Diểu đột ngột đứng dậy, cầm chặt cây gậy mù rồi gấp nó lại, cúi đầu vươn tay tìm lấy lưng ghế trước khi cố gắng bước ra.

Cả người cô áp sát vào ghế trước, cố gắng giả làm người có thị lực bình thường, nhưng cô đã nhiều lần giẫm lên chân những người ngồi theo dọc hàng ghế.

"Tôi xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."

"Có thấy đường không vậy?"
"Hả, cô cố ý sao? Chân tôi để đây cô không thấy sao?"

"Nhìn mắt cô ấy đi, hình như cô ấy mù thật?"

Chân Diểu hốc mắt sưng húp, đến cuối cùng cô cũng không nhận được một lời xin lỗi, cô chỉ biết cúi đầu loạng choạng bước ra ngoài.

Khi đến cuối hàng ghế, cô đâm phải một người đi qua, và ngã xuống đất dưới sự phẫn nộ của người kia, cánh tay đập vào một thứ giống như khung cửa.

"Cái cô này làm gì vậy? Trông cũng khá xinh đẹp, sao lại có thể cư xử kỳ lạ vậy..."

Chân Diểu đứng dậy nhanh nhất có thể, vịn vào khung cửa bước ra, tay nắm lấy chiếc gậy rồi loạng choạng bước dọc theo bức tường hành lang.

Đột nhiên, cô nghe thấy giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi quen thuộc.

"Tôi sắp hết tiền rồi. Bây giờ không động thủ thì không được. Nhưng tiểu nha đầu đó đối với tôi rất thú vị. Vừa rồi tôi đã nắm tay cô ấy." Người thanh niên cười lên mấy tiếng dường như có ý đồ xấu, khác xa với cách nói chuyện dịu dàng lịch sự trước đó: "Một lát nữa tôi sẽ giữ cô ấy lại, sau khi tỏ tình tôi sẽ hôn cô ấy. Qua một thời gian lại tìm cơ hội để có thể gạo nấu thành cơm, trưởng thành. Vậy thì còn sợ sau này không có tiền nữa sao?"
Anh ta dường như đang nói chuyện điện thoại, bởi vì không có ai đáp lại lời anh ta: "Những người giàu đó chỉ biết hưởng đặc quyền, nếu tôi là họ, tôi sẽ sống có giá trị hơn họ".

Chân Diểu cứng nhắc lùi lại vài bước, theo bản năng đi nhanh về hướng ngược lại, suýt ngã mấy lần.

Đó là... Trần Trang?!

Nếu không phải nhờ vào giọng nói thì cô cũng không thể chắc chắn 100% đó là anh ta, cô làm sao cũng không thể tin được. Khi nghĩ về những gì đã xảy ra vừa rồi, cô chỉ cảm thấy buồn nôn.

Bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức, né tránh mọi cơ hội chạm mặt anh ta, cũng tránh đi hết thảy những người này.

Cô hối hận rồi, cô không nên nghĩ mình có thể xử lý tốt, lại lỗ mãng đồng ý lời mời của Trần Trang, lại càng không nên không biết tự lượng sức mình, cảm thấy có thể tự lo cho bản thân.
Cô là một người mù, không những không nhìn được, mà còn cầm theo chiếc gậy dò đường gióng trống khua chiêng nói cho người khác biết mình là một người mù.

Hốc mắt vừa chua vừa chát, Chân Diểu cắn chặt môi liên tục hít thở thật sâu.

Cô va va đập đập mà đi được một đoạn đường, dừng lại trong một góc khuất, tay chân luống cuống tìm kiếm điện thoại ở trong túi sách, nhưng lục tới lục lui vẫn không tìm được điện thoại ở đâu.

Chính vào lúc mờ mịt bối rối, một giọng nữ đột nhiên vang lên bên cạnh cô: "Chào cô, xin hỏi cô có cần giúp đỡ gì không?"

"Cô là ai?" Chân Diểu lo lắng lùi lại nửa bước.

"Tôi là lễ tân của khách sạn."

Chân Diểu không dám tin tưởng đối phương, lắc đầu bỏ đi, cả người cô căng như dây đàn.

"Hay là cô nên liên lạc với người đi cùng đi, tôi nghĩ cô có thể cần sự giúp đỡ." Người phụ nữ tiếp tục thuyết phục: "Cô đi theo tôi, tôi dẫn cô đi gọi điện thoại?"
Chân Diểu đứng do dự một lúc, nhưng bộ não dường như đã mất khả năng bình tĩnh để suy nghĩ và phân biệt.

Lời nói của đối phương có đáng tin không? Nếu cô ta nói dối thì sao?

Người phụ nữ ngập ngừng xem xét, rồi dẫn cô đi về một hướng nào đó, nhưng con đường phía trước dường như dài vô tận, dường như đi thêm một bước nữa sẽ là hang ổ của sói.

Chân Diểu Đột nhiên rút cánh tay ra, xoay người vội vàng đặt gậy mù xuống đất, tay còn lại thì vung vẩy trên không trung, bước chân càng nhanh hơn.

"Này! Đừng sợ, tôi không có nói dối!"

Cô ta vẫn đang cố gắng thuyết phục, đồng thời cô ta rất nhanh đã đuổi kịp, nhịp tim của Chân Diểu ngày càng trở nên nhanh hơn, cô chỉ có thể tuyệt vọng và vô thức đi về phía trước.

Cho đến khi bước ra khỏi cửa khách sạn, đến khi đã quá muộn để cô nhận ra phía trước gậy không còn điểm tựa, cả người lúng túng ngã xuống bậc thềm.
Một giây sau, tiếng còi xe chói tai vang lên bên tai.

Sắc mặt Chân Diểu tái nhợt, cô sợ hãi mở to mắt.

Cơn mưa nặng hạt trút xuống đầu, trong chốc lát mọi thứ như đang trở lại đêm mưa tối tăm đó.

Hóa ra lúc đó trời cũng đang mưa - sau tiếng ù tai xuyên qua là một tiếng va chạm rất lớn, và sau đó chỉ còn lại màu máu đỏ và bóng tối vô tận.

Đầu cô nhói lên một cơn đau, cô cúi đầu vì đau đớn, toàn thân dốc hết sức lực, sau đó cả người cô mềm nhũn ngã xuống đất.

Khoảnh khắc ngã xuống đất, trong tầm nhìn bóng tối đã bao trùm từ lâu dường như đột nhiên bị một hạt mưa lớn xuyên thủng.

Đèn pha màu vàng ấm áp của xe chiếu vào màn mưa, hạt mưa bị trọng lực kéo rơi xuống đất, vỡ tan như một chùm tia lửa vàng đang bốc cháy, trong phút chốc lại bị dập tắt.

Ai đó ngồi xổm xuống trong khung cảnh ồn ào và chói mắt này, và chiếc áo gió màu đen đang bay phấp phới trong mưa.
Hình như là mùi của cây bách và gỗ đàn hương.

Trong một mớ hỗn độn, Chân Diểu cố gắng ý thức hé mắt nhìn xem.

Qua màn sương mờ ảo trước mắt, cô nhìn thấy đường hàm sắc nét và đôi môi mím chặt trên khuôn mặt người đàn ông.