Trạch Thiên Ký

Quyển 7 - Chương 65: Cây gãy




Nếu như nói Vương Chi Sách chỉ cần vươn một ngón tay là có thể bóp chết Đường Tam Thập Lục như bóp chết một con kiến, có lẽ có chút khoa trương.

Nhưng hắn vươn ra hai ngón tay, tuyệt đối có thể dễ dàng giết chết Đường Tam Thập Lục.

Cảnh giới thực lực của hai người chênh lệch chính là như vậy.

Đường Tam Thập Lục không có khả năng uy hiếp tới Vương Chi Sách, mặc dù muốn chết trước mặt của Vương Chi Sách cũng không dễ dàng gì.

Vấn Thủy kiếm bị Vương Chi Sách dùng hai ngón tay kẹp chặt, không thể nhúc nhích, khó tiến thêm một tấc.

Tự vận đầy bi tráng bỗng nhiên biến thành hình ảnh như vậy, khó tránh khỏi sẽ có chút lúng túng.

Đường Tam Thập Lục không có bất kỳ cảm giác lúng túng nào, mà chỉ nhíu mày.

Nhíu mày ý tứ chính là khiêu khích.

Ý tứ của hắn đã vô cùng rõ ràng.

Nếu quả thật muốn tự vận, còn nhiều mà phương pháp, vung kiếm tự vận không thể nghi ngờ chính là một loại hình tỷ suất không hữu hiệu nhất.

Hắn đang chờ Vương Chi Sách ngăn cản, như thế mới có thể tiếp tục nói ra điều kiện.

Vương Chi Sách nhìn hắn tự tiếu phi tiếu nói: "Cho ngươi viên đá này cũng chẳng có ích lợi gì."

Đường Tam Thập Lục nhìn vẻ mặt của hắn đã hiểu.

Lấy cảnh giới bây giờ của hắn, cho dù cầm lấy hắc thạch cũng không cách nào đi vào Chu viên, cũng không cách nào đến giúp Trần Trường Sinh.

Đường Tam Thập Lục chân tình cắt ý nói: "Vậy làm phiền ngài giúp đỡ một chút?"

Vương Chi Sách không nói gì.

Đường Tam Thập Lục nói tiếp: "Ta biết tình hình của hắn bây giờ khẳng định thật không tốt."

Vương Chi Sách tầm mắt rơi vào trên hắc thạch, nói: "Không sai, hắn hiện tại gặp phải lựa chọn vô cùng khó khăn."

Đường Tam Thập Lục trầm mặc một lát, nói: "Hắn là người tốt."

Thời điểm nói những lời này, thái độ của hắn nghiêm túc trước nay chưa từng thấy.

Vương Chi Sách nói: "Đúng vậy."

Đường Tam Thập Lục nhìn ánh mắt của hắn nói: "Người tốt không nên sống khổ cực như vậy."

Vương Chi Sách nói: "Chuyện này không liên quan gì đến tốt xấu."

Đường Tam Thập Lục có chút thất vọng, vô cùng tức giận.

Hắn giễu cợt nói: "Đúng vậy, không liên quan gì đến tốt xấu, chỉ cùng mạnh yếu có liên quan, cuối cùng chẳng qua là ỷ mạnh hiếp yếu mà thôi."

Vương Chi Sách lắc đầu nói: "Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình."

Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói: "Vậy tại sao luôn là hắn phải chọn, tại sao không thể là các ngươi lựa chọn?"

Vương Chi Sách nói: "Thương Hành Chu đáp ứng đối chiến cùng hắn, vốn chính là bị buộc phải lựa chọn."

Đường Tam Thập Lục nói: "Lựa chọn kia quá phức tạp, các ngươi nên lựa chọn đơn giản hơn một chút."

Vương Chi Sách hỏi: "Tỷ như?"

Đường Tam Thập Lục nói: "Các ngươi có thể lựa chọn chết đi."

Vương Chi Sách mỉm cười nói: "Còn có lựa chọn khác sao?"

Đường Tam Thập Lục nói: "Các ngươi còn có thể lựa chọn bị lửa đốt chết, bị dìm nước chết, bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết, hoặc là bị lăng trì mà chết."

Đây không phải tự thuật, mà là mong ước, hoặc là nguyền rủa, trong ngữ điệu bình tĩnh ẩn chứa hận ý nồng nặc.

Nhưng những điều này cũng đến từ sự bất lực.

Nhìn miếng băng mỏng cùng lục bình năm ngoái trên mặt nước, Đường Tam Thập Lục cảm thấy có chút mệt mỏi.

Sẽ thất bại như vậy sao?

Hắn thật sự không cam lòng.

Không cam lòng thay cho Trần Trường Sinh.

Hắn bỗng nhiên hướng về phía thiên không hô lên.

"Ngươi đúng là cẩu vật mắt bị mù!"

...

...

Bách Hoa hạng có chút hỗn loạn, không biết có thể nghe được những lời này của Đường Tam Thập Lục hay không.

Nhưng Bách Thảo Viên cùng Quốc Giáo học viện chỉ cách nhau một bức tường, lại nghe được vô cùng rõ ràng.

Dư Nhân không biết chuyện gì xảy ra, dùng ánh mắt để hỏi thăm.

"Đường Đường muốn nhiễu loạn tâm ý của Vương đại nhân."

Từ Hữu Dung nói: "Nếu như có thể, hắn sẽ vận dụng thủ đoạn như ở nhà cũ nơi Vấn Thủy để ép Vương đại nhân thỏa hiệp."

Lời này nói chính là cuộc nói chuyện giữa tổ tôn bên cạnh bàn bài khi trước.

Hắn không tiếc hủy diệt Đường gia, tự nhiên cũng sẽ không để ý đến thiên hạ thương sinh.

Nhưng rất rõ ràng, chuyện này vẫn không đủ để ảnh hưởng tới Vương Chi Sách, hoặc là thuyết phục Vương Chi Sách.

Thậm chí ngay cả lời hắn muốn nói cùng uy hiếp đều không thể nói ra.

Đường Tam Thập Lục cũng thất bại.

Từ Hữu Dung trong mắt ánh lên sự lo lắng.

Tay trái của nàng nắm thật chặt năm viên thạch châu.

Năm viên thạch châu này vốn là năm tòa thiên thư bia trong Chu viên, là một phần trận pháp của Chu Độc Phu.

Lúc trước, từ trên năm viên thạch châu mơ hồ truyền đến ba động nào đó làm cho nàng biết được tình hình đại khái của Chu viên.

Nàng biết lựa chọn mà Trần Trường Sinh gặp phải.

Nàng cũng biết Trần Trường Sinh sẽ chọn thế nào.

Thậm chí còn trước khi hắn đưa ra lựa chọn.

Đối với Trần Trường Sinh mà nói, lựa chọn này căn bản không khó khăn giống Vương Chi Sách nói.

Bởi vì nàng hiểu rõ Trần Trường Sinh.

Dư Nhân cũng hiểu rất rõ Trần Trường Sinh.

Cho nên hắn cũng biết Trần Trường Sinh sẽ chọn thế nào.

Như vậy đồng nghĩa, Trần Trường Sinh sẽ thua.

...

...

Mỗi con phố, mỗi tòa trạch viện trong kinh đô đều nghe được tiếng nổ sau đó.

Ven hồ xuất hiện khí lãng cuồng bạo, tuyết đọng cùng cỏ cũ khô vàng còn có bùn đất đều bị tung bay, bắn lên trên tường cùng trên thân cây, phát ra thanh âm ba ba.

Hồ nước quay cuồng chấn động, cuộn lên vô số tuyết, phá không mà lên, sau đó ào ào rơi xuống.

Cả tòa Quốc Giáo học viện cũng bao phủ trong trận mưa sa đột nhiên xuất hiện này.

Trong mưa sa bỗng nhiên xuất hiện hai đạo thân ảnh.

Trần Trường Sinh cùng Thương Hành Chu.

Thiên không bỗng nhiên sáng ngời, tựa như có một đạo thiểm điện xuất hiện.

Mượn ánh sáng này chiếu sáng mưa sa đen tối, mơ hồ có thể thấy, tay Thương Hành Chu rơi vào ngực Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh như viên đá bị đánh bay, đụng gãy hơn mười cây đại thụ tráng kiện, rơi vào trong rừng cây sâu nhất.

Cùng với thanh âm rắc rắc, đại thụ nện vào trên mặt đất, chấn động bất an.

Đường Tam Thập Lục cầm Vấn Thủy kiếm chuẩn bị xông qua, tay trái giấu ở trong tay áo cũng nắm chặt một món pháp khí.

Ba một tiếng vang nhỏ.

Ngón tay của Vương Chi Sách rơi vào mi tâm của hắn.

Đường Tam Thập Lục không cách nào cử động được nữa.

Bách Thảo Viên bỗng nhiên sinh ra hai ngọn lửa kim hồng sắc.

Từ Hữu Dung biến mất khỏi chỗ cũ.

Vương Chi Sách không quay đầu, cách không một chỉ điểm về phía sau.

Phía sau hắn là tường viện.

Tường viện xuất hiện một lỗ thủng rộng vài trượng.

Gạch đá cùng mảnh vụn cửa gỗ lẳng lặng rơi trên mặt đất.

Trong đó có gió mát lượn lờ, nhìn như ôn nhu, nhưng không cách nào vượt qua.

Một cái vũ mao trắng noãn từ trong hư không bay xuống.

Từ Hữu Dung hiện ra thân ảnh.

Vương Chi Sách bỗng nhiên cảm thấy điều gì, xoay người ngắm tới.

Tầm mắt của hắn không rơi vào trên người Từ Hữu Dung, mà là ở sau lưng nàng.

Bách Thảo Viên vẫn u tĩnh như mấy trăm năm trước.

Một thanh quải trượng lẳng lặng đặt dọc theo bàn đá.

...

...

Đại thụ gãy lìa, vụn gỗ tươi mới như cánh hoa bay múa.

Trần Trường Sinh dựa vào cây gãy mà ngồi, không ngừng ho khan.

Thương Hành Chu nói: "Ngươi còn kiên trì lựa chọn là có ý nghĩa hay sao?"

Trần Trường Sinh nói: "Đúng vậy, bởi vì lựa chọn thế nào sẽ quyết định chúng ta là ai."

Thương Hành Chu mặc nhiên.

Trần Trường Sinh nói không sai.

Nếu như là Từ Hữu Dung hoặc là Đường Tam Thập Lục ở Chu viên, hắn sẽ không cho đối phương cơ hội để lựa chọn.

Hắn để cho Trần Trường Sinh lựa chọn, cũng bởi vì hắn biết Trần Trường Sinh sẽ lựa chọn thế nào.

Chính bởi vì như thế, Trần Trường Sinh mới là Trần Trường Sinh.

Cho nên, lựa chọn là có ý nghĩa.

Nhưng hiện tại chiến đấu đã không còn ý nghĩa.

Trần Trường Sinh còn có thể đứng dậy, nhưng đã nhất định không cách nào thủ thắng.

Hắn lựa chọn rời khỏi Chu viên, tương đương bỏ qua hi vọng chiến thắng cuối cùng.

Thương Hành Chu vẻ mặt có chút đờ đẫn: "Nhận thua đi."

Trần Trường Sinh giọng nói rất thật thà: "Không."

Thương Hành Chu trầm mặc một lát, tay phải nắm chặt chuôi kiếm.

Không phải là Vô Cấu kiếm, là đạo kiếm của chính bản thân hắn.

Trần Trường Sinh chuẩn bị đứng dậy, tay phải rơi vào cây gãy.

Bỗng nhiên, tay của hắn chạm đến một vật thô sáp.