Trạch Thiên Ký

Quyển 6 - Chương 220: Đế tâm đều lạnh lẽo




Ho khan có rất nhiều nguyên nhân, thường thấy nhất chính là có bệnh.

Hàn khí thương phổi chính là kéo dài triền miên nhất, cho dù là cường giả thần thánh lĩnh vực, cũng sẽ cảm thấy rất phiền toái.

Thương Hành Chu cũng không biết, trong những năm tháng sau đó, Bạch Đế sẽ vẫn ho như vậy, ho rất nhiều năm.

Nhưng hắn biết Bạch Đế bị thương không nhẹ, tựa như bản thân hắn vậy.

Vô luận là hai vị Thánh Quang thiên sứ hay là Mục phu nhân, đều là đối thủ cực mạnh.

Hắn cùng với Bạch Đế là người mạnh nhất thế gian hiện tại, nhưng cũng cần trả giá rất nhiều.

Lúc này hắn vốn có thể lựa chọn làm gì, không làm thì ra là vì đạo lý như vậy, cũng bởi vì hắn biết Trần Trường Sinh cùng với Từ Hữu Dung cũng sẽ không ủng hộ chính mình —— ý chí của hắn cùng với Bạch Đế có thể sẽ theo thời cuộc biến hóa mà không ngừng thay đổi, nhưng đôi nam nữ trẻ tuổi này lại không như vậy.

Hắn nói với Bạch Đế: "Nhưng cuối cùng vẫn có ngày hôm nay."

"Nàng thiên phú cao, huyết thống tốt, có năng lực, vô cùng thông tuệ, hơn nữa xinh đẹp, kết hợp với ta, có thể sinh ra thế hệ sau ưu tú nhất ."

Bạch Đế nói: "Vì thế ta có thể nhẫn nhịn rất nhiều chuyện, bao gồm dã tâm của nàng, chẳng qua ta không ngờ dã tâm của nàng lại lớn đến như thế."

Thương Hành Chu hiểu được ý tứ của hắn.

Nếu như Mục phu nhân chỉ muốn mưu đồ một chút ích lợi cho Đại Tây Châu, Bạch Đế sẽ giữ vững trầm mặc, nhưng cử động gần nhất của nàng đã liên quan đến đại sự tồn vong của Yêu tộc.

"Thật ra ta vẫn biết nàng xem thường ta, nàng cảm thấy ta là một yêu quái không hiểu nghệ thuật."

Bạch Đế lạnh nhạt nói: "Những chuyện này cũng không hề gì, ta vẫn có thể nhịn nàng, nhưng ta không thể nào nhịn như Biệt Dạng Hồng. Quan trọng nhất là, Lạc Lạc là Bạch Đế đời sau do ta chọn lựa, ngươi cũng có thể rất rõ ràng huyết mạch của nàng thuần khiết cỡ nào, cường đại cỡ nào, cũng bởi vì ý nghĩ của Đại Tây Châu mà phải gả tới Tuyết Lão thành ư? Nàng đúng là điên ."

Thương Hành Chu nói: "Cả chuyện này ta không hiểu nổi ngươi chính là điểm này, trong bụng nàng cũng là đời sau của ngươi."

Bạch Đế vẻ mặt hờ hững nói: "Chuyện con cái, từ trước đến giờ không phải cần nhiều mà cần chất lượng, hài tử ưu tú như Lạc Lạc chỉ cần một cái là đủ rồi, sinh thêm nhiều chút ít phế vật có ích lợi gì? Từ xưa tới nay tộc ta nhân số cực ít, chính là vì đạo lý này, không phải ai cũng giống như vị Hoàng Đế Bệ Hạ của ngươi, sinh nhiều con như vậy, sau đó để cho bọn họ tự giết lẫn nhau, xem ai có thể sống đến cuối cùng, sẽ có thể thừa kế Đại Bảo. Như vậy tính là gì? Nuôi cổ (cổ: sâu, trùng độc)? Nhân tộc các ngươi có đôi khi không biết nên diễn tả làm sao."

Hoàng Đế Bệ Hạ trong những lời này, tự nhiên là chỉ Thái Tông Hoàng Đế vĩ đại.

Thương Hành Chu nói: "Đã như vậy, cần gì làm những chuyện này?"

"Năm đó ở cánh đồng tuyết phía bắc Hàn sơn, ngươi mượn tay ta làm Ma Quân trọng thương, cũng làm ta mất năm năm."

Ánh mắt Bạch Đế nhìn Thương Hành Chutrở nên sâu thẳm .

"Năm năm thời gian, đủ để ngươi làm quá nhiều chuyện, ngươi lại thật sự từ trong tay Thiên Hải đoạt lại đại quyền của Nhân tộc... Ta phải suy tư một vấn đề, nếu như Tuyết Lão thành bị tiêu diệt, ngươi nhất thống thiên hạ, đến lúc đó tộc ta nên tự xử như thế nào? Cho nên ta chỉ có thể tranh thủ kéo chậm lại bước chân của ngươi một chút."

Thương Hành Chu bình tĩnh nói: "Ta không phải là Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ, ta không có năng lực nghịch thiên cải mệnh, các ngươi đánh giá ta quá cao rồi."

Bạch Đế nói: "Ngươi là bằng hữu của ta, ta biết ngươi đáng sợ đến cỡ nào, huống chi, ngươi còn dạy ra được hai học sinh rất giỏi."

Thương Hành Chu không nói tiếp, nói: "Cho nên ngươi thiết kế âm mưu này?"

Đây là câu nói của hắn lúc trước đã nói.

Cần gì làm những chuyện này?

Những chuyện này chỉ chính là mọi chuyện vừa qua.

Đây là thành thị của Bạch Đế.

Trong toà thành này phát sinh mọi chuyện, đều phải trải qua sự đồng ý của hắn, hoặc là ngầm đồng ý, thậm chí là âm thầm thôi động.

Vô luận là Mục phu nhân làm chuyện này, hay là việc làm của Tương tộc tộc trưởng, vô luận là việc tốt hay là việc ác.

Tỷ như Thiên Tuyển đại điển, tỷ như Trần Trường Sinh từng gặp phải chút ít hung hiểm, tỷ như bố cục này, tỷ như Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích tử vong, tỷ như là sự kiện tối trọng yếu kia.

Bạch Đế không đồng ý đưa Lạc Lạc đến Tuyết Lão thành, cũng không có nghĩa là thời điểm ban đầu, hắn không có ý nghĩ kết minh cùng Ma tộc.

"Ngươi lấy con gái của mình làm tiền cược để cho hai bên tranh đấu, ngươi ở một bên đứng xem cuộc chiến, vô luận kết cục thế nào, cuối cùng đi ra ngoài hô vang một tiếng, đó chính là viên mãn."

Thương Hành Chu nói: "Những người đã sống quá lâu như chúng ta, có quá nhiều thời gian để suy tư vấn đề, mưu kế tự nhiên sẽ không có quá nhiều chỗ sơ hở, chẳng qua ngươi không ngờ tới, Trần Trường Sinh tới sớm như thế, thay đổi chiều hướng mọi chuyện, hơn nữa chấp nhất muốn cứu ngươi khỏi ngọn núi kia như thế."

Bạch Đế nói: "Ta nói rồi, ngươi dạy được hai học sinh rất giỏi, hơn nữa ngươi cũng đã đến."

Thương Hành Chu nói: "Đại sự như thế, ta làm sao có thể không xuất hiện."

Bạch Đế biết hắn nói đại sự không chỉ là Yêu tộc cố ý kết minh cùng Tuyết Lão thành, còn nói tới hai vị Thánh Quang thiên sứ.

Đối với hắn và Thương Hành Chu nhân vật đứng đầu đại lục mà nói, đại sự chân chính chỉ có thể là chuyện thế ngoại.

Bọn họ đều là người muốn đạt được đại đạo, đạo của bọn họ là đạo ở bên này.

Dùng lời của Vương Chi Sách mà nói, vị trí là tương đối, như vậy lập trường tự nhiên là do trời định.

Ma tộc làm chuyện này đã chạm đến điểm mấu chốt của bọn họ.

"Hẳn là không có quan hệ với Ma Quân."

Bạch Đế nói: "Chỉ có loại người điên như nàng cùng Hắc Bào, mới làm ra chuyện như vậy."

Thương Hành Chu nói: "Nữ nhân đều là người điên, cho nên không thể để cho các nàng đứng quá cao."

Rất nhiều năm trước, hắn phản đối hôn sự giữa Bạch Đế cùng Mục phu nhân, chính là căn cứ vào suy nghĩ này.

Giống như trước, hắn đối với Thiên Hải Thánh Hậu cũng có ý nghĩ tương tự.

"Cho nên ta không ngờ, ngươi lại nguyện ý mời Từ Hữu Dung hỗ trợ."

Bạch Đế nói: "Nàng cũng là nữ nhân, hơn nữa còn là hôn thê của học sinh của ngươi."

Thương Hành Chu nói: "Muốn đánh bại ngươi, là chuyện vô cùng khó khăn."

"Không sai, ta đúng là đã bại bởi thầy trò các ngươi."

Bạch Đế nói: "Điều này làm cho ta càng cảm thấy câu nói kia có đạo lý."

Lời này tự nhiên chính là câu nói hiện tại toàn bộ đại lục đều đang lưu truyền.

Tây Trữ một miếu trị thiên hạ.

Chữ trị trong câu này, có thể lý giải làm thống trị, cũng có thể lý giải làm trị dụng.

Thương Hành Chu cùng hai học sinh của hắn nếu như đồng tâm cùng lực, có thể trị các loại không phục.

"Nếu như ta nhớ không lầm, những lời này là lời của ngươi trước lúc bế quan."

"Không sai."

"Ngươi cho tới bây giờ cũng sẽ không nhận thua."

Thương Hành Chu bình tĩnh nói: "Vậy sau khi ta tiêu diệt hết Ma tộc, ngươi chuẩn bị đối mặt với ta làm sao?"

"Trước kia ta quả thật rất lo lắng, nhưng hiện tại đã khá nhiều rồi, bởi vì ở trước lúc ngươi lần nữa tới Bạch Đế thành, đầu tiên ngươi cần chiến thắng cái học sinh giỏi kia của ngươi đã."

Bạch Đế nói: "Ta phát hiện vị học sinh kia của ngươi còn xuất sắc hơn ta tưởng tượng, ngươi muốn đến được điểm này, thật rất khó."

Tựa như Thương Hành Chu đã nói, các đại nhân vật đắm chìm trong năm tháng lâu như bọn họ, chỉ cần đi tính toán, sẽ không bỏ sót.

Lạc Lạc sẽ trở thành Bạch Đế đời sau, như vậy chỉ cần Trần Trường Sinh tại vị một ngày, vô luận Nhân tộc thế thịnh như thế nào, Yêu tộc cũng có thể bảo đảm an toàn.

Mục phu nhân từng nói với Lạc Lạc, loại quan hệ thầy trò này không chặt chẽ, trừ phi Trần Trường Sinh nguyện ý cưới Lạc Lạc, mới an tâm.

Bạch Đế không cho là như vậy, hắn phi thường khẳng định, Trần Trường Sinh chính bởi vì không thể cưới Lạc Lạc, ngược lại sẽ đối với nàng càng tốt hơn.

Đây không phải là cầu không được, mà là xin lỗi cùng với bị người sùng bái, bị người yêu thương mà vui sướng dung hợp chung một chỗ tạo thành ý muốn bảo hộ vô cùng mãnh liệt .

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết để tất cả những mưu kế này thành hiện thực,chính là Trần Trường Sinh không bị Thương Hành Chu giết chết, cũng không thể thất thế.

"Ngươi coi trọng tên học sinh không ra gì kia của ta thế ư?"

Đây là từ lúc nói chuyện với nhau đến nay, lần đầu tiên Thương Hành Chu thừa nhận Trần Trường Sinh là học sinh của mình.

"Thật ra mọi chuyện đều đến từ thái độ của ngươi đối với hắn."

Bạch Đế nhìn hắn bình tĩnh nói: "Nếu như ngươi không coi trọng hắn như vậy, thế giới này lúc đầu làm sao lại coi trọng hắn đến thế?"

Thương Hành Chu nói: "Nếu như loại coi trọng này không phải là ý tứ các ngươi nên làm thì sao?"

Bạch Đế nói: "Vậy đến lúc đó rồi hãy nói, hơn nữa tương lai nếu có người nguyện ý hứa hẹn cho ta nhiều hơn, ta dĩ nhiên có thể thay đổi chủ ý."

Thương Hành Chu không nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi con đường đá xanh.

Trần Trường Sinh vẫn nhìn bên này.

Hắn nhìn bóng lưng của Thương Hành Chu biến mất trong đám người, không lên tiếng.

Năm đó ở trên thần đạo tại Thiên Thư lăng, hắn cõng di thể Thiên Hải Thánh Hậu đi xuống phía dưới, Thương Hành Chu đi về phía trước, sát nhau mà qua, không nói lời nào, không liếc mắt nhìn.

Hắn lúc ấy không nói gì, từ nay về sau cũng không nói đến chuyện này, nhưng kỳ thật tâm tình còn có chút khó thừa nhận.

Hôm nay Thương Hành Chu từng nhìn hắn hai lần, nhưng tâm tình của hắn vẫn như thế.

Ánh mắt Thương Hành Chu nhìn hắn cùng nhìn người xa lạ cũng không khác biệt gì.

Có hai cánh tay trước sau rơi vào trên vai Trần Trường Sinh .

Không phải là gánh nặng, mà là an ủi.

Trần Trường Sinh nhìn Đường Tam Thập Lục cười cười, sau đó xoay người nhìn Từ Hữu Dung, nói: "Ta không sao."

...

...

Cánh đồng tuyết ngày đông, lạnh giống như thâm uyên, ma thú thở ra, rất nhanh bị đông lạnh thành bông tuyết.

Gió rất mạnh, nhưng không có một tia ấm áp.

Hắc Bào lẳng lặng nhìn phương tây, bỗng nhiên nói: "Thua."

Nghe được câu này, cách đó không xa con đảo sơn liêu cực kỳ cao lớn phát ra một tiếng gầm nhẹ thống khổ. Không phải bởi vì đảo sơn liêu hiểu lời của hắn, biết mưu kế tối trọng yếu của Ma tộc mấy năm qua đã tan biến, mà bởi vì Ma Soái ngồi ở đỉnh đầu của nó rất tức giận vỗ gãy một đoạn sừng cứng rắn của nó.

Ở phía sau Hắc Bào cùng Ma Soái còn có hơn mười tên Ma Tướng, xa hơn còn có mấy thân ảnh khổng lồ bị hắc vụ bao phủ, dị thường thần bí.

Ma tộc không tăng viện Bạch Đế thành, căn cứ vào mấy nguyên nhân.

Hắc Bào tin tưởng lực chiến đấu cường đại của Thánh Quang thiên sứ , tin tưởng nắm giữ của mình đối với thế cục kinh đô, cũng là bởi vì thời gian không còn kịp nữa.

Nguyên nhân trọng yếu hơn là một người.

Cánh đồng tuyết có một trung niên thư sinh.

Chính là thư sinh nổi danh nhất từ cổ chí kim, trên trời dưới đất.

Vương Chi Sách.

"Không ngờ hắn thậm chí mời được cả ngươi, bây giờ nghĩ lại năm đó ngươi có thể trốn thoát khỏi sát tâm của tiểu nhi họ Giới kia, vẫn là Kế đạo nhân hắn hẳn là tốn không ít lực."

Gió rét phất động, lộ ra gương mặt có chút xanh xao mơ hồ của Hắc Bào, nhưng thanh âm của hắn không có bất kỳ tâm tình ba động.

Nghe được cái tên đã lâu chưa nghe kia, Vương Chi Sách thở dài nói: "Mấy trăm năm gió tuyết, vẫn không thể rửa được hận ý của ngươi ư?"