Trạch Thiên Ký

Quyển 6 - Chương 146: Chân tướng dần dần hiển lộ




Editor: Bến

Một gã trưởng lão Yêu tộc kinh thanh hô lên: "Đây là chuyện gì?"

Không ai trả lời câu hỏi của hắn, cũng không cách nào trả lời câu hỏi này. Quan viên Yêu tộc hoàng đình đang chạy qua bên đó, tòa núi lớn này vốn còn có tế ti, tin tưởng không bao lâu, sẽ có thể biết được đáp án xác thực.

Mục phu nhân cũng đã sớm chú ý tới dị tượng trong tòa núi lớn này, hơn nữa mơ hồ đoán được điều gì.

Thanh niên đội nón lá kia đang ở sâu trong ngọn núi ấy.

Nàng lúc này mới biết mình vẫn đánh giá Hắc Bào quá thấp.

Mặc dù không cách nào xác định tình hình cụ thể, nhưng rất rõ ràng người tuổi trẻ kia thậm chí cả Ma tộc đều có thể từ thiên thụ hoang hỏa tẩy luyện đạt được rất nhiều ích lợi.

Ở thời điểm nàng đang suy ngẫm xem có nên tự mình đi bên đó xem xét tình hình hay không, dị tượng nơi xa dần dần tiêu tán.

Thiên thụ tỏa ra sương mù nhanh chóng trở thành nhạt, từ sâu trong lòng đất truyền đến tiếng vang cũng dần dần nhỏ đi, cho đến cuối cùng không cách nào nghe được nữa.

Hồng hà dần dần trở lại bình tĩnh, vô luận Bạch Đế thành hay là các đại nhân vật Yêu tộc bốn phía đài cao, cũng không nhận ra điều gì khác thường nữa.

Nhưng hai vị cường giả Yêu tộc lúc này còn trong lòng đất hấp thu thiên thụ hoang hỏa, lại gánh chịu ảnh hưởng rất lớn.

Chợt phát hiện hoang hỏa trở nên mãnh liệt vô cùng, một vị cường giả Yêu tộc sinh lòng sợ hãi, muốn tránh né, kết quả chọc giận Yêu tộc tổ linh, trực tiếp chấn ngất đi. Mặc dù sau đó hắn có thể giữ được tính mạng, cũng đã đứt đoạn kinh mạch, thức hải tổn hại, cũng không cách nào tu hành nữa, chỉ có thể trở thành một phế nhân.

Vị cường giả còn lại tên là Hạ Lạc biểu hiện tốt hơn rất nhiều, không hổ là nhân vật nổi danh từng tới kinh đô tu hành, hai mươi năm trước đã Tụ Tinh thành công, đối mặt với hoang hỏa bỗng nhiên khác thường cùng với ầm ầm nổ vang còn có chấn động dưới đất, tâm cảnh của hắn không thay đổi chút nào, trầm mặc mà ổn định kiên trì tới cuối cùng.

Đến đây , năm người tham gia thiên thụ hoang hỏa thí luyện đã có bốn người ra ngoài.

Tương tộc tộc trưởng nhìn mặt Mục phu nhân một cái, không cách nào đoán được nàng lúc này đang suy nghĩ điều gì, trong lòng có chút bất an.

Không bao lâu sau, người trẻ tuổi kia dưới vòng vây của các tế ti, trở lại đài cao bên ngoài dãy núi.

Y phục của hắn đầy vết rách lỗ hổng, thậm chí mơ hồ có thể ngửi thấy mùi khét lẹt, nón lá trên đỉnh đầu vĩnh viễn che kín mặt hắn, cũng bị đốt rách mấy vết, cành trúc đâm loạn ra ngoài , nhìn rất chật vật, giống như tên khất cái ngồi cạnh đường lớn.

Vô số tầm mắt rơi vào trên người người tuổi trẻ kia, mang theo cảm xúc dò xét, tò mò cùng cảnh giác.

Khỏa thiên thụ mà hắn đi vào tại sao lại có động tĩnh lớn đến vậy, là chuyện tất cả mọi người đều muốn biết. Hơn nữa tất cả mọi người muốn biết, thanh niên thân phận lai lịch vô cùng thần bí này rốt cuộc bộ dáng thế nào. Nón lá bị thiên thụ hoang hỏa đốt thành rách nát, vừa lúc cung cấp một cơ hội vô cùng trân quý.

Từ lỗ hổng của nón lá không cách nào thấy rõ mặt mày của hắn, nhưng có thể thấy mặt của hắn rất trắng, trắng giống như ngọc, hoặc là như tuyết.

Nhìn màu trắng đến chói mắt này, rất nhiều đại nhân vật Yêu tộc nhớ lại một cái tên đã dần dần bị đại lục quên lãng, Thiên Hải Thắng Tuyết.

Thiên Hải Thắng Tuyết cũng có danh khí rất lớn ở Yêu tộc, trừ năm đó hắn Ủng Lam quan cùng Ủng Tuyết quan lập ra công trận, còn nổi danh bởi vì da thịt của hắn trắng hơn tuyết.

Yêu tộc tính tình hào phóng, không trọng chi tiết, lại coi trắng trẻo nhẵn nhụi là vẻ đẹp.

Có người từng thấy Thiên Hải Thắng Tuyết, cảm thấy màu trắng của hai người không giống nhau.

Sắc mặt người trẻ tuổi này phảng phất là tuyết sắp sửa hòa tan, phảng phất như trong suốt , có một loại lực hấp dẫn cực kỳ quỷ dị.

Tương tộc tộc trưởng cũng đang nhìn người trẻ tuổi này, trong đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh dần dần sinh ra chút ít cảnh giác.

Hắn biết thân phận của người trẻ tuổi này, cho nên càng không cách nào hiểu được chuyện đã xảy ra hôm nay.

Nếu là Ma tộc, cho dù là hoàng thất đệ tử, làm sao có thể thừa nhận được uy áp của tổ linh cùng uy lực của hoang hỏa? Chẳng lẽ đối phương thật sự cam tâm tình nguyện đem tinh thần thế giới kính dâng cho tổ linh, đem toàn bộ thân thể cùng huyết mạch của mình chuyển thành Bạch Đế nhất mạch?

Không, Tương tộc tộc trưởng tuyệt đối không tin đối phương có thể làm như vậy.

Vô luận Tiểu Đức hay là Hiên Viên Phá đều dùng phương pháp khác thông qua khảo nghiệm của tổ linh, người này hẳn cũng có phương pháp khác.

Sĩ tộc tộc trưởng cũng đang nhìn người trẻ tuổi kia, không biết có nhìn thấu thứ gì hay không, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.

Dưới vô số tầm mắt, người trẻ tuổi kia vẫn duy trì bình tĩnh.

Không khí bốn phía đài cao trở nên vô cùng đè nén, hơn nữa càng ngày càng khẩn trương.

Nhưng Mục phu nhân cùng với Tương tộc tộc trưởng thân là đại trưởng lão đều không nói gì, cho nên không ai dám nhảy ra chất vấn.

Tiến trình của Thiên Tuyển đại điển tiếp tục được tiến hành, mặc dù đã có chút ít tư vị không nói rõ.

Vòng cuối cùng vô cùng đơn giản, cũng chính là hôm qua ở trước hoàng thành đã từng đề cập tới.

Bốn người thông qua hoang hỏa tẩy luyện phân thành hai cặp để giao chiến, sau đó người thắng sẽ đánh thêm lần nữa.

Đối thủ của Hiên Viên Phá là vị cường giả Hà tộc tên là Hạ Lạc.

Đối thủ của Tiểu Đức là người trẻ tuổi thần bí mang nón lá kia.

Thấy kết quả này, bốn phía đài cao vang lên một mảnh kinh hô.

Được người ta quan tâm nhất đương nhiên là trận thứ hai.

Tiểu Đức nhìn người trẻ tuổi đội nón lá tàn phá kia, hai mắt híp lại, tựa như muốn nói cái gì đó.

Sĩ tộc tộc trưởng vẻ mặt lại biến hóa, phân phó tộc nhân tiến lên đưa Tiểu Đức đi, không cho hắn cơ hội để nói chuyện.

Hà tộc tộc trưởng mang Hạ Lạc đi.

Hùng tộc tộc trưởng mang Hiên Viên Phá đi.

Mấy vị tộc trưởng động tác thật nhanh, nhanh đến mức đại thần hoàng đình cùng các trưởng lão đều không kịp phản ứng.

Bọn họ thậm chí trước khi đi cũng không hành lễ với Mục phu nhân cùng Tương tộc tộc trưởng.

Không khí khẩn trương bị đè nén vô cùng này không biến mất, ngược lại trở nên càng ngày càng đậm.

. . .

. . .

Ở tầng đỉnh trên con thuyền trở lại Bạch Đế thành, Tiểu Đức cùng Sĩ tộc tộc trưởng nói chuyện với nhau cũng không quá thuận lợi.

Bởi vì Sĩ tộc tộc trưởng yêu cầu hắn từ bỏ Thiên Tuyển.

Cho dù là bần dân hạ thành không có kiến thức, cũng biết Tiểu Đức sẽ chấp nhận.

Sĩ tộc tộc trưởng quan sát ánh mắt của hắn nói: "Ngươi lo lắng đế vị sẽ rơi vào tay Đại Tây Châu, hiện tại đã không cần lo nữa, tại sao ngươi còn muốn kiên trì?"

Tiểu Đức nói: "Ta biết trong tộc không muốn ta truyền thừa huyết thống của Bạch Đế nhất mạch, nhưng ngươi cũng có thể nhận ra, ta có phương pháp khác."

"Vậy thì thế nào? Nếu như Bệ Hạ hoặc Hoàng Hậu nương nương thật sự muốn lập ngươi làm người thừa kế, bọn họ không có thủ đoạn khác ư?"

Sĩ tộc tộc trưởng cảm khái nói: "Bất quá những chuyện này không quan trọng, nếu như ngươi thật sự có thể thừa kế đế vị, cho dù phải đổi huyết mạch, ta vẫn sẽ ủng hộ ngươi."

Tiểu Đức thanh âm lạnh xuống nói: "Vậy vì sao hôm nay ngươi lại làm như vậy?"

"Bởi vì chuyện này đã không thể thay đổi được nữa."

Sĩ tộc tộc trưởng trầm mặc một lát rồi nói: "Chúng ta không ngờ tới, thì ra Bệ Hạ cùng nương nương đã sớm chọn người thừa kế rồi."

Tiểu Đức cũng trầm mặc một lát, nói: "Ngươi muốn nói tên kia ư?"

Sĩ tộc tộc trưởng nói: "Ta nghĩ ngươi cũng có thể đoán được điều gì."

Tiểu Đức nói: "Vô luận người tuổi trẻ kia là ai cũng sẽ không ảnh hưởng đến ta."

Sĩ tộc tộc trưởng trầm giọng nói: "Chuyện này đối với Yêu tộc mà nói quá trọng yếu, Hoàng Hậu nương nương sẽ không cho phép ngươi phá hoại nó, Bệ Hạ cũng sẽ không cho phép."

Tiểu Đức nói: "Ai có thể chắc chắn đây chính là ý tứ của Bệ Hạ?"

Sĩ tộc tộc trưởng nói: "Đại trưởng lão đêm hôm trước đã tự mình đi vào trong núi một chuyến."

Tiểu Đức trầm giọng quát lên: "Cho dù Bệ Hạ nghĩ như vậy, cũng là sai lầm!"