Ở trước lúc mở mắt, ở trước lúc tĩnh thần năm tức, Trần Trường Sinh chỉ thấy quanh mình đầy khóa nguyên khí, hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của hắn là Nam Khách cùng hắn rơi xuống mặt đất, mặt tuyết lĩnh hay màu đen trắng càng ngày càng gần.
Sau đó là tiếng va chạm trầm muộn cùng với vô tận đau đớn, cùng với khôn cùng hắc ám theo sau ập tới.
Từ trong bóng tối tỉnh lại, hắn không biết đã qua thời gian bao lâu, chỉ biết mình còn sống, tĩnh thần năm tức đồng thời tọa chiếu tự quan, phát hiện trong kinh mạch có nhiều nơi vỡ vụn, nếu là người tu hành bình thường phát hiện mình bị thương nặng như thế, tất nhiên cực kỳ bối rối thậm chí có thể tuyệt vọng, nhưng hắn có rất nhiều kinh nghiệm ở phương diện này, vẫn giữ vững trấn định, thậm chí chính xác đoán được thương thế nặng nhất đến từ lần phản kích Ma Quân kia.
Hắn mở mắt, thấy được một gương mặt đầy râu, trên mặt chòm râu cực kỳ rậm rạp, nhìn qua giống như là một mảnh bụi cây mấy chục năm cũng không có tu bổ, nếu như không cẩn thận quan sát, cũng rất khó phát hiện mắt người kia ở nơi đâu.
Nhưng chỉ cần thấy ánh mắt người này, liền khó dời đi tầm mắt, bởi vì cặp mắt kia rất trong trẻo, thần hoa nội liễm lại ẩn giấu nhiệt tình, tựa như ánh sáng mặt trời sáng sớm sau mây , mặc dù không dễ dàng triển lộ mặt thật, nhưng ai cũng biết đó sẽ là phong cảnh động lòng người.
Đôi mắt là cửa sổ của thần hồn, có thể nhìn thấy rất nhiều.
Trần Trường Sinh đã từng nhìn thấy rất nhiều đôi mắt, tỷ như hai mắt của Giáo Hoàng sư thúc mênh mông như Tinh hải, tỷ như đôi mắt Từ Hữu Dung tựa như bầu trời sau cơn mưa, nhưng không thể không thừa nhận, đôi mắt của người này nhìn vô cùng tốt, so với khuôn mặt đầy râu tốt hơn nhiều.
"Tỉnh?" Người kia hỏi.
Trần Trường Sinh chú ý tới y phục của người này, nhận ra là vị quan quân Đại Chu, càng thêm yên tâm.
Thanh niên quan quân đoán được hắn tạm thời còn không thể nói chuyện, chủ động nói: "Nơi này là Phản Nhai mã tràng, ta là quan chủ sự nơi này, gọi là..."
Nói tới đây, hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "La Bố."
Trần Trường Sinh nghĩ thầm cái tên này tại sao nghe có chút quái quái.
"Ngươi trả lời ta vài vấn đề trước đã, một lần nháy mắt là phải, hai lần nháy mắt là không."
Tên quan quân tên là La Bố nhìn vào mắt của hắn hỏi: "Ngươi là Chu nhân ư?"
Trần Trường Sinh không có chút do dự, chớp mắt một cái.
La Bố hỏi tiếp: "Dược thương?"
Trần Trường Sinh do dự một lát, nháy mắt hai cái.
La Bố nở nụ cười, lộ ra miệng đầy răng trắng, lộ ra vẻ rực rỡ như ánh mặt trời, đồng thời biểu lộ ra tuổi tác thực sự của mình.
Người còn trẻ như thế, lại để râu đầy mặt, cũng không biết tại sao.
Trần Trường Sinh không nhịn được nghĩ tới vấn đề này.
"Không dám thừa nhận cũng không sao, dù sao ngươi cũng không thể nào là gian tế, nghỉ ngơi thật tốt, mặc dù ta không biết có thể tốt hay không, nhưng chắc là không chết. Mặt khác, tiểu nha đầu kia, ta không biết từ trước đã như vậy, hay là vì ngã mà có vấn đề, ngươi không nên lo lắng."
Nói xong câu đó, La Bố đi ra khỏi phòng.
Nam Khách hai tay đang cầm một chén thịt đầy, từ trong góc phòng đi tới bên giường.
Nàng khẽ nghiêng đầu, nhìn mặt Trần Trường Sinh, trong ánh mắt dại ra tràn đầy mờ mịt, giống như chưa từng gặp hắn, đột nhiên nàng tựa như nhớ lại điều gì, đem chén thịt đưa tới trước mặt của Trần Trường Sinh, ý bảo hắn ăn thịt.
Trần Trường Sinh không biết chuyện gì xảy ra, khó nhọc lắc đầu.
"Ăn thịt mới có thể lực được." Nam Khách nhìn vào mắt của hắn nói.
Trần Trường Sinh trong lòng nghĩ cần khí lực để làm gì chứ?
Nam Khách giống như có thể hiểu ý tứ trong ánh mắt của hắn, đem chén gác qua bên gối, dùng ngón tay chỉ mi tâm của mình, vô cùng nghiêm túc nói hai chữ.
"Chữa bệnh."
Nhìn đến đây, Trần Trường Sinh rốt cuộc đã hiểu rõ.
Ở thời điểm cuối cùng trong cuộc chiến ở tuyết lĩnh, vì đột phá bố trí của Ma Quân cùng Hắc Bào, nàng cưỡng ép cho thần hồn hoàn toàn thức tỉnh lần thứ hai, đúng là vẫn còn không có thể vượt qua được quan ải này, thức hải nhận lấy tổn hại rất nặng, dùng cách nói bình thường để lý giải chính là: nàng hiện tại thật là kẻ ngốc.
Nàng bây giờ đã không nhớ rõ được chuyện gì, bao gồm Trần Trường Sinh là ai, nhưng còn nhớ rõ Trần Trường Sinh đã hứa trị bệnh cho nàng.
Trần Trường Sinh nhìn ánh mắt của nàng, trầm mặc thời gian rất lâu, dĩ nhiên, hắn hiện tại vốn không có cách nào nói chuyện.
Hắn có thể nói với mình ở trong lòng, nói với người khác.
—— nếu ta đã hứa với ngươi, nhất định sẽ trị khỏi cho ngươi, mặc dù ta cũng không có lòng tin.
Hiện tại Nam Khách, cũng không biết mình bị bệnh gì, chẳng qua chỉ nhớ được chuyện này.
Nhưng nàng lại một lần nữa hiểu được ánh mắt của hắn, cảm thấy rất vui vẻ, cộc lốc nở nụ cười, ngây thơ khả ái chí cực.
Ở Chu viên cùng tuyết lĩnh, Trần Trường Sinh không nhớ rõ chính mình đã từng nhìn thấy Nam Khách cười hay chưa, trong nhận thức của hắn cùng thế nhân, nàng vĩnh viễn máu lạnh vô tình tàn nhẫn hiếu sát, nơi nào có thể cùng tiểu cô nương trước mắt cười rất hồn nhiên liên hệ chứ.
Trần Trường Sinh lúc này mới chú ý tới nàng mặc một bộ áo bông, trên đầu buộc hai búi tóc, rất tùy tiện, không biết là tay nghề của ai, chợt nhớ ra nơi này là Đại Chu quân doanh, nếu như bị người phát hiện thân phận chân thật của nàng, chỉ sợ sẽ gặp phải phiền toái thật lớn.
Nàng là thành viên hoàng tộc, ma giác ẩn nên không thấy, nhưng hai cánh của nàng đã đi nơi nào?
Một miếng thịt được đưa đến mép, cắt đứt suy nghĩ của hắn, trong thịt không có muối, rất nhạt, nhưng đã hầm rất mềm.
Mấu chốt nhất chính là, đút cho hắn ăn thịt chính là Ma tộc tiểu công chúa.
Rất tự nhiên , Trần Trường Sinh nhớ tới Long tộc tiểu công chúa Chi Chi cùng với vị Ma tộc tiểu công chúa mà Tô Ly cưới năm đó.
Tiểu hắc long hôm nay ở nơi nào?
Làm người thủ hộ mà Giáo Hoàng chỉ định, nàng cùng Trần Trường Sinh đã thành lập cảm ứng nào đó, Trần Trường Sinh có thể nghĩ biện pháp báo cho nàng tới đây.
Nhưng hắn không thể làm như vậy.
Một năm rưỡi trước, hắn ở trên chiến trường bị Hải Địch đánh trọng thương, dựa vào tiểu hắc long mới có thể chạy trốn, ai ngờ sau đó, liên tục bị mấy tên cường giả triều đình đuổi giết, dù sau đó không để cho Ly cung truy cứu chuyện này, nhưng không khỏi còn có chút trái tim băng giá.
Lấy năng lực cùng khí phách của Tô Ly, năm đó từ cánh đồng tuyết trở về, cũng còn phải ẩn nhẫn, huống chi là hắn?
Đã trải qua những chuyện này, hắn mới biết được, ban đầu mình ở cảnh xuân trong Tầm Dương thành một câu hô lên Tô Ly ở chỗ này, lại ngây thơ đến cỡ nào đây.
Hôm nay không có năng lực tự vệ, hắn tuyệt đối sẽ không chủ động liên lạc với Chi Chi, càng sẽ không để cho nàng tới đây, bại lộ hành tung của mình.
Hắn hôm nay đã không còn ngây thơ như trước nữa.
Nam Khách bắt đầu đút cho hắn uống canh thịt, không lạnh cũng không nóng, nhiệt độ rất phù hợp.
Thạch châu còn ở cổ tay, những thứ khác cũng đã đưa vào Chu viên, trong bụng hơi ấm áp, theo đạo lý mà nói, hắn lúc này hẳn là có thể bình tĩnh nghỉ ngơi, nhưng hắn cảm giác có một số việc không đúng, hoặc là nói hình như mình đã quên mất chuyện gì.
Tên quan quân gọi là La Bố kia, thật sự không phát hiện ra điều gì chứ? Tại sao hắn có thể dễ dàng tin mình và Nam Khách như thế? Nơi gọi là Phản Nhai mã tràng này rõ ràng rất hoang vắng, nhưng trẻ tuổi như vậy đã có thể trở thành chủ quan, làm sao có thể là người ngây thơ như thế?
Rèm vải trước cửa phòng bị nhấc lên, gió rét rót vào, La Bố cũng đi đến, trong tay bưng một chén thuốc đen như mực.