Mấy chục tòa dân trạch bị san bằng, chỉ có trà lâu còn được bảo tồn, bụi mù dần tan ở sâu trong Bách Hoa hạng, nghênh đón mấy chiếc xe ngựa.
Trước cửa Quốc Giáo học viện không có ai, rất an tĩnh, trên thực tế ở trong bóng tối có vô số ánh mắt đang nhìn chăm chú vào nơi này.
Trần Lưu vương xuống xe.
Vị quận vương trẻ tuổi nhất của Đại Chu hoàng tộc này, vẫn vẻ mặt ôn hòa giống như trước như vậy, làm cho người ta cảm giác như tắm gió xuân, chẳng qua là trên người phát ra quý khí đã nồng nặc rất nhiều, hoặc là bởi vì hắn càng thêm thong dong hơn so với dĩ vãng, thần thái càng thêm sáng ngời, mặt mũi cũng giống như rõ ràng hơn.
Mười bốn vị Vương gia họ Trần vào kinh, Tương Vương cầm đầu. Đại triều hội đã có đề án, Tương Vương sẽ kiêm nhiệm Quốc Tương. Hắn là con trai của Tương Vương, cũng là huyết mạch duy nhất của Trần thị ở lại kinh đô hơn mười năm qua —— điều này làm cho hắn được rất nhiều Vương gia cho đến các huynh đệ kiêng kỵ, nhưng đại biểu công lao, nếu như không có hắn, các Vương gia Trần gia rất khó trong thời gian ngắn như vậy ổn định được cục diện kinh đô.
Trần Lưu vương đi tới trước cửa Quốc Giáo học viện.
Không có ai tới đón hắn, cũng không có ai ngăn cản hắn, chỉ có mấy đạo kiếm ý bén nhọn mà nhẹ nhàng, từ bên trong tường viện lộ ra, tựa như mấy đóa hàn mai.
Mấy vị cao thủ tu đạo ánh mắt sâu xa, rõ ràng cảnh giới phi phàm, đi tới phía sau hắn.
Trần Lưu vương khoát tay, ý bảo các cao thủ Vương phủ không cần tự ý hành động, lưu tại nguyên chỗ, chính mình một mình đi vào.
Cho dù đi vào Quốc Giáo học viện, vẫn không có người nào đến đón hắn, hoặc là ngăn cản hắn, chỉ có thu quang thủy sắc còn có đại dong thụ xanh xanh ở ven hồ.
Trần Lưu vương hướng đi tới tàng thư lâu, hai năm qua, hắn cùng với Trần Trường Sinh nói chuyện, không phải là ở Rừng Hồ lâu, mà là tại nơi này.
Mười mấy thiếu nữ ở trên cỏ ven hồ, hoặc ngồi hoặc đứng, nhẹ giọng nói gì đó.
Nhìn hình tượng này, Trần Lưu vương cảm thấy hơi kinh ngạc, nghĩ thầm Thánh Nữ đã nam quy, vì sao các đệ tử Nam Khê trai còn ở lại chỗ này?
Bốn phía tàng thư lâu, Quốc Giáo học viện thầy trò đang dọn dẹp, Tô Mặc Ngu đang sắp xếp sự nghi trọng tu, cho đến lúc được một gã giáo sĩ bên cạnh nhắc nhở, mới phát hiện thân ảnh của hắn.
Hắn biết Trần Lưu vương muốn tới làm gì, nói thẳng: "Viện trưởng không có ở đây."
Trần Lưu vương nghĩ thầm, nếu như đổi lại là mình, đại khái cũng không muốn gặp bất luận kẻ nào của Trần thị hoàng tộc.
"Vậy ta sẽ chờ." Hắn nói với Tô Mặc Ngu.
Tô Mặc Ngu nói: "Hiện tại triều đình đại sự, có nhiều nơi nể trọng Vương gia, Vương gia có việc, nhắn lại là được, cần gì hao tổn thời gian ở chỗ này."
Trần Lưu vương nghe được ý vị trong những lời của Tô Mặc Ngu, cười có chút chua xót, nói: "Coi như là cầu an lòng cho chính mình."
...
...
Trần Lưu vương tính tình cao thượng, một lời nói một gói vàng, đây là chuyện rất nhiều người đều biết.
Hắn nói chờ chính là thật sự chờ, cầm lấy một chén trà xanh, ngồi ở dưới tàng cây ven hồ, lấy mỉm cười đáp lại ánh mắt tò mò của các thiếu nữ Nam Khê trai, cho đến hoàng hôn phủ xuống, rốt cục đợi được đến lúc Trần Trường Sinh trở lại.
Nam Khê trai thiếu nữ cùng Quốc Giáo học viện thầy trò biết hai người khẳng định có chuyện muốn nói, rất tự giác rời đi.
Trần Lưu vương bưng chén trà, nhìn mặt cỏ cùng lá rụng dưới chân, trầm mặc thời gian rất lâu rồi nói: "Ta có thể đi trước mộ nương nương tế bái một chút hay không?"
Trần Trường Sinh không nghĩ tới câu nói đầu tiên của hắn là vậy, có chút giật mình.
"Không để ý tới những ân oán thị phi, nương nương đối với ta không sai." Trần Lưu vương ngẩng đầu lên, nói: "Ta được nàng nuôi đến mười mấy tuổi mới xuất cung."
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Mười mấy năm này, ngươi sống rất khổ sao?"
Trần Lưu vương hơi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười khổ.
Không hổ là Trần Trường Sinh, không cần cố ý làm gì, chỉ cần nhìn tới bản chất sự việc, liền có thể dùng một câu nói đơn giản nhất, vạch trần toàn bộ chân tướng.
"Không sai... Những năm đó, nương nương đối với ta rất tốt, người trong cung đối với ta cũng rất tôn kính, nhưng quả thật ta sống rất khổ."
Trần Lưu vương khom người đem chén trà đặt lên trên cỏ, tiếp tục nói: "Bởi vì ta họ Trần."
Trần Trường Sinh nhìn ánh mắt của hắn nói: "Cho nên vô luận nàng đối với ngươi thế nào, ngươi vẫn muốn nàng chết?"
Trần Lưu vương rất chân thành suy tư một thời gian ngắn, sau đó hồi đáp: "Có thể là bởi vì ta không thể lý giải được, nàng đến tột cùng là người thế nào, cho nên ta rất sợ nàng."
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, tỏ vẻ đồng ý đối với chuyện này: "Ta cũng không hiểu được nàng."
Trần Lưu vương nhìn hắn thật tình nói: "Nhưng cho tới bây giờ, ngươi vẫn đứng về phía nàng... Ngươi biết, ta nói chính là phương diện tinh thần."
Trần Trường Sinh không có giải thích, hỏi: "Vương gia ngươi tới tìm ta làm gì?"
Trần Lưu vương nói: "Ta muốn bái tế nàng một chút."
Trần Trường Sinh dùng trầm mặc biểu lộ thái độ của mình.
Hắn sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, hắn đem Thiên Hải Thánh Hậu chôn cất ở nơi nào.
Cho dù Trần Lưu vương được Thánh Hậu nuôi lớn.
"Bình Quốc đã được đón về Thiên Hải gia." Trần Lưu vương bỗng nhiên nói.
Đây là chuyện Trần Trường Sinh không quan tâm, nhưng hắn biết nếu Trần Lưu vương đã nói, tất nhiên sẽ có phần sau.
"Trừ ngôi vị hoàng đế, toàn bộ thế giới cũng không có thay đổi quá nhiều, có một mặt xấu xí, nhưng vẫn có một mặt dịu dàng thắm thiết."
Trần Lưu vương nhìn hắn nói: "Có lẽ thế giới này có lỗi với ngươi, nhưng ta không hy vọng, ngươi mất đi toàn bộ hi vọng đối với thế giới này."
Trước đó không lâu, Giáo Hoàng Bệ Hạ từng biểu đạt ý tứ tương tự với hắn ở tàng thư lâu.
Trần Trường Sinh nói: "Vương gia rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Trần Lưu vương nói: "Ngươi còn nhớ rõ trước khi Mai Lý Sa đại chủ giáo chết đi đã nói với chúng ta câu nói gì không?"
Trần Trường Sinh hồi tưởng lại gian phòng đầy hoa mai kia, nhớ lại lão nhân khuôn mặt đầy nếp nhăn ấy, trầm mặc thời gian rất lâu.
"Đại chủ giáo nói với ta, muốn ta nhớ kỹ ngươi đã phải trả giá những gì."
Trần Lưu vương nói: "Lúc ấy chúng ta đều không biết những lời này có ý gì, mà bây giờ, chúng ta biết rồi."
Trưởng thành, trái cây, hy sinh, rất nhiều lời trước kia Mai Lý Sa đề cập tới thật là khó hiểu, sau Thiên Thư lăng chi biến đều đã có đáp án. Vì lật đổ thống trị của Thiên Hải Thánh Hậu, mọi người lợi dụng Trần Trường Sinh, hắn đã trả giá bằng rất nhiều thứa, một chút ngôn ngữ khó có thể miêu tả rõ ràng. Nếu như nhất định phải dùng văn tự tiến hành giải thích, đại khái chính là: tín nhiệm, hi vọng, tồn tại, tình cảm.
"Ta không biết Thương viện trưởng nghĩ như thế nào, phụ thân nghĩ như thế nào, các thúc phụ, huynh đệ nghĩ như thế nào, nhưng Trần gia thiếu ngươi, ta sẽ thay bọn họ trả cho ngươi."
Trần Lưu vương nhìn ánh mắt của hắn, thật tình nói: "Ta sẽ dùng mọi cách, bảo đảm an toàn cùng ích lợi của ngươi."
Trần Trường Sinh nói: "Cảm ơn."
Hắn rất bình tĩnh, thậm chí có chút ngốc nghếch, nhưng trong thân thể đúng là sinh ra một tia ấm áp.
Trần Lưu vương nói tiếp: "Ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi, nhưng ta hi vọng ngươi có thể mau sớm tỉnh lại. Hôm nay Giáo Hoàng Bệ Hạ cho ngươi ủng hộ lớn như thế, nếu như ngươi từ bỏ, hoặc là rời đi, để cho Giáo Hoàng Bệ Hạ phải giải thích với ngàn vạn tín đồ như thế nào? Quốc Giáo học viện các thầy trò, bọn họ vừa nên làm cái gì bây giờ? Bệ Hạ nên làm sao đây?"
Trần Trường Sinh nghĩ tới ban ngày Lâm lão công công đã nói những lời đó, cảm thấy có chút mỏi mệt , nói: "Ta cho rằng đây không phải là vấn đề ta cần suy tư."
Trần Lưu vương nói: "Nếu như lời đồn là thật , ngươi cùng Bệ Hạ thật sự như huynh đệ, như vậy đây chính là vấn đề ngươi phải suy tư."