Trạch Thiên Ký

Quyển 5 - Chương 102: Ma Quân duy nhất từ xưa tới nay




Tối nay, tình hình như vậy từng xuất hiện mấy lần.

Chu Dạ đám người đi tới ven hồ, lại phát hiện chủ nhân của Chu Sa đan là Trần Trường Sinh, cũng từng phát ra tiếng thở dài tương tự.

Ở trên tuyết phong, thời điểm hai chân của Chu Dạ bị tiếng đàn chặt đứt, nhìn tinh không chờ chết, cũng khẽ thở dài.

Lúc này, Trần Trường Sinh nhìn trung niên thư sinh, cũng không nhịn được thở dài một tiếng.

Song phương chênh lệch quá lớn, cho dù ngươi dùng hết thủ đoạn, toàn bộ trí tuệ, thậm chí sẵn sàng đầu rơi máu chảy, cũng không có cách nào nghịch chuyển thế cục lúc này.

Dĩ nhiên các ngươi sẽ không cam lòng, rồi lại bất lực bất đắc dĩ tới cực điểm, vạn loại tâm tình đan xen, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài.

Trần Trường Sinh ngoài khiếp sợ còn là không thể nào lý giải, đều nói vực sâu vô tận, vì sao hắn vẫn còn sống, xuất hiện trước mắt của mình?

Nghĩ tới những chuyện này, hắn hơi nhìn thoáng qua Hải Địch, không nói gì.

Từ khi bắt đầu nghe thấy tiếng đàn thanh lãnh, Hải Địch quay đầu nhìn lại, không có bất kỳ động tác nào nữa, tầm mắt vẫn nhìn chăm chú vào phương hướng tiếng đàn vang lên, cũng chính là vị trí trung niên thư sinh hiện tại đang đứng.

Vị đại nhân vật Ma tộc này hiện tại đã cứng ngắc, vô luận thân thể hay là tinh thần, nhưng Trần Trường Sinh tin chắc, hắn khẳng định biết mình đang nhìn hắn.

Cái nhìn này là thăm hỏi.

Chúng ta có muốn liên thủ hay không?

...

...

Nhân tộc cùng Ma tộc chiến tranh đã rất nhiều năm, song phương tử thương thảm trọng, thù hận sâu đậm, hơn nữa sau thời điểm ngàn năm trước đàm phán hoà bình giữa Thái Tông Hoàng Đế cùng Ma Quân đã bị xé bỏ, trừ phi rơi vào tình huống cực đoan, tỷ như Lương gia khó quên mối hận cũ cả nhà bị chém, vừa tỷ như câu chuyện của Chu Độc Phu năm đó, cường giả song phương chưa từng liên thủ. Thương Hành Chu âm thầm chủ trì Thiên Thư lăng chi biến, cùng các đại nhân vật trong Tuyết Lão thành cũng chỉ là duy trì ăn ý không can thiệp chuyện của nhau, lẫn nhau tuyệt đối sẽ không tiến hành trực tiếp hợp tác.

Không có ai dám gánh vác tiếng xấu muôn đời như thế.

Trần Trường Sinh muốn liên thủ với Hải Địch, không cần lo lắng cái vấn đề này, bởi vì thân phận của trung niên thư sinh sẽ để cho toàn bộ đại lục cũng sẽ đồng ý với cách làm của hắn.

Hơn nữa chuyện này có chút nào đó khả năng làm được, Hải Địch rất có khả năng sẽ đáp ứng liên thủ với hắn.

Hơn hai năm trước, sau cuộc làm phản ở Tuyết Lão thành, Ma Quân đã chết, Nam Khách mất tích, vô số đại thần hoàng tộc trung với cựu triều đã bị chém giết, nhưng Hải Địch còn sống, hơn nữa uy danh còn hơn năm đó, hiện tại nắm giữ trọng quyền ở tiền tuyến, vô luận như đánh giá thế nào, hắn cũng là thành viên tham gia làm phản.

Nếu như tối nay hắn muốn sống sót, nhất định cần liên thủ với Trần Trường Sinh.

Sức hấp dẫn của việc giết chết Nhân tộc Giáo Hoàng như Trần Trường Sinh quả thật rất lớn, nhưng giết chết trung niên thư sinh kia đối với Hải Địch đến thuyết minh còn lớn hơn tất cả mọi chuyện trên thế gian này.

Hải Địch không trả lời ánh mắt hỏi thăm của Trần Trường Sinh, vẫn nhìn trung niên thư sinh, cảnh giác hơn nữa sợ hãi, tay nắm bia gãy rất chặt.

Đình viện đã tan hoang rất là an tĩnh, an tĩnh này ý vị như thế nào, thật ra mọi người có mặt đều rất rõ ràng.

Ánh mắt Nam Khách trở nên càng ngày càng đạm mạc, cánh chim trong gió đêm chậm rãi đong đưa màu sắc càng ngày càng sâu, lộ ra vẻ càng ngày càng yêu dị.

Vừa lúc đó, thanh âm của trung niên thư sinh vang lên.

"Ta sắp chết."

Thanh âm của hắn rất tầm thường.

Tầm thường đạm mạc, tầm thường uy nghiêm, tầm thường cao nhất, không có bất kỳ điểm nào đặc dị.

Nhưng nếu có người cẩn thận nhìn mặt của hắn, sẽ chú ý tới một chút địa phương vô cùng không tầm thường.

Trung niên thư sinh gương mặt phảng phất vĩnh viễn bao phủ một tầng bóng đêm nhàn nhạt.

Ở trong bóng đêm có vô số gấm tự mang theo kim quang chậm rãi phất phới, phía dưới gấm tự lại là họa đầy sơn thủy, nhất thời là sa mạc, nhất thời là bích hải, theo hắn nhíu mày hay mở miệng, bích hải sinh sóng, sa mạc tuôn trào, cảnh trí vô cùng sinh động, rồi lại vắng lặng đến dị thường, bởi vì ở tất cả cảnh trí đều không có một người nào.

Mà khi hắn nói ra ba chữ ta sắp chết, đại thế giới kia cũng tùy theo trở nên xám xịt rất nhiều, tựa như chỉ giây lát sau sẽ quy về tịch diệt.

Cho nên, Trần Trường Sinh biết hắn đang nói thật.

Hắn nhớ tới Giáo Khu xử nhiều năm trước, tại trong gian phòng bày đủ các thế hoa mai, hắn từng nghe Mai Lý Sa nói lời tương tự.

Hơn hai năm trước, hắn không nhớ rõ là ở Ly cung hay là ở Quốc Giáo học viện, cũng nghe Giáo Hoàng sư thúc nói những lời này.

Hắn suy nghĩ một chút, nói với trung niên thư sinh: "Miễn là còn sống, đều sẽ phải chết đi."

Trung niên thư sinh nói: "Đạo Nguyên phú câu thứ tư thật hay."

Trần Trường Sinh không hỏi ba câu trước là gì, bởi vì mỗi người đọc Đạo Tàng đều có hiểu cùng cảm ngộ của riêng mình, dĩ nhiên càng không bởi vì đối phương dễ dàng nhận ra những lời này của bản thân xuất phát từ Đạo Nguyên phú mà cảm thấy giật mình. Bởi vì thế nhân đều biết người này học thức uyên bác, chính là học giả giỏi nhất của Tuyết Lão thành sau vị Thông Cổ Tư kia.

"Nhưng có ai thật sự cam tâm mà chết chứ? Tỷ như Thiên Hải, tỷ như Dần, tỷ như sớm hơn một chút chút ít cố nhân, dù cho bọn họ biểu hiện bình tĩnh đến cỡ nào, liệu có nguyện ý kính cẩn nghe theo mà đi vào mảnh hắc ám này không? Ta càng không muốn, cho nên ta từ trong phiến hắc ám ấy bò ra ngoài, lại tới đây gặp ngươi."

Theo lời kể chậm chạp, phiến bóng đêm trên mặt trung niên thư sinh càng ngày càng âm trầm, càng ngày càng làm người ta không dám nhìn vào.

Chi Chi nghe giọng nói chuyện của hắn, mơ hồ đoán được thân phận của hắn, nào dám tin tưởng, thanh âm khẽ run lên.

"Ngươi... Ngài rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Phụ thân ngươi năm đó đã nói ngươi không thích đọc sách, tính tình ngốc nghếch, tối nay xem ra quả nhiên là thế."

Trung niên thư sinh vẻ mặt ôn hòa , tựa như trưởng bối nói với nàng: "Yên tâm, nể mặt mũi phụ thân ngươi, dĩ nhiên ta sẽ không làm khó ngươi."

Thông qua những lời này, Chi Chi xác nhận thân phận của hắn, khiếp sợ không cách nào nói thành lời, trong vô thức nhìn về Trần Trường Sinh, ánh mắt lộ vẻ đặc biệt ngơ ngẩn cùng bất lực.

Vô số năm trước, một con huyền sương cự long vĩ đại không muốn kế nhiệm chức vị Long tộc Tộc trưởng, rời xa đi đại lục.

Ở đại lục, nó gặp được rất nhiều vĩ đại tồn tại, sau đó chết trong Chu viên.

Đó chính là phụ thân của nàng.

Trong những tồn tại vĩ đại này chỉ có một là bằng hữu của cha nàng, hoặc là nói, cha của nàng chỉ thưởng thức vị kia.

Thời gian trôi qua, Đại Chu đã đổi mấy vị Hoàng Đế, Ly Sơn kiếm tông đổi ba vị chưởng môn, Đường gia cũng đổi gia chủ hai lần, chỉ có vị kia vĩnh viễn ngồi trên chỗ cao nhất ở thần cung. Thậm chí rất nhiều người bình thường có một loại nhận thức sai lầm, phảng phất từ xưa tới nay, phảng phất trên trời dưới đất, Ma tộc cũng chỉ có một vị... Ma Quân.

Đúng vậy, trung niên thư sinh chính là Ma Quân.

Hắn là quân vương cường đại nhất, có tài hoa cao nhất trong lịch sử Tuyết Lão thành, là Bệ Hạ mà Ma tộc quỳ bái, là địch nhân mà Nhân tộc sợ nhất.

Nếu không phải trong thời gian đầu khi hắn chấp chính Nhân tộc bỗng nhiên xuất hiện vô số nhân vật thiên tài, Ma tộc đã sớm dưới sự hướng dẫn của hắn chiếm lĩnh toàn bộ đại lục.

Nhưng bàn về ngàn năm trước Chu Độc Phu, Trần Huyền bá, Thái Tông Hoàng Đế, Vương Chi Sách hay là ngàn năm sau Thiên Hải, Dần cùng Thương, cũng không có cách nào chân chính chiến thắng được hắn.

Đối mặt với Nhân tộc cường giả như tinh thần tuôn ra, hắn vẫn dẫn dắt Ma tộc ở phương bắc đại lục đứng yên không ngã, như phiến vĩnh hằng bóng đêm phía trên của Tuyết Lão thành.

Từ bất kỳ góc độ nào đến xem, hắn cũng là một đời Ma Quân vĩ đại nhất.

Vô luận từ xưa tới nay, hay là trên trời dưới đất.