Trạch Thiên Ký

Quyển 4 - Chương 3: Về phủ, nhưng nghĩ tới cách mười một con đường




Đi qua Nại Hà kiều , nàng suýt nữa bị một vị đại nương vội vã về nhà tránh tuyết đụng phải, ở thời điểm đại nương sắp sửa ngã xuống đất, nàng đưa tay ra giúp một phen.

Vị đại nương kia lúc này mới phát hiện dưới cầu có vị cô nương đang che tán, sau khi nói cám ơn, nhìn quần áo cô nương đơn bạc, lo lắng nói: "Cô nương mặc ít như thế, không lạnh hay sao?"

Từ Hữu Dung lắc đầu, che tán tiếp tục đi vào trong tuyết.

Từ hoàng cung đến thành nam, trên đường chứng kiến đều là cảnh trí trước đây, lại qua một cây cầu đá, liền nhìn thấy mái cong cùng bức tường màu trắng rõ ràng mới sơn lại trong nhà.

Mặc dù đạo tâm yên lặng như nàng, giờ khắc này không khỏi có chút tâm thần ngơ ngẩn.

Từ khi biết sứ đoàn phía nam vào kinh đô, trung môn của Đông Ngự thần tướng phủ đã mở rộng, lại không đề cập tới đám người đội tuyết đứng bên ngoài quan sát, chỉ nói quản gia cùng hạ nhân của thần tướng phủ đều đang trông ngóng nhìn ra phía ngoài .

Từ Hữu Dung che tán đi tới, trực tiếp dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đi vào Đông Ngự thần tướng phủ .

Nhưng lại không có ai chú ý xem nàng vào bằng cách nào, quản sự cùng bọn hạ nhân đã vì hôm nay chuẩn bị bận rộn hơn mười ngày đều ngơ ngẩn, nghĩ thầm người kia là ai?

Một tiếng lay động, nàng thu tán, ở trên cửa thần tướng phủ nhẹ nhàng gõ, đem tuyết trên mặt tán phủi đến trên mặt đất.

Chỉ nghe một tiếng khóc vang lên, Sương nhi chạy vội tới cửa, chẳng qua nàng đã đứng mấy canh giờ, hai chân có chút bủn rủn, lúc này tâm tình kích động, đi tới trước người Từ Hữu Dung, hẳn là không thể đứng vững, suýt nữa quỳ xuống.

Từ Hữu Dung đưa tay đỡ lấy nàng, nói: "Trước kia làm sao chưa từng thấy ngươi dùng đại lễ, mấy năm ta không có ở đây, ai bắt đầu dạy quy củ cho ngươi ư?"

Những lời này đương nhiên là trêu chọc, nhưng Sương nhi không cười nổi, vẫn tiếp tục khóc, sau đó cảm thấy mất thể diện, càng không ngừng dùng tay áo lau, phấn son đắt tiền trên mặt đều bị trôi đi.

Cho đến lúc này, mọi người trong thần tướng phủ mới kịp phản ứng, Hoa ma ma bước nhanh tới trước, đôi môi vi đẩu, nhưng nói không ra lời.

"Tiểu thư trở về rồi!"

Không biết là ai hô một tiếng như vậy, tiếng pháo nhất thời nổ vang, pháo hoa chiếu sáng trời tuyết mờ mờ.

Một mảnh huyên náo vang lên, lại nghe ai đó hô: "Hiện tại không thể gọi là tiểu thư, phải gọi là Thánh Nữ!"

"Cung nghênh Thánh Nữ!"

Nhìn trung môn bị đóng lại, đám người ở trong tuyết đợi thời gian rất lâu oanh một tiếng tản ra , hướng các nơi truyền đi tin tức.

—— phượng hoàng về phủ .

"Mặc ít như thế, cảm lạnh thì làm sao bây giờ?"

Từ phu nhân nắm tay Từ Hữu Dung, vẻ mặt ân cần, nước mắt rầu rĩ rơi xuống.

"Phượng hoàng nhi nhà ta, làm sao có thể bị cảm lạnh bởi gió tuyết thông thường chứ?"

Từ Thế Tích khẽ vuốt chòm râu, khẽ cười nói, cực kỳ giống một vị từ phụ kiêu ngạo , cảm khái nói: "Mấy năm không gặp, thật sự đã trưởng thành, lại... thành Thánh Nữ thật rồi."

Mặc dù bắt đầu từ ngày gia nhập Nam Khê trai, hắn cùng với rất nhiều người đã cơ bản xác định, nữ nhi của hắn tương lai tất nhiên sẽ trở thành Thánh Nữ phía nam, chẳng qua hắn không thể ngờ được, ngày này đến nhanh như thế. Vừa nghĩ tới đây, hắn không khỏi có chút tâm thần kích động, kiêu ngạo cùng đắc ý chiếm bảy phần, giải thoát cùng thoải mái đã chiếm ba phần còn lại, trong lòng biết chính mình hiện tại cho dù có chút tâm tư khác, Thánh Hậu nương nương cũng sẽ không đối xử với mình như lúc trước, dù sao cũng lưu cho mình chút ít mặt mũi, về phần Thiên Hải gia cùng đám đại thần trong triều, còn ai dám ở sau lưng giễu cợt chính mình? Về phần những kẻ đã làm cho mình lâm vào cục diện khó xử... Hắn chợt nhớ tới Trần Trường Sinh, tâm tình đột nhiên không thoải mái, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

...

...

Ở trong tưởng tượng của mọi người, Thánh Nữ tất nhiên là xinh đẹp xuất trần , thần thánh trang nghiêm, bất cẩu ngôn tiếu , ngồi nghiêm chỉnh , loại ấn tượng cố hữu này mặc dù chưa chắc đã chính xác, nhưng đã không cách nào bị phá , cho dù là Từ Hữu Dung những năm qua thỉnh thoảng xuất hiện trước mắt người đời , mặc dù không cách nào làm như sư tỷ sư muội Nam Khê trai khác đi lại không gió, tinh khiết như sen trắng, nhưng sẽ rất chú ý lời nói của mình, cố gắng chỉ mỉm cười. Chỉ có ở trước mặt Thánh Hậu nương nương cùng Thánh Nữ sư phụ, nàng mới biểu hiện tự nhiên đôi chút, tựa như vãn bối nói chút ít chuyện thú vị, mà chỉ có ở trước mặt nha hoàn Sương nhi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng mới có thể chân chính thanh tĩnh, tỷ như hiện tại.

Nàng ở trên giường không ngừng nhảy múa, tóc đen hỗn loạn xõa ra , cuối cùng mở hai cánh tay nằm ở trên giường, cảm khái nói: "Vẫn là ngủ trên cái giường này thoải mái a."

"Tiểu thư, làm thế thật là bất nhã."

Sương nhi vội vàng tìm chăn lông khoác lên trên người của nàng, sau đó ngồi bên giường kinh ngạc nhìn nàng, rất cao hứng, nhưng chẳng biết tại sao vành mắt dần dần đỏ ửng.

Từ Hữu Dung hỏi: "Làm sao thế? Chẳng lẽ thực sự có người dám khi dễ ngươi ư?"

Mới vừa vào phủ , nàng đã hỏi, chẳng qua khi đó nàng đang nói đùa, bởi vì nàng rất rõ ràng, trên dưới Từ phủ không có bất kỳ người nào dám khi dễ Sương nhi, bởi vì lời dặn dò của mình năm đó, nói vậy ngay cả mẫu thân cũng sẽ không làm gì quá đáng với nàng, nhưng bây giờ nhìn lại, chuyện tựa như không phải như thế, nàng dĩ nhiên muốn biết tại sao.

Sương nhi lau nước mắt, nhìn nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng khổ sở nói: "Nhưng có người khi dễ tiểu thư thì làm sao bây giờ?"

Từ Hữu Dung cười nói: "Cô nương ngốc vẫn ngốc như vậy, ai dám khi dễ ta chứ? Ngươi không biết chứ, ở Chu viên ta đã gặp Nam Khách rồi, chính là Ma tộc Công chúa đã đề cập tới cùng ngươi ở trên thư, nếu một đối một, ta có thể.."

"Tiểu thư, ngươi biết ta nói tới ai." Sương nhi nhìn nàng nói.

Từ Hữu Dung ngồi dậy, chậm rãi buộc tóc lên, sau đó ôm hai đầu gối, trầm mặc không nói, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Sương nhi rất rõ ràng, thời điểm tiểu thư ở một mình, thường xuyên biểu hiện như vậy, khi còn bé đã là như thế, làm người ta nhìn mà thương tiếc, không bình tĩnh đại khí giống như trước mắt thế nhân.

Lúc này nhìn tiểu thư như thế, nàng không khỏi có chút bất an, nói: "Tiểu thư, không phải ta cố ý chọc giận ngươi, ngươi không cần suy nghĩ."

Từ Hữu Dung nhìn chén đèn dầu nhỏ trên bàn, đột nhiên hỏi: "Có chuyện này ta muốn hỏi ngươi."

Sương nhi hỏi: "Chuyện gì?"

Từ Hữu Dung quay đầu nhìn nàng, bình tĩnh hỏi: "Ban đầu ngươi nói... hắn cùng Lạc Lạc Điện hạ ở Quốc Giáo học viện... Ngươi là tận mắt chứng kiến ư?"

Sương nhi có chút lo lắng, nói: "Tiểu thư, thật vất vả ngươi mới về nhà một lần, nhắc tới tên vô sỉ kia làm chi?"

Mặc dù không thừa nhận, nhưng bốn chữ tên vô sỉ kia, tựa như đã đủ để nói rõ rất nhiều chuyện.

Từ Hữu Dung không hỏi thêm gì nữa, ôm đầu gối, nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ bay xuống, an tĩnh thời gian rất lâu.

Nếu lúc trước trở lại kinh đô, nàng chắc chắn sẽ không muốn ra khỏi cửa, nhưng hôm nay không biết tại sao, nàng không muốn ở nhà, nàng muốn đi ra ngoài một chút, đi xem một chút.

Hoặc bởi vì so với hai lần trước hồi kinh, kinh đô đã có chút địa phương không còn như cũ, tỷ như đèn trong Vị Ương Cung so với năm xưa đã có nhiều hơn, trụ cầu của Nại Hà kiều mùa hè năm ngoái bị một chiếc thuyền chở lương thực đụng phải có chút hỏng hóc đang sửa chữa lại, rừng cây bên kia Bắc Tân kiều chẳng biết tại sao trở nên rậm rạp hơn rất nhiều, cửa Quốc Giáo học viện tràn đầy thanh đằng nghe nói đã đổi thành mới...

Người kia đang ở kinh đô.

Cùng nàng cách mười một con đường.

Nếu người bình thường bước đi, chỉ cần nửa canh giờ, đấy còn là vì có tuyết nên đường trơn.

Nếu như nàng bước đi, chỉ cần chốc lát thời gian.

Nếu như cưỡi bạch hạc, thời gian còn ngắn hơn, chỉ cần chớp mắt mấy cái đã tới.

Tuyết ngoài cửa sổ bỗng nhiên rối loạn, tâm tình của nàng cũng trở nên khẽ loạn , hai mắt mở lớn, nhìn thấy bạch hạc đáp xuống trong viện.

Nàng đứng dậy choàng áo khoác, đi ra ngoài phòng, Sương nhi vội vàng đem bồn sưởi ấm ôm vào, đi theo.

Bạch hạc ở trong tuyết đang rỉa vũ mao.

Trong bầu trời đêm vang lên quái khiếu rất khó nghe, ấu bằng màu xám cũng đáp xuống, không biết lúc trước nó đã đi nơi nào chơi đùa, cho đến lúc trước phát hiện ra bạch hạc, mới bay theo tới, vừa rơi xuống đất, nó đã chui vào phía dưới cánh của bạch hạc, giống như lấy lòng hoặc như cố ý trêu chọc để đổi lấy bạch hạc chú ý, bạch hạc nâng cao cổ, lộ vẻ rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không có ý tứ đem nó đuổi đi.

Gian tiểu viện này là cấm địa của Đông Ngự thần tướng phủ , chưa có sự đồng ý của nàng, không ai có thể đi vào, thậm chí Từ Thế Tích cùng Từ phu nhân cũng như thế, không cần lo lắng ấu bằng sẽ làm kinh sợ đến ai.

"Đây là loại chim gì?" Sương nhi nhìn con chim màu xám này hỏi.

Ở trong mắt nàng, con chim này bộ dáng thật khó coi, nhưng mà bạch hạc từ trước đến giờ nổi danh thánh khiết, lại cũng không chống cự con chim này thân cận, điều này làm nàng có chút giật mình.

"Một con gà núi." Từ Hữu Dung nói.

Ấu bằng từ dưới cánh bạch hạc nhô đầu ra, nhìn nàng một cái có chút u oán.

"Thánh Nữ phong quả nhiên không phải là địa phương bình thường, gà núi trên núi lại hung ác đến như vậy."

Sương nhi vỗ tay than thở không dứt, bỗng nhiên lại nhớ tới một việc, nói: "A, ta sẽ đi chuẩn bị chút nước trong cùng trái cây, ban đầu chỉ chuẩn bị cho bạch hạc ."

Nghe lời này, u oán trong mắt ấu bằng trở nên nặng hơn .

Nó đã ăn uống ở Thánh Nữ phong suốt nửa năm, chẳng qua thỉnh thoảng theo Từ Hữu Dung đi xuống trấn chơi mạt chược, mới có thể thuận tiện mở mang ăn mặn, ăn mấy miếng thịt khô, hôm nay đến kinh đô phồn hoa, thời điểm bay lượn nhìn thấy nhiều nhân loại tươi ngon mơn mởn, còn có người tu đạo rõ ràng rất có hương vị, rất có dinh dưỡng, nó đã sớm thèm thuồng vô kể, kết quả...

Lại vẫn phải ăn trái cây?

Phải biết rằng kiếp này mặc dù nó chưa từng ăn thịt người, nhưng ấn tượng kiếp trước lưu lại trong thần hồn của vẫn chưa quên.

"Con gà núi này thích ăn thịt." Từ Hữu Dung nhìn ấu bằng một cái.

Chẳng qua là liếc một cái rất tầm thường, ấu bằng cảm thấy thần hồn bị băng thủy rét lạnh nhất ngâm ba ngày ba đêm, dục vọng nóng rực mới vừa sinh ra trong nháy mắt biến mất mất tích, nào dám nghĩ tới những ý nghĩ kia nữa.

"Trong nhà nếu có lam long tôm, chuẩn bị một chút cho nó nếm thử."

Nghe lời này, ấu bằng rất cao hứng, càng không ngừng ngoe nguẩy đầu, trí nhớ kiếp trước trong thần hồn nói cho nó biết, thịt lam long tôm phi thường mỹ vị.

Sương nhi có chút bất đắc dĩ nói: "Trong nhà không còn."

Từ Hữu Dung hơi kinh ngạc, nghĩ thầm trong nhà biết mình thích ăn lam long tôm ở Rừng Hồ lâu, theo đạo lý mà nói, giống hai lần trước hồi kinh, hẳn là chuẩn bị không ít, vì sao lại không có?

"Cả tòa kinh đô hiện tại đều không ăn được lam long tôm."

Sương nhi do dự một lát nói: "Bởi vì Quốc Giáo học viện đã mua Rừng Hồ lâu, chỉ có nơi đó mới ăn được."

Từ Hữu Dung giật mình, không nghĩ tới... nhanh như vậy đã nghe được tên Quốc Giáo học viện.

Ấu bằng đang nghĩ Quốc Giáo học viện là địa phương nào, tìm cơ hội đi bên đó ăn hết toàn bộ đám người, sau đó lại từ từ thưởng thức lam long tôm.

Bạch hạc bỗng nhiên thấp giọng thanh tiếu.

Từ Hữu Dung thế mới biết, thì ra suốt nửa ngày thời gian, bạch hạc đều ở Quốc Giáo học viện, nghĩ đến... hẳn là chơi đùa cùng với người kia?

Sương nhi đi lấy thịt, nàng thì khoác áo khoác, đứng ở đêm tuyết, nghĩ tới một ít chuyện.

...hắn ở kinh đô, mười một con đường, nửa canh giờ, chốc lát sẽ đến.