Đây là lần đầu tiên hai người mở miệng nói chuyện sau khi cuộc chiến Nại Hà kiều bắt đầu.
Cũng là lần đầu tiên "Trần Trường Sinh" cùng "Từ Hữu Dung" nói chuyện với nhau.
Từ Hữu Dung nói ta thua.
Trần Trường Sinh nói ngươi lặp lại lần nữa.
Nếu như người nói ra những lời này là Đường Tam Thập Lục, như vậy những lời này không nghi ngờ chút nào chính là lời giễu cợt lực sát thương cực kỳ ghê gớm. Từ Hữu Dung nhất định sẽ trực tiếp dùng thiên phượng chân huyết đốt cháy cả cây cầu. Nhưng nàng biết tính tình của Trần Trường Sinh, biết hắn đoán được điều gì, có chút khẩn trương, cho nên cũng không tức giận, chỉ mỉm cười.
Lụa trắng che phủ dung nhan, cũng không thấy nàng nở nụ cười, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được ý vị ngập tràn trong không khí.
Đúng lúc này, gió tuyết khẽ nổi lên, lụa trắng rủ xuống từ duy mạo của Từ Hữu Dung bị phất lên.
Trận đối chiến này ẩn chứa kiếm ý tung hoành, nhất là Đại Quang Minh Kiếm uy lực cực kỳ đáng sợ, quần áo cùng duy mạo của nàng có chân nguyên tương hộ, lụa trắng cũng không cách nào may mắn thoát khỏi.
Lụa trắng phất lên, tung ra, chậm rãi rơi đến trên mặt đất.
Bất hạnh của lụa trắng chính là may mắn của Trần Trường Sinh.
Bởi vì hắn cuối cùng đã thấy được mặt của nàng.
Đó là một khuôn mặt mỹ lệ không gì sánh được, mặt mày như vẽ, da thịt vô cùng mịn màng, thắng tuyết ba phần.
Nàng thật sự rất đẹp, đẹp đến mức đủ để đoạt đi tam quân tinh thần, thiên địa quang minh.
Nhưng gương mặt này lại rất xa lạ đối với Trần Trường Sinh.
Thời khắc hắn cảm thấy tiếc nuối ập tới, hắn thấy được đôi mắt của nàng.
Đó là một đôi mắt phượng xinh đẹp chí cực, trong mắt có vô số tinh huy, tựa như đang thiêu đốt, tươi đẹp chói mắt.
Nhưng hắn mở to con mắt, quan sát ánh mắt của nàng, vẫn thấy được chỗ sâu nhất.
Nơi đó không có tinh thần, không có quang minh, không có thần thánh, không có trách nhiệm, chỉ có khoảng không tươi mới sau cơn mưa.
Lúc này, trong đôi mắt động lòng người màu còn có rất nhiều lời, còn có rất nhiều nụ cười.
Trần Trường Sinh dĩ nhiên biết đôi mắt này, hắn vĩnh viễn cũng không cách nào quên được đôi mắt này, hắn từng cho rằng mình sẽ không bao giờ thấy lại đôi mắt này, cho đến giờ khắc này, cho đến Nại Hà kiều mưa tuyết đánh xong một trận có chút lặng yên, gió nhẹ phất rơi lụa trắng che trên mặt của đối thủ...
Đoạn thời gian trước, ngồi ở Chu lăng, hắn chân thiết cảm nhận được bi thương như thủy triều ập tới.
Giờ khắc này, hắn rốt cuộc hiểu rõ như bị sét đánh cũng không phải là khoa trương trên sách vở, mà là một loại chân thật tình hình.
Tuyết không hơi ảm đạm, tựa như sinh ra một đạo tia chớp vô hình, trực tiếp bổ trúng người hắn.
Thân thể của hắn cứng ngắc vô cùng, không cách nào nói ra lời, hai tay nắm chuôi kiếm trở nên hàn lãnh, trong thân thể lại lửa nóng chí cực.
Hắn cực kỳ khó nhọc thu hồi tầm mắt, cực kỳ ngốc nghếch xoay người, nhìn về một mảnh trời cùng nước trắng xóa nơi thượng nguồn của Lạc Thủy.
Qua một hồi, hắn xoay người trở lại, nhìn nàng, mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng thật sự không thể thốt thành lời, không thể làm gì khác đành quay sang nhìn dải đất không người thượng nguồn Lạc Thủy, bởi vì hắn lo lắng nếu tiếp tục nhìn nàng, hai chân đã run rẩy liệu có trở thành mềm nhũn hay không.
Nhìn bộ dáng ngốc nghếch tức cười của hắn, nụ cười trong đôi mắt của Từ Hữu Dung càng ngày càng đậm, che miệng mà cười, trong mắt như nở rộ một đóa hoa.
Nàng đi tới bên cầu, đứng bên cạnh hắn, nhìn thượng nguồn Lạc Thủy, bình tĩnh nói: "Có cái gì đáng để nhìn hay sao?"
"Ngươi... Ngươi đừng vội nói chuyện với ta, ta lúc này có chút loạn ."
Mặt Trần Trường Sinh có chút hồng, không phải do dư uy của Linh Tê chỉ, cũng không phải do thời tiết quá lạnh, mà là quá khẩn trương.
Hắn nhìn Lạc Thủy, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt bên người, cảm thấy tâm hoảng ý loạn, căn bản không dám liếc mắt nhìn sang bên cạnh.
Trước khi khai chiến, hắn cũng rất khẩn trương, cho nên ở bên cầu nhìn tuyết rơi vào Lạc Thủy dần dần đạt được bình tĩnh.
Nhưng lúc này vô luận hắn nhìn tuyết rơi vào Lạc Thủy thế nào, đều không thể bình tĩnh lại.
Từ Hữu Dung nhẹ nhàng đem sợi tóc trên thái dương vuốt đến sau tai, nhìn gò má của hắn, không muốn làm cho hắn quá quẫn bách, thu lại nụ cười bình tĩnh nói: "Lúc trước một kiếm cuối cùng, tại sao ngươi không dựa theo thế kiếm ban đầu đâm thẳng, mà là bỗng nhiên thu kiếm về đến mi tâm?"
Bàn về kiếm , quả nhiên Trần Trường Sinh bình tĩnh hơn chút ít, lẩm bẩm nói: "Ta phỏng đoán ."
Lúc Tô Ly truyền cho hắn Tuệ Kiếm đã nói rất rõ ràng, trong phần lớn trường hợp chính là phải phỏng đoán. Lời giải thích này nghe có vẻ không có đạo lý, nhưng vốn dĩ với thiên phú của Từ Hữu Dung, tự nhiên có thể hiểu được. Nàng vốn không muốn giễu cợt hắn nữa, nhưng nghe lời này, vẫn không nhịn được nói: "Vậy vì sao ngươi không đoán được ta là ai?"
Nàng nói rất thản nhiên, nhưng cẩn thận nghe vẫn còn có chút ý vị ẩn bên trong.
Trần Trường Sinh lúc này đã u mê, cúi đầu căn bản nói không ra lời.
Từ Hữu Dung không nói gì nữa, lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, nhìn tuyết rơi vào Lạc Thủy.
...
...
Từ khai chiến đến hiện tại, hai bờ Lạc Thủy sông vẫn vang lên tiếng ủng hộ cùng tiếng nghị luận ngập trời, khi khói tuyết cùng mưa bụi gặp nhau, Trai kiếm cùng Vô Cấu kiếm tỏa ra sắc thái rực rỡ nhất, tiếng hô đã lên tới đỉnh điểm, dân chúng bình thường không hiểu cuộc chiến đấu này, nhưng hình ảnh đẹp mắt trên Nại Hà kiều, đã đủ làm bọn hắn động dung.
Trận đối chiến vạn chúng chú mục này cuối cùng đã kết thúc, than thở cùng nghị luận còn đang kéo dài, bởi vì dân chúng vẫn chưa nhận ra, đến cùng là ai đạt được thắng lợi cuối cùng.
"Ta thấy hẳn là tiểu Trần viện trưởng, cuối cùng không phải là Thánh Nữ đã lui sao?"
"Hai người đều bị thương, tiểu Trần viện trưởng bị thương còn nặng hơn chút ít, sao có thể nói Thánh Nữ thua được?"
"Nhưng ngươi không thấy cuối cùng hai cây kiếm cũng rơi vào trong tay tiểu Trần viện trưởng ư?"
"Chuyện này có thể nói lên điều gì? Thánh Nữ chân chính cường đại thủ đoạn cũng còn chưa sử dụng, ngươi thấy được phượng huyết trong truyền thuyết hay chưa?"
"Chẳng lẽ ngươi có thể xác định tiểu Trần viện trưởng đã dùng toàn lực?"
Tin tức nhanh chóng truyền đến, nói là Từ Hữu Dung thừa nhận thua dưới kiếm của Trần Trường Sinh.
Hai bờ Lạc Thủy trải qua một thời gian ngắn an tĩnh, mới dần dần tiêu hóa sự thật này.
"Ai... Các ngươi mau nhìn trên cầu!"
Vô số ánh mắt nhìn về Nại Hà kiều phương xa, thấy được Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung sóng vai đứng ở đó, tựa như còn đang nhẹ giọng trò chuyện với nhau cái gì. Một lát sau bọn họ không nói thêm gì nữa, lẳng lặng đứng ở nơi đó, mặc cho tuyết bay xuống, bởi vì cách có chút xa, tựa như thân thể bọn họ tựa vào nhau.
Tiếng nghị luận dần dần bình tức, trở nên an tĩnh dị thường, mọi người nhìn hình ảnh trên Nại Hà kiều, có chút kinh ngạc, lúc trước còn đang cầm kiếm mà chiến, lúc này đã có thể sóng vai đứng ở một chỗ ngắm phong cảnh? Đây là chuyện gì?
"Thánh Nữ... Đây là kiếm hạ lưu tình đi?"
Bên bờ dân chúng đang xem cuộc chiến chỉ có rất ít người ủng hộ Trần Trường Sinh, cho dù là những người này cũng trầm mặc, bởi vì có thể nhận thấy, trận đối chiến này đặc sắc vô cùng, nhưng rất rõ ràng song phương cũng không có sinh tử tương bác, dân chúng không hiểu thần diệu kiếm chiêu trong mưa tuyết, nhưng lúc này nhìn hình ảnh trên cầu, lại có thể cảm nhận được ý tứ ẩn chứa bên trong.
Hình ảnh trên Nại Hà kiều rất đẹp, trong hình bọn họ đứng chung một chỗ rất hòa hợp, rất bình tĩnh, mọi người không đành lòng phát ra thanh âm đánh vỡ. Cho đến thật lâu thật lâu sau, trong đám người hai bờ Lạc Thủy mới dần dần vang lên rất nhiều cảm khái ý tứ hàm xúc giống nhau .
"Một đôi thần tiên quyến lữ như thế, làm sao lại cần rút kiếm đánh nhau chứ?"