Trạch Thiên Ký

Quyển 4 - Chương 153: Có thể nàng đã biết trước




Lăng Hải chi vương nhìn vị lão nhân mình từng coi như thầy như cha này, nói: "Nương nương đã nghịch thiên cải mệnh cho Trần Trường Sinh, vì sao ngài còn lựa chọn như thế?"

"Chuyện này không liên quan tới Trần Trường Sinh, cũng không liên quan tới sư huynh, lựa chọn, chỉ có thể là lựa chọn của chính mình."

Giáo Hoàng liếc nhìn thanh diệp trong chậu, giọng buồn bã nói: "Cả đời này ta luôn không biết nên lựa chọn như thế nào, giống như cỏ theo gió thổi phiêu đãng chung quanh, mấy trăm năm trước như thế, hai mươi năm trước cũng là như thế. Sư huynh nói rất đúng, con người của ta, thật sự rất vô dụng, luôn đến thời khắc tối hậu, mới có thể dựa vào tâm ý làm ra hành động, nhưng khi đó thường thường đã chậm rồi, cho nên sư huynh quyết liệt với nương nương, cho nên Chu Lạc cùng Quan Tinh Khách đã chết, cẩn thận tính ra, mọi chuyện đều là lỗi của ta."

Tuy nói trong hai năm qua, bởi vì Quốc Giáo học viện tân sinh, Giáo Hoàng Bệ Hạ không còn ủng hộ Quốc Giáo tân phái thế lực, vô luận Lăng Hải chi vương hay là Ti Nguyên đạo nhân, cũng có oán niệm rất sâu đối với Giáo Hoàng Bệ Hạ, nhưng bọn hắn đối với Giáo Hoàng Bệ Hạ không có phỏng đoán ác ý gì, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, Quốc Giáo ngàn năm, Giáo Hoàng Bệ Hạ là một người tu đạo chân chính và thuần túy.

Nghe lời nói này, Lăng Hải chi vương cùng Ti Nguyên đạo nhân ngẩng đầu lên, chỉ thấy Giáo Hoàng Bệ Hạ đứng trong thánh quang, làm người ta không thể nhìn thẳng vào.

Ti Nguyên đạo nhân thống khổ nói: "Ngài không cần cũng không nên ép mình đưa ra lựa chọn."

Giáo Hoàng nói: "Sự lựa chọn của ta, có lợi với chúng sanh."

Nói xong câu đó, hắn đi ra khỏi Quang Minh chánh điện.

Mấy ngàn giáo sĩ ở ngoài điện như thủy triều quỳ xuống lạy.

Giáo Hoàng nhìn về phương hướng Thiên Thư lăng, nói: "Không bằng cùng nhau trở lại?"

Thiên Hải Thánh Hậu rất rõ ràng đối với chữ trở lại trong đề nghị này, thanh âm lạnh lùng, bên trong tràn đầy chế nhạo, hoặc có thể là thất vọng?

"Đem vị trí này để lại cho đám ngu ngốc này sao? Ngươi thật sự già nên hồ đồ rồi, vậy thì hãy chết đi."

Giáo Hoàng khẽ mỉm cười, biết tâm tình của nàng lúc này không được tốt, sau đó lắc đầu.

Thanh diệp đã không ở trên tay hắn, mà là lơ lửng trong bóng đêm phía sau hắn.

Theo gió đêm nhẹ phẩy, thanh diệp chậm rãi đong đưa, tựa như cũng đang lắc đầu.

Theo thanh diệp đong đưa, trong Thanh Hiền điện cách Quang Minh chánh điện còn có một đoạn cự ly, lần lượt xuất hiện rất nhiều người. Những người này cường giả bế quan phá cảnh, giáo sĩ tĩnh tu ngộ đạo của Quốc Giáo, đã quen sống trong Thanh Diệp thế giới, lúc này bỗng nhiên bị gọi ra , vẻ mặt có chút mờ mịt, không biết xảy ra chuyện gì.

Một lát sau bọn họ đã biết được cục diện trước mắtt, vẻ mặt nhất thời trở nên ngưng trọng, cùng giáo sĩ các nơi trong Ly cung hội hợp, sau đó theo thần đạo rời đi, hướng các nơi trong kinh đô tản đi.

...

...

Ly cung rốt cuộc đã có động tĩnh, thế cục kinh đô cũng đã định rồi.

Lương Vương Tôn rời Lăng Yên các, chẳng biết tại sao, Đường gia Nhị gia không giết chết hắn.

Vũ Lâm quân bắt đầu nội loạn, trong hoàng cung khắp nơi đều là tiếng chém giết, cho đến khi Trần Lưu vương cầm lấy tiên đế di chỉ, đan kỵ xông cung, tình huống mới chiếm được một chút khống chế.

Ngay sau đó, mấy vị Vương gia theo sát mà tới, mười tám vị hồng y giáo chủ mang theo ba trăm giáo sĩ vào hoàng thành, hoàng cung cuối cùng trở về an tĩnh.

Triều đình tình huống, càng thêm phức tạp hơn một chút, phe nổi loạn gặp phải chống cự thật lớn, nếu như không phải có Lễ bộ Thượng thư kiên trì đồng hành, có lẽ Thiên Đạo viện viện trưởng Trang Chi Hoán dẫn dắt cao thủ Thanh Đằng chư viện, tối nay sẽ giết chết nhiều người hơn nữa.

Xôn xao trong kinh đô dần dần bình tức.

Thế lực làm phản dần dần khống chế được mọi mặt, nhưng thắng bại chân chính, còn xa xa không có phân ra, bởi vì cục diện Thiên Thư lăng vẫn chưa rõ ràng.

Bốn phía Thiên Thư lăng không có quân đội, cũng không có tu đạo cường giả đến từ các châu quận, bởi vì tầng thứ chiến đấu nơi này quá cao.

Lần lượt có người đi tới Thiên Thư lăng, cho dù không phải nhân vật bắt mắt nhất, nhưng tất cả cũng là đại nhân vật.

Mao Thu Vũ tới, cùng đến với hắn, còn có một vị lão nhân cao gầy mặc đạo bào cùng với một tiểu cô nương.

Trong bóng đêm bốn phía Thiên Thư lăng, bờ bên kia con sông khô cạn, cường giả ẩn giấu đến từ các thế gia, tông phái sơn môn dần dần hiện ra thân hình.

Đường gia Nhị gia không xuất hiện, hắn lặng lẽ không tiếng động rời khỏi Lăng Yên các, không còn xuất hiện trước mắt bất luận kẻ nào, đây cũng là phong cách hành sự của Vấn Thủy Đường gia, sự tình vẫn đang chưa rõ, đợi khi mọi chuyện rõ ràng mới có thể lộ ra, mà không có mấy người biết Đường gia từng đóng vai trò quan trọng thế nào trong cuộc biến loạn tối nay.

Thời điểm rất nhiều người đi tới Thiên Thư lăng, Thu Sơn gia gia chủ lại rời đi, ở trên quan đạo về thiên nam, đối mặt với nghi vấn của cung phụng, hắn suy nghĩ một chút, nói: "Quá nhiều người."

...

...

Trần Trường Sinh nhìn những hình ảnh dưới Thiên Thư lăng, trầm mặc, không biết suy nghĩ cái gì.

Trên thực tế, hắn cũng không biết chính mình đang suy nghĩ gì, nên nghĩ cái gì.

Đạo nhân cao gầy cùng Mao Thu Vũ sóng vai mà đứng, có lẽ là đại chủ giáo Bạch Thạch đạo nhân, còn tiểu cô nương kia là ai?

Tiểu cô nương dáng vẻ vô cùng thanh tú, làm sao có tư cách cùng hai vị đại nhân vật của Quốc Giáo đứng chung một chỗ?

"Mục Tửu Thi, ngươi từ Đại Tây Châu trở lại khi nào?"

Thiên Hải Thánh Hậu nhìn tiểu cô nương kia, khẽ nâng lên chân mày.

Nghe cái tên này, mặc dù tinh thần của Trần Trường Sinh hoảng hốt như thế nào, cũng thanh tỉnh chút ít.

Thì ra tiểu cô nương mới nhìn qua trẻ trung tú khí này, lại chính là Mục Tửu Thi, một trong Quốc Giáo lục cự đầu ư?

Hắn chưa từng nghĩ tới, vị đại nhân vật thần bí nhất Quốc Giáo này, cư nhiên trẻ tuổi đến vậy, hơn nữa nghe Thiên Hải Thánh Hậu nói, chẳng lẽ có liên hệ gì với Đại Tây Châu?

Mục Tửu Thi nhìn đỉnh Thiên Thư lăng, có chút ngượng ngùng cười cười, nói: "Nương nương, ta chỉ tới đây để làm chứng, ngài cũng đừng giận ta làm gì ."

Thiên Hải Thánh Hậu châm chọc nói: "Nếu không phải vì sợ quá khó nhìn, tối nay ngay cả Ma tộc cũng sẽ phái người tới nơi này."

Không có ai trả lời những lời này của nàng, vô luận Giáo Hoàng Bệ Hạ đang trong bóng đêm đi tới, hay là Kế đạo nhân vừa tiến vào thành Lạc Dương.

Bởi vì đúng như nàng nói, đây là chuyện rất mất mặt.

Thiên Hải Thánh Hậu rất rõ ràng, trên đại lục này, loại chuyện mất mặt như vậy từng phát sinh quá nhiều lần, hình ảnh tương tự trước kia cũng từng xuất hiện.

Nhưng nàng tin chắc, chính mình sẽ không nghênh đón kết cục không thú vị giống như người nam nhân kia.

"Người mạnh nhất dưới tinh không, cuối cùng vẫn chỉ có thể ở dưới tinh không, trẫm lại là người muốn đạp phá tinh không."

Trần Trường Sinh nghe được thanh âm của nàng, không hiểu được ẩn ý, cũng lười không muốn suy nghĩ.

Hắn bây giờ còn sống, thật giống như đã nghịch thiên cải mệnh thành công, sau này có thể tiếp tục sống sót, đây là một chuyện rất đáng để ăn mừng, nhưng không biết tại sao, trong lòng của hắn không có nửa điểm vui sướng, cũng mất đi hứng thú đối với bất cứ chuyện gì, ngay cả đối với trước mắt trận chiến rộng lớn mạnh mẽ, chắc chắn được ghi vào sử sách này, cũng không có bất kỳ hứng thú, cũng không suy nghĩ bất cứ thứ gì.

Nhưng khi hắn nhìn về đường phố kinh đô thỉnh thoảng phát lên khói đen cùng ánh lửa , vẫn còn có chút lo lắng.

Không biết tình huống Quốc Giáo học viện bây giờ như thế nào, những người bạn mà hắn thực sự quan tâm, hiện tại thế nào.

...

...

Vũ Lâm quân cùng Quốc Giáo kỵ binh cũng đã rời đi, hiện tại không biết đang chiến đấu ở nơi nào trong kinh đô.

Trước cửa Quốc Giáo học viện một mảnh an tĩnh, Bách Hoa hạng cây cối điêu tàn, nhưng không nhìn thấy một người nào.

Đường Tam Thập Lục sau khi rời đi không còn trở lại, Chiết Tụ rất rõ ràng, nguyên nhân khẳng định không phải do hắn.

Cho nên, Chiết Tụ cũng rời Quốc Giáo học viện, ẩn mình vào trong bóng đêm.

Quốc Giáo học viện thầy trò cũng không ngủ, đứng trước tàng thư lâu, vẻ mặt rất là lo lắng, có chút học sinh đề xuất nên ra ngoài tìm kiếm viện trưởng của bọn họ.

"Không cần lo chuyện phát sinh phía ngoài, cũng không ai được rời đi."

Tô Mặc Ngu trầm giọng nói: "Tối nay ai dám bước ra khỏi viện môn một bước, lập tức xoá tên!"

Nghe lời nói này, các học sinh có chút xao động bất an, dần dần an tĩnh lại.

Tô Mặc Ngu phân phó mấy vị giáo tập trấn an mọi người, đi tới viện môn, nói với Diệp Tiểu Liên: "Tối nay đã cực khổ cho các sư muội ."

Nam Khê trai kiếm trận, đủ để cho bất kỳ thế lực nào cố gắng thừa dịp loạn gây ra bất lợi cho Quốc Giáo học viện từ bỏ ý đồ.

Tô Mặc Ngu bố trí xong xuôi những chuyện này, đi tới viện môn, nhìn đường phố trong bóng đêm , nghe nơi xa truyền đến tiếng chém giết, tâm tình rất trầm trọng .

Trần Trường Sinh, Đường Tam Thập Lục, Chiết Tụ, Hiên Viên Phá đều đã đi rồi, hiện tại Quốc Giáo học viện chỉ còn một mình hắn.

Hắn phải bảo đảm Quốc Giáo học viện an toàn, đây cũng là việc duy nhất hắn có thể làm.

Diệp Tiểu Liên đi tới bên cạnh hắn, giống như trước nhìn trong bóng đêm, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn tràn ngập thần thái lo lắng.

Nam Khê trai đệ tử phụng lệnh Thánh Nữ trông coi Quốc Giáo học viện, nhưng sau khi Thánh Nữ đi hoàng cung không thấy trở về, tối nay kinh đô đại loạn, Thánh Nữ hiện giờ có khỏe không?

...

...

Cỗ xe thanh trúc rời khỏi kinh đô, một đường đi về hướng nam, không bao lâu, cũng đã đi hơn nghìn dặm .

Không biết vì cảm thấy hơi mệt, hay cảm thấy quá mức khô khan nhàm chán, ở bờ Thang Vọng hà, hắc dương dừng lại.

Tinh quang rơi vào Thang Vọng hà trong suốt, bị gió đêm phất thành vô số phiến lá màu bạc, ánh sáng phản chiếu vào trong cửa sổ xe, ở trên vách vẽ ra rất nhiều hoa văn màu bạc xinh đẹp.

Tinh quang rơi vào trên hai khuôn mặt đẹp tới cực điểm của Từ Hữu Dung cùng Mạc Vũ, lại có vẻ hơi ảm đạm, cũng như tâm tình của các nàng lúc này.

Mộc trâm gài trên mái tóc của Từ Hữu Dung, nàng không cách nào hành động, chỉ có thể nói.

Nàng nhìn Mạc Vũ, thanh âm thấp xuống: "Có phải ngươi đoán được thứ gì hay không."

Cung trang trên người Mạc Vũ khẽ run lên, đó là bởi vì thân thể của nàng đang run rẩy.

Nàng nhìn Từ Hữu Dung, lộ vẻ nhu nhược bất lực vô cùng, nơi nào giống Mạc đại cô nương ngày thường ở trong triều đình sát phạt quyết đoán, mà giống như là một tiểu cô nương bỗng nhiên bị bỏ rơi.

"Ngươi... Muốn nói cái gì?"

Hai người nàng đều là nữ tử thông tuệ nhất thế gian, rời kinh càng xa, lòng càng yên lặng, suy đoán càng nhiều, lúc này từ thần thái của đối phương chiếm được xác minh nào đó, cho nên càng thêm kinh hãi.

Vô luận mộc trâm gài trên mái tóc của Từ Hữu Dung, hay là hắc dương lúc này bên bờ Thang Vọng hà nhìn kinh đô mà ngây ngẩn, cùng với bản thân các nàng, đều là minh chứng.

Nếu như Thánh Hậu nương nương có lòng tin hoàn toàn nắm giữ thế cục kinh đô tối nay, tại sao lại để cho các nàng rời đi?

Sắc mặt Từ Hữu Dung có chút tái nhợt, nói: "Chúng ta trở về đi."

Mạc Vũ trầm mặc thời gian rất lâu, cuối cùng không nghe theo ý kiến của nàng, nói: "Đây là ý chỉ của nương nương, chúng ta tiếp tục đi thôi."

Thời điểm nói những lời này, ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, nhưng thanh âm có chút run rẩy, tựa như chỉ một giây sau sẽ khóc òa.