Chỉ tiếc đến cuối cùng, đồ án trên mệnh tinh bàn vẫn rất mơ hồ, tựa như Chu viên hiện tại trong mắt của nàng.
Nàng không thấy vận mệnh của mình, cho dù chỉ hướng nhỏ bé nhất cũng không có, nhưng ở nơi nào đó trên phiến đồ án này, nàng nhìn thấy một chút quỹ tích màu xám .
Thấy vận mệnh của người khác, luôn đơn giản hơn một chút so với thấy rõ vận mệnh của mình.
Nàng lần nữa nhìn Trần Trường Sinh trong hôn mê, có chút không giải thích được suy nghĩ, làm sao người này cùng mình lại có liên lạc? Bởi vì chính mình cứu hắn? Chẳng qua vận mệnh quỹ tích của người này xám xịt như thế, quả thực nhìn không thấy sinh cơ, như lúc trước ở bụi cỏ lau từng xác nhận, nếu như không có gì bất ngờ, người này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
"Ngươi chỉ cần chưa chết, ta cũng sẽ tận lực làm cho ngươi sống, nhưng mà... Nếu như ngươi nhất định phải chết, có thể mời chết sớm một chút hay không, chính mình chết đi, không cần kéo ta và ngươi cùng chết?"
Nàng nhìn Trần Trường Sinh nghĩ tới.
Vào sơn động để tránh né, nhưng không có đường lui, chân nguyên của nàng gần như khô kiệt, phượng hoàng linh hồn lần nữa ngủ say, Đồng Cung không thể nào vĩnh viễn chắc chắn không phá.
Trên cây ngô đồng xanh tươi, đã xuất hiện càng ngày càng nhiều ban điểm màu xám, đây cũng là dấu vết độc chướng.
Nàng cúi đầu, ngón trỏ hai tay nhẹ nhàng chạm nhau, lầm bầm: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, Dung nhi nhất định sẽ không có chuyện gì."
Lúc này nàng tựa như một tiểu cô nương, có chút ủy khuất thương tâm, có chút hoảng hốt.
Mềm yếu chỉ là nhất thời , ủy khuất cũng chỉ là nhất thời.
Một lát sau, nàng bình tĩnh lại.
Nàng cho tới bây giờ cũng không phải là cô bé bình thường.
Nàng là Từ Hữu Dung.
Nàng ngẩng đầu, tròng mắt sáng ngời.
Nàng quyết định chịu hiểm nguy, giết chết người này.
Thời gian còn đang trôi đi, cũng không có đi qua cự ly quá xa, Đồng Cung hóa thành cây xanh, hẳn là còn có thể chống đỡ một thời gian nữa, nhưng đột nhiên, cây xanh hóa thành điểm sáng, ở động khẩu tiêu tán mất tích.
Nàng lao ra ngoài động, hai tay trên không trung vẽ ra hai đạo hỏa tuyến, tấn công Bạch Hải.
Ở dưới tình huống rõ ràng bị vây trong hoàn cảnh xấu, tự giải trừ thủ đoạn phòng ngự cuối cùng, giành trước phát động công kích, đây là lựa chọn rất dũng cảm, rất bất ngờ, dĩ nhiên vô cùng đột nhiên. Nhưng từ đêm qua sau khi đưa ra quyết định đoạt phượng huyết gần như điên cuồng, Bạch Hải vẫn luôn giữ mình trong trạng thái cường đại nhất —— đúng vậy, cho dù là hắn được đánh giá thành lãnh khốc thị huyết, cũng cảm thấy chuyện này rất điên cuồng, điều này làm cho hắn hưng phấn cùng khẩn trương trước nay chưa từng có, nhưng lại để cho cảnh giới của hắn thủy chung giữ vững trong trạng thái cao nhất, cho nên mới có thể tìm được tung tích của Từ Hữu Dung, cùng với lúc này hắn có thể rất ổn định đón đỡ đối phương lao đến.
Ngô đồng biến mất, độc chướng vẫn ở phía trên hóa thành đầy trời tro bụi tràn ngập động khẩu.
Bàn tay ổn định mà cường đại của Bạch Hải, phá tro bụi lao ra, trực tiếp đối kháng với hai đạo hoả tuyến mang theo thánh khiết.
Oanh một tiếng, trong ngoài động bụi mù càng tăng lên, sau đó có tiếng xé gió thê lương vang lên, hai đạo tàn ảnh kéo theo hỏa tinh không ngừng lưu chuyển, nhiệt độ chung quanh đột nhiên tăng mạnh.
Hoả tuyến đột nhiên thu liễm, chưởng phong điên cuồng gào thét, một đạo thân ảnh rút lui trở về sâu trong nhai động, không cách nào đứng vững, nặng nề rơi vào trên vách đá dựng đứng, tiếng va chạm trầm muộn vang lên.
Bị buộc trở về nhai động chính là Từ Hữu Dung, nàng không để ý va chạm mang đến đau đớn, đem tay đưa về phía bên cạnh.
Bạch Hải làm sao để nàng có cơ hội điều tức bố trí phòng ngự, hóa thành một đạo bóng xám, đi tới trước người của nàng, pháp khí trong tay bỗng nhiên đại phóng quang minh, đem Đồng Cung nàng vừa một lần nữa nắm trong tay đánh bay, đồng thời thân hình tiến về phía trước,bàn tay khô gầy nhanh như tia chớp lộ ra, gắt gao bóp chặt cổ họng Từ Hữu Dung .
Cuộc chiến đấu này kết thúc rất nhanh.
Từ Hữu Dung không hề chống cự vô nghĩa, khẽ nhíu mày, không có hộc máu, sắc mặt so với lúc trước càng thêm tái nhợt, lộ vẻ rất suy yếu.
Cho lù là bình thời, Bạch Hải khổ tu hơn hai trăm năm đạt tới Thông U cảnh đỉnh phong, gặp phải nàng cũng có sức đánh một trận, huống chi hiện tại nàng bị thương nặng, chân nguyên đã khô kiệt.
Kết cục cuối cùng, không có bất kỳ bất ngờ.
Bạch Hải tự mình cũng khó tin sự thật này.
"Ngươi thua." Hắn nhìn Từ Hữu Dung thanh âm khẽ run nói, khuôn mặt già nua hiện ra vẻ đỏ ửng không bình thường.
Đó là hưng phấn cùng kích động, cũng có một chút nhân tố thấp thỏm lo âu.
Thiên Phượng chuyển thế, đã bị mình đánh bại? Mình lại thắng dễ dàng như thế?
Hắn có chút khó tin nói: "Đêm qua rốt cuộc là ai, lại đem ngươi thương nặng như vậy?"
Từ Hữu Dung tự nhiên không trả lời vấn đề của hắn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, phảng phất đối phương căn bản không có bóp chặt cổ họng cùng vận mệnh của mình.
Loại không nhìn này để cho Bạch Hải căm phẫn, lớn tiếng quát lên: "Hiện tại ta chỉ cần động động đầu ngón tay, ngươi cũng sẽ chết, dưới tình huống như thế, cũng không muốn nói gì với ta sao?"
Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn hắn một cái, vẫn không nói gì, dùng trầm mặc cho thấy thái độ của mình.
Bạch Hải giận quá thành cười, thanh âm trở nên có chút quỷ dị: "Đừng tưởng rằng như vậy có thể kích ta giết chết ngươi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ để cho ngươi sống, nhìn máu của mình bị ta hút sạch."
Từ Hữu Dung trong mắt rốt cục toát ra một tia thần sắc ghét cay ghét đắng.
Không phải là hãi, không phải là sợ, chỉ là ghét cay ghét đắng.
Bạch Hải nghiêng ngừoi về phía trước, nhìn mặt của nàng, thanh âm khẽ run, cảm khái nói: "Mặt của ngươi... Là làm thế nào? Lại thật như vậy."
Từ Hữu Dung nhìn gương mặt âm hiểm , già nua này, bỗng nhiên có chút hối hận.
"Ta chưa từng nghĩ tới, lại có thể có một ngày cùng ngươi gần trong gang tấc."
Bạch Hải nhìn đôi mắt sáng ngời như thu thủy của nàng , phát ra tiếng cười rợn người: "Ha ha ha ha, thật là vinh hạnh của ta."
Nói xong câu đó, thân thể của hắn lần nữa nghiêng về phía trước, cùng nàng cách gần hơn chút ít.
Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn hắn, mặc dù không nói chuyện, nhưng tự có cảm giác thần thánh không thể xâm phạm.
Chẳng biết tại sao, nhìn ánh mắt của nàng, Bạch Hải đột nhiên mất đi hứng thú trêu chọc đối phương, thậm chí có chút bất an, thanh âm run lên nói: "Ngài yên tâm, ta sẽ để ngài chết có tôn nghiêm ... Cho nên cho dù ngài có thủ đoạn cuối cùng gì, hi vọng ngài cũng không dùng, nếu không ta thật không biết một khi hi vọng thất bại, ta sẽ làm ra chuyện nhân thần cộng phẫn gì ."
Từ Hữu Dung có chút khó nhọc quay đầu đi, không nhìn nữa, sau đó nhắm hai mắt lại.
Bạch Hải ngây người, cúi đầu tới cổ của nàng.
Hắn chưa từng làm chuyện như vậy, cho nên có chút khẩn trương. Nhất là nghĩ đến, đối phương là Thiên Phượng chuyển thế thần thánh không thể xâm phạm, là Thánh nữ chân chính, hắn càng thêm khẩn trương, động tác lộ ra vẻ có chút cứng ngắc.
Sau một khắc, Từ Hữu Dung lần nữa chau mày, tựa như có chút đau.
Bạch Hải con ngươi kịch liệt co rút lại.
Hắn cảm thấy, đó là tiên tương ngọc dịch ngon nhất cuộc đời này từng thưởng thức.
Chẳng qua là... tại sao ít như vậy?
Sau một khắc, hắn quên đi nghi vấn này, chất lỏng chảy vào trong miệng hắn, tựa như ẩn chứa ngọn lửa vô cùng vô tận, tựa như mặt trời tinh hoa chân chính, so với Lạc Dương tông địa hỏa tinh khiết hơn vô số lần, tới so với nó, trong truyền thuyết địa hỏa chi tinh có đáng cái gì?
Chỉ trong nháy mắt, hắn cảm thấy có vô số năng lượng quán chú vào thân thể mình .
Chỉ một ngụm, hắn đã say, lông mày hoa râm phiêu khởi, mặt mày không ngừng co lại, như si như say, nhìn cực kỳ quái dị.
Từ Hữu Dung không nhìn thấy mặt của hắn, hắn cũng không nhìn thấy mặt Từ Hữu Dung, cho nên hắn không phát hiện, Từ Hữu Dung mở mắt.
Nàng lẳng lặng nhìn thạch bích trong động.
Không biết tại sao, trước lúc rơi vào tử vong thâm uyên, đang chịu đựng nhục nhã cùng tàn khốc, ánh mắt của nàng vẫn rất bình tĩnh, phảng phất còn có lúc rỗi rãi suy tư những chuyện khác.
Thời gian chậm chạp trôi đi, lại vẫn kiên định như vậy, làm lòng người sinh ra sợ hãi.
Đột nhiên, Từ Hữu Dung lần nữa nhướng mày , bởi vì nàng phát hiện mình tựa như đã tính sai rồi.
Cho dù mình có thể giết chết tên lão tặc ghê tởm này, nhưng máu trong thân thể mình cũng sẽ bị đối phương nuốt sạch.
Lần này, trong mắt của nàng xuất hiện hối hận, mặc dù rất nhạt, nhưng cuối cùng là có chút hối hận.
Nàng không muốn chết như vậy, càng không muốn lúc mình chết đi, thi thể lão tặc này còn có thể đặt ở trên người mình.
Nhưng mà tựa như quỹ tích vận mệnh trong tinh không, một khi đã bắt đầu vận hành, cũng không cách nào dừng lại.
Đây là quyết định của nàng, kế hoạch của nàng, một khi bắt đầu áp dụng, nàng đã thành một khâu trong kế hoạch này, không còn có biện pháp ngăn cản kết cục buông xuống.
Đây chính là vận mệnh của mình sao?
Nàng lặng yên nghĩ tới.
Vận mệnh, thì ra không cách nào thay đổi.
Vô luận Quốc Giáo nam bắc hai phái, cũng cho rằng như thế.
Nhưng có ít người không cho là như vậy.
Tỷ như Vương Chi Sách, tỷ như người nhất định phải thay đổi vận mệnh của mình.
Từ Hữu Dung cho là vận mệnh của mình không cách nào thay đổi, chỉ có thể cùng lão tặc này đồng quy vu tận, cuối cùng biến thành một đôi thi thể không người nào phát hiện trong nhai động , nhưng quên mất trong động còn có một người.
Một cái tay giơ lên trước mắt của nàng, mang theo tầm mắt của nàng, từ từ hướng cổ của nàng dời tới.
Cái tay này không lớn, móng tay vô cùng sạch, ngón tay thon dài, bình thời thật ấm áp, lúc này lại rất hàn lãnh, giữa kẽ tay còn dính băng tuyết.
Cái tay này nhìn có chút mỏi mệt vô lực, nhưng rất kiên quyết, xuyên qua mái tóc của nàng, sát qua vành tai của nàng, rơi vào cổ của nàng...
Cái tay này chậm chạp mà kiên định chạm vào mặt Bạch Hải, sau đó đẩy ra phía ngoài.