Trạch Thiên Ký

Quyển 1 - Chương 194-1: Thí sinh vào kinh đi thi (p1)




- Ta thuở nhỏ gia cảnh bần hàn, tính tình chất phác trầm mặc, không bạn bè không người thân, ăn cháo cũng không có thịt mà chỉ thích đọc sách, ngoại trừ đọc sách vẫn là đọc sách, bình sinh không có chí lớn, thầm nghĩ sau khi vào kinh phải thi được vào Thiên Đạo Viện đọc sách, sau đó lại thầm mong được cùng nàng đọc sách, tuy rằng nàng không có hứng thú với việc đọc sách.

Đây là đoạn mở đầu bút kí của Vương Chi Sách. Trần Trường Sinh đọc được mà có cảm giác thân cận, tựa như lúc trước ở Thanh Đằng Yến gặp Cẩu Hàn Thực, tuy rằng biết rõ là đối thủ nhưng hắn vẫn sinh ra cảm giác thân cận, bởi vì hắn cũng là người chỉ thích đọc sách.

- Trên đường vào kinh qua vương phủ Thiên Lương Quận, ta gặp Thái Thú, sau đó là thái tổ, rồi sau đó, ta gặp Tề vương, rồi sau sau đó, ở Lạc Dương ta lại gặp hắn một lần, còn có Đại huynh, đúng vậy, cũng là ở cái ngõ nhỏ đầy nước bẩn ở Lạc Dương, ta gặp Trần Nhi, vì thế liền giữ lại.

- Lạc Dương cao quý khó nơi nào bì kịp, chỉ là cái gì cũng đắt, cả bánh nướng cũng đắt hơn những nơi khác, huống chi khi đó mỗi ngày đánh giặc, dùng hết tiền nàng lại muốn quay lại nghiệp cũ, ta cảm thấy giết người là không tốt, nàng hỏi ta phải sống như thế nào, ta nghĩ hay là vào kinh đi thi, mặc dù không tiến vào Thiên Đạo Viện cũng có thể ở ngoài Thiên Thư Lăng bán bản dập giả, ta vẫn cho mình là thư sinh, chữ viết cũng không tệ lắm.

- Nàng đi theo ta tới kinh đô nhưng cũng không rời đi, nhưng chính là muốn rời khỏi cũng không được, bởi vì đại quân Thái tổ Hoàng đế đã bao vây kinh đô, cũng chính là khi đó ta mới biết Đại huynh rời khỏi Lạc Dương đã không bao giờ trở về được, cuối cùng vào ngày phá thành, ta cùng Trần Nhi đứng trên thuyền, cách cầu Nại Hà nhìn Tề vương cưỡi con thú trắng một sừng, biết ngày khá giả sắp tới rồi.

- Bệ hạ đăng cơ trước Thiên Thư Lăng, Ma tộc đại quân lại đến. Sau đó hai năm, Ma tộc lại tới, Tề vương thỉnh thoảng đến nhà trọ tìm chúng ta rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu, có thể nhìn ra tâm tình của hắn càng ngày càng không tốt. Có một ngày hắn uống nhiều, hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta nói, từ lúc ở thành Lạc Dương vẫn nghĩ ta tới để giúp hắn, ta lại có chút không rõ, ta chỉ là thư sinh tay trói gà không chặt, có năng lực gì giúp hắn, hơn nữa... Ta đến kinh đô, chỉ là muốn tiến vào Thiên Đạo Viện đọc sách.

- Ta thi được vào Thiên Đạo Viện, bắt đầu đọc sách, hòa nhập cuộc sống mình luôn hướng tới, nhưng mà nàng lại không thích cuộc sống bình thản này, ta mang theo nàng đi Ly Cung xem thanh đằng, đi Quốc Giáo Học Viện xem dung thụ, nàng đều không thích, nói ánh sáng mặt trời quá gay gắt, nói dung thụ quá cao, mấu chốt nhất chính là ở đó quá thái bình. Có đêm, ta xem tạp ký Lạc Dương bật cười, nàng lại nở nụ cười lạnh, nói cũng chỉ có người như ta mới chịu được những ngày đạm bạc nhàm chán này, ta hiểu ý của nàng nên không muốn nói tiếp, đành phải trầm mặc.

- Sau đó, nàng rốt cục rời khỏi kinh đô, không biết là đi Tuyết Lão Thành hay là đi tìm Hoa đại ca, tóm lại nàng đã xa cách ta, ta nghiêm túc suy nghĩ ba ngày ba đêm, xác nhận mình không thể thay đổi được gì liền tiếp tục học, chỉ có những lúc rảnh rỗi trước khi ngủ ta mới bắt đầu tự hỏi chuyện tu hành. Ta vẫn cho là ta không có tiềm chất tu hành, càng chưa nói tới cái gì là thiên phú, nhưng mà không biết vì sao, người qua tuổi bốn mươi mới bắt đầu tu hành là ta đây lại không hề gặp chướng ngại trong truyền thuyết, ta dùng một đêm liền hiểu cái gì gọi là tu hành, đêm đó động tĩnh hơi lớn, kinh động đến rất nhiều người, vì thế cũng không hiểu ra sao, ta trở thành người nổi tiếng, Tề vương cầm thánh chỉ của Thái tổ Hoàng đế cứng rắn buộc ta vào triều làm quan. Rất nhiều người cho rằng ta sẽ kiêu ngạo vì chuyện đêm đó, nhưng trên thực tế, ta đang đắc chuyện trò chơi nhỏ mình làm ra được lưu hành trong kinh đô rồi toàn bộ đại lục. Tóm lại, ta biến thành danh nhân, bắt đầu ra vào phủ đệ những nhân vật nổi tiếng, Tề vương và mấy vị Vương gia đều cùng ta giao hảo, cuộc sống như trở nên vui vẻ, ngoại trừ nàng không còn quay trở lại.

- Những ngày yên ổn hạnh phúc không thể kéo dài, ta hiểu đạo lý này, chỉ là không ngờ nó chấm dứt đột nhiên như thế. Đêm đó, kinh đô bỗng nhiên giới nghiêm, trong nhà ta có hai vị khách, bọn họ đều là khách khanh Tề vương phủ, bọn họ muốn ta làm chút chuyện, ta ngẫm nghĩ một chút rồi không đáp ứng, nhưng cũng không có suy nghĩ ngăn cản Tề vương, ta biết lấy tính tình của hắn, bất cứ kẻ nào cũng khó có khả năng ngăn nổi bước chân, sáng sớm hôm sau, xe ngựa bắt đầu chuyển thi thể ra khỏi thành, ta đứng ở trên lầu nhìn về phương hướng của Bách Thảo Viên, nhìn nơi đó chậm rãi dâng lên khói trắng, yên lặng cầu nguyện đừng nên có quá nhiều người chết, ít nhất những Vương gia ta quen đừng chết. Đáng tiếc việc không theo ý người, mấy vị Vương gia đã chết, bao gồm cả vợ con của họ.

- Ta ở nhà ngồi ba ngày không ra ngoài, cũng không hỏi thăm tin tức, hai vị khách khanh tới cũng chỉ nhìn nhau trầm mặc không nói, rốt cục, Tề vương xử lý xong chuyện bên ngoài, tự mình đến đây. Vào thời khắc khẩn trương như vậy, không hắn lại rút thời gian tới gặp ta, ta không biết nên cảm thấy vinh hạnh hay cần phải cảnh giác. Tề vương nói không ngại việc mấy ngày qua ta trầm mặc, nhưng cần ta tỏ thái độ của mình ra cho dân chúng thấy, ta chỉ có thể trầm mặc, hắn nhìn chằm chằm hỏi ta rốt cuộc có thái độ gì, ta ngẫm nghĩ một chút rồi nói ta không có thái độ gì, vì thế đổi thành hắn bắt đầu trầm mặc, sau đó hắn xoay người rời đi, đó là lần cuối ta và hắn dùng thân phận bằng hữu nói chuyện với nhau, bởi vì ngay sáng hôm sau hắn đã chính thức kế vị, đã trở thành hoàng đế của Đại Chu.

- Ta không có bị đoạt quan, cũng không có bị giam lỏng, càng không có bị vào tù, ta chỉ là bị những người trong triều cố ý quên đi, nhưng người giống như ta bị cố ý quên đi có có một, đó là Thái tổ Hoàng đế, Tề vương... Không, phải nói là bệ hạ, hoặc muốn tận hiếu, lo lắng Thái tổ Hoàng đế ở trong thâm cung nhàm chán làm ra chuyện gì đó, hoặc là còn nhớ giao tình lo lắng ta ở nhà nhàm chán làm ra chuyện gì đó, cho nên hạ chỉ bảo ta vào hoàng cung bồi thái tổ.

- Nhất định phải nói, cuộc sống ngắn ngủi trong thâm cung rất thú vị. Chỉ có mấy tháng, thái tổ như già đi mấy trăm tuổi, biến thành lão nhân chân chính, không còn dễ nổi giận như trước mà hiền lành hơn nhiều nhiều, không hề quan tâm quốc sự, mà đương nhiên hắn cũng không có cách nào quan tâm, không có ai cho phép hắn quan tâm, vì thế hắn bắt đầu quan tâm tới đánh cờ và những thị nữ xinh đẹp trong cung. Vế sau ta khuyên can hắn không thích nghe, còn vế trước, ở trên bàn cờ hắn khó thắng ta, ngược lại còn có hứng thú. Trong thâm cung, ta cùng lão nhân gia đánh rất nhiều ván, vừa đánh vừa nói chuyện phiếm, vì thế ta nghe được rất nhiều chuyện xưa, sau đó vẫn ghi ở trong lòng.

Trần Trường Sinh nhìn những chữ này, tâm tình khó có thể bình tĩnh.

Những thứ này đều là Vương Chi Sách tự thuật, là ghi chép câu chuyện của một nhân vật huyền thoại, hắn nói rất hỗn loạn, cũng rất giản lược, lại tinh tường giảng thuật lịch trình tính mạng của mình. Mà đoạn lịch trình vừa rồi là những năm tháng sóng gió nhất của đại lục, vì thế rất có tính mãnh liệt.