Vô số thiếu niên thiên tài do các học viên tông phái bồi dưỡng đều ngã xuống trước cánh cửa Thông U này, vô số người tu hành bình thường không cam lòng phục mệnh đều phải chấp nhận, với số lượng người tu hành trên đại lục này, có ít nhất một nửa người không dám nếm thử Thông U—— tỷ như Cẩu Hàn Thực, hay như Mạc Vũ cô nương năm đó, thời điểm bọn họ Thông U đều vô cùng cẩn thận, trước khi chính thức phá cảnh tất nhiên phải chuẩn bị trong thời gian rất lâu, tông phái học viện sẽ cung cấp rất nhiều đan dược và kinh nghiệm trợ cấp, lúc phá cảnh lại có ít nhất ba vị sư trưởng bề trên hùng mạnh ở bên bảo hộ, hơi không cẩn thận liền ra tay giải cứu, mà Trần Trường Sinh…. Hắn lại Thông U trong thời khắc quyết chiến Đại Triều Thí.
Hắn nhắm mắt lại, sau đó mở to mắt liền Thông U.
Rất nhiều người đứng xem cuộc chiến cảm giác được, Thông U đối với thiếu niên của Học Viện Quốc Giáo này lại đơn giản giống như ăn điểm tâm, hắn nói muốn ăn cháo loãng, sau đó liền nấu một chén cháo để ăn, thời khắc trước đó hắn xác nhận mình không phải là đối thủ của Cẩu Hàn Thực, vừa quyết định Thông U liền Thông U.
Trên thế giới làm sao có thể có chuyện như vậy? Làm sao có thể có người như vậy? Nếu tất cả đều là sự thật, như vậy những dày vò mình chịu trước đây, những khổ cực chờ đợi của Cẩu Hàn Thực thì tính là cái gì. Các đại nhân vật ngồi ở bên của sổ lại không kìm nổi mà nghĩ như vậy.
Mưa to biến thành mưa phùn, tí tách, nhưng thoạt nhìn nhất thời sẽ không dễ dàng ngừng lại.
Trần Trường Sinh đứng ở trước vách đá, trên khuôn mặt hơi trẻ con bình tĩnh, cẩn thận nhìn có thể phát hiện ra một chút bất đồng so với lúc trước, bớt chút câu nệ, ánh mắt cũng trở nên sáng ngời.
Trước kia hắn quá mức trầm ổn an tĩnh làm cho người ta có một loại cảm giác trưởng thành sớm, phảng phất lớn hơn so với tuổi thật mấy năm, mà Trần Trường Sinh giờ khắc này tựa như ánh nắng mặt trời mới sinh sau cơn mưa.
Tươi mát, xinh đẹp, trên người của hắn tràn đầy một loại lực sinh mạng rất ít nhìn thấy.
Cẩu Hàn Thực không chú ý tới những chi tiết này, y chỉ cảm thấy lúc này Trần Trường Sinh có chút đáng sợ, thậm chí còn gây ra cảm giác nguy hiểm nhiều hơn so với Chiết Tụ.
Mạc Vũ nhìn Trần Trường Sinh ở trong mưa dưới lầu, giữa lông mày hờ hững sinh ra mấy phần cảm xúc phức tạp, ngón tay nắm cửa sổ hơi trắng bệch, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bởi vì một số nguyên nhân, nàng không muốn Trần Trường Sinh thua trận Đại Triều Thí, nhưng nàng rất rõ ràng, nương nương không muốn Trần Trường Sinh thắng trận Đại Triều Thí này, tuy rằng nương nương chưa từng biểu hiện ra quá nhiều, nhưng vẫn có rất nhiều người âm thầm hành động, đảm bảo Trần Trường Sinh sẽ không đi tới cuối cùng.
Nhưng còn có rất nhiều người đứng đối diện với nương nương.
Không cần phải nói tới Giáo Xu Xứ, Thiên Hải Thắng Tuyết rõ ràng cũng có cách nhìn hoàn toàn khác biệt với gia tộc, Chiết Tụ thay Học Viện Quốc Giáo liều mạng, mấu chốt nhất thỉnh thoảng sẽ rơi vào trên người Thu Vũ ở trong Tẩy Trần Lâu.
Thu Vũ đại biểu cho thái độ của Giáo Hoàng đại nhân.
Mạc Vũ nghĩ tới Trần Trường Sinh vẫn không có khả năng đi tới cuối cùng, bởi vì thực lực của hắn không đủ. Nhưng ngày thời điểm nàng nghĩ như vậy, Trần Trường Sinh lại mang tới cho mọi người rất nhiều khiếp sợ, thời điểm bất kể khiếp sợ gì đều sẽ làm cho nàng chết lặng, hắn lại một lần nữa làm nàng và mọi người chấn kinh.
Mạc Vũ nhớ tới cái đêm kia, trong vô thức nhìn ánh nắng chiều trên bầu trời xanh, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ thế gian thực sự có loại chuyện vận mệnh sao? Chẳng lẽ thực sự là trời ban phúc duyên?
Kỳ thật ngay cả Trần Trường Sinh hiện tại cũng không hoàn toàn hiểu được rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vì sao mình bỗng nhiên tiến vào Thông U Cảnh.
Nhưng thời điểm hắn nắm đoản kiếm đón lấy mưa phùn, lại đi về phía Cẩu Hàn Thực, hắn căn bản không nghĩ tới có phải trời ban phúc duyên hay không, bởi vì ông trời chỉ toàn mang tới cho hắn sự cực khổ, cho tới bây giờ đều là vô phúc, hắn cũng không quá kỳ vọng vào vận mệnh, bởi vì vận mệnh đối với hắn từ trước tới giờ đều bất công, hắn cũng không kính sợ mà ngược lại, việc chính của hắn chính là luôn khiêu chiến với vận mệnh, sau đó chiến thắng.
Trần Trường Sinh chỉ nhớ rõ mình đã là lần thứ bốn mươi bảy nắm đoản kiếm đi tới chỗ Cẩu Hàn Thực.
Bốn mươi lăm lần trước hắn đều thua rất thảm, bị thương vô cùng nặng, cả người đều là mưa và máu loãng, tuy hắn ngã nhưng chưa từng ngã gục xuống.
Mỗi lần Trần Trường Sinh đều đứng lên, tiếp tục chiến đấu, còn thật sự nghiêm túc hướng tới thắng lợi.
Rốt cục, hắn vẫn chưa thắng lợi, nhưng hai lần cuối cùng hắn lại chưa từng ngã sấp xuống.
Như vậy, nếu nhất định phải nói là vận mệnh, đây cũng không phải do trời ban ân, mà là thưởng cho bốn lăm lần trước của Trần Trường Sinh bên trong thiên ý tối tăm
Nếu không phải do trời ban ân, cũng không phải vận mạng đột nhiên biến chuyển mà đúng là phần thưởng của mình, như vậy tự nhiên sẽ có sự tin tưởng, chỉ có điều loại tin tưởng này chỉ thuộc về chính Trần Trường Sinh.
Mạc Vũ sẽ không cho là như vậy, nàng sẽ không tin tưởng bất cứ cái gì.
Trần Trường Sinh đã gây cho nàng quá nhiều ngạc nhiên, đã sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích trong Đại Triều Thí năm nay, thậm chí trong một trận chiến đấu kịch liệt còn có thể Thông U, nàng vẫn không cho rằng Trần Trường Sinh có thể thắng được Cẩu Hàn Thực, mà loại chuyện kỳ tích như thế này, trong hai mươi mấy năm qua nàng đã gặp quá nhiều, tỷ như kỳ tích Chu Thông quật khởi, hay như Trần Lưu Vương năm đó không để ý tới sự phản đối kịch liệt của đại thần hoàng tộc mà kiên trì nếm thử Thông U, nàng rất rõ, kỳ tích có thể giải quyết một vấn đề nhưng tuyệt đối không thể giải quyết được tất cả vấn đề.
Khoảng cách trong việc tu hành thời gian dài và ngắn, công pháp khác biệt, cho dù hiện tại Trần Trường Sinh đã đuổi kịp cảnh giới của Cẩu Hàn Thực thì cũng không cách nào xóa được sự chênh lệch này.
Đại biểu đến từ ba tông phái phía nam, từ khi Đại Triều Thí bắt đầu vẫn luôn biểu hiện khá trầm mặc, loại trầm mặc này có thể là một loại lễ phép, cũng có thể đại biểu cho việc bọn họ tin tưởng với thí sinh phía nam , nhất là lòng tin với Cẩu Hàn Thực, Trần Trường Sinh ngoài dự liệu của mọi người bỗng nhiên Thông U khiến ánh mắt của bọn họ trở nên khẩn trương, nhưng ngay sau đó liền khôi phục bình tĩnh, bởi vì bọn họ giống như Mạc Vũ, vẫn không cho rằng Trần Trường Sinh có cơ hội thắng, lòng tin của bọn họ đối với Cẩu Hàn Thực không hề bị hạ thấp.
Trần Trường Sinh đột nhiên Thông U, có thể nói là người mạnh nhất trong lứa tuổi đồng bạn ở đại lục, thậm chí có thể siêu việt hơn cả Tả Hữu Dung xếp hạng đầu tiên trên Thanh Vân Băng, nhưng hắn không thể nào đánh đồng với Cẩu Hàn Thực và Thu Sơn Quân, đều là Thông U, mặc dù trình độ kiếm đạo và tri thức tu hành của hai bên tương đồng với nhau, nhưng đệ tử Ly Sơn luyện kiếm rất dữ dội và vất vả, Trần Trường Sinh làm sao hơn bọn họ trong phương diện này cơ chứ?