Trạch Thiên Ký

Quyển 1 - Chương 173: Yên lặng trước giống bão




Nhiệt độ trong Tẩy Trần Lâu rõ ràng đang tăng lên, mọi người bị dị tượng làm cho không khỏi giật mình, cẩn thận tính ra đây đã là lần thứ ba hắn sơ chiếu, điều này hoàn toàn vượt qua những điều trong điển tịch nói. Còn người đầu tiên nhìn thấy cảnh này là Cẩu Hàn Thực lại rung động không nói gì, hắn hoàn toàn không thể giải thích vì sao, rõ ràng người đã đã tiến vào Tọa Chiếu Cảnh như Trần Trường Sinh có thể lại sơ chiếu

Đương nhiên sơ chiếu là chuyện rất nguy hiểm, tuy rằng không tới mức sinh tử như Thông U, nhưng mà kinh mạch của Trần Trường Sinh không giống bình thường, mệnh sao không giống bình thường, hấp thu số lượng và mức năng lượng ánh sao cũng có rất nhiều chỗ đặc thù, một khi bốc cháy lên, hỏa thế cháy trời, dù đã được long huyết tẩy rửa vẫn sẽ gặp nguy hiểm.

Bởi vì đã có kinh nghiệm, hơn nữa trận này đối thủ quá mạnh mẽ, Trần Trường Sinh cưỡng ép thần thức, lúc Tọa Chiếu cũng không có nhắm mắt lại, nhìn chằm chằm Cẩu Hàn Thực đối diện, sắc mặt đỏ bừng, thân thể nóng bừng, mồ hôi bốc hơi chỉ để lại muối, nhìn rất là thảm đạm.

Nếu như không có chuyện gì phát sinh, sơ chiếu giống hai lần trước thì cho dù không bị nhiệt độ khủng bố làm chết cháy thì cũng sẽ bị đốt thành ngu ngốc. Nhưng nếu hắn đã dám làm như vậy, đương nhiên là bởi vì hắn đang mong đợi một số chuyện phát sinh, tựa như lúc cùng Trang Hoán Vũ đối chiến, như là mưa rơi.

Âm thanh tí tách chính là mưa bụi xuyên qua không gian. Tiếng mưa dịu nhẹ, làm người ta như muốn ngủ một giấc.

Mưa rơi vào đoản kiếm trong tay Trần Trường Sinh, bọt nước và thân kiếm vừa tiếp xúc đã bốc hơi không còn, biến mất vô tung, nhìn qua như thấm vào trong thân kiếm. Có thêm rất nhiều mưa thấm vào cơ thể Trần Trường Sinh, thấm vào quần áo.

Cùng với cơn mưa đột ngột này, nhiệt độ Tẩy Trần Lâu giảm xuống, thân thể của Trần Trường Sinh lúc ướt và khô rang, vô số nhiệt lượng theo hơi nước tán đi, nhiệt độ cơ thể dần dần chậm lại, chỉ cảm thấy gió đến mát mẻ, thoải mái vui sướng.

Thoải mái là cảm thụ sinh lý, vui sướng là cảm thụ của thần thức.

Cơn mưa này là chuyện hắn mong đợi, cơn mưa chứng minh quả thật có rất nhiều người không muốn hắn chết đi, giống như nói với Lạc Lạc, Giáo hoàng đại nhân cũng đang xem trận đối chiến này.

Cánh đồng tuyết thiêu đốt hóa thành suối lưu, thay đổi thành chân nguyên làm dịu thân thể hắn, vì hắn cung cấp lực lượng cường đại, hắn nắm đoản kiếm, hướng Cẩu Hàn Thực đi tới, trong lúc đi lại có vô số khói trắng toát ra, hình ảnh có vẻ quỷ dị.

Bước lên trước ba bước đổi lại Da Thức Bộ, sương trắng ngưng tụ quanh thân thể hắn, sau đó tiệm tán, trong sương mù đã không còn thấy thân ảnh của hắn.

Một kiếm kiếm cuồng bạo từ vách đá phía sau Cẩu Hàn Thực phát ra, bên trong ẩn chứa lực lượng vô biên, chân nguyên mênh mông, Trần Trường Sinh cầm kiếm xuất hiện lần nữa, trầm mặc mà kiên định ở phía sau Cẩu Hàn Thực biến thành ngàn vạn thanh kiếm.

Mưa vẫn rơi, mũi kiếm của Trần Trường Sinh ảo hóa thành vô số, dường như còn dày đặc hơn mưa. Kiếm chiêu hắn dùng là chiêu mạnh nhất Chung Sơn Phong Vũ Kiếm: Long trời lở đất.

Kiếm chiêu đầy khí thế, như mưa to muốn lật đổ thiên địa.

Lúc này mưa đang rơi trong Tẩy Trần Lâu.

Trần Trường Sinh muốn mượn cơn mưa, đầu tiên là mượn khí thế.

Vô số cuồng phong từ ngoài Tẩy Trần Lâu dũng mãnh tràn vào trong lầu, cửa sổ lầu hai không ngừng mở ra đóng vào, phát ra âm thanh làm người ta có chút bực bội.

Mưa gió điên cuồng, kiếm của Trần Trường Sinh cũng như thế, từ bốn phương tám hướng sáng lên đâm về phía Cẩu Hàn Thực.

Kiếm chiêu uy lực nhất trong Chung Sơn Phong Vũ Kiếm, hơn nữa Trần Trường Sinh ba lượt sơ chiếu thu hoạch đầy đủ chân nguyên, mặc dù là Cẩu Hàn Thực cũng rất khó ứng đối, muốn tránh đi cũng cực khó khăn.

Cẩu Hàn Thực không hề né tránh, trầm mặc đứng trong mưa gió cùng với kiếm chiêu của Trần Trường Sinh, bình tĩnh cầm kiếm chắn trước ngực, không có sợ hãi, chỉ có bình tĩnh, tự tin.

Kiếm của hắn là chiêu thức trong Ly Sơn Kiếm Tông.

Cơ thể hắn như biến thành một cây đại thụ vô danh trên sơn môn Ly Sơn Kiếm Tông.

Cây kia sống ở Ly Sơn mấy trăm năm, trong mắt rất nhiều người, nó còn sống là vì nó may mắn, nhưng có rất ít người chú ý tới, cây cây xanh không nói một lời, bất động không đung đưa lại che đậy không biết bao nhiêu mưa gió cho Ly Sơn đệ tử.

Cẩu Hàn Thực chính là cây xanh.

Hắn giơ kiếm nghênh hướng Trần Trường Sinh, vẻ mặt yên lặng bình thản.

Hắn dùng Trí viễn kiếm.

Lầu hai vang lên tiếng cảm thán của thánh đường giáo chủ đại nhân:
- Thông U Cảnh mà có thể thi triển bộ kiếm pháp này tới trình độ như vậy, Ly Sơn rất giỏi, Cẩu Hàn Thực cũng rất giỏi.

Có thể được thánh đường giáo chủ tán thưởng, kiếm pháp đương nhiên không bình thường.

Trần Trường Sinh như mưa bão nhưng thất bại, không có một kiếm nào đâm trúng thân thể của Cẩu Hàn Thực.

Không biết hắn kiêng kị đoản kiếm hay phòng bị kiếm pháp của Trần Trường Sinh, Cẩu Hàn Thực cũng không có sử dụng kiếm đánh trực tiếp mà dùng cách đẩy chắn đánh ra, tiếng kiếm như tiếng thông reo vây quanh thân thể hắn, chắn kiếm ý của Trần Trường Sinh ở bên ngoài.

Tiếng thông reo không phải Ly Sơn Kiếm Tông kiếm pháp, mà là chưởng pháp của Trường Sinh Tông, Cẩu Hàn Thực đem bộ chưởng pháp này dùng trong kiếm pháp, kiếm thế hùng hậu, kiếm của Trần Trường Sinh căn bản không thể uy hiếp được hắn.

Ba một tiếng. Ngực của Trần Trường Sinh bị Cẩu Hàn Thực dùng một kiếm đánh trúng, nặng nề nện vào vách đá, sau đó như bãi bùn lầy trượt xuống, nhất thời không thể đứng lên.

Ngay sau đó, hắn khó khăn vịn tường đứng dậy, nhìn Cẩu Hàn Thực, trầm mặc không nói, sắc mặt có chút tái nhợt, lòng tin trước đó nhanh chóng biến mất.

Hắn không nghĩ kiếm của Cẩu Hàn Thực giống như người của hắn, sự yên lặng xa xôi, đạm bạc mà thanh khoáng, nhìn như không có lực lượng gì, nhưng lại làm người ta khó có thể ngăn cản.

Thiêu đốt một phần cánh đồng tuyết vẫn không có cơ hội thắng, vậy phải làm thế nào?

Hắn vươn tay trái, quệt nước mưa trên mặt, cầm kiếm tiến lên.

Ngay lúc chân phải của hắn dừng ở bên hồ nước, thần trí của hắn đồng thời đốt lên mười chỗ trên cánh đồng tuyết, mưa rơi xuống người hắn lập tức biến thành sương khói.

Cơn mưa như cảm ứng được gì đó, đột nhiên càng thêm dữ dằn.