Trạch Nam Hoàng Kim

Trạch Nam Hoàng Kim - Chương 9




Nhận được điện thoại Diệp Tố Kỳ gọi tới, khi đó Thành Uyên đang kiểm tra chương trình, thời gian này anh rất bận rộn, bởi vì bản cập nhật mới của trò chơi xuất hiện nhiều bug, quan trọng hơn là hệ thống mã hóa độc quyền mới hoàn toàn công ty, Fire Wall quảng cáo rùm beng có được tính an toàn cao, cho nên Thành Uyên không ngừng viết ra virut có lực phá hoại cường đại công kích hệ thống an toàn công ty nhà mình, chính là vì muốn cho hệ thống an toàn không gặp trở ngại.



Đây mới là sản phẩm lớn nhất khoa học kỹ thuật Mặc Kỳ hướng tới trong tương lai, trò chơi chỉ là nơi thu tài chính ngắn hạn, còn internet an toàn độc nhất vô nhị nghiệp giới, mới là mục tiêu chung công ty bọn họ hướng tới.



Nhận được điện thoại Diệp Tố Kỳ, nghe thấy cô ấp úng, anh có chút không rõ vì sao cô do dự trù trừ, mãi đến khi cô nói ra lý do - -



"Nhà của em đang tu sửa, ba ngày không có cách nào khác để dùng nước, anh trai tới chỗ chị Tiểu Đồng, anh của em anh cũng biết, anh ấy muốn thế giới hai người với chị Tiểu Đồng, bản thân em cũng không muốn quấy rầy bọn họ, chị Hải Đường gần đây đang bận tiếp khách nước ngoại, luôn luôn ngày đêm điên đảo, không biết sô pha nhà anh có tiện cho em ở tạm vài ngày được không... Không, chỉ hôm nay, chỉ cần hôm nay cũng được."



Nghe vậy, Thành Uyên nháy mắt hiểu ra, tuấn nhan ửng hồng, toàn thân đều nóng, không, hiện ở là tâm viên ý mã, cô tín nhiệm anh, mở miệng muốn anh giúp, anh nên đem hết toàn lực hỗ trợ.



"Em ở đâu?" Hai tay Thành Uyên rời khỏi bàn phím, dò hỏi, lúc này bất cứ chuyện gì đều không có quan trọng bằng việc cô tới.



"Ở nhà."



"Em thu dọn chút đồ dùng thiết yếu đi, anh tới đón em, mấy ngày nay em phải ủy khuất một chút, tới ở chỗ anh." Thành Uyên ngẫm lại, cảm thấy phải nói rõ ràng: "Em yên tâm, phòng tặng cho em, anh ngủ thư phòng, chìa khóa phòng cũng giao cho em, anh tuyệt đối sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."



Sau đó, liền biến thành như vậy.



Từ lúc học đại học Thành Uyên sống một mình bỗng một ngày trong nhà có một cô gái xâm nhập, lại là người duy nhất anh yêu.



"Một mình anh ở nhà lớn như vậy..."



Diệp Tố Kỳ bước vào nhà Thành Uyên mà hoảng sợ.



Ngôi nhà này thật sự rất lớn, ở Đài Bắc, cuộc sống của một người chỉ quanh trong 30 m2 mà nói thì phi thường lớn, phòng bếp, phòng khách, cùng với hai phòng lớn.



Trong đó một cái là phòng ngủ chính, cái còn lại kia là thư phòng, có thể thấy bên trong thư phòng có một màn hình lớn, phía trên chính đang chạy số liệu cô xem không hiểu.



Thì ra anh thật là kỹ sư nha.



"Anh đang làm việc? Em quấy rầy đến anh sao?" Diệp Tố Kỳ không hiểu biên soạn chương trình, nhưng xem phòng làm việc Thành Uyên, cũng có thể biết được anh bề bộn nhiều việc.



"Không vội, em muốn tắm rửa hay không? Phòng tắm ở trong này. Thời gian cũng muộn, em tắm xong thì nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay em cứ dùng phòng này." Lưng Thành Uyên thật sự thẳng, đi lại trong phòng to như vậy, giới thiệu cho cô về mọi nơi.



Trời ạ, cô nam quả nữ ở dưới cùng một mái hiên, trước nay chưa có kinh nghiệm, anh cảm giác... Cực kỳ khẩn trương.



"Được, em cũng muốn tắm rửa trước." Diệp Tố Kỳ nhìn ra anh khẩn trương, biết nghe lời phải, nghe anh nói đi tắm rửa trước, cho người nào đó chút không gian.



Kỳ thật cô cũng cực kỳ khẩn trương, không phải chưa từng theo đuổi đàn ông, giống đời trước, Thượng Trình là do cô chủ động theo đuổi, nhưng vì sao chủ động tiếp cận Thành Uyên khiến cô khẩn trương như vậy?



Cúi đầu tìm kiếm quần áo, Diệp Tố Kỳ mặt hồng tim đập, vì việc kế tiếp cần phải làm khiến cô cảm thấy thẹn thùng không thôi.



Thành Uyên là tên ngốc đầu gỗ, cô phải chủ động một chút mới có thể khiến anh biết cô thích anh, làm cho anh mở miệng lần nữa... Congaag is nên rụt rè, Diệp Tố Kỳ lại phải cướp quyền chủ động trên tay Thành Uyên.



"Cái kia..." Tìm tòi trong hành lý một lúc lâu, lúc này Diệp Tố Kỳ mới xấu hổ ngẩng đầu, nhìn Thành Uyên nhỏ giọng nói: "Em quên mang áo ngủ."



Trong hành lý đều là quần áo đi làm, khi cô ở trong nhà thu thập hành lý, liền cố ý bỏ áo ngủ ra, không có nhét vào hành lý.



"Không ngại thì mặc của anh, anh lấy cho em một bộ." Thành Uyên cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng vào phòng, từ trong tủ quần áo cầm một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái đưa cho cô.



"Cảm ơn." Tiếp nhận quần áo, Diệp Tố Kỳ cười có phần khó xử với Thành Uyên, tiếp theo ôm lấy quần áo đi vào trong phòng tắm.



Thành Uyên đặt chìa khóa phòng ở chiếc bàn cạnh phòng tắm, rồi vào thư phòng tiếp tục công tác.




Hai tay anh đặt ở trên bàn phím, ngắn ngủn vài giây gõ ra hơn mười câu lệnh, trong đầu lóe sáng vô số chương trình mã hóa, đột nhiên, một ý nghĩ khong hề liên quan đến công việc chui vào trong đầu - - Diệp Tố Kỳ đang tắm trong phòng tắm nhà anh, lại mặc quần áo của anh.



Ý nghĩ này suýt nữa khiến Thành Uyên viết sai trình tự mã hóa.



"Mình suy nghĩ gì vậy chứ?" Ảo não đè xuống nút Delete, xóa sạch trình tự mã hóa sai, cũng xóa ý nghĩ không sạch sẽ trong đầu.



Đáng tiếc càng muốn xua tan càng không xua tan được, tiến độ công tác càng kéo dài, đối với Thành Uyên mà nói việc viết trình tự đơn giản như hô hấp, giờ phút này một chữ cũng không viết được, cứ như vậy ngồi ở trong phòng làm việc.



Diệp Tố Kỳ tắm rửa xong, mặc quần áo rộng thùng thình của Thành Uyên, cô áp chế khó xử và khẩn trương, thoải mái đi tìm Thành Uyên.



"Thành Uyên, em tắm xong rồi."



Thành Uyên xem ra gầy, kỳ thật cực kỳ cường tráng, quần áo của anh mặc ở trên người cô, tựa như trẻ nhỏ trộm mặc đồ người lớn, chỉ là chiều dài áo đến đùi cô, cho nên cô cũng không cần mặc quần đùi, cứ như vậy lộ ra một đôi chân thon dài.



Thành Uyên nhìn thấy bộ dáng của cô, thở dốc vì kinh ngạc, anh bức hai mắt của mình không được nhìn laonj, cô gái mình thích ngay trước mắt, lại mặc đồ của mình, ở trong nhà mình, đây là hình ảnh Thành Uyên nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, mà anh phát hiện chính mình căn bản không thể xem nhẹ sự tồn tại của cô nhóc này này.



"Khụ." Anh kéo thần trí về, thanh âm cố giữ vững ổn định nói: "Muốn ngủ?"



"Còn không có, em không ngủ sớm như thế."



"Uhm." Thành Uyên biểu tình bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là ba đào* mãnh liệt: "Em muốn dùng máy tính không? Anh có một laptop không dùng tới, có thể cho em mượn sử dụng." Tuy cô không lên trò chơi nữa, nhưng vẫn lên RC nói chuyện phiếm với bạn bè rồi mới ngủ.



*Ba đào: sóng lớn



"Được." Diệp Tố Kỳ tiếp nhận laptop trên bàn công tác của Thành Uyên, đặt lên bàn nhỏ bên cạnh bàn làm việc, mở ra, liên kết mạng.




Thành Uyên bị phản ứng không trong dự đoán của cô khiến cho chân tay luống cuống, anh cho rằng Diệp Tố Kỳ cầm laptop sẽ về phòng sử dụng.



Từ từ, nói đến phòng, anh có phải nên đổi khăn trải giường hay không? Đêm hôm trước anh mới ngủ trên giường, cô cứ như vậy nằm ngủ, nghĩ đến anh liền cảm thấy khí huyết bốc lên...



"Đúng rồi, anh quên giúp em đổi bộ khăn trải giường sạch sẽ, em chờ anh một chút..."



"Không sao, em không ngại." Diệp Tố Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười nói: "Anh để cho em ở nhờ đã cực kỳ quấy rầy anh, không cần phiền toái." Kỳ thật, cô không muốn Thành Uyên đổi đi hơi thở của anh.



Cô mặc đồ của Thành Uyên, ngủ trên giường anh, đắp chăn của anh, rõ ràng cái gì đều không có, chỉ thuần túy là ngủ, vì sao cô lại cảm thấy cực kỳ kích thích?



Ngày nào đó, cô nhào vào trong lòng Thành Uyên, tất cả hô hấp đều là hơi thở của anh, từ lúc đó trở đi, cô liền quyến luyến hương vị trên người anh, cho nên, ngủ ở trên giường của anh, cô làm sao có thể để ý? Cao hứng còn không kịp nữa!



"Nhìn bộ dáng anh bề bộn nhiều việc, anh cứ làm đi, không cần để ý em." Diệp Tố Kỳ cảm thấy nói chuyện với anh, sẽ không cẩn thận tiết lộ tâm tình của mình, cũng cúi đầu làm bộ như thật sự ở trên mạng.



Thành Uyên nghe cô nói như vậy, cũng chỉ có thể buông tha ý nghĩ đi đổi khăn trải giường.



Ài, vì sao anh phải trốn tránh? Ở cùng cô trong cùng một phòng, không phải anh ước mơ tha thiết sao?



Thành Uyên vừa nghĩ vậy liền trở về bàn làm việc, tiếp tục công tác, có thể có cô ở bên người, muốn chuyên tâm làm việc thật sự khó, Tố Tố, cô gái anh thích thật lâu ở ngay cạnh, anh đưa tay có thể với, giương mắt có thể thấy, mặc quần áo của anh, sử dụng laptop của anh, cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt.



Hơn nữa Thành Uyên bắt gặp nhiều lần cô đang nhìn lén anh, ánh mắt kia khiến anh sắp chịu không nổi.



"Tố Tố." Thành Uyên buông tha công tác, bất đắc dĩ nhìn cô: "Em nhìn anh như vậy, anh không có biện pháp khắc chế chính mình."



"Oh." Không nghĩ tới anh thành thực như vậy, Diệp Tố Kỳ mặt đỏ: "Em chỉ tò mò công việc của anh thôi, muốn biết anh đang bận gì..."




"Em muốn nhìn? Qua đây đi." Anh đang kiểm tra hệ thống và trình tự mã hóa, cũng thuận tiện biểu thị cho cô xem.



"Thật sự?" Diệp Tố Kỳ thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới anh nguyện ý cho mình xem công việc cơ mật như vậy.



Đây là anh tín nhiệm chính mình, cũng là cơ hội cho cô hiểu biết thêm về anh, Diệp Tố Kỳ không cần suy xét, lập tức đứng lên đến bên cạnh bàn.



Cô vừa tựa vào gần, Thành Uyên liền hối hận, cảm thấy được gọi cô tới đây là sai lầm quyết định.



Mùi hương quen thuộc trên người cô, là sữa tắm anh mỗi ngày đều dùng, rõ ràng chính mình mỗi ngày đều dùng, sao ở trên người cô lại tản mát ra hương khí mê người như vậy, khiến anh tâm viên ý mã, kìm lòng không đậu.



Lắc lắc đầu, hít sâu một hơi, Thành Uyên cố tự trấn định, lấy ra di động của mình, mở app đang nghiên cứu phát triển ra.



"Đây là Fire Wall anh đang ở mở rộng, công ty mua hệ thống này có thể tải xuống cái APP này, sẽ không có bất luận virut gì, hacker công kích..." Anh tiện tay xóa một con virut công kích hệ thống Fire Wall, APP lập tức phát ra tin tức hệ thống đang bị công kích. Từ nơi này có thể thấy tình hình xử lý virut, bên trong tư liệu có xói mòn, cùng với làm tổn trình tự mã hóa, trước mắt còn có rất nhiều Bug chưa xử lý, nói thí dụ như khi hệ thống bị công kích, APP trên di động vẫn chưa nhắc nhở, hoặc là khi sử dụng APP theo dõi, không thể lập tức liên kết với hệ thống.



Nhưng Diệp Tố Kỳ đã kinh ngạc đến nói không ra lời, bởi vì hệ thống chống virut trước mắt, đời trước chính là sản phẩm do khoa học kỹ thuật Mặc Kỳ phát hành, trong giới IT thanh danh lan truyền rộng, tên "tường sắt", sản phẩm này phá vỡ quan niệm của rất nhiều người đối với phần mềm ứng dụng, phần mềm chống virut mạnh, cũng khiến cho người sử dụng có thói quen tải xuống phần mềm chống virut miễn phi cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra mua.



Hiện giờ bày ra Thành Uyên trước mặt cô, chính là hình thức ban đầu của "Tường sắt" mà kiếp trước cô biết, điều này làm cho Diệp Tố Kỳ kinh ngạc không thôi: "Đây là công việc của anh?" Không thể gọi ra tên sản phẩm, cô hàm súc hỏi.



Giờ phút này trong lòng cô đang thét chói tai, thì ra Thành Uyên cũng là nhân viên khoa học kỹ thuật Mặc Kỳ... Không, lấy việc anh làm việc ở nhà mà xem thì anh hẳn là Kỹ Sư cao cấp, trình tự viên cao cấp, mà không phải không việc làm: "Uhm, đây là anh làm." Thành Uyên thấy sùng bái trong mắt cô, ánh mắt kia thỏa mãn anh.



Quả nhiên, ông anh nói không sai, phải biểu hiện ra một mặt cường đại của mình, phụ nữ mới có thể sùng bái mình, lóng lánh sáng rọi trong mắt Diệp Tố Kỳ khiến anh nội tâm cuộn trào.



"Cực giỏi." Diệp Tố Kỳ vui vẻ biểu hiện ra cô thưởng thức: "Em có thể nhìn chút không?" Cô lễ phép hỏi, hướng tay nắm chuột của anh.



Cô đột nhiên tiếp sát, Thành Uyên không kịp từ trên chỗ ngồi đứng lên, chỉ thấy cô đứng ở bên tay trái mình, vươn thân thể đi nắm chuột, Thành Uyên cứ như vậy bị cô cầm tay.



"A, thật có lỗi." Diệp Tố Kỳ giật mình nhảy dựng lên, khi quay đầu tóc đảo qua mặt anh, hơi thở trên người cô cũng xông vào mũi, tràn đầy trong hô hấp của Thành Uyên, làm anh động tình không thôi.



Không được, quá kích thích, anh nhịn không được rồi!



Anh thất kinh nắm bả vai Diệp Tố Kỳ, đứng mạnh lên: "Đừng lại gần anh!"



Một giây sau, anh phát hiện mình đang nắm bả vai non mềm của cô, lập tức giống như bị phỏng đẩy cô ra.



Động tác này khiến cho tim Diệp Tố Kỳ se lại, thẹn thùng cố nén trên mặt đều đã không thấy nữa, chỉ còn lại trắng bệch.



Có phải cô quá không biết xấu hổ rồi hay không hả? Yêu thương nhung nhớ vụng về như vậy nhất định bị Thành Uyên nhìn thấu, anh sẽ nghĩ về cô thế nào?



"Thật có lỗi... Em quấy rầy anh rồi." Diệp Tố Kỳ cắn môi dưới, nói cho chính mình không thể khóc, cố tình không có việc gì mỉm cười: "Không ảnh hưởng anh làm việc, em đi nghỉ ngơi đây.”



"Không phải... Tố Tố, chớ đi!" Thành Uyên liền vội vàng kéo cô, lại lập tức buông ra, ảo não không thôi.



Bởi vì chưa xử lý tình huống như vậy bao giừo, anh ôm lấy đầu, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy buồn rầu, anh chỉ có thể tận lực nghĩ cách không để đầu óc hỗn độn, giải thích cho cô nghe.



"Em vĩnh viễn cũng không quấy rầy đến anh." Kết quả mở miệng chính là một câu không đầu không đuôi, đương nhiên giải thích như vậy là không đủ: "Em là người anh thích, người anh muốn quý trọng, cho dù không phải người yêu, có thể làm bạn tốt cả đời, được làm người em tin tưởng, anh cũng rất thỏa mãn rồi... Nhưng anh không có tư cách ôm em, em khổ sở thương tâm, anh cũng không có tư cách an ủi em, anh muốn ôm em vào lòng, cũng không được em cho phép, cái gì anh cũng không thể làm."



Diệp Tố Kỳ không phải chưa từng được người đàn ông tỏ tình, Thành Uyên có thể nói là ngốc nhất vụng về nhất, không phải lời hay nhất, nhưng có thể đả động lòng của cô nhất.



Một người đàn ông có thể cố nén dục vọng nội tâm mình như vậy, phải quý trọng cô đến nhường nào đây?



Thì ra anh đẩy cô ra, không phải vì muốn cự tuyệt, mà là sợ không kìm lòng được...