Trách Anh Quá Đáng Yêu

Chương 65: Anh hùng nhỏ




Editor: Mứt Chanh

Lúc cảnh sát nhận được điện thoại báo nguy, khi vội vàng đuổi tới con hẻm nhỏ ít dân kia thì tất cả mọi người đều bị một màn trước mắt khiến cho sợ ngây người.

Ba kẻ bắt cóc chật vật không chịu nổi, một người che đôi mắt lại trên mặt đất không ngừng lăn lộn, trong miệng kêu “có phải tôi mù hay không”; một người quỳ rạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, nhìn dáng vẻ đã lâm vào hôn mê; còn người đàn bà trung niên thứ ba bị trói hai tay hai chân, như là giết mổ heo để tế ở nông thôn, mà trói bà ta thế nhưng lại là quai đeo cặp sách!

Ở bên cạnh bọn họ, một cặp đôi học sinh cấp ba vừa mới thành niên, tư thế thân mật mà dựa vào nhau. Nữ sinh vươn hai ngón tay nhỏ, trong giọng nói có làm nũng cũng có khoe ra: “Theo như cậu nói tớ không sao ——”

“Ai nói không sao hả? Lòng bàn tay đều bị nhánh cây đâm cho bị thương!” Chàng trai vặn ra một chai nước khoáng, tưới ở lòng bàn tay cô gái, ý bảo cô rửa sạch sẽ lòng bàn tay.

Một người đổ nước, một người rửa tay, hai người cực kỳ ăn ý, hoàn toàn đắm chìm ở vùng trời của riêng mình, ngay cả cảnh sát tới cũng không chú ý tới.

“Khụ, khụ khụ khụ!” Cảnh sát ho khan thật mạnh, cuối cùng cũng làm cho thiếu nam thiếu nữ chú ý tới sự tồn tại của bọn họ. Cảnh sát nhìn ba người trung niên đang nằm trên mặt đất, hỏi Chung Khả, “Vừa rồi là cháu báo cảnh sao? Bọn họ lừa đảo sao?”

“Đúng vậy!” Chung Khả vội vàng đón nhận, đưa ra ghi chép nhật ký báo án trong điện thoại, “Vừa rồi bọn cháu chính mắt thấy bọn họ hướng dẫn một học sinh trung học đánh bạc, muốn lừa tiền! Chúng cháu thương lượng muốn báo nguy, bị bọn họ nghe được, bọn họ liền móc dao nhỏ tới uy hiếp bọn cháu, sau đó……”

Sau đó Dương Tâm Dược “Đấu Chiến Thắng Phật” cho bọn họ giáo huấn một lần khó quên trong đời.

Cảnh sát hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám tin tưởng, hai đứa học sinh cấp ba thoạt nhìn bình thường thế nhưng có sức chiến đấu lớn như vậy.

Bọn họ có kiến thức rộng rãi, kẻ bắt nạt đánh nhau gặp qua không ít, nhưng cái loại khí chất của kẻ bắt nạt có thể nhìn ra là “ánh mắt ngỗ ngược” + “nụ cười không đàng hoàng” + “không thích mặc quần áo”…… Nhưng mà từ trên người Chung Khả cùng Dương Tâm Dược, bọn họ nhìn không ra bất luận dáng vẻ của kẻ bắt nạt gì cả.

Chàng trai trắng trẻo sạch sẽ, vừa thấy chính là học sinh tốt ngoan ngoãn; cô gái bên cạnh tràn đầy sức sống, ánh mắt linh động, cũng không giống như là dáng vẻ sẽ gây chuyện thị phi.

Quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Ba nghi phạm đả thương người bằng dao đã bị bắt tại chỗ nhưng chủ mưu bày hàng thì không bắt được, để hắn trốn thoát. Khi cảnh sát tìm được chàng trai nhỏ bị lừa, nhóc thiểu năng trí tuệ đang ngồi ở ven đường khóc hu hu, nói là tiền lớp học thêm bị lừa đi rồi, không mặt mũi về nhà gặp ba mẹ nữa.

Cảnh sát phái nhiều người đi lấy máy theo dõi xung quanh, tiền nhóc thiểu năng trí tuệ bị lừa rất cao, đủ để lập án. Hơn nữa nhóc thiểu năng trí tuệ tuyệt đối không phải là người bị hại đầu tiên. Tiền linh tinh vụn vặt thêm lên tuyệt đối đủ để cho đám lưu manh kia nhận hình phạt.

Cảnh sát đem nghi phạm áp tải về đồn công an thẩm vấn, Dương Tâm Dược cùng Chung Khả cũng cùng nhau đi qua ghi lời khai.

Lần này ra hai chiếc xe cảnh sát, một chiếc chở nghi phạm còn bọn Chung Khả ngồi trên một chiếc khác.

Đối với học trò cưng Chung Khả, kinh nghiệm ngày hôm nay chắc chắn là đủ để được đưa vào 3 sự kiện hàng đầu của cuộc đời. Đầu tiên là thấy việc nghĩa hăng hái chiến đấu với kẻ bắt cóc, tiếp theo lại bị xe cảnh sát lôi đi…… Lúc cậu ngồi trên xe cảnh sát quá khẩn trương cho nên đập đầu vào cửa xe phát ra một tiếng “ầm” thật lớn.

Dương Tâm Dược bật cười.

Trán chàng trai đã bị đụng đỏ, Dương Tâm Dược cầm lấy chai nước khoáng chưa khui đặt trên trán cậu, giúp cậu ướp lạnh tiêu sưng.

Cô nhỏ giọng an ủi: “Đừng khẩn trương nữa, tớ cũng là lần đầu tiên ngồi xe cảnh sát.”

So sánh với Chung Khả đứng ngồi không yên, Dương Tâm Dược lớn gan hơn nhiều, ánh mắt cô sáng ngời, ở xe cảnh sát nhìn trái nhìn phải, qua lát nữa, lại lấy điện thoại trong túi ra, hỏi cảnh sát ở ghế phụ cùng ghế lái: “Chú cảnh sát, con có thể chụp không?”

“…… Không thể.” Chú cảnh sát cầm máy ghi âm thực thi pháp luật trên vai và quơ quơ trước mặt cô, “Chú thay con chụp.”

Miệng Dương Tâm Dược móp méo, không nói.

Trên đường trở về đồn cảnh sát, cảnh sát đã hỏi họ một số thông tin cơ bản. Sau khi nghe tin họ là thí sinh cho kỳ thi tuyển sinh đại học liền hít một hơi và nói liên tục rằng họ quá liều lĩnh.

“Tụi con có biết hành vi này của tụi con, gác Đông Bắc chúng ta gọi là gì sao?”

“Gọi là gì ạ?” Dương Tâm Dược tò mò hỏi.

“Kêu là ‘ hổ ’!!” Chú cảnh sát nói với giọng thấm thía, “Tụi con gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là chuyện tốt, nhưng mà cũng phải tự lượng sức, sẽ phải thi đại học, nếu bị thương đến chỗ nào rồi, các con cũng không sợ hãi sao?”

Chung Khả: “Sợ hãi thì có chút sợ hãi…… Nhưng cũng không thể trơ mắt mà nhìn em trai kia bị gạt được.”

Cảnh sát không đồng ý: “Nhưng cũng không thể làm anh hùng!” Ông có ý riêng, “Chú hiểu, chú cũng trải qua cái tuổi này, thằng nhóc này, con muốn ở trước bạn nữ bày ra khí khái nam nhi, đúng hay không? Nhưng lấy một chọi ba thì tính nguy hiểm quá lớn……”

Ông còn chưa dứt lời, đã bị Chung Khả đỏ mặt cắt ngang.

“Chú, chú, chú hiểu lầm rồi.” Chung Khả nhanh chóng mà nhìn thoáng qua Dương Tâm Dược bên cạnh, nào nghĩ đến Dương Tâm Dược cũng đang nhìn cậu, tầm mắt hai người chạm vào nhau, như là có tĩnh điện ở không trung sinh ra, bùm bùm nổi lên một mảnh điện quang.

“Chú hiểu lầm cái gì?”

Chung Khả mím môi: “Đầu tiên, cậu ấy,  không phải bạn gái con.” Bây giờ tạm thời còn không phải. “Tiếp theo, ba người kia cũng không phải con đánh.”

Cảnh sát sửng sốt, tầm mắt ở trên người Chung Khả dạo qua một vòng rồi nhanh chóng dừng ở trên người Dương Tâm Dược, cô gái có đôi mắt to tròn dịu dàng.

Không thể nào…… Đánh ba  người trưởng thành thế nhưng không phải cậu nhóc cao lớn kia, mà là “quả táo nhỏ” giòn giòn bên cạnh sao?



Khẩu cung rất nhanh đã được lấy xong.

Tài ăn nói của Dương Tâm Dược rất tốt, tư duy nhanh nhẹn, cô tường thuật lại chuyện trải qua rõ ràng một lần nữa, lại cẩn thận giảng giải mình như thế nào lợi dụng chiêu thức của Hoa Kiếm tiến công phòng thủ đem ba kẻ bắt cóc đánh bò. Cô quên đi chi tiết nhỏ Chung Khả giúp cô hoàn tất.

Bọn họ tự mình đã trải qua chiến đấu kịch liệt chấn động như vậy, dừng ở trên giấy cũng khoảng ba trang giấy lớn.

Sau khi ghi chép xong thủ cung, cảnh sát đem mấy tờ ghi chép này cầm đi cho bọn họ xem, bọn họ xác nhận không có sai sót liền phải ký tên, ấn dấu tay.

Mà khi bọn họ đề bút ký tên, cánh cửa phòng lấy khẩu cung bị mở ra.

“Tiểu Ngô! Không được rồi! Đây là vụ án lớn!” Cảnh sát vào cửa nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, rất là giỏi giang. Tầm mắt ông dừng ở trên người Dương Tâm Dược cùng Chung Khả, vẻ mặt kích động: “Những đứa nhỏ này, cảm ơn tụi con rất nhiều!”

Chung Khả cùng Dương Tâm Dược trao đổi một ánh mắt, đồng thời hỏi: “Chẳng lẽ những người xấu đó là đào phạm sao?!”

“Không khác lắm.” cảnh sát lớn tuổi nói, “Tình huống cụ thể không thể nói, nhưng bọn chúng thật sự là từ thành phố bên cạnh chạy trốn mà đến. Mà thủ phạm đào tẩu kia bây giờ bọn chú đã phong tỏa đại khái vị trí, sẽ mau chóng tập nã quy án.”

Chú cảnh sát đã ra lệnh cho đến cùng, nhưng chỉ dựa vào vài câu nói ông để lộ ra, Dương Tâm Dược ngây thơ ý thức được, lần này, cô thật sự “Vì dân trừ hại”.



Sau khi bước ra khỏi phòng lấy khẩu cung, chị gái cảnh sát phụ trợ nhiệt tình dẫn hai người tới văn phòng, bưng tới cơm hộp nóng hổi cho bọn họ.

Hai người đầu tiên là trải qua một buổi trưa học kèm cường độ cao, buổi tối lại cùng kẻ bắt cóc đại chiến một hồi, cả người mỏi mệt, vừa mệt vừa đói. Bụng Dương Tâm Dược đã sớm đói meo, cơm hộp thơm ngào ngạt mới vừa đặt trên bàn, cô đã khoa trương hít sâu một hơi, cao hứng phấn chấn mà xốc nắp hộp lên.

Thức ăn ở đồn cảnh sát rất ngon, hai mặn hai chay, măng mùa đông béo ngậy cùng thịt nướng, tôm om màu cam cam làm người nhìn ăn thật ngon miệng.

Chung Khả cũng rất đói bụng, nhưng cậu sờ sờ bụng, quyết định đem cơm hộp của mình nhường cho cô gái mình thích: Dương Tâm Dược ăn uống nhiều, tiêu hao lớn, chỉ là một phần cơm hộp khẳng định ăn không đủ no. Cậu là con trai, còn có thể tiếp tục nhẫn nại.

Cậu đẩy hộp cơm của mình đến trước mặt Dương Tâm Dược,  chất thịt thành một ngọn núi nhỏ ở trước mặt Dương Tâm Dược: “Tâm Dược, cậu ăn đi, tớ không đói bụng.”

Dương Tâm Dược vội vàng đẩy những thịt và tôm đó trở về: “Cậu không đói bụng sao? Cậu không đói bụng thì bụng ai đang kêu hả?”

Hai bạn nhỏ khiêm nhượng nửa ngày, chị gái cảnh sát nhìn thấy liền cười.

Chị gái nói: “Các em đừng khách khí, không đủ nói với chị, chị sẽ lấy hai phần tới nữa. Các em chính là anh hùng nhỏ của mọi người, muốn ăn bao nhiêu miễn no là được!”

Ba chữ “anh hùng nhỏ” vừa ra khỏi miệng thì mặt Chung Khả đã đỏ lên, cậu vội vàng lắc đầu: “Không không không, em không gánh nổi.” Cậu chỉ vào Dương Tâm Dược bên cạnh, “Cậu ấy mới là anh hùng nhỏ, em chính là tùy tùng phía sau anh hùng nhỏ, phụ trách giải quyết tốt hậu quả.”

Ở giữa trận đại chiến 1v3 kia, Dương Tâm Dược là chủ lực phát ra, Chung Khả chỉ làm một chút công việc nhỏ nhặt không đáng kể: Trước hết cậu dùng cặp sách hơn 5 kí đánh hôn mê một người trong đó, lại tháo quai đeo cặp sách trói chặt người thứ hai. Cậu một bên cột người một bên nghĩ, nếu cậu cùng Dương Tâm Dược sống trong thế giới siêu anh hùng thì cô chính là Batman, cậu chính là tiểu Robin.

Ba người đang trò chuyện, cửa văn phòng bị gõ vang lên.

Chị cảnh sát nói “mời vào”, cửa lớn từ bên ngoài bị đẩy ra, một người đàn ông khoảng 30 tuổi từ khe cửa lách vào. Sau khi nhìn thấy tình hình trong phòng, người đàn ông ngước cằm lên, lên tiếng chào hỏi bọn họ.

“Anh Vương, tin tức của anh cũng quá linh thông nha?” Chị gái kinh ngạc.

“Đúng thế, anh ăn khẩu cơm này, đương nhiên là nơi nào có tin tức thì nơi đó có anh.” Người đàn ông được gọi là “anh Vương” trên người mang theo một lực tương tác khiến người ta không cảm thấy khoảng cách.

Anh Vương là một người phóng viên tin tức của “Báo chiều Yến Kinh “, chuyên chạy  tin tức xã hội.

Có hai loại phóng viên tin tức xã hội: “chạy đường phố” và “chạy ngoài”: “Chạy ngoài” thật ra chính là đề cập tin tức đời sống, đưa tin một ít chuyện nhà phế liệu rất vất vả, nhưng đây là giai đoạn mà mỗi phóng viên tin tức đều phải trải qua khởi bước ; mà “Chạy đường phố” thì chỉ đào sâu một cái manh mối, tiến hành phân tích thâm nhập, ví dụ như báo cáo chuyên sâu, báo cáo phỏng vấn độc quyền và loạt báo cáo, tất cả thuộc về danh mục “chạy đường” của tin tức.

Mỗi phòng viên “Chạy ngoài” đều hy vọng  sau khi tích lũy ra đủ kinh nghiệm thì có thể trở thành phóng viên “Chạy đường”, đáng tiếc bằng cấp, may mắn, đề tài hay thiếu một thứ cũng không được.

Anh Vương sau khi tốt nghiệp đại học, vẫn luôn ở 《 báo chiều Yến Kinh 》 chạy tin tức, đáng tiếc nhiều năm như vậy trôi qua, vẫn luôn không tăng lên chút nào. Tin tức lớn  không tới phiên anh ấy đưa tin,  tin tức nhỏ  lại thật sự quá vụn vặt…… Anh ấy phí thời gian nhiều năm như vậy, nếu đổi lại là một người khác chỉ sợ đã sớm từ bỏ, cố tình tính cách của người này quá quật cường, mục tiêu đã xác định tuyệt đối không thả lỏng, vẫn luôn lấy đầy đủ tinh thần xông vào tuyến đầu của tinh tức xã hội.

Mỗi phóng viên đều có con đường tin tức của mình, những nguồn tai mắt không thể nói được này sẽ cung cấp cho họ nhiều thông tin trực tiếp. Mới đây, anh Vương nhận được tin nhắn từ một người cung cấp thông tin, nói rằng một băng nhóm lừa đảo xuất hiện trên đường phố, lừa gạt một học sinh trung học hàng ngàn nhân dân tệ, và bị một học sinh cấp ba bắt gặp, đem một lưới bắt gọn hết.

Anh Vương thông qua ý thức nhạy bén của mình về tin tức, ý thức được đây sẽ là một đề tài tốt để đưa tin. Vốn dĩ anh ta đã về đến nhà ngồi ở bàn ăn, sau khi nhận được tin tức sau thì cơm cũng  không rảnh mà ăn, cầm túi phỏng vấn lên bay thẳng đến đồn công an, may mắn ở trong văn phòng gặp hai vị “anh hùng nhỏ” này.

Anh ấy mỉm cười gật đầu với Chung Khả, Dương Tâm Dược, không dấu vết đánh giá bọn họ: Chàng trai thẳng người như bạch dương, nữcô gái xinh đẹp tựa hoa đào, hai đôi mắt đều trong trỏ sáng ngời, đúng là tuổi trẻ xanh tốt.

“Chào các em.” Anh tự giới thiệu, “Tôi là phóng viên《 báo chiều Yến Kinh》 , đây là danh thiếp của tôi.” Anh ấy không bởi vì phỏng vấn người tuổi còn nhỏ,  coi thường bọn họ, mà quy củ từ túi áo móc ra hai tấm danh thiếp, hai tay dâng lên. “Tôi nghe nói là các em bắt đám phạm tội kia, tôi muốn phỏng vấn các em một chút, có thể chứ?”