Trách Anh Quá Đáng Yêu

Chương 47: Tớ không chỉ có biết cậu thích anh tiểu Phương mà tớ còn biết là tớ thích cậu nữa đó




“ Tình yêu trong sáng” giữa Dương Tâm Dược cùng Đới Kỳ Lân đã sớm lan truyền trong lớp. Ngay cả hai đứa bạn thân của cô cũng không khỏi nửa tin nửa ngờ, ngầm khuyên cô “tìm nhánh khác tốt hơn”.

Mâu Tư Tư cũng bị lời đồn đãi này làm cho hồ đồ. Vốn dĩ cô ấy thực sự xem trọng đôi Dương Tâm Dược cùng Chung Khả Ngải, mỗi ngày xem hai người cãi nhau ầm ĩ lăn lộn tới lăn lộn lui, đặc biệt thú vị, có chút giống phim Đài Loan trăm tập, không ai biết được hai người còn có thể diễn bao nhiêu tập trước khi Happy Ending.

Nào nghĩ đến nửa đường lại nhảy ra mắt kính nhỏ. Đã lùn không nói, tính cách lại xấu như thế, đột nhiên được biên kịch cho thêm suất diễn, cùng nữ chính mở ra một đoạn tình yêu triền miên. Người xem như cô ấy đều ăn không nổi quả dưa này, cô ấy muốn ăn sống biên kịch! Đây là cái kịch bản rách nát gì không biết. Người đại diện của Mâu Tư Tư nếu dám cho cô ấy tiếp loại kịch bản không có tiêu chuẩn như thế này, cô ấy sẽ không thèm nhìn một cái đấy.

Cô ấy thật không rõ Dương Tâm Dược đến tột cùng là học bá khống hay là ngồi cùng bàn khống, chẳng lẽ chỉ cần là nam sinh có thành tích tốt ngồi ở bên cạnh cô thì tâm tư của cô sẽ bay lên sao?

Nhìn sắc mặt của cậu bạn Chung Khả Ngải mấy ngày nay rất khó coi nha, chậu sen đá cũng giống như cậu —— héo!

Người xem như cô ấy cũng không chịu nổi nữa!



Tin đồn yêu sớm trong lớp cũng sớm truyền đến tai thầy chủ nhiệm. Thầy chủ không nói hai lời đã lập tức xách vị đồng chí lớp trường Dương Tâm Dược hay gây chuyện này tới văn phòng.

Thầy chủ nhiệm mới vừa mở miệng: “Gần đây lớp ta có lời đồn, nói em cùng bạn Đới Kỳ Lân có tình cảm trên mức bình thường……”

“Báo cáo thầy!” Dương Tâm Dược giơ tay lên, “Em cần phải làm sáng tỏ một chút!”

“Ừ, em làm sáng tỏ đi.”

Dương Tâm Dược nói lớn tiếng: “—— này không phải lời đồn!”

Thầy chủ nhiệm: “……”

Dương Tâm Dược vẫy cái đuôi ra xa, vẻ mặt chờ mong mà nói: “Thầy ơi, thầy xem em si mê Đới Kỳ Lân như thế, ở bên cạnh cậu ấy em không thể an tâm học tập được! Không bằng thầy chuyển em đi, tìm một bạn cùng bàn vừa ngoan, vừa chăm chỉ, thành tích tốt đến nhìn chằm chằm em được không?”

Ám chỉ của cô chẳng khác nào thiếu chút nữa đã nói ra tên “bạn cùng bàn mới”.

Ai ngờ mắt thầy chủ nhiệm cũng không thèm ngước lên, lạnh lùng bỏ xuống hai chữ: “Không tốt.”

“Nhưng……”

“Lớp trưởng, thầy tín nhiệm em, tin em nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tính, hấp thụ được kinh nghiệm học tập trên người Đới Kỳ Lân, mà không phải đem thời gian có hạn lãng phí ở chuyện yêu sớm không cần thiết kia.” Sắc mặt thầy chủ nhiệm rất nghiêm túc, “Thiếu niên Mộ Ngải, các em đều đang ở tuổi dậy thì, sinh ra cảm giác tốt với người sáng chiều ở chung cũng là chuyện bình thường. Nếu em thật sự thích em ấy, còn không bằng chờ các em đều thi đậu đại học Yến Kinh, nối lại tiền duyên đi.”

Dương Tâm Dược: “……”

Uất ức quá.



Dương Tâm Dược cúi đầu, uể oải ỉu xìu kéo bước chân đi ra khỏi văn phòng.

Chung Khả sớm đã chờ ở chỗ ngoặt “chậc” “chậc” hai tiếng, gọi cô về phía bên này.

Hai người trốn trong một góc nhỏ mà không ai nhìn thấy, dựa sát vào nhau, cách nhau cực kỳ gần.

Chung Khả cúi đầu, đối diện với đôi mắt của cô gái. Đôi lông mày xinh đẹp kia của cô đã biến thành hình chữ bát (八). Lúc cúi gục xuống, cực kỳ không có tinh thần.

Nhìn dáng vẻ này của cô, Chung Khả đã đem tình huống trong lớp đoán được hơn phân nửa.

Chung Khả thất vọng hỏi: “…… Thầy Văn không tin à?”

“Không tin.” Dương Tâm Dược đầu tiên là cực kỳ đáng thương mà ngẩng đầu lên nhìn cậu, bỗng nhiên sức lực trên người bộc lộ, cái đầu cứng kia đập vào ngực Chung Khả.

Đập chưa đã ghiền, cô lại dùng đầu đập thêm lần hai lần ba lần bốn. Toàn thân cô đều là mình đồng da sắt, đặc biệt là thiết đầu công trước nay chưa từng thua qua, Chung Khả bị nện đến mức nhe cả răng, lại luyến tiếc đẩy cô ra. Cậu chỉ có thể dùng tay ôm lấy bả vai cô, để cô lúc rơi xuống có thể nhẹ một chút.

Chung Khả đau đầu: “Thầy Văn cuối cùng là yêu quái phương nào nhỉ? Từ khi cậu‘ thích ’ Đới Kỳ Lân, mỗi ngày tớ đều thở ngắn than dài, đều không tìm cậu ăn cơm, ngay cả Mâu Tư Tư, Viên Tiêu, Bạch Thiên bọn họ cũng tin hai ta bởi vì Đới Kỳ Lân mà ‘ quyết liệt ’, vì cái gì mà thầy Văn lại không tin chứ?”

Dương Tâm Dược lắc đầu: “Không biết nữa, thầy Văn không chỉ có không tin, còn nói một đống đạo lý lớn với tớ!”

“Thầy đã nói cái gì?”

Cô thở hổn hển: “Thầy đặc biệt nói nhiều! Thầy nói tớ tai này thì tớ ra tai kia, chỉ nhớ rõ một câu —— nếu tớ muốn yêu đương với Đới Kỳ Lân thì chờ tớ cùng cậu ta đều thi đậu đại học Yến Kinh lại nói! Làm ơn đi, nếu tớ thi đậu đại học Yến Kinh thì càng không thể cùng cậu ta yêu đương á!”

Chung Khả cũng đi theo chiến tuyến cùng chung kẻ địch gật gật đầu: Nếu Dương Tâm Dược muốn ở đại học Yến Kinh chọn một nam sinh để rơi vào bể tình thì cũng nên là……

Vậy cũng chỉ có thể là……

Trong lòng Chung Khả cứng lại. Rõ ràng lý trí đang liều mạng nhắc nhở “không cần nghĩ đến những chuyện lung tung lộn xộn mà tức giận phá hủy hiện tại”, nhưng cơn tức giận cùng niệm chua chát không thể áp chế được vọt ra khỏi đầu.

Cậu nghe thấy trong miệng mình hộc ra một câu nói chua lè ——

“Tâm Dược, nếu cậu thi đỗ đại học Yến Kinh, sẽ yêu đương với anh tiểu Phương sao?”

Cậu tận mắt nhìn thấy, mỗi sợi tóc của Dương Tâm Dược đều muốn nổ tung.

Bây giờ cô như là một con bồ công anh, một con con nhím, một con cá nóc cảnh giác, một hạt dẻ mới nhảy ra khỏi chảo, hoặc là một cô gái bị nói trúng tâm sự.

Cô cố gắng dựng thẳng bộ ngực đầy đặn của mình, đôi mắt hạnh to tròn trừng mắt nhìn Chung Khả, liều mạng để khí thế của mình không được rơi xuống.

Chỉ tiếc mở miệng ra đã kém cỏi: “Cậu, sao mà cậu biết được?”

Kỳ quái, trước nay cô chưa từng nhắc qua kế hoạch nhỏ của cô trước mặt Chung Khả á…… Chẳng lẽ cậu có hoả nhãn kim tinh, có thể nhìn thấu lòng người sao?

Trên thực tế, khi nghĩ lại, từ lúc vào lớp học lại thì toàn bộ tâm trí của Dương Tâm Dược đều bị việc học chiếm cứ, trừ bỏ học tập ra thì cũng chỉ dư lại Chung Khả, Viên Tiêu, Bạch Thiên, Mâu Tư Tư ( xếp hạng từ trước đến sau). Cô chưa bao giờ giống như lúc khai giảng mỗi ngày trước khi đi ngủ phải ôm ảnh chụp của cô cùng anh tiểu Phương sờ tới sờ lui. Cô có thời gian tưới nước cho nha đam nhưng không có thời gian ôm ảnh chụp YY.

Chung Khả: “……”

Chung Khả chua xót mà nghĩ, tớ không chỉ có biết cậu thích anh tiểu Phương mà tớ còn biết là tớ thích cậu nữa đó.