Trách Anh Quá Đáng Yêu

Chương 41: Ký túc xá có ma (1)




Sáng hôm đó, không rõ ba Chung ba Dương cùng thầy chủ nhiệm đã nói những gì. Nhưng khi hai người ba ra khỏi văn phòng thì một người sắc mặt nóng nảy, một người mặt trầm như nước, xem ra là trong lòng đều không thoải mái.

Đối mặt với “con thú dữ” yêu sớm này, phụ huynh nhà gái tất nhiên sẽ suy xét nhiều hơn phụ huynh nhà trai rồi.

Sợ con gái gặp bất lợi, sợ con gái chịu ấm ức, sợ con gái ảnh hưởng đến học tập…… đủ loại băn khoăn chồng chéo lên nhau. Ngay lập tức ba Dương cùng thầy chủ nhiệm đứng trên cùng một chiến tuyến, giơ lên biểu ngữ “kiên quyết chống lại”.

Tính cách của ba Chung thì bình thản, đến lúc này ông còn có thể bảo trì bình tĩnh phân tích vấn đề một cách khách quan.

“Anh Dương, chuyện này em cảm thấy còn cần bàn bạc kỹ hơn. Hiện tại thầy chủ nhiệm không hề nắm giữ chứng cứ ‘ xác thật ‘ có thể chứng minh con trai em cùng con gái anh đang nói chuyện yêu đương. Thầy ấy chỉ cảm thấy hai bọn trẻ kết giao thân thiết, có khả năng vượt rào.”Ba Chung thực sự lý trí, “Theo em, hai đứa trẻ hiện trong giai đoạn gần như là có thiện cảm tốt với nhau, nếu bây giờ chúng ta kết luận như vậy, cứng rắn tách chúng ra, nói không chừng sẽ hoàn toàn phản tác dụng đấy.”

“Anh cũng phải là người không hiểu lý lẽ,” ba Dương lắc đầu, “Nếu là lớp 10, 11, bọn trẻ nói chuyện yêu đương, anh sẽ không phản đối. Nhưng đây là lớp ôn thi lại! Nói thật, Tâm Dược nhà anh không phải là đứa trẻ thông minh, con bé một lòng muốn thi đại học Yến Kinh, vài lần lấy ra thành tích trắc nghiệm, khoảng cách trúng tuyển còn kém mấy chục điểm. Chung Khả Ngải thành tích lại tốt, thằng bé có thể ở việc học giúp con bé, anh thực sự cảm kích. Nhưng nếu là yêu đương, là bậc cha mẹ, anh sẽ là người đầu tiên phản đối.”

Ba Dương thương con gái, ông cũng không muốn thành người xấu đem gậy đánh uyên ương, nhưng thành tích bây giờ của Dương Tâm Dược cũng không có manh mối “cất cánh”, nếu có một đoạn yêu đương không ổn định, ngược lại “rớt xuống”, vậy làm sao bây giờ!

Vừa rồi thầy chủ nhiệm cũng nói, ở trong môi trường khép kín như lớp học lại, bọn trẻ vùi đầu học tập xác thật dễ dàng sinh ra “hiệu ứng cầu treo”, đối với “chiến hữu” cùng chung hoạn nạn bên cạnh sẽ dễ sinh ra tình cảm gần giống với yêu đương, nhưng loại tình cảm này thực yếu ớt. Có thể là sau một kỳ thi nhất định, bởi vì loại vấn đề nhỏ không thể hiểu được như “cậu thi tốt nhưng tớ thi không tốt” mà dẫn đến mâu thuẫn.

Hai người ba thương lượng nửa ngày cũng chưa đưa ra được kết luận cho nên chỉ có thể trở về nói chuyện với bọn trẻ trước, tận lực đánh mất ý niệm của bọn chúng.

Chỉ là……

Dương Tâm Dược là cô bé tuổi dậy thì bướng bỉnh, mà ông lại là ông bố già thời kỳ mãn kinh. Nếu tâm sự không tốt, đàm phán thất bại thì làm sao bây giờ? Hoặc là con bé vịt chết nhưng cái mỏ vẫn còn cứng, không chịu thừa nhận tâm tư của mình thì nên làm cái gì bây giờ?

Nghĩ đến đây, trong lòng ba Dương xuất hiện một hình bóng rõ ràng.

Dược Dược không phải cùng con trai thầy Phương có quan hệ tốt sao? Lúc trước không thiếu đem “Tiểu Phương ca ca” treo ở bên miệng, vậy không bằng tìm lý do đem Phương Đỗ Nhược mời về nhà, bọn chúng là người cùng thế hệ, khẳng định càng dễ tâm sự hơn nhỉ?



Ba Dương  đã quyết định nhưng tạm thời Dương Tâm Dược còn không biết.

Bởi vì bây giờ lớp trưởng Dương có chuyện quan trọng đáng giá để cô quan tâm hơn. Cô nhìn “Thất tiên nữ” ở trong ký túc xá, không rõ các cô ấy vì cái gì sẽ tìm tới cửa.

Dương Tâm Dược tuy rằng là “lớp trưởng”, nhưng trong lòng cô rất rõ ràng: Cho tới nay, thí sinh Nghệ thuật trong lớp vốn dĩ không phục cô, cảm thấy học sinh thể dục như cô chỉ là con vịt xấu xí vạm vỡ, vốn không xứng cùng đàn thiên nga trắng ưu nhã nói chuyện.

Lớp xã hội giống như là hai tập thể nhỏ tách ra, một bên là học sinh bình thường, mà phe bên kia là thí sinh nghệ thuật do Mâu Tư Tư cầm đầu. Nhân mã hai bên ngày thường nước giếng không phạm nước sông, giao lưu rất ít.

Nhưng mà hôm nay, các tiên nữ cao cao tại thượng từ trước đến nay đột nhiên hạ phàm đi vào  thế gian, thậm chí hạ mình xin Dương Tâm Dược giúp đỡ!

“Lớp trưởng! Chúng tôi nói đều là sự thật!” “Chúng tôi đã cùng quản lý ký túc xá phản ánh qua, nhưng dì ấy nói là chúng tôi nghe lầm!” “Hiện tại chúng tôi cũng không dám đến phòng giặt nữa!”

Bảy vị tiên nữ ríu rít mở miệng đồng thời, toàn bộ trong phòng đều bị âm thanh các cô ấy lấp đầy. Trên mặt mỗi người đều mang theo hoảng sợ, khuôn mặt đều trắng bệch, nhìn qua thấy mà thương.

Trước khi ” người chuột đại chiến” lần trước, nhóm thất tiên nữ xác thật là không phục Dương Tâm Dược. Nhưng trải qua chuyện ở nhà ăn, không còn người nào dám bỏ qua cô. Dương Tâm Dược không màng an nguy của mình, bảo hộ phía trước tất cả các bạn học, dũng cảm hơn nhiều so với bọn nam sinh chân mềm lớp tự nhiên!

Tuy rằng nhóm thất tiên nữ có vẻ cao ngạo, nhưng nói đến cùng, cũng chỉ là những cô nữ sinh nhỏ có chút kiêu ngạo, ai tốt ai xấu trong lòng đều thấy rõ. Dương Tâm Dược có trách nhiệm, lại mạnh mẽ, dần dần đánh vỡ đi thành kiến của các cô ấy, khiến cho các cô ấy chân chính thích vị nữ lớp trưởng này.

“Các cậu đừng nóng vội, đại diện một người nói cho tớ biết! Các cậu đồng thời  mở miệng tớ nghe không rõ!” Dương Tâm Dược vội vàng trấn an các cô ấy.

Cuối cùng vẫn là Mâu Tư Tư thay thất tiên nữ giải thích.

“Lớp trưởng, ký túc xá của các cậu ấy gần phòng giặt, gần đây mỗi tối đều có thể nghe được âm thanh kỳ quái từ nơi đó truyền đến. Vừa mới bắt đầu các cậu ấy còn tưởng là âm thanh của bọn chuột theo đường nước bò lên, nhưng ngày hôm qua âm thanh kia thay đổi……”

Mâu Tư Tư với khí chất lạnh lùng lại tự thuật loại sự kiện thần bí này, trời sinh tự mang công hiệu “hạ nhiệt độ”, nghe xong khiến người ta lạnh buốt. Lại kết hợp với một thân váy ngủ màu trắng cùng khăn choàng đen của cô ấy, giống như là chuyện nữ quỷ trên núi bay tới trước mặt mọi người vậy.

Cô ấy còn chưa dứt lời thì một vị tiên nữ đã “oa” một tiếng khóc, thở hổn hển mà hô: “Lớp trưởng, ngày hôm qua, ngày hôm qua tôi đi phòng giặt thu quần áo, nghe được…… Có, có người đang khóc á!!!”

Cô ấy nói xong, một vài vị tiên nữ khác cũng  gật đầu theo đó: Các cô ấy nhát gan, mấy ngày gần đây đều tổ chức thành đoàn thể đi phòng giặt lấy đồ nên có hơn một người nghe được tiếng khóc quỷ dị mờ mịt kia. Tiếng khóc kia thực sai lệch, trong chốc lát rầu rĩ, trong chốc lát lại như là tiếng rít.

Dương Tâm Dược là người theo chủ nghĩa duy vật 100%, vốn dĩ không tin loại thần thoại quỷ quái này. Lúc trước xem 《 lời nguyền 》 cũng là một bên ăn khoai tây chiên một bên xem xong. Cô hỏi: “Có phải có ai tránh ở sau máy giặt, các cậu không nhìn thấy hay không? Lớp học lại áp lực cực lớn, nói không chừng là bạn học nữ nào thi không tốt, trộm chạy tới đây khóc đấy.”

“Không có khả năng!” Một vị tiên nữ nói, “Chúng tôi tay khoác tay, mỗi một khe hở phía sau máy giặt đều nhìn, vốn không có ai cả!”

“Có thể là tiếng gió hay không? Mùa đông gió lớn, khi thổi đến nghe sẽ có  chút giống như tiếng khóc.” Dương Tâm Dược lại hỏi.

“Gần đây sương mù nghiêm trọng như vậy, nếu có gió thì tốt rồi!”

Dương Tâm Dược: “Nói không chừng là mèo động dục đấy?”

Tiên nữ tuyệt vọng mà gào lên: “Mèo động dục là ở mùa xuân!!”

Nghĩ tới nghĩ lui, tiếng khóc quỷ dị kia xác thật không có cách nào dùng phương pháp khoa học giải thích. Dương Tâm Dược cảm thấy chính mình thân là lớp trưởng, cần phải giải quyết các vấn đề của bạn học, đây là chức trách của lớp trưởng, cô quyết định sẽ thực hiện!

Nghĩ nghĩ, cô xoay người gỡ chuôi Hoa Kiếm xuống, thân kiếm thon dài mềm dẻo, tuy không có ” lưỡi kiếm” giống bảo kiếm Trung Quốc  nhưng toàn thân nó dày đặc vết va chạm, đủ để chứng minh nó là một vị tướng quân thân kinh bách chiến.

Chuôi Hoa Kiếm này đi theo Dương Tâm Dược nhiều năm, là sau khi Dương Tâm Dược bước vào nhóm 14 tuổi, có được Hoa Kiếm chế định đầu tiên. Thanh kiếm này đã cùng cô tham gia vào hàng tá “trận chiến” quan trọng, cô cùng nó là cộng sự tốt nhất, không biết dùng nó thu hoạch bao nhiêu huy chương, đánh lui bao nhiêu đối thủ.

Trên người nó ngưng tụ quyết tâm, ý chí chiến đấu, dũng khí, tín niệm…… cùng với, sát khí nồng đậm của Dương Tâm Dược.

“Các cậu yên tâm đi!” Trường kiếm trong tay cô gái đột nhiên phát huy, đâm thủng không khí, phát ra tiếng rít tiếng xé gió. Cô đứng thẳng cùng nụ cười tự tin trên môi, khí phách mạnh mẽ, “Còn không phải là bắt ma sao? Việc nhỏ này giao cho tớ đi!”



Dương Tâm Dược nói được thì làm được, vào  ban đêm điện thoại của của cô đã có mười cái chuông báo thức, mỗi cái cách nửa giờ cô đã từ trên giường bò dậy, khiêng Kim Cô Bổng của cô…… Không đúng, khiêng Hoa Kiếm của cô đến phòng giặt một lần.

Cũng không biết có phải bởi vì “sát khí” của cô quá nặng hay không cho nên tiểu quỷ không dám ngoi đầu, cả buổi tối cô không thu hoạch được gì. Ma không bắt được, nhưng thật ra gặp được vài bạn học nửa đêm không ngủ được, trộm đến hành lang gọi điện thoại cho đối tượng.

Dương Tâm Dược đầu bù tóc rối, mặc áo ngủ lông xù, trên vai còn khiêng một thanh Hoa Kiếm, dọa tới vài nữ sinh nhát gan lớp tự nhiên. Chờ đến khi mấy nữ sinh về tới phòng ngủ, họ tuyên bố cảnh tượng kỳ lạ của “lớp trưởng lớp xã hội đang luyện kiếm trong phòng giặt vào đêm khuya”.

Cô cả đêm không ngủ, vốn cũng không có tinh thần ở lớp học vào ngày hôm sau. Cô buồn ngủ đến nỗi mí mắt của cô cũng đang chiến đấu lên và xuống. Cây bút cô cầm trên tay trở thành một chuỗi các biểu tượng không thể đọc được.

Chờ đến lúc thật vất vả mới tan học, đầu cô “ầm” một tiếng nện ở trên bàn, ba giây sau liền tiến vào mộng đẹp, một lát sau, nước miếng đã chảy đầy bàn.

Đới Kỳ Lân ghét bỏ mà nhìn cô một cái, thật cẩn thận đem cái bàn dịch ra năm cm.

Từ sau khi Chung Khả bị phỏng, mỗi lần vừa đến tan học, Dương Tâm Dược đều sẽ cầm quyển ghi chú của cô xuyên qua nửa lớp đi hiến vật quý. Nhưng mà hôm nay Chung Khả giơ lên ngón trỏ bị phỏng mà chờ nhưng không thể chờ được cô gái kia.

Mâu Tư Tư thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên của cậu, có ý tốt nhắc nhở cậu: “Lớp trưởng tối hôm qua tựa như không ngủ, bây giờ khẳng định là đang ngủ bù rồi.”

Chung Khả vừa nghe xong, nơi nào còn ngồi được nữa, cọ cọ cọ liền từ hàng sau cùng chạy tới phía trước lớp học.

Chỉ thấy Dương Tâm Dược không hề có hình tượng nghiêng đầu ghé vào trên bàn sách, tóc ngắn che khuất nửa bên mặt. Miệng cô hơi hơi mở ra, hai hàm răng cùng đầu lưỡi đỏ như ẩn như hiện, một ngụm nước miếng tẩm ướt notebook trên tay cô. Còn notebook ghi nội dung là……

Chung Khả khom lưng, cẩn thận phân biệt văn tự thần bí phía trên.

【 khuỷu sông khu vực ARGE%TYQ#$E đánh sâu vào bình nguyên [email protected]#RH$%&@#$ lưu vực Hoàng Hà [email protected]#$% ngàn vạn không thể ngủ BDF^&*%&$%^@!#$ tôi còn muốn đưa [email protected]#¥%¥JW Chung Khả #¥……%¥%……U quyển ghi chép…………】

Trong lòng Chung Khả ngứa ngáy: Cậu muốn đem cái quyển vở có nước miếng cùng bùa chống quỷ này trộm đi, lấy khung ảnh treo lên, treo ở đầu giường, mỗi ngày đều nhìn qua.