Trách Anh Quá Đáng Yêu

Chương 38: Đại chiến với chuột (1)




Chuột rơi xuống không chỉ có một con.

Một, hai, ba, bốn, năm…… Ước chừng có năm con chuột lớn chiếm cứ giữa bàn ăn, không kiêng nể gì mà khịt mũi, ngửi ngửi hương đồ ăn ngập tràn trong không khí. Chúng nó lắc đuôi, kêu”Chi chi” về phía học sinh, đôi mắt hạt đậu đen nhánh trông thực đáng sợ.

Lũ chuột này cũng không biết là từ đâu tới đây, chúng trốn trên nóc nhà ăn, trực tiếp ở nơi đó làm ổ, mỗi ngày ăn vụng đồ ăn thừa do học sinh làm đổ, ăn đến nỗi mập mạp trơn bóng.

Chúng nó mỗi một con còn muốn lớn hơn giày thể thao nữ sinh, phần đuôi phía sau lại mỏng và dài, tựa như chiếc roi cực kỳ linh hoạt.

Chúng nó một chút cũng không sợ người, từ trên trời giáng xuống, rơi váng đầu hoa mắt nhưng rất nhanh đã tỉnh táo. Đối mặt với trăm học sinh trong nhà ăn, phản ứng đầu tiên của chúng nó không phải chạy trốn mà là phi đến bàn ăn của nhóm thất tiên nữ, ăn uống thỏa thích lên!

Mâu Tư Tư chính mắt nhìn thấy một con chuột lớn thế nhưng dùng cái đuôi cuốn lấy miếng sườn heo đưa đến bên miệng, cái miệng nhỏ lộ ra hai chiếc răng cửa, thực nhanh đã gặm ra hai lỗ trên miếng thịt!

Một vị tiên nữ bên cạnh cô ấy sợ hãi kêu lên một tiếng, bỗng nhiên trực tiếp té xỉu! Mâu Tư Tư vội vàng đỡ lấy cô ấy, may mắn là dáng người của đối phương nhỏ nhắn, chỉ tới bả vai cô ấy, nếu không thật sự là cô ấy không đỡ nỗi.

Lại nhìn những nữ sinh xung quanh, cũng là bộ dạng hoảng hốt, sợ hãi kêu liên tục, mọi người liều mạng lui về phía sau. Nhưng nhà ăn mỗi người một bàn, hàng trăm học sinh chung một chỗ với nhau, làm sao có thể dẽ dàng sơ tán chứ?

Người quản lý nhà ăn nghe tin chạy tới cũng bị học sinh tụ ngay cửa chính, dù muốn tiến cũng vào không được.

Trên bàn cơm, năm con chuột lớn vùi đầu ăn một cách hăng say, chúng nó cực kỳ bắt bẻ, chỉ nhặt thịt mà ăn thôi, rau dưa cùng những món không có nước chúng chỉ nếm hai miếng, còn chẳng hứng thú nhìn xung quanh nữa chứ.

Nhóm thất tiên nữ đều là thí sinh nghệ thuật luôn cần duy trì vóc dáng, bàn ăn vốn dĩ cũng không có mấy miếng thịt cho nên trong nháy mắt đã bị chúng nó ăn đến không còn một miếng.

Chiếc bàn này đã bị chúng tiêu diệt xong, lực chú ý của chúng nó lập tức dời đi, chiếc mũi nho nhỏ nhếch lên  cùng đôi mắt xảo trá kia lập tức dời qua bàn khác.

“Trời ơi ——!”

Lại là vài tiếng thét chói tai vang lên, chỉ thấy những con chuột kia lập tức nhảy dựng lên, vồ lấy những bàn xung quanh!!

Thân thể của chúng cường tráng, những chi sau cũng phát triển. Trước mắt mọi người tối sầm lại, chỉ thấy những chiếc bóng lớn hiện lên, nháy mắt mấy con chuột kia cũng đã thuận lợi hoàn thành đổ bộ Normandy, nhảy sang chiếc bàn khác xung quanh!

Đương nhiên, không phải tất cả chuột đều có vận khí tốt đến như vậy, hai trong số chúng “Phi” đến một nửa liền rớt xuống, đập thẳng xuống đất! Thậm chí có một con còn trực tiếp dừng ở bên chân Viên Tiêu!

Viên Tiêu lập tức sợ tới mức khóc thành tiếng, dậm chân rồi nhảy ra sau. Nhưng mà hành vi như thế đã quấy nhiễu hai chú chuột trên mặt đất, hai chú chuột lăn qua lăn lại, sau đó trực tiếp chạy vào giữa đám người!

Trong lúc nhất thời, toàn bộ nhà ăn đều vang lên tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác. So với những con chuột nhỏ chạy quanh mặt đất, ba con chuột lớn trên bàn chẳng là gì cả.

Có nữ sinh khóc lóc xin giúp đỡ: “Nam sinh đâu, nam sinh đều đi đâu hết rồi?”

Nhà ăn là nam sinh hai lớp xài chung, nam sinh hai lớp cũng nhiều hơn 60 người nhưng cố tình đối mặt với mấy con chuột lớn gây náo loạn này, không một nam sinh nào có dũng khí đứng ra.

Đột nhiên, ba con chuột lớn với một con dẫn đầu ở giữa đã ăn xong cơm thừa trên bàn, bụng nó đã no lên, lúc này mới suy xét “đường lui”.

Chỉ thấy cái đuôi nó vẫy lên, thế nhưng lại cả gan làm loạn nhảy xuống cái bàn, chạy nhanh về phía mọi người —— mục tiêu của nó chỉ có một, đó chính là cửa chính nhà ăn! Chỉ cần chạy đi, nó có thể lưu được một cái mạng!

Nhưng cố tình, cừa lớn nhà ăn tràn ra rất nhiều học sinh, mà khoảng cách gần đàn chuột nhất chính là Mâu Tư Tư!

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy màu nâu nhạt dài tới mắt cá chân, phác hoạ ra dáng người mảnh khảnh của cô ấy, tiên khí phiêu phiêu. Nhưng loại váy này đối với chuột mà nói chính là nơi lẫn trốn tốt nhất! Nếu để nó chui vào váy……

Hai mắt Mâu Tư Tư trừng lớn, cho dù ngày thường “cao lãnh”, thì tới lúc này cũng chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi bình thường. Cô ấy cũng ôm bạn bè trong vô thức, và đây cũng trở thành gánh nặng lớn nhất của cô ấy. Con chuột khổng lồ đang tiến lại gần hơn, chân cô ấy trở nên mềm nhũn và không thể di chuyển chút nào.

Đối mặt với ác ma lông xù này, cảm giác sợ hãi thật lớn đột nhiên sinh ra, ngay cả cầu cứu cô ấy cũng làm không được.

Thấy con chuột khổng lồ chuẩn bị chui vào váy của cô ấy, ngay sau đó, một bóng dáng không thể tường tượng được lao ra!

Thiếu niên đeo mắt kính thân cao 1m7 đột nhiên vụt ra, trực tiếp chắn trước mặt nữ thần của cậu ta, đá thật mạnh, giậm về phía con chuột khổng lồ!

“Nhìn vào chân!!”

Đới Kỳ lân gầm lên giận dữ, nhấc chân dẫm thật mạnh lên thân con chuột!

Con chuột nào nghĩ đến đột nhiên đầu nó bị choáng váng đến vậy, dù sao nó cũng chỉ là động vật, nơi nào biết sách lược gì mà địch tiến ta lui, trốn tránh không kịp quả nhiên thật sự bị Đới Kỳ Lân giẫm lấy đuôi!

Đới Kỳ Lân một chân dẫm ở chiếc đuôi dài của nó, lúc nhìn thấy chú chuột hù chết người bị cậu ta chinh phục, lúc này Adrenalin tăng vọt cực độ, hưng phấn, nghĩ mà sợ, khẩn trương, kích động…… Đủ loại cảm xúc hội tụ ở bên nhau, cuối cùng biến thành một câu —— cậu ta quay đầu đi, bày ra biểu tình Đại tướng quân chiến thắng trở về với Mâu Tư Tư, nói với giọng đắc ý: “Cậu đừng sợ, có tôi đây!”

Mâu Tư Tư ngơ ngác mà nhìn chàng trai trước mặt thấp hơn mình nửa cái đầu này, đôi mắt lóe lên, môi hé mở.

Một câu “Cảm ơn” của cô ấy đang định nói ra khỏi miệng thì đột nhiên lông mày Đới Kỳ Lân nhíu lại, hai mắt trợn tròn, đầy mặt thống khổ: “A ——!”

Trong lòng cô ấy nhảy dựng lên, vừa nhìn xuống dưới chân Đới Kỳ Lân, cô ấy lập tức sợ tới mức đầy mặt trắng bệch:

Con chuột kia tuy rằng bị giẫm trúng cái đuôi nhưng tứ chi của nó còn có thể tiếp tục hoạt động, nó vì tránh thoát khỏi bàn chân to dẫm ở đuôi nó mà  lại xoay chuyển thân mình, hàm răng nhòn nhọn cắn xuống mắt cá chân Đới Kỳ Lân một phát!!

Đôi vớ mỏng nào có thể chống đỡ được răng nhọn của chuột chứ? Cắn xuống một phát, mắt cá chân của Đới Kỳ Lân lập tức đổ máu!!

Các bạn học vây xem sợ tới mức càng không dám chuyển động, Đới Kỳ Lân bị chuột cắn! Vậy phải làm sao bây giờ?

“—— Đới tiểu cẩu!!!”

Lại là một tiếng quát chói tai, thiếu nữ với dáng người yểu điệu đẩy đám người ra, giơ một cây chổi lên cao!

Mái tóc ngắn của cô qua tai, sạch sẽ lưu loát; tay áo hoodie đã kéo đến trên khuỷu tay, lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết. Làn da của cô tuy trắng nhưng lại không phải mảnh khảnh trắng tinh tế như thí sinh thi Nghệ thuật. Cô trắng với tràn đầy sức sống, cơ bắp xinh đẹp bao trùm ở hai tay, khuỷu tay phải có một vết sẹo khiến cô nhìn qua trông giống như một nữ tướng có kinh nghiệm chinh chiến nơi sa trường.

Vị nữ hiệp này không né không tránh, đem chuột trên chân Đới Kỳ Lân xuống mà đánh trực tiếp!

Trời sinh cô có thần lực, con chuột lớn kia nháy mắt bị cô đánh đến đầu óc choáng váng, lật đật chạy đi thành một nhóm cùng hơi thở thoi thóp.

Đới Kỳ Lân vội vàng thu chân lại, chỉ thấy mắt cá chân bị gặm một tầng da, bên ngoài lại đang chảy máu, chớp mắt đã nhiễm đỏ vớ. Chân tay cậu ta có chút luống cuống, bất lực, ngây ngốc nhìn chằm chằm máu trên chân mình chảy xuống.

Chung Khả bỗng nhiên từ phía sau cậu ta đi ra. Chung Khả bình thường không rèn luyện thề lực, nhưng lúc này cậu cũng không biết sức lực từ đâu tới đây vậy mà đôi tay vòng lấy eo Đới Kỳ Lân, trực tiếp kéo cậu ta ra sau vài bước, trực tiếp bước tới bàn.

Nhà ăn trường bọn họ đều là bàn ăn đứng, không có ghế dựa. Chung Khả một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, chặn ngang đem Đới Kỳ Lân bế lên, trực tiếp đem cậu ta đặt trên bàn ăn, để cậu ta ngồi ở trên bàn “Trên cao nhìn xuống”. truyện xuyên nhanh

“Đới Kỳ Lân, cậu đừng sợ.” Chung Khả thấy hai mắt cậu ta lơ mơ, biết cậu ta đã bị dọa choáng váng rồi, “Đây chỉ là vết thương nhỏ, cũng không bị thương đến mạch máu chính. Lát nữa giáo viên sẽ tới, chúng tôi sẽ cùng cậu đến bệnh viện tiêm phòng vắc xin!“

Dì Bạch cũng từ một bên đi ra, trong tay bà cầm một chai nước khoáng Khai Phong mới, một tay lột giày cùng vớ Đới Kỳ Lân ra, một tay đổ nước súc rửa mắt cá chân Đới Kỳ Lân.

Bà lớn tuổi nhất, kinh nghiệm nhân sinh cũng phong phú. Ở trong mắt bà, vết thương bị chuột cắn cũng không phải chuyện gì lớn. Đám trẻ này đều lớn bằng con gái bà, bà đương nhiên hiểu đạo nghĩa không thể chối từ mà đứng ra.

“Chung Khả Ngải, đã có tôi ở chỗ này với Đới Kỳ Lân.” Cô ấy vội nói, “Cậu mau đi giúp lớp trưởng đi, đừng để một cô gái như cô ấy đi đập chuột!”

“Được!”

Chung Khả gật gật đầu, lập tức xoay người chạy qua bên cạnh Dương Tâm Dược.

Kỳ thật lúc này, thế cục đã khống chế được. Bọn nhỏ này đều lớn lên ở thành phố, gia cảnh tốt, nơi nào gặp qua mấy con chuột lớn vừa to vừa xấu này? Lúc mới bắt đầu xác thật bị lũ chuột dọa, chỉ biết lui về phía sau.

Nhưng trước có Đới Kỳ Lân đứng ra, lại có cô gái Dương Tâm Dược làm gương tốt, những nam sinh khác nào còn mặt mũi mà núp ở phía sau chứ?

Mọi người cho nhau thêm can đảm, vây quanh mấy con chuột quậy phá kia —— chưa kể, ở chiến thuật biển người, những con chuột diễu võ giương oai ban đầu bỗng sợ hãi, căn bản không chịu nỗi một kích, đảo mắt đã bị bọn họ bắt được!

Thật là kỳ quái, rõ ràng vừa rồi bọn họ còn cảm thấy lũ chuột vừa dọa người lại ghê tởm, mà khi bọn họ thật sự đem chúng nó bắt được, liền cảm thấy chúng yếu muốn chết. Khả năng đây chính là cảm xúc sau khi chiến thắng nỗi sợ hãi.

Mà bên trong nhóm người, nữ sinh duy nhất Dương Tâm Dược là dễ thấy nhất—— cô đơn thương độc mã, chỉ bằng một cây chổi mà ngăn chặn gắt gao lũ chuột! Cô chính là công thần của “Trận chiến” này, nếu không có cô đắc thắng, nào có chiến thắng liên tục phía sau?

Chung Khả bước đến bên cạnh cô, lúc này cũng bất chấp ” chiến tranh lạnh” giữa hai người bọn họ, cậu lo lắng đánh giá cô từ trên xuống dưới, đôi tay đỡ lấy bả vai cô, đem cô như búp bê Tây Dương xoay vài vòng.

Dương Tâm Dược bị xoay đến choáng váng hoa mắt: “Này này này, cậu đang làm gì vậy?”

Giây tiếp theo, cô siết chặt cổ tay, đột nhiên ngã vào trong lòng ngực cực nóng của chàng trai, bị cậu gắt gao đè ở ngực: “Dương Tâm Dược! Tớ mới muốn hỏi một chút cậu đang làm cái gì thế?“

Vừa rồi Dương Tâm Dược vụt ra một màn đánh chuột, thật sự dọa đến cậu. Cô rõ ràng là nữ sinh, lá gan tại sao có thể lớn đến như vậy!

Chàng trai khóa chặt tay cô, cô nghiêng người dán ở ngực cậu, có thể rõ ràng nghe được nhịp tim đập loạn của cậu.

Thịch thịch thịch, thịch thịch thịch, thịch thịch thịch.

Nhịp tim đập của cậu nói cho cô biết: Cậu để ý cô, cậu quan tâm cô, cậu khẩn trương vì cô, cậu ……

Dương Tâm Dược vừa rồi đơn độc một mình cũng chưa sợ, cố tình ở trong lòng ngực cậu, cô sợ.

Hai tay cô giơ ra, vội vàng đem Chung Khả đẩy ra, giấu đầu lòi đuôi mà lui về phía sau vài bước, tách khoảng cách giữa hai người ra.

Ánh mắt Dương Tâm Dược chỉ dám nhìn chằm chằm vào môi cậu, cô sợ hai người nhìn vào mắt nhau thì cô sẽ nói không nên lời.

Giọng cô làm bộ không thèm để ý, giọng lớn đến chói tai: “Tớ đang đánh chuột á—— tớ không phải nữ sinh thấy chuột liền khóc thét đâu. Đừng nói là chuột, mấy năm trước đội đấu kiếm bọn tớ đi núi sâu rừng già tập huấn, có một ngày trong ký túc xá tiến vào một con rắn, dài hơn nửa thước, tớ còn trực tiếp dùng sào phơi đồ lấy nó ra!”

Cô một tay cầm chổi, một tay vỗ vỗ ngực mình: “Cậu không biết đâu, tớ chính là tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của tất cả đội viên đội nữ đấy, Hiểu Nam đều nói, về sau bạn trai nếu không có một nửa khí chất mạnh mẽ như tớ, cậu ấy sẽ không gả!”

Chung Khả lại vừa tức giận lại vừa buồn cười nhìn vị nữ hiệp này, thấy dáng vẻ đắc ý kia của cô, bất đắc dĩ nghĩ thầm: Dương Tâm Dược, cậu cũng là tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của tớ.

Cố tình vào lúc này, dị biến đột nhiên sinh ra ——

Chỉ nghe hai tiếng “Chi chi”, con chuột ban đầu bị Dương Tâm Dược đánh đột nhiên nhảy lên, thì ra nãy giờ nó vẫn luôn giả chết, chỉ chờ cái tên loài người chán ghét này thả lỏng cảnh giác liền dùng răng nhọn lưu lại cho cô ta một dấu vết khó quên!

Dương Tâm Dược đang nói chuyện cùng với Chung Khả, căn bản không có phòng bị, trong lúc nhất thời quả nhiên không chú ý nó. Con chuột kia nhanh nhạy cực kỳ, nhảy nhảy lên đầu chổi rồi tăng tốc ngay tức khắc, trong chớp mắt nhảy lên thân chổi chạy về phía trước!!!

30 centimet, hai mươi centimet, mười centimet, năm centimet……

Chuột chạy nhanh như thế nào? Dương Tâm Dược cũng ngây người, con chuột kia cách cô chưa đến một đốt tay!

Đại thù tất báo, con chuột giảo hoạt kia mở ra cái miệng nhỏ, những chiếc răng nhọn đủ xuyên tường mỏng, nếu bị nó cắn một phát, ngón tay của Dương Tâm Dược tuyệt đối sẽ bị gặm thành hai lỗ máu!

Ngay tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc này, Chung Khả đi lên, cậu giơ tay đánh bật cây chổi trong tay Dương Tâm Dược, nhưng bản thân cậu không thể tranh khỏi hàm răng nhọn của chuột. 

Ngón trỏ tay phải của cậu bị chuột hung hăng gặm, mà ngón trỏ này còn quấn lấy khăn ướt mà buổi sáng cô gái giúp cậu băng bó……