1. Bọn người Lý Dật có chụp lại bản đồ, đã đi đến miếu. Còn nói miếu hoang gì gì đó, hoàn toàn lừa người. Đây rõ ràng là miếu cầu duyên!!!
Miếu cổ xây theo kiến trúc thuần cổ, khắp hành lang treo đầy thiếp đỏ, đều là để cầu xin tình duyên. Tống Chỉ Khang là một nam sinh cao ráo, đường nét rất ôn hòa, lật mở một tấm thiếp:
Kiếp này chỉ cầu Ôn Như Ngôn.
Viết thật dứt khoát.
Buộc liền vào tấm thiếp đó còn có một tấm khác, viết:
Đã ở bên cạnh anh.
Ôn Như Ngôn tái bút
Mọi người nghe đọc ngạc nhiên không thôi. Thật sự có thể xin được nhân duyên sao?
“Nhân duyên do trời, trời đất đã tác thành, nhân sinh an hảo. A di đà phật!”
Sau lưng bọn họ vang lên tiếng nói ôn tồn.
Quan Hỉ Diêu vuốt ngực thầm nghĩ: Rừng núi hiu hắt, sư thầy có thể đừng bất ngờ hiện ra được không, dọa chết người đi!
Đoàn người Lý Dật theo bước sư thầy, xin được 6 tấm thiếp đỏ. Miếu cổ này nghe nói rất linh, người tới cầu duyên, nếu sau này thành công, liền cùng đối tượng đến lễ, đem tấm thiếp ngày trước cùng tấm thiếp của đối tượng cột lại một chỗ. Tấm thiếp đề tên Ôn Như Ngôn kia cũng là một câu chuyện cảm động. Hai người chia tay 2 năm, sau đó phát hiện ai cũng không bằng đối phương, ngày đến cảm ơn, chàng trai so với lúc trước bi lụy khổ sở hạnh phúc hơn rất nhiều.
Mọi người nghe sư thầy kể, nhìn nhau vài cái. Nếu thật như vậy, đợi Bạch Lục Sênh và Trác Vấn Phong tới, cùng nhau cầu đi.
2. Xuyên qua một đoạn rừng dài, quẹo trái quẹo phải không biết bao nhiêu lần, Bạch Lục Sênh không biết đường, chỉ tùy ý Trác Vấn Phong dắt đi. Nhìn bóng lưng vừa cao vừa rộng lập lòe trong ánh trăng yếu ớt, cảm nhận bàn tay vững chãi kéo cô bước theo, dợm bước không dài, luôn tinh tế theo kịp nhịp bước của cô, đột nhiên có cảm giác dựa dẫm...
3. Trác Vấn Phong thầm cảm ơn đã thuộc được bản đồ, suốt đường dẫn cô đi không có trở ngại. Tay bao trọn lấy tay Bạch Lục Sênh. Tay cô nhỏ nhắn, khớp tay mềm mại, cả đời này, hắn đều không muốn buông ra...
Chưa cần khấn cầu, nhân duyên đã điểm...
4. “Tiểu Sênh!”
Tạ Đồng Đồng nhìn thấy Trác Vấn Phong đưa Bạch Lục Sênh tới, hét lên một tiếng. Nhìn hai người tay trong tay, đám quần chúng còn chưa kịp mừng mừng rỡ rỡ đã vang lên âm thanh khinh bỉ trong đầu: Rõ ràng là đi ân ái, hại người ta ở đây lo bóng lo gió!!!”
5. Sáu người mỗi người một thiếp đỏ, ngồi quanh bàn tròn, cẩn thận viết. Nhân duyên vô hình, ngộ như cầu phải nghiệt duyên thì thật là ba chấm...
Bạch Lục Sênh ngồi suy nghĩ một chút, mấy lần định đặt bút lại thôi. Rốt cuộc đặt bút dứt khoát: Ý trời!
Trác Vấn Phong bên cạnh thật kín đáo liếc sang, nhìn thấy hai chữ này yên tâm không ít. Viết như vậy, chứng tỏ cô còn chưa có ý trung nhân! Hắn cũng đặt bút: Bạch Lục Sênh.
Lý Dật không thèm nghĩ ngợi, đề lên năm chữ: Nhất kiến Quan Hỉ Diêu.
Tạ Đồng Đồng là người viết xong cuối cùng. Sáu người cùng treo lên hành lang, Quan Hỉ Diêu đột nhiên nói:
“Thế này đi, sáu người chúng ta chơi tù xì, ai thua phải nêu nguyện vọng trên thiếp đỏ!”
Nhất tề năm người hưởng ứng. Qua lại mấy lần, không ngờ Trác Vấn Phong lại thua. Lý Dật cao hứng:
“Tôi nói rồi, người thất đức vận may thường yếu ớt!”
Quần chúng lặng thinh, phát biểu hồ ngôn, ngày sau ắt bị trả thù thê thảm ^^
“Được rồi. Mau khai ra nguyện vọng của cậu!”
“Nói mau!!!!”
“Nguyện vọng của tôi chính là cầu duyên.”
Quác quác quác....
Qụa đen bay qua, ị nguyên một bãi phân lên đầu quần chúng.
Bạn học Trác, trả lời được lắm!!!
6. Bạch Lục Sênh quyết không buông tha, trên đường về chỗ tập trung liền hỏi:
“Tôi rõ ràng thấy cậu viết tên mà. Người kia thật kém may mắn!”
Trác Vấn Phong liếc cô kì thị:
“Loại chuyện tự mình nguyền rủa, quả nhiên chỉ có cậu làm!”
Lý Dật nghe được câu này cười ái muội. Nhìn biểu cảm Trác phu nhân hiển nhiên là không nghe ra ẩn ý. Ngài Trác, phen này bóng gió lãng phí rồi!
7. Lớp Bạch Lục Sênh an toàn về đến trại, vẫn không quên bày trò. Không rõ là ai khởi xướng, bọn họ chính là chơi trao đổi sự thật. Chính là viết sự thật ra tờ giấy, người nọ truyền tay người kia, đảm bảo không được nói ra.
Giấy đã trao, biểu cảm ai cũng “nham nhở”, không biết là sẽ phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa gì đây...
“Không phải viết chữ quốc ngữ sao? Đứa nào đặt hệ phương trình thế?”
Câu này vừa nói đã thu hút mọi người. Lý Dật hỏi khẽ:
“Của cậu sao?”
“IQ của các cậu đủ sao?”
Phiên dịch ý nghĩa: Sâu sắc như vậy đương nhiên là tôi!
Lý Dật câm nín. Được, cậu biến thái!
8. Bạch Lục Sênh đối với hệ phương trình này rất là hứng thú, hí hoáy ngồi giải. Đứa nào rảnh rỗi viết ra cái kiểu này, lẽ nào là lời khó nói? Thật là có tính khiêu chiến đi. Phía dưới còn chú thích: ASCII. Lẽ nào là đối chiếu kết quả qua bảng mã ASCII?
Bạch Lục Sênh giỏi toán, đối với mật mã cũng thật hứng thú. Kết quả giải ra...
<3 Sênh
Bạch Lục Sênh hơi ngẩn người, ngẩng đầu nói với quần chúng:
“Cao thủ, tiểu nữ bái phục...”
<3 Sênh...<3 Sênh...
Đoạn kí tự này vang lên như thần chú...
Trác Vấn Phong từ đầu chí cuối đều chăm chú quan sát cô, thấy Bạch Lục Sênh trước khi nói câu kia hơi ngẩn người, không khỏi mỉm cười. Này, hẳn là giải ra rồi! ^^
9. Sớm hôm sau, Tạ Đồng Đồng tiên phong cầm xoong, muỗng canh, inh ỏi tới từng lều gõ cửa. Trời còn âm u mờ tối, tiếng oán giận vang lên sáu phía:
“Nửa đêm gọi người ta làm gì?”
“Tao không có tiền...”
“Đừng, tôi còn muốn chơi...”
“Ư ư... có thú dữ sao?”
“Câm mồm...”
.............Giản lược nói nhảm lần 1.............
Tống Chỉ Khang gần đó súc miệng, trở về thấy Tạ Đồng Đồng vẫn nhiệt tình gõ, liền hỏi:
“Bọn họ muốn ngủ. Cậu phí công làm gì?”
“Tôi nghe nói ngắm bình minh từ đỉnh núi rất đẹp, gọi mọi người dậy cùng đi.”
Tạ Đồng Đồng càng thêm lực mà gõ... Tống Chỉ Khang đỡ lấy xoong từ tay cô, thì thầm:
“Tôi có cách khiến bọn họ không tới 10ph nữa liền tỉnh táo...cậu làm thế này....sau đó....”
“Lợi hại!”
Tạ Đồng Đồng nghe xong giơ ngón cái về phía Tống Chỉ Khang. Diệu kế! Tống Chỉ Khang cười khẽ, thay cô đi cất xoong ^^