Trạc Chi

Chương 87: Hai đứa “điên”




Editor: SQ

______________________________

Nói chung cũng đến bước không mặc quần

Ban đầu Kiều Lạc chỉ định hỏi để xác nhận, chưa nghĩ đến chuyện nếu Từ Cách thừa nhận rồi sẽ làm gì tiếp theo, nhưng cô cứ như lạc vào mê cung, đi đường nào nhớ đường đó, lúc lảo đảo loạng choạng chợt nhìn thấy ánh nắng chói chang.

Bàn tay bị Từ Cách nắm hơi cứng đờ, ngay khi cô ngước mắt lên chạm phải ánh mắt của Từ Cách, cảm giác đó bắt đầu lan ra khắp cơ thể, chưa kịp đến răng lưỡi, cô đã lấy hết can đảm lên tiếng.

“Hay là, thử xem sao?”

“Thử?” Từ Cách mấp máy môi, nụ cười trở nên hoảng hốt, “Em có biết bản thân đang nói gì không?”

Kiều Lạc rút tay về, ấn lên mí mắt ướt nhòe, lau đi vết nước. Khi mở mắt ra, khí thế của chị đại đã quay về.

“Thì nói thử là thử chứ sao!”

Từ Cách nắm tay cô lần nữa, nhẹ nhàng bao bọc lại lòng bàn tay mình, vẫn là tư thế quỳ một gối bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn cô.

Giọng nói cũng rất nhẹ.

“Nói cho anh biết, sao em lại thế này? Em đang áy náy chuyện gì? Trên đời này có rất nhiều người thích em, nếu em thấy tội lỗi chỉ vì không đáp lại thì em chẳng thể nào đáp lại hết được đâu, Kiều Lạc, đừng thế này, anh thà không bao giờ có cơ hội, còn hơn thấy em ấm ức thỏa hiệp.”

“Anh không cần, Kiều Lạc, anh thật sự không cần, biết bao năm qua, anh không hề nghĩ đến chuyện trốn trong bóng tối mong ngóng em nhìn thấy anh, anh chưa từng nghĩ thế, anh mãi mãi tốt với em rất ngay thẳng đường hoàng, thực hiện tất cả mong muốn của em mà không màng bất kỳ điều gì, anh làm chỉ vì anh thích, chỉ để anh vui vẻ, anh thật sự không phải người lụy tình gì đâu, anh không cần em trả anh gì hết.”

Anh lại nói rất nhiều, môi của Kiều Lạc không ngừng mấp máy, cô muốn đáp lại từng câu một, nhưng không có câu nào cô đáp lại được.

Ngón tay của Kiều Lạc khẽ nhúc nhích trong lòng bàn tay anh, móc lấy ngón tay anh, sụt sịt mũi, hỏi: “Vậy bây giờ anh vui không?”

Từ Cách cong môi nói: “Anh vui chứ, ngày nào anh chẳng vui.”

“Vậy……nếu tụi mình thử, anh vui hơn không?”

Đây là lần thứ ba cô nói thử, dù có cố gắng đến cỡ nào thì Từ Cách cũng không cười nổi nữa. Anh mím chặt môi, nuốt nước bọt liên tục như có điều gì đó khó nói ra.

Cuối cùng, anh nói: “Anh chưa từng nghĩ đến, anh nói thật, chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện đó.”

Kiều Lạc chống mũi chân xuống đất, cũng chầm chậm ngồi xổm ngang với tầm mắt của Từ Cách. Cô nhìn đôi mắt đã nhịn đến mức đã đỏ hoe của Từ Cách, vuốt v e gò má anh, môi thì thầm, như đang tự hứa với chính mình: “Sẽ tốt với anh mà.”

Ngón tay run lên, Từ Cách muốn đẩy cô ra, vờ tỏ ra thoải mái: “Anh không thiếu phụ nữ tốt với anh, thật, tụi mình mạnh ai nấy chơi đi.”

Kiều Lạc không thể nghe nổi mấy câu nói của mấy tên đàn ông tồi từ miệng anh, cô đánh mạnh anh một cái, ngang ngược nói: “Vậy em cứ muốn chơi anh đó! Em không thả anh ra ngoài hại người ta!”

Từ Cách nghẹn họng, môi chầm chậm nhếch lên, thấy bất lực lẫn cạn lời, anh nói: “Mắc cái mẹ gì em lấy anh ra để làm nữ anh hùng thay trời hành đạo?”

Từ Cách biết anh không vòng vo được nữa.

Anh đã đồng ý với cô quá nhiều chuyện, anh từng thấy cô mãn nguyện, anh cũng từng thấy cô ngang ngược rồi đau lòng vì muốn mà không có được.

Anh nắm lấy bàn tay của Kiều Lạc đang áp vào mặt mình, bình tĩnh lại, lùi lại một ngàn bước, nói: “Cho em chơi, nhưng đừng nói cho người khác biết được không? Mua đồ có bảy ngày trả hàng, anh cũng cho em trả.”

Kiều Lạc quay mặt đi, nước mắt lập tức chảy xuống.

Cô rất hiếm khi khóc, cũng không thích khóc, chỉ là không thể tiêu hóa được khi bị quá nhiều tình cảm đánh úp như thế.

Giọng cô nghẹn ngào, cáu kỉnh nói: “Anh chờ đi, ngày mai em cầm loa ra hẻm Giáp La đứng hét, hét từ nhà Trình Trạc tới cửa nhà anh, ai cũng phải nghe thấy!”

Cô nói bằng tất cả sức lực của mình, hết câu thì mệt lả, không ngồi xổm nổi nữa, nghiêng vào lòng Từ Cách.

Từ Cách choàng tay ôm cô, dở khóc dở cười nói: “Đừng quậy, em muốn hét gì? Thôi để anh hét cho, giọng của em còn phải để hát nữa.”

Lúc Từ Cách ra trước cửa nhà họ Kiều, Kiều Lạc hung dữ cảnh cáo anh.

“Bây giờ tụi mình không còn là bạn bè nữa, anh phải thích ứng nhanh cho em!”

Từ Cách cứng người ở cửa: “Cũng đâu cần gấp thế chứ?”

“Em nói gì thì anh nghe đó là được!”

“Dạ dạ dạ!”

Hồi sáng sang đây anh phải đi vòng qua hẻm Giáp La là vì sợ mẹ mình biết mình đã về nhà, kiểu gì cũng sẽ bị mắng. Bây giờ không chỉ thay quần, tay còn mang về một chiếc bị ướt.

Lần này bị mắng là cái chắc.



Vừa thấy con trai út về nhà, mẹ Từ trừng mắt, đặt cái ly xuống, lập tức vào tư thế chuẩn bị mắng.

Từ Cách đưa chiếc túi giấy cho người giúp việc, mặt dày lên tiếng trước: “Thôi được rồi được rồi, con biết mẹ muốn nói gì rồi.”

“Cả ngày chỉ biết nhậu nhẹt, hai mươi mấy tuổi đầu vẫn không nên thân!”

“Nếu mà biết sớm bây giờ con điên thế này thì không có cho con mở cái quán bar đó đâu, chơi không biết dừng!”

“Con nhìn ABC, XYZ hẻm Giáp La đi, ai cũng trưởng thành chững chạc hơn con, lúc anh con lớn bằng con thì đã lấy vợ rồi đó!”

Từ Cách lần lượt liệt kê hết: “Hôm nay mẹ muốn mắng câu nào?”

Mẹ Từ vừa tức vừa buồn cười, túm cái gối nhung bên cạnh ném vào người anh: “Miệng lưỡi trơn tru! Tưởng mẹ không mắng anh được nữa hả? Hai hôm trước mẹ có nói với con là cháu gái của mợ con tổ chức tiệc sinh nhật, kêu con qua đó chúc mừng người ta, lại bỏ ngoài tai rồi đúng không?”

Từ Cách gãi đầu: “Chúc mừng rồi mà, con tặng quà siêu to khổng lồ rồi đó.”

Mẹ Từ bị anh chọc cho nghẹn họng: “Muốn là con tới đó kia kìa! Tặng quà có ích gì, ít nhất cũng phải gặp mặt người ta chứ!”

“Có gì hay đâu mà gặp, cô ấy không phải mẫu người con thích, mẹ đừng ghép đôi linh tinh nữa.”

Mẹ Từ hỏi: “Vậy nói cho mẹ nghe con thích mẫu người thế nào, mẹ tìm bằng được một người cho con!”

“Con thích kiểu điên điên đó.”

Một câu ngứa đòn vừa dứt, cái gối thứ hai bay sang, đập vào người Từ Cách.

Mẹ Từ mắng to: “Mẹ thấy mày mới giống điên đó!”

Từ Cách duỗi đôi chân dài, ngả người ra ghế sofa nhà mình, vui vẻ nói: “Thế lại tốt quá, hai đứa điên điên thành một đôi xứng biết bao.”

Xung quanh mẹ Từ không còn gối để ném nữa, không thì Từ Cách đã ăn đập lần thứ ba.

Dịch vụ trả hàng trong bảy ngày mà Từ Cách nói chu đáo hơn hẳn những gì Kiều Lạc tưởng tượng. Sáng hôm sau, cô mới thức dậy, di động đã nhận được một tin nhắn.

Từ Cách: [Hôm nay em trả hàng không?]

Kiều Lạc tức anh ách, cô cởi chiếc bịt mắt lụa trên đầu ra, gọi điện thoại cho anh: “Anh bị điên hả!”

Từ Cách nói: “Anh sợ em quên.”

Kiều Lạc đanh thép nói: “Em quên thế nào được! Tối qua còn nằm mơ thấy anh kìa!”

Từ Cách hỏi: “Mơ thấy anh làm gì?”

“Mơ thấy anh ở nhà em không mặc quần!”

Từ Cách: “……”

Lúc nào mới ngủ dậy Kiều Lạc cũng gắt gỏng, mặc dù hôm qua quyết định rất nhanh chóng, nhưng tuyệt nhiên không qua loa, cô không phải kiểu con gái hay lề mề hay lưỡng lự, bị Từ Cách nghi ngờ như thế, cứ như cô chẳng nghiêm túc vậy.

Sao mà đại tiểu thư nhịn nổi chuyện này!

“Anh có thể nào có chút tự giác là đang quen em không? Anh giống đang yêu đi chứ, đó giờ anh quen nhiều bạn gái công cốc hết hả?”

Bỗng dưng bị bắt đội cái mũ không biết tự giác, Từ Cách cũng ấm ức: “Thì đang yêu đương với em còn gì.”

Kiều Lạc cho đánh giá không tốt: “Em không cảm nhận được.”

Từ Cách muốn nói, với cái tính nói là làm thích là nhích như em thì cảm nhận được mới là lạ, sấm sét tia chớp cũng chẳng nhanh thế đâu. Nhưng nói ra thì thế nào cũng bị mắng, anh lựa lời hỏi khéo: “Vậy em muốn cảm nhận được gì?”

“Tình yêu chứ gì.” Kiều Lạc nói rất hiển nhiên, “Hồi đó anh quen người khác thế nào, giờ làm y chang cho em!”

Từ Cách: “…..”

Má ơi, mua cái bánh ở lề đường cũng không mua cho có thế đâu.

“Là sao? Cũng làm y chang cho em là sao?”

Kiều Lạc hừ mạnh trong điện thoại, giọng điệu qua loa như thể đang đi chọn gà, nhìn thấy con nào thì chọn con đó, “Thế này đi, em cũng không có kinh nghiệm, bắt đầu từ bạn gái đầu tiên của anh, đồ ăn sáng anh từng mua hoặc món ăn đầu tiên anh mua cho người ta, ngay bây giờ, cũng mang đến nhà em ngay và luôn, y như đúc.”

Nói xong, Kiều Lạc không đợi Từ Cách kịp phản ứng tiếp thì đã trực tiếp thông báo: “Anh chưa nhớ ra được thì cứ từ từ mà nhớ, chừng nào tới nhà em gọi cho em, em ngủ nữa đã, vậy nhé, cúp đây.”

Một giấc ngủ này cũng không quá dài, làm vệ sinh xong, Kiều Lạc lại chui vào chăn, trở người nhiều lần, mơ mơ màng màng ngủ được thêm một tiếng.

Mấu chốt là Kiều Lạc cũng không còn tâm trạng để ngủ. Cô chỉ vô tình nhắc đến bạn gái đầu tiên của Từ Cách, nhưng không hiểu sao lại nhớ đến đàn chị đó.



Ra mắt ở Hàn Quốc được hai năm rồi về nước phát triển, nhưng hiện tại chủ yếu đi đóng phim, cũng xem như là nửa đồng nghiệp của mình, năm ngoái còn từng cùng xem một show thời trang.

Đàn chị đó cũng rất đẹp, tính cách cũng rất ngầu.

Trong lúc đang nghĩ ngợi, di động của Kiều Lạc sáng lên.

Từ Cách: [Xuống đi.]

Nói không mong chờ là giả, Kiều Lạc rất muốn biết Từ Cách đã làm chuyện gì lãng mạn với người bạn gái đầu tiên của anh.

Trong lòng cô, Từ Cách luôn là một người siêu biết cách lãng mạn, bạn gái cũ nào của anh cũng yêu anh chết lên chết xuống, lý do còn là gì nữa chứ, Kiều Lạc dùng đầu ngón chân cũng đoán được, chắc chắn là vì anh rất biết cách yêu, nên mới có thể bắt được trái tim của mấy cô em đó trong lòng bàn tay mình.

Hôm qua lúc Từ Cách vừa về nhà, cô đã không kìm được mà tưởng tượng về tương lai, vẫn cảm thấy có lẽ mình sẽ không thích ứng được với sự lãng mạn quá đà của Từ Cách, phải tìm cơ hội nào nói với anh, bớt bớt lại một tí là được.

Kiều Lạc mặc đồ ngủ nhung màu nâu cà phê, mang dép lê lạch bạch lạch bạch xuống lầu.

Chưa đi đến cửa nhà, qua khe hở giữa những song sắt màu đen, đã thấy được Từ Cách ăn mặc cá tính dựa nghiêng vào cửa, tay chỉ xách đúng một chiếc túi ni lông màu trắng.

Bên trong có hai thứ không biết là bánh bao thịt hay bánh bao không nhân.

Một thau nước lạnh đổ xuống đầu, dội đi hết tất cả mong chờ của Kiều Lạc.

Cô không dám tin vào mắt mình.

Thấy cô sững sờ đứng im như tượng bên trong, Từ Cách gõ cửa sắt, “Mở cửa đê.”

Kiều Lạc nhìn chằm chằm cái túi ni lông màu trắng đó, ráng nhịn nhục để hỏi một câu: “Trong đó là gì?”

“Bánh bao, một măng khô, một bắp cải.”

Nói xong, bản thân Từ Cách cũng thấy ngại, anh bóp gáy mình rồi nói: “Anh thật sự không nhớ ra, em cứ đòi, anh xin người ta số điện thoại của bà chị đó, còn bị bạn trai của bà ấy hiểu lầm, mẹ kiếp anh chỉ muốn hỏi hồi đó bà ấy ăn bánh bao nhân gì thôi, thằng đó ngáo hay gì, nói bây giờ bả đang ở cữ.”

Kiều Lạc mở cửa, nhìn Từ Cách, không nói nên lời, mím môi nói: “Em thấy anh cũng giống ngáo lắm đó!”

Từ Cách chẳng hiểu gì: “Em muốn làm y như đúc mà?”

Kiều Lạc giật lấy chiếc túi nilon nhỏ đó, bánh bao vẫn còn nóng. Cô liếc nhìn túi áo hoodie của Từ Cách, ở trong có một miếng khăn giấy dày, chắc là đã được bọc kỹ càng suốt đường đi.

Cô lấy cái bánh bao măng khô ra cắn một miếng, vị cũng được, vừa nhai vừa nhìn Từ Cách đang đi theo mình vào trong: “Lúc hẹn hò với đàn chị, anh tặng đồ cho người ta keo kiệt vậy à?”

Từ Cách giải thích: “Đâu có, thì em nói muốn món ăn đầu tiên anh mua cho mà? Lúc đó anh đến nhà bả, bả kêu anh mua hai cái bánh bao ở quán dưới nhà mang lên.”

Kiều Lạc đột ngột dừng nuốt, nhạy cảm hỏi: “Anh đến nhà bả làm gì?”

Từ Cách ngẩn ra, không biết phải trả lời thế nào.

“Thì……hẹn hò.”

Kiều Lạc hỏi đến cùng: “Hẹn hò thế nào?”

Sau một lúc im lặng, Từ Cách nói: “Anh không ngại gọi thêm một cuộc để hỏi chi tiết đâu, nhưng bạn trai bả cứ nói bả đang ở cữ, chặn số anh rồi.”

Kiều Lạc hừ một tiếng rồi nói: “Tháng trước bà ấy còn lên hot search vì đeo dây thép chuyên dụng kia kìa, ở cữ con khỉ, người yêu bà ấy đọc ngôn tình ngọt sủng trên Tấn Giang nhiều quá nghĩ mình là nam chính tình cảm chân thành hay gì, điên!”

Từ Cách lập tức hùa theo: “Thì bởi, đúng điên!”

Kiều Lạc đi hai bước, quay lại trừng mắt với anh: “Anh cũng vậy đó! Điên, bộ anh không biết nói trước cho em là món ăn đầu tiên anh tặng cho bạn gái là hai cái bánh bao hả?”

Từ Cách muốn giúp Kiều Lạc nhớ lại, “Anh định nói mà, nhưng chưa gì em đã cúp máy, anh đâu có cơ hội để nói đâu.”

“Rồi rồi.”

Kiều Lạc cũng không phải kiểu người tính toán chi li, ăn xong một cái bánh bao, bụng no nê, cô rót một ly nước, vừa uống để đỡ nghẹn, vừa nghiêm túc hỏi Từ Cách: “Bước tiếp theo?”

Từ Cách chưa kịp hiểu: “Là sao?”

“Anh mua đồ ăn cho bà ấy, rồi sao nữa, sau đó hai người làm gì?”

Trong nửa phút Từ Cách do dự có nên nói dối hay không, Kiều Lạc tưởng rằng anh đang nhớ lại nên không làm phiền anh, chỉ ngồi nhìn anh chằm chằm.

Từ Cách bị nhìn mà hai má nóng lên, anh giơ tay gãi gãi mặt, nói một cách mơ hồ: “Khụ —— thì, thì……nói chung cũng đến bước không mặc quần.”

______________________

SQ: hai cái con người hề hước này yêu nhau buồn cười lắm mọi người ơi =)))))))))))))))))) đúng là cậu út Từ phải bị chị hai nhà họ Kiều xích lại mới không đi hại nước hại dân thôi =)))))))