Trạc Chi

Chương 85: Đêm giới nghiêm




Editor: SQ

_________________________________

Cậu sinh ra đã là để được yêu thương

Mùa đông năm lớp 12, trường trung học số 14 tổ chức chuyến đi đến Na Uy xem cực quang, cũng vào năm đó, Kiều Lạc nổi tiếng trên mạng với bộ ảnh thiếu nữ bên sông băng. Bộ ảnh đó do Từ Cách chụp, khi quay về Tô Thành, Kiều Lạc nhờ một người quen xử lý hậu kỳ ảnh.

Người xử lý hậu kỳ đó là một blogger nhiếp ảnh nổi tiếng trên Weibo.

Nhiều năm sau đó, bộ ảnh đó của Kiều Lạc luôn được mọi người nhắc đến là tác phẩm nổi tiếng của cô.

Người đó cũng quen biết Từ Cách, còn từng nói đùa rằng mình nổi tiếng là nhờ Từ Cách.

Từ Cách xua tay nói: “Chụp linh tinh thôi.”

Từ Cách không đam mê chụp ảnh, lúc đó cậu chỉ có hai chiếc máy ảnh bình thường, một trong số đó còn là được Kiều Lạc tặng cho.

Cô thích lưu lại kỷ niệm, cậu phối hợp bằng cách đổi mới thiết bị.

Cậu không có kỹ năng đặc biệt nào cả, nhưng để chụp đẹp cho Kiều Lạc, cậu đã nghiên cứu rất lâu, cũng chụp rất đẹp.

Sau này cũng nhờ kỹ năng này đã mang đến không ít bạn gái cho cậu.

Còn trong chuyến du lịch mùa đông năm đó, Kỷ Chẩm Tinh đã làm gì? Viết một bài nhật ký quan sát cực quang được đăng trên báo Khoa học và Công nghệ Tô Thành, còn vinh dự được hiệu phó khen ngợi hết lời trong lễ chào cờ.

Kiều Lạc cắt tiêu đề tờ báo có chữ ký của Kỷ Chẩm Tinh dán cạnh bức ảnh bên sông băng của mình vào sổ tay, xung quanh là những trái tim nhỏ đủ màu.

Chẳng có gì liên quan đến Từ Cách.

Từ Cách ngồi trên chiếc xích đu trong phòng cô, chân chống đất, chốc chốc lại đung đưa, lén đọc “100 điều phải làm khi có người yêu” mà cô viết, làm được điều nào thì cô sẽ đánh dấu tích phía sau.

Nắm tay, ôm, hôn…..

Trang trí xong trang sổ đó, cô quay ra sau giật lại tờ danh sách đó trong tay Từ Cách, mắng cậu bằng giọng điệu dữ dằn chứ không phải tức giận: “Không được đọc! Đây là chuyện con gái thích làm, cậu hiểu không mà đọc!”

Nói xong, Kiều Lạc mở hộc tủ lấy ra một chiếc hộp nhỏ, là mẫu son bán cực chạy nhờ một bộ phim truyền hình Hàn Quốc nổi tiếng vào năm đó, cô đưa cho Từ Cách: “Có lần nghe được bạn gái cậu nói thích cây này, tặng người ta đi, đừng nhắc gì đến tôi.”

Cô làm người tốt mà cũng phải đội thêm lớp vỏ con công nhỏ kiêu ngạo.

Từ Cách nhận lấy, cười nói: “Quý hóa quá.”

Kiều Lạc phì cười, đá vào chân cậu: “Gớm! Tôi đi guốc trong bụng cậu đấy!”

Cô bạn gái để tóc hai đuôi xoăn tít thoa màu son mới, khuôn mặt thiếu nữ trắng trẻo lập tức sáng bừng, nhón chân hôn chụt lên má Từ Cách, dấu môi rất rõ.

Cô nàng đó vui chết đi được, mừng rỡ hỏi sao Từ Cách biết, cô chỉ mới nói mình rất thích mẫu này với cô bạn mới làm hòa ở tiệm trà sữa hồi tuần trước thôi mà.

“Anh tốt quá à Từ Cách! Em yêu anh lắm luôn!”

Từ Cách không hào hứng mấy, tay ấn sau cổ nói: “Em thích là được.”

Sau này chia tay, cô bạn gái kiêm lớp phó văn thể mỹ của lớp Trình Trạc này đã tặng cho cậu một đoạn văn sướt mướt tình cảm.

“Từ Cách, anh rất tốt, hẹn hò với anh cũng rất vui, anh hào phóng với con gái, quan tâm đ ến cảm xúc của con gái, nhưng phải nói thế nào nhỉ, anh là kiểu tốt mã giẻ cùi, anh quá dễ dàng làm người ta mơ mộng, anh rất giống kiểu người sẽ mất hết lý trí sẽ chết đi sống lại vì tình cảm, nhưng nói thật thì anh làm bạn trai chỉ được 60 điểm thôi, không thể nhiều hơn được nữa, anh là người cho em bong bóng tình yêu, nhưng người chọc vỡ cũng chính là anh.”

Trong số những bạn gái sau này của Từ Cách không thiếu người nói những điều tương tự.

Trong đó có một người mẫu tên Tôn Vũ Chi, cũng nói Từ Cách là bạn trai 60 điểm.

Lúc đó Từ Cách mới tốt nghiệp đại học, Tôn Vũ Chi học ở trường múa đối diện.

Cả nhóm bạn đi chơi Escape Room, mấy cô gái sợ đến mức mặt tái mét kêu oai oái, chỉ có Tôn Vũ Chi rất bình tĩnh, thấy ma còn gãi lỗ tai.

Làm Từ Cách nhớ đến Kiều Lạc.

Trước đây họ từng vào nhà ma chơi, một con ma lưỡi dài bất thình lình lao ra la to, Kiều Lạc để hai tay hình cái loa, hét lại to hơn hẳn, lúc đó Từ Cách và Trình Trạc nhìn mà cạn lời, chỉ biết cười.

Ma thấy Kiều Lạc cũng phải sợ.

Từ Cách gật gù, khen Tô Vũ Chi: “Được nha bà chị, can đảm phết.”

Cả nhóm đã chạy sang chỗ khác, dưới ánh đèn màu xanh lá chẳng gợi lên chút cảm xúc nào cả, Tôn Vũ Chi bỗng nắm cổ áo anh, kéo anh xuống, hôn lên môi anh.

Hôn xong, cô nhướng hàng mi dài, hỏi anh: “Can đảm không?”

Cô gái này có một gia đình bình thường, lên đại học mới bắt đầu tham gia vào giới, ban đầu làm người mẫu ô tô, danh tiếng không tốt lắm.

Nhưng Từ Cách biết rất rõ rằng có những tên đàn ông không ăn thì đạp đổ, giống như chỉ cần có người nói người A người B người C không cua được Tôn Vũ Chi, thì người A người B người C đó sẽ lập tức đáp lại một cách mỉa mai rằng kiểu phụ nữ đó có cho ông đây cũng không thèm đâu nhé?

Lúc yêu nhau, Từ Cách luôn bảo vệ cô.

Mỗi khi Tôn Vũ Chi làm việc đến tối muộn, Từ Cách đích thân lái xe đến đón cô tan làm, dành cho cô những gì cô nên có khi yêu, dù là bỏ tiền hay bỏ sức, anh cũng chưa từng để bạn gái thiếu sót.

Hôm đó Từ Cách ra khỏi TLu, lướt Weibo thấy Tôn Vũ Chi thích một bài viết do ê-kíp của Kiều Lạc đăng lên, là ảnh của Kiều Lạc trong tuần lễ thời trang ở nước ngoài.

Áo cúp ngực tay dài màu đen, xương quai xanh mảnh và thẳng tắp, tóc tết kiểu Boxer Braid ngay ngắn gọn gàng, xinh đẹp lộng lẫy nhưng cũng không mất đi vẻ trẻ trung.

Khác múi giờ, có lẽ sự kiện này là vào hôm qua.

Từ Cách cũng nhấn thích.

Xe chưa chạy đến trung tâm quốc tế Thế Đằng thì di động của Từ Cách đã vang lên, là người trong ảnh anh mới xem cách đây không lâu gọi cho anh. Tiếng khóc nức nở bất thình lình ập vào bên tai, Từ Cách thắng gấp, dừng xe bên đường.

“Từ Cách, tôi muốn về nước, tôi muốn về ngay bây giờ.”

Từ Cách hoảng hốt nói: “Sao vậy, ê-kíp của cậu đâu?”

Giọng nữ trong điện thoại nghẹn ngào nói: “Cãi, cãi nhau rồi…..”

Để dành ra thời gian gặp Kỷ Chẩm Tinh cũng đang ở Pháp, cô gần như đã cãi nhau ầm trời với ê-kíp.

Một ngày trước cô còn nói một cách ngạo nghễ thế này: “Đâu phải tôi mới có bạn trai, bây giờ nói tôi không tập trung cho sự nghiệp có thấy buồn cười không? Tôi đã nói từ trước là ngày 17 này anh ấy có một cuộc họp, tôi muốn để trống ngày 18, rốt cuộc mấy người sắp xếp lịch trình thế nào đây hả!”

Từ Cách nghe hết đoạn này, hỏi lại: “Rồi Kỷ Chẩm Tinh đâu?”

Giọng nói của Kiều Lạc đột nhiên nhẹ đi hẳn: “Cũng cãi nhau…..Bây giờ tôi ở ngoài một mình.”

“Mẹ kiếp!”

Mắng xong, mí mắt giật giật, Từ Cách nhìn đèn đỏ ở đuôi xe chốc chốc lướt qua vùn vụt, anh chỉ cảm thấy rất bất lực.

“Sao cãi nữa?”

“Không muốn nhắc tới.” Kiều Lạc sụt sịt, vị khóc nên giọng khàn đi, “Cậu đặt vé máy bay giúp tôi với, Từ Cách, tôi muốn về nước.”

Ngay đúng lúc đó, màn hình điện thoại của Từ Cách hiện lên một tin nhắn WeChat.

Tôn Vũ Chi: [Chụp hình xong rồi!! Em muốn mời mọi người đi ăn khuya nè, anh muốn đến ăn chung không?]

Mười phút sau, Từ Cách gặp tai nạn ô tô ở ngã tư, xe tan tành, một cánh tay bị thương. Lên xe cứu thương, tay vẫn không bỏ điện thoại xuống.

Làm được hai việc.

Nhờ Trình Trạc đặt vé máy bay cho Kiều Lạc, nhờ Thẩm Tư Nguyên đến đón Tôn Vũ Chi và mua bữa khuya cho nhân viên hôm nay chụp hình cho cô.

Lúc mới thấy là Thẩm Tư Nguyên đến, Tôn Vũ Chi không vui vẻ mấy, “Sao anh ấy không đến?”

Thẩm Tư Nguyên cười nói: “Đại hiệp một tay đang trong bệnh viện bó bột kia kìa.”

Tôn Vũ Chi mới biết Từ Cách gặp tai nạn xe. Nhìn đống đồ ăn thức uống mà anh nhờ người giao đến đây, lòng cô ngổn ngang cảm xúc, đã bị đụng xe mà vẫn nhớ đến chuyện ăn khuya.

Chu đáo quá mức có thể.

Mối tình đó cũng không kéo dài lâu.

Sau khi chia tay trong hòa bình, Tôn Vũ Chi cũng không ngại đến TLu chơi với bạn bè. Có lần gặp Từ Cách tiễn bạn bè ra ngoài, hai người đụng mặt còn chào hỏi nhau, khuya hôm đó còn cùng đi ăn đồ nướng.

Lúc bia vào bụng đã nhiều, Tôn Vũ Chi ngả nghiêng ngả ngửa, tay chống trán, mặt đỏ au kể lại chuyện quá khứ.

“Cái lần em vạch mặt con khốn ở công ty em đó, lần đó không nhịn được cái thái độ của nó, nên em mới nói với anh là em muốn chụp ảnh bìa Kim Cửu [1] kỳ đó, thật ra em không trông mong gì ở anh đâu, ai ngờ anh thật sự nhờ người giúp em, lúc đó em cảm động lắm đó Từ Cách.”

[1] Số báo Kim Cửu (金九 = số 9 vàng) là số báo được phát hành vào tháng 9 của các tạp chí thời trang. Đây là số báo quan trọng nhất, thậm chí chiếm phần lớn doanh thu của tạp chí trong năm. Đối với làng thời trang, tháng 9 là tháng bắt đầu của “lịch thời trang”. Tháng 9 hàng năm là thời điểm tổ chức tuần lễ thời trang Xuân – Hè của năm tiếp theo, trang phục xuất hiện trong khoảng thời gian này sẽ mang tính chất định hình cho những xu hướng thời trang thịnh hành trong 1 năm tới.

Từ Cách khuyên cô uống ít lại, anh cúi đầu, ngón tay gõ điện thoại tìm tài xế.

Chợt nghe thấy giọng nữ đã say mèm ở đối diện nói: “Nhưng không phải do em nghĩ anh yêu em nhiều, lúc đó trong đầu em chỉ có một câu, người đàn ông này nghĩa cmn khí thế không biết, hahahahahaha, Từ Cách, anh làm người thì được 100 điểm, nhưng làm bạn trai thì…..đủ điểm qua môn thôi.”

Từ Cách dừng ngón tay trên màn hình, bất lực cười: “Vãi thế, chỉ đủ điểm qua môn? Anh cố hết mẹ nó sức rồi đó.”

Tôn Vũ Chi gật đầu mạnh, đôi mắt đỏ hoe đã ươn ướt: “Em biết em biết! Anh đã cố hết sức, chỉ là không yêu nhiều mà thôi.”

“Mấy cô bạn gái cũ của anh đâu có ai nói anh không tốt, nhưng mà Từ Cách à, em nói anh biết nhé, phụ nữ ai cũng tham lam, em cũng tham lam, phải chi anh rất yêu em yêu em nhiều thật nhiều thì tốt biết mấy, nhưng em biết anh không làm được, cho nên tụi mình chia tay là phải.”

Từ cấp ba đến đại học cho đến tốt nghiệp đại học, Kiều Lạc và Kỷ Chẩm Tinh thường xuyên chia tay rồi quay lại, Từ Cách thường xuyên đổi bạn gái mới, nhóm bạn thấy mãi thành quen.

Thậm chí khi nghe tin Kiều Lạc chia tay hoặc Từ Cách chia tay, ai cũng sẽ tự động nghĩ thế này.

Người trước chắc chắn quay lại, người sau vẫn sẽ như mọi lần.

Lần đó Kiều Lạc và Kỷ Chẩm Tinh chia tay nhau ở nước ngoài, thậm chí cũng là cùng khách sạn nơi lần trước hai người cãi nhau.

Điểm khác biệt so với lần trước đó chính là Kiều Lạc được mời đến tham dự show diễn của một nhãn hàng cao cấp hơn, Kỷ Chẩm Tinh chuyển từ trợ lý chuẩn bị tài liệu cho giáo sư sang nhà thiên văn trẻ tuổi độc lập tham gia các diễn đàn trong ngành.

Những năm qua, cả hai đều đang trưởng thành, điều duy nhất không thay đổi chính là thái độ của Kỷ Chẩm Tinh đối với sự nghiệp của cô.

Thời cấp ba, Kiều Lạc nói với anh rằng mình muốn đến quán bar hát, cô ôm hai má tưởng tượng, cảm thấy làm ca sĩ quán bar cực ngầu.

Kỷ Chẩm Tinh cau mày khó hiểu, hỏi cô: “Cậu thích xuất hiện trước công chúng lắm à?”

Sau này cô ra album, nhận quảng cáo, tham gia chương trình giải trí, làm khách mời trong phim, hành trình trở thành ngôi sao của Kiều Lạc gần như thuận buồm xuôi gió, cô có tài năng, cũng không thiếu may mắn.

Ai ai nhắc đến cũng phải nói một câu con gái cưng của trời.

Nhưng chỉ duy nhất trước Kỷ Chẩm Tinh, sự nghiệp mà cô phấn đấu và tự hào đó chưa bao giờ đáng được nhắc đến.

Kiều Lạc biết gia đình anh không hề thích chuyện mình làm người nổi tiếng, nhưng mấy năm qua, cô vẫn chỉ sống vì tình yêu, nghĩ rằng chỉ cần Kỷ Chẩm Tinh hiểu là đủ.

Nhưng thật ra anh cũng không hiểu.

Anh chỉ đang chịu đựng.

Giống như biết bao lần trước đây, để trốn phóng viên và người hâm mộ, anh miễn cưỡng đeo khẩu trang đội mũ, ngồi trong xe bảo mẫu dán kính chống nhìn trộm, nhìn những người hâm mộ đến sân bay đón Kiều Lạc, giống như thần thánh đang nhìn đàn kiến.

Ngay cả giọng điệu cũng như đang thương hại.

“Rốt cuộc những người này có biết bản thân đang làm gì không? Đang ở độ tuổi rất tốt để học hành, bộ sống chỉ biết hò hét cổ vũ khản cổ cho những người được công ty quản lý đóng gói ra à?”

Những người đang chìm đắm trong tình yêu sẽ không nhận ra được sự khinh thường ẩn ý trong lời nói.

Kiều Lạc chỉ cởi khẩu trang ra, nghiêng khuôn mặt xinh đẹp đến trước mặt anh: “Tại vì em đẹp quá chứ sao, rất nhiều người thích em là chuyện hiển nhiên thôi.”

Kỷ Chẩm Tinh sờ đầu cô: “Nhưng sống một cách mơ hồ vô định thế này thì tương lai phải làm gì đây? Em cũng vậy đó, đã nói là nửa cuối năm nay chuẩn bị cho concert, bây giờ lại đổi thành tham gia chương trình giải trí gì đó, em là ca sĩ mà? Sao mà…..cứ lúc này lúc kia mãi.”

“Dời lại concert là quyết định của công ty, chương trình giải trí đó thì em thích, đúng lúc lịch trình trống, em thấy cũng ổn.”

Kỷ Chẩm Tinh thở dài: “Em không có kế hoạch gì cho tương lai hết.”

Kiều Lạc thấy buồn cười, nói: “Em có muốn xưng vương trong giới giải trí đâu chứ, em chỉ muốn làm chuyện mình thích, có gì không đúng hả?”



Kỷ Chẩm Tinh nhìn cô: “Bây giờ em ở độ tuổi hai mươi, sau này em ba mươi mấy bốn mươi mấy tuổi, vẫn muốn sống tùy thích, muốn làm gì thì làm đó như bây giờ à?”

“Đâu phải ai cũng được giống như anh, từ nhỏ đã xác định được mục tiêu, lên đại học đã bắt đầu nghiên cứu cao cấp tinh vi, tất nhiên mục tiêu cuộc sống của anh phải rõ ràng rồi——”

Yêu nhau nhiều năm, phát hiện ra được chủ đề nào không thể kéo dài đã ăn sâu vào bản năng, Kiều Lạc chỉ cần nghe anh nói những đạo lý cao to búa lớn này là đã đau đầu. Cô nhìn lướt qua cửa kính xe, cuối cùng vẫn lùi một bước trước.

“Thôi mà, tụi mình đừng nói chuyện này nữa.”

Kiều Lạc không biết phải nói thế nào với anh, chẳng lẽ vào giới giải trí thì mất mặt lắm à? Trong giới có quy tắc ngầm thì chắc chắn cô phải dính? Ngay thẳng chính trực, không hổ thẹn với lương tâm thì cớ gì phải tránh này ngại nọ? Không lẽ cả nhà anh ai cũng bảo thủ lạc hậu hết hả?

Không hỏi được.

Ở xứ người xa xôi, trong bầu không khí lãng mạn ở ngoài sân nhà hàng, cuộc trò chuyện đang cố gắng kéo dài chợt kết thúc bởi một câu nói sâu xa và khó hiểu của Kỷ Chẩm Tinh.

“Em vẫn chưa chơi đủ hả?”

Quản lý của Kiều Lạc được mệnh danh là “Nữ hoàng mắt độc” trong giới, đã dẫn dắt Kiều Lạc từ khi cô mới ra mắt, yêu thương cô như mẹ ruột, một khi nghiêm túc thì cũng sẽ không khách sáo với Kiều Lạc.

Quản lý cũng đã từng nghiêm túc nói với Kiều Lạc rằng chị ấy cảm thấy Kỷ Chẩm Tinh không hợp với Kiều Lạc một chút nào.

“Biết bao năm qua yêu cậu ta, em chưa chơi đủ hả? Em mới là người nổi tiếng, mắc mớ gì lần nào cũng phải là em sắp xếp theo thời gian của nhà thiên văn học là cậu ta, chị mày cũng muốn hỏi cậu ta tính cát-xê trong một phút là bao nhiêu đó!”

Kiều Lạc cầm chiếc nĩa kim loại lạnh băng, khớp tay trở nên trắng bệch, khóe mắt bỗng cay xè. Tại sao ai cũng nghĩ rằng cô đang chơi vậy? Nhưng cô có vui vẻ gì đâu chứ?

Kỷ Chẩm Tinh ngồi đối diện hạ giọng, nhưng không phải để bàn bạc, mà là thông báo cho cô.

“Một năm này em từ từ rời khỏi giới giải trí đi, ít nhất là đừng tham gia những chương trình gây tranh cãi lớn nữa. Lần trước trong chương trình em nói về quan điểm chọn bạn đời, đột nhiên nhắc đến viện nghiên cứu của bọn anh, em biết tuần đó có bao nhiêu cu7 dân mạng đến chụp ảnh check-in ngoài cổng không? Sức ảnh hưởng này rất đáng sợ, không bình thường.”

“Kiều Lạc, em chơi thế phải đủ rồi.”

Hàng mi vẫn rũ xuống, sau vài lần run rẩy bất thường, Kiều Lạc buông chiếc nĩa trong tay, bỗng ngẩng đầu, nở một nụ cười nhạt.

“Ừ, em chơi đủ rồi.”

Uống cạn rượu còn trong ly, cổ họng luôn được giữ gìn nghiêm ngặt để hát chợt bỏng rát vì vị rượu đậm đà.

Ra khỏi nhà hàng, gió lạnh rít từng cơn, phía sau không ai đuổi theo, điện thoại cũng im thin thít.

Kiều Lạc đút hai tay vào túi áo khoác, đi ngược theo chiều gió đến phía đài phun nước.

Cô bỗng nhớ ra.

Hai năm trước, cũng vào một đêm giống hệt như hôm nay, cô cũng cãi nhau đòi chia tay với Kỷ Chẩm Tinh, gọi cho Từ Cách, khóc lóc nói mình muốn về nước.

Lần này, cô không khóc, cũng không gọi cho bất kỳ ai.

Chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào tỉnh táo như bây giờ, như bước đến vách núi không thể tránh khỏi, tất cả những mơ mộng thời thiếu niên, tất cả sự tự lừa dối bản thân đều được đánh thức vào lúc này.

Lúc nãy đi đến cổng, cô còn quay đầu lại nhìn Kỷ Chẩm Tinh ngồi bên bàn ăn. Anh ta đeo chiếc kính gọng vàng rất trí thức, mắt nhìn cô, nhẹ nhàng đẩy gọng kính lên, ánh mắt tỏ rõ ý em còn muốn kiếm chuyện thế nào nữa, chắc rằng anh ta cảm thấy bản thân đã đủ khoan dung.

Cô thở dài thườn thượt.

Thực sự cảm thấy mình sống tùy thích đã lâu lắm rồi.

Vô thức nhớ đến lúc bắt mèo ở trước cửa sổ phòng thí nghiệm trường trung học phổ thông số 14, nhìn thấy Kỷ Chẩm Tinh thời thiếu niên ngơ ngác lắc đầu.

Trong lần phỏng vấn đó, khi được hỏi về quan điểm chọn bạn đời, cô từng trả lời cô thích nhất là người nghiêm túc.

Kỷ Chẩm Tinh là người nghiêm túc.

Về thiên văn, về công việc của anh ta, chưa bao giờ tìm được một lỗi sai nhỏ nhất, nhưng về cô, từ khi học cấp 3, cô đã là người không được làm lỡ dở chuyện học hành của anh ta.

Anh ta có được tính là nghiêm túc với cô không?

Khi một ngày nọ bỗng nhiên nhìn lại, phát hiện ra có lẽ chưa từng có một giây phút nào mình được yêu một cách nghiêm túc, con người ta phải chấp nhận thế nào đây?

Hóa ra ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.

Sau khi về khách sạn ngủ một giấc, Kiều Lạc bị cuộc gọi từ quản lý là chị Hồ đánh thức.

“Người kia nói thế nào?”

Kiều Lạc lập tức choàng tỉnh, rồi nhớ đến bữa ăn vào tối hôm qua. Vốn dĩ cô định nói với Kỷ Chẩm Tinh là có một chương trình giải trí về tình cảm tìm cô, nếu hai người đã tính đến chuyện đính hôn trong hai năm tới, thì tốt hơn hết là nên thông báo trước cho người hâm mộ, để bên phía chị Hồ cũng dễ xử lý.

Kết quả là không có cơ hội để nói ra.

Anh ta chỉ hỏi cô chơi đủ chưa.

Cô nghĩ, mình thực sự phải chơi đủ rồi, đã biết bao nhiêu lần từ chối công việc, đắc tội với đồng nghiệp trong giới vì anh ta.

Có một lần cô chụp ảnh bìa, mẹ của Kỷ Chẩm Tinh đến, đang lúc làm việc mà cô rời khỏi chỗ chụp, suýt bị cho vào danh sách đen của ngành, sau đó bị chị Hồ chỉ vào đầu cô mắng mỏ cô không tỉnh táo.

Cô tưởng rằng mình đã làm đủ tốt, còn hỏi mẹ anh ta có ấn tượng thế nào về mình.

Kỷ Chẩm Tinh chần chừ một lúc lâu mới nói: “Bình thường em mặc sao cũng được, nhưng gặp người lớn thì nên trịnh trọng chút.”

Nhớ đến hôm đó thực sự không đủ thời gian để thay chiếc váy xẻ cao đến tận đùi, Kiều Lạc hỏi: “Không đẹp hả anh?”

Ánh mắt của anh ta rất chân thành, thoáng im lặng rồi nói: “Rất đẹp, nhưng lúc đó không thích hợp lắm, anh không muốn mẹ anh hiểu lầm em.”

Lúc đó Kiều Lạc chỉ thấy cảm động chứ không hề giận.

Kỷ Chẩm Tinh là một người cực kỳ nghiêm túc, một người không vương bụi trần, áo sơ mi cũng phải đóng hết cúc, rõ ràng là họ không phải người của cùng thế giới, nhưng anh cũng bị mình hấp dẫn, cũng muốn thích mình cơ mà.

Cô đắm chìm quá sâu trong sự cảm động và lãng mạn.

Sau khi nghĩ thông suốt những điều này, Kiều Lạc không còn sức lực để nói chuyện. Cô vùi sâu người vào chăn, khẽ khàng trả lời câu hỏi của chị Hồ.

“Không nói gì hết, chia tay rồi.”

Không cần tận mắt nhìn, qua điện thoại cũng biết được quản lý của cô ở đầu dây bên kia đang trợn ngược mắt.

“Lại chia tay? Lần này em dự định nghỉ ngơi bao lâu rồi tìm anh Kỷ làm hòa đây? Đừng kéo dài quá, nếu giải quyết được thì giải quyết sớm vẫn tốt hơn.”

Kiều Lạc không nói gì.

Chị Hồ gọi cô: “Có đang nghe không? Cưng à?”

Kiều Lạc hỏi: “Có phải lần nào cũng là em làm hòa trước với anh ấy không?”

“Còn phải hỏi hả.”

Chị Hồ không thấy được vẻ mặt thất vọng của Kiều Lạc vào lúc đó, nói xong thì chợt nhớ đến chuyện khác, bỗng chuyển sang giọng điệu khen ngợi: “Hồi after party tuần trước chị thấy Từ Cách rồi, cậu ấy mặc đồ của nhãn hàng đó đẹp hết sẩy, hợp cực, kiểu bất cần đời ngầu lòi ấy, đúng kiểu đo ni đóng giày luôn. Hôm đó chị còn nói chuyện với cậu ấy, bảo cậu ấy là khi nào có hứng thú vào giới giải trí thì phải ký với chị.”

Có lẽ con người có tinh thần mua vui trong cái khổ, Kiều Lạc khịt mũi, cười khổ nói: “Từ Cách còn khó nhằn hơn em, chị ký với cậu ấy, có mà mệt chết chị luôn.”

Chị Hồ nói: “Chị đâu thấy vậy, vừa non vừa bạo, nhìn thấy kiểu gọi dạ bảo vâng mà.”

“Nghĩ nhiều quá rồi đó, bạn gái cũ của cậu ấy phải đếm bằng hai bàn tay, tới lúc xử lý quan hệ công chúng cho chị biết mùi.”

“Thôi chị không gánh phần tội đó đâu. Em còn một người bạn từ nhỏ khác nữa mà? Cũng đẹp trai luôn! Lần đầu tiên gặp má ơi chị mày sốc, khí chất ngời ngời, đến bây giờ Triệu Uẩn Như vẫn còn nhớ nhung cậu ấy đấy thôi.”

“Cô ta mà xứng!” Kiều Lạc khinh thường, “Trình Trạc thích người khác rồi, có thế nào cũng chả đến lượt Triệu Uẩn Như.”

Chị Hồ tò mò hỏi: “Ai á?”

Kiều Lạc nói: “Cô bé đến phòng thu tìm em hồi năm ngoái đó, mặc đầm đen ngắn.”

“À, nhớ ra rồi, khí chất nghệ sĩ mạnh lắm nha! Cũng đẹp đó, cô bé đó có cân nhắc vào giới không?”

Kiều Lạc bật cười vì tức.

“Sao đấy, bây giờ chị tính bỏ xó em đúng không? Bắt người xung quanh em?”

“Vậy cô có nghĩ tới chị lao lực vì cô đến mức nào chưa!”

Chủ đề đi một vòng đột nhiên quay lại vấn đề ban đầu, chị Hồ hỏi: “Vậy em tranh thủ hỏi cái vụ chương trình kia đi nha, được hay không được cũng phải cho chị một câu trả lời.”

Kiều Lạc đáp thẳng: “Giải tán rồi.”

“Hả? Lần này vị kia cũng quả quyết vậy hả?”

Kiều Lạc cười lạnh: “Lần này người quả quyết là em.”

Kỷ Chẩm Tinh không phải là người trong giới giải trí, lúc còn yêu nhau hai người cũng kín tiếng, chỉ cần Kiều Lạc không nói thì sẽ không ai có thể phát hiện ra họ đã chia tay.

Người đầu tiên nhận ra có điều bất thường vẫn là Từ Cách.

Anh nói rằng gần đây tần suất cô rủ chơi mạt chược quá cao.

“Thẩm Tư Nguyên nói rồi, bây giờ có cậu thì không có cậu ta, không hẹn được nữa.”

Kiều Lạc cũng chẳng cho Thẩm Tư Nguyên thái độ tốt, cô trợn ngược mắt nói: “Khiếp, làm như tôi muốn gặp cậu ta lắm, chơi mà không dám chịu, chả quan tâm, cậu tìm người khác cho tôi với.”

Lúc này vẫn chưa đến giờ mở cửa quán bar, cô giúp việc vẫn đang dọn vệ sinh. Từ Cách đứng ở quầy bar nhàn rỗi chùi ly, tiếng “tít tít” từ di động không ngừng vang lên.

Anh là người giao tiếp cực giỏi, dù khách khứa đông đúc, anh cũng có thể bình tĩnh sắp xếp ổn thỏa, nhìn anh áo quần bảnh bao cà lơ phất phơ là thế, nhưng thật ra không thiếu việc phải làm.

Trả lời tin nhắn xong, Từ Cách liếc nhìn Kiều Lạc: “Tôi đi đâu tìm cho cậu? Dùng chiếc máy bay tư nhân của bố cậu được không? Hay là bay một chuyến đón anh Trạc về bù vô ván ba thiếu một của cậu?”

Từ Cách đang ở quầy, quá xa, không thì Kiều Lạc sẽ cho anh một cước.

“Sao không dùng của bố cậu đó!”

“Bố tôi làm gì có.” Từ Cách cười, nhún vai nói, “Đâu phải cậu không biết quy định nhà tôi, muốn tiêu nhiều tiền thì phải được vợ đồng ý, biết bao nhiêu năm qua mẹ tôi một mực không chịu, giờ có thêm chị dâu tôi cũng phản đối, bít hết cửa.”

Kiều Lạc nhớ đến người bố sợ vợ của Từ Cách thì bỗng thấy vui hẳn lên, thậm chí trong lòng cũng thoải mái hơi nhiều.

Cô lại hỏi Từ Cách: “Ê, cũng lâu rồi đó, không thấy cậu tìm bạn gái mới? Tìm một người biết chơi mạt chược đi, mồi bài cho tôi.”

“Biết chơi mạt chược?” Chẳng nhẽ Từ Cách còn không hiểu được Kiều Lạc, anh hừ một tiếng, cười nói: “Kiểu nào? Như Mạnh Thính Chi? Bài xấu mà vẫn mồi bài cho cậu?”

Lần này Kiều Lạc không thể không đứng dậy đi sang đó đá anh một cú.

Từ Cách la oai oái tránh đi.

Một chiếc ly rơi xuống bể “loảng xoảng” ngay tại chỗ. Hai người nhìn thủy tinh vỡ trên mặt đất, lặng đi một giây, Kiều Lạc nhún vai, Từ Cách tìm một cái túi gói lại.

“Phá của, cái nết cậu thế này, nóc nhà của Kỷ Chẩm Tinh phải để cho cậu nhấc luôn mới được đúng không?”

Kiều Lạc dựa vào quầy bar, rũ mắt nhìn Từ Cách gom thủy tinh lại, thấp giọng nói: “Chả thèm nhấc.”

Đầu ngón tay run lên chạm trúng thủy tinh, một vệt máu chảy ra, lập tức bị Từ Cách ấn chặt lại, anh cột miệng túi, đưa cho cô dọn vệ sinh.

Đúng lúc Thi Kiệt đến đây bàn với Từ Cách về sự kiện thường niên ở TLu vào ngày lễ tình nhân, hôm đó chắc chắn phải bổ sung thêm bảo vệ, việc kiểm tra ra vào ở cổng cũng không phải chuyện nhỏ.

Khi Từ Cách nói xong quay về đây, Kiều Lạc đã chán đến mức tháo cây đàn ukulele treo trên giá rượu xuống để thử âm thanh, đúng là chỉ để làm đồ trang trí, âm thanh cực tệ.

Cô đàn hết bài Ngôi sao nhỏ thì thấy Từ Cách quay lại.

“Quán bar này của cậu lời không?” Kiều Lạc quan sát xung quanh.

“Cũng được.” Từ Cách liếc nhìn ngón tay cô đang đặt trên dây đàn, rồi nhanh chóng nhìn chỗ khác, khóe môi khẽ nhếch, nói: “Sao đấy? Thích rồi hả? Vậy lúc cậu cưới, tôi chia cậu chút cổ phần làm của hồi môn?”

“Chia tay rồi! Chia tay rồi! Muốn cười thì cười đi, hiểu mà còn giả đò với tôi!”

Kiều Lạc hét lên, bực bội liếc anh một cái rõ kêu, sau đó nói: “Ai thèm quán bar này của cậu, chỉ là thấy Valentine năm nào cũng miễn phí, không lỗ hả?”



Từ Cách đứng ở đó, không nói gì.

Anh mở quán bar này hồi đại học năm ba, đã bỏ vào đây rất nhiều tiền của gia đình. Bố anh thoải mái cho tiền, chỉ xem như vung ít tiền qua cửa sổ.

Một mình anh gắng hết sức gầy dựng.

Đã chi rất nhiều tiền mời nhà thiết kế chuyên nghiệp dựng nên sân khấu đó.

Bạn bè trêu anh, nói sân khấu quái quỷ gì không biết, bán rượu nửa năm cũng chưa bù lỗ được.

Thiếu gia Từ khịt mũi nói: “Nhìn ông đây thiếu tiền không?”

Trên đời này có vô số các kiểu sai lệch, giống như hai chiếc bánh răng va chạm vào nhau, nếu ngay từ đầu đã không khớp, cho dù sau này di chuyển bao nhiêu vòng đi chăng nữa, cũng không thể có cơ hội khít vào nhau.

Lúc cô muốn đến hát ở quán bar, anh chỉ có thể thay cô đánh người ta để hả giận, anh nói sau này ông đây sẽ mở một quán bar đỉnh nhất cả Tô Thành, cậu muốn hát thế nào cũng được.

Sau này mở được quán bar, cũng đỉnh của chóp.

Nhưng không kịp nữa.

Cô có hàng ngàn hàng vạn người hâm mộ, đến đâu cũng có một vòng vây người hâm mộ và một vòng vây bảo vệ, ra nhạc thì đứng đầu bảng xếp hạng, vé concert thì khó mua. Vô số người đã dùng cả tuổi thanh xuân để yêu cô, biết bao nhiêu người yêu cô nhưng không có được.

Một Từ Cách thì có là gì.

Dây đàn di chuyển giữa những ngón tay, đột nhiên vang lên một âm điệu khác hẳn, Kiều Lạc ngẩng đầu, nhận ra bầu không khí hơi khác lạ, khó hiểu hỏi: “Sao thế? Không lẽ lỗ thật hả? Lỗ bao nhiêu?”

“Nói đi, lỗ bao nhiêu, tôi có tiền, bù vào cho cậu.”

Khuôn mặt hơi giật mình của Từ Cách chầm chậm nở nụ cười cà lơ phất phơ, “Đâu có, lời mà, hơi bị nhiều đó nha.”

“Bảo sao, lễ Valentine năm nào cũng tổ chức sự kiện miễn phí.” Kiều Lạc đặt cây đàn ukulele xuống, tay chọc vào ngực Từ Cách, nói đùa: “Ông chủ lòng dạ hiểm ác lời quá nên chột dạ đúng không?”

Từ Cách nghiêng người sang bên, ngực đau nhè nhẹ, trên mặt vẫn là cái vẻ vô tâm, gãi đầu nói: “Haiz, thì vậy đó.”

Trước đây nhiều việc nên Kiều Lạc chưa bao giờ tham gia sự kiện ngày Valentine ở TLu, thi thoảng lướt mạng đọc được tin tức về TLu, lúc thì được tâng bốc là quán bar đỉnh nhất, lúc thì viết Từ Cách rất thân thiết với một hot girl mạng nào đó như nhìn thấy tận mắt.

Dù bình thường Kiều Lạc hay rủa anh là heo thối, nhưng lòng biết rõ người này không phải một tên tệ bạc.

Bạn gái nào cũng chia tay đàng hoàng, tuy đã giải tán nhưng những người đẹp đó vẫn nhờ bạn bè lên mạng quảng cáo giúp anh, dễ hợp dễ tan được anh tận dụng triệt để.

Năm nay chia tay, cộng thêm concert bị dời lại, lần đầu tiên cô có thời gian rảnh rỗi đến TLu tiêu khiển.

Không nói trước cho Từ Cách biết.

Như đọc được trên mạng, chỉ cần mang thẻ học sinh kiểu cũ của trường trung học phổ thông số 14 là có thể vào trong. Cô lục tìm thẻ học sinh ở nhà, đeo khẩu trang và đội mũ che kín mít, đến đó tham gia cuộc vui.

Phải đến sớm, nếu không sẽ bị giới hạn, có khi không vào được.

Kiều Lạc ấn họ tên của mình vào, hào hứng đưa thẻ học sinh của mình cho nhân viên bảo vệ tạm thời ở cửa.

Nhân viên bảo vệ mặc đồ đen tỏ vẻ xin lỗi nói với cô: “Phải đem theo gậy phát sáng nữa, cô không có, hay cô đi tìm gần đây mua một cây đi, hoặc là chờ sang năm sau.”

Kiều Lạc đi sang chỗ khác để không cản trở người phía sau vào trong, cô chỉ thấy thắc mắc, thẻ học sinh cũ cho có cảm giác hoài niệm thì cô hiểu được, nhưng bắt buộc phải có gậy phát sáng là cái yêu cầu khó hiểu gì thế?

Kiều Lạc lẩm bẩm: “Đến quán bar chơi mà phải đem theo gậy phát sáng, cổ vũ cho ai đây trời, thật tình, làm như tổ chức concert í.”

Cô chỉ có chút xíu kiên nhẫn đó, nghĩ có lẽ hôm nay Từ Cách bận, vậy là gọi điện cho Thi Kiệt.

“Tôi không nắm rõ sự kiện hôm nay của quán, anh ra đón tôi đi bằng lối đi chuyên dụng với, tôi đang ngoài cổng.”

Thi Kiệt nhanh chóng ra đón cô. Đội trưởng an ninh này trông lạnh lùng và cũng ít nói, cao gần một mét chín, đi trước dẫn đường cho cô.

Trước khi ra thang máy, Thi Kiệt bỗng quay lại nói: “Cô Kiều, có tiện cho tôi chụp ảnh chung với cô không?”

“Hả?” Kiều Lạc rất bất ngờ, nhìn Thi Kiệt không hề giống kiểu người hâm mộ, với cả anh ta đi theo Từ Cách đã lâu, trước đây chưa từng thấy có ý này.

“Anh là fan của tôi hả?”

Thi Kiệt cầm điện thoại trong tay, bỗng ngượng ngùng lắc đầu, thành thật nói: “Không phải tôi, bạn gái tôi ấy, ảnh bìa WeChat của cô ấy là ảnh chụp chung với cô, cô ấy bắt tôi đổi theo.”

Kiều Lạc tỏ biểu cảm xuýt xoa vì sự ngọt ngào này, cô gật đầu, sảng khoái đồng ý: “Ui, nghe lời bạn gái quá đó nha, được chứ, chụp ở đây luôn hả? Anh đợi tí, tôi cởi mũ chỉnh lại tóc đã.”

Chụp hình xong, Kiều Lạc cũng nhớ đến một chuyện.

“À phải, sự kiện lễ tình nhân năm nay của TLu sao phải tự đem theo gậy phát sáng vậy? Ai quy định?”

Thi Kiệt trả lời: “Không phải năm nay, năm nào cũng phải đem, thẻ học sinh cũ và gậy phát sáng, ai ra quy định phải mang theo gậy phát sáng thì tôi không biết, từ năm đầu tiên tôi đến TLu làm đã có rồi.”

Kiều Lạc vẫn không nghĩ ra được, Thi Kiệt đi trước cô đã mở cửa cho cô, làn sóng âm thanh bị đè nén trên lối đi an toàn lúc nãy lập tức như một con quái thú được giải phóng ra ngoài, lực công kích cực mạnh.

Thi Kiệt đi không bao lâu thì bỗng quay lại đây, đưa cho cô một cây gậy phát sáng, nói với cô rằng sắp hát gì đó, xung quanh quá ồn, Kiều Lạc không nghe rõ tên bài hát mà Thi Kiệt nói.

12 giờ, xung quanh chợt yên tĩnh.

Đèn sân khấu có hình thù và màu sắc kỳ lạ cũng bị dọn sang một bên.

Một chùm ánh sáng màu ấm chiếu xuống chính giữa, sân khấu hình nón cụt từ từ nâng lên, nữ ca sĩ của TLu ôm cây đàn guitar, ngồi trên ghế cao, chỉnh lại micro, nói: “Hello, chào buổi tối các tình yêu, tiết mục hằng năm đến hẹn lại lên rồi đây, trước hết chúc mọi người một ngày lễ tình nhân vui vẻ, năm nay người thương còn ở bên cạnh mọi người không?”

Dưới sân khấu bỗng ồn ào hẳn lên, có người sảng khoái hôn nhau, có người la to không yêu đương gì nữa.

Chùm sáng di chuyển, ánh sáng và bóng tối hiện lên cùng với khúc nhạc dạo đầu quen thuộc. Kiều Lạc tì tay vào khán đài trên tầng, khom người nhìn xuống dưới, xung quanh cũng đã cơ man là người.

Đó là bài hát giúp cô nổi tiếng, lời và nhạc do chính cô sáng tác.

Cảm hứng đến từ đâu nhỉ.

Thời niên thiếu, vào một đêm hè có tiếng côn trùng vang lên giữa đồng cỏ, ở sân sau nhà Từ Cách.

Cô ôm chiếc guitar hào hứng lao nhanh đến, đá một cú, làm Từ Cách đang nằm chơi game suýt ngã lăn quay khỏi võng.

Dây võng lắc lư dữ dội, máy chơi game bất thình lình đập vào mặt, Từ Cách đau đến mức rú lên, chân mày nhăn tít lại với nhau.

Từ Cách cầm máy chơi game lên, nhân vật trong game đã ngỏm củ tỏi. Khi ngẩng đầu, gương mặt xinh xắn nở nụ cười rạng rỡ của Kiều Lạc dần dần hiện rõ trong tầm mắt.

“Lăn xuống đây nhanh, nghe tôi hát nè, hồi nãy tự dưng nghĩ ra được một đoạn giai điệu đó! Thích ghê, tôi ngâm nga thử rồi đâu vào đó luôn, bảo đảm hay!”

Từ Cách nhường võng cho cô, mình thì lấy ra cái đệm, thấp hơn cô nhiều, khoanh chân ngồi bên cạnh.

Cô gái cụp mắt gảy dây đàn, chất giọng khàn nhẹ vốn có khẽ khàng cất lên, âm sắc của cô như trang giấy trắng sạch sẽ nhất, bất kỳ cảm xúc nào cũng có thể được diễn giải một cách trọn vẹn.

……..

Người là ánh lửa cuối cùng trong đêm giới nghiêm,

Rồi sẽ lụi tàn

Mọi chuyện đều phải đến hồi kết

Hạ màn, phải nói câu bằng lòng

Giai điệu dừng lại, những ngón tay mảnh khảnh rời khỏi dây đàn. Cô ôm siết cây đàn guitar vào lòng mình, ngập tràn mong đợi nhìn khán giả duy nhất trong sân của nhà họ Từ: “Hay không?”

Cô đột nhiên chồm đến rất gần, Từ Cách chỉ cảm thấy gáy mình cứng lại, giống như bản lề cửa rỉ sét. Cậu nuốt nước bọt, lùi ra sau nới rộng khoảng cách, gật đầu nói: “Hay lắm hay lắm.”

Nói xong, máy chơi game bảo bối bị ném sang một bên, hai bàn tay vỗ bốp bốp, nhiệt tình cổ vũ.

“Hay ơi là hay!”

Cho dù cô hát gì, lần nào con heo thối này cũng khen hay.

Kiều Lạc không tin lắm, liếc mắt quan sát cậu, giọng điệu như uy hiếp hỏi: “Thật lòng không?”

Từ Cách gật đầu: “Tất nhiên là thật lòng, tôi có xạo với cậu bao giờ đâu?

Lúc đó thật sự vẫn còn mang tâm tư thiếu niên, chỉ mới đây thôi còn mừng thầm với tác phẩm của mình, cảm thấy mình chính là ngôi sao đang nổi, vậy mà bây giờ đã thở dài, lập tức ủ rũ chán chường.

“Nhưng mà, có một mình cậu nghe tôi hát.”

Từ Cách nói: “Vậy lần sau tôi rủ Trình Trạc đến chung?”

Kiều Lạc ném cây đàn cho Từ Cách rồi nằm dài ra võng, gối đầu lên cánh tay.

Tiếng côn trùng ríu rít khi xa khi gần, bầu trời đầy sao.

“Thôi khỏi, ý tôi không phải vậy.” Giọng nói của cô chùng xuống, người như rơi vào hoang mang, “Từ Cách, sau này có người muốn nghe tôi hát thật hả? Sau này sẽ có người thật lòng thích nhạc của tôi hả?”

Từ Cách giơ tay, “Tôi nè, tôi không phải người hả?”

Kiều Lạc nằm trên võng, nghe vậy thì nghiêng đầu sang nhìn. Cô luôn là một người kiêu ngạo, bình thường nhìn người khác sẽ có vẻ trịch thượng ngạo mạn, nhưng lúc này đôi mắt trong veo đó sáng ngời, chỉ dịu dàng nhìn Từ Cách cạnh mình.

“Chỉ có một mình cậu hả?”

Từ Cách ôm cây đàn guitar của cô: “Tất nhiên là không, nhiều lắm nhiều rất là nhiều, rất chi là nhiều người sẽ yêu cậu.”

“Nhưng mà, tôi xấu tính xấu nết, cũng chẳng dịu dàng.”

Dưới bầu trời đêm hè rực rỡ ánh sao, chỉ có một câu trả lời chắc chắn của chàng trai.

“Tôi không thấy vậy.”

“Cậu sinh ra đã là để được yêu thương, từ nhỏ tôi đã rất thích cái võng này, ai đụng vào cũng không cho, nhưng vì cậu thích, tôi sẵn sàng chen chúc với cậu, nhường cho cậu luôn cũng được.”

Lúc đó cô lập tức vui lên.

Đúng vậy, cô có gì phải lo lắng chứ.

Cả thế giới sẽ tốt với cô giống như Từ Cách, tương lai của cô sẽ suôn sẻ và bằng phẳng, mãi mãi là đèn xanh.

Cô hỏi lần nữa: “Bài hồi nãy tôi hát hay thật hả?”

Từ Cách gật đầu lần nữa: “Hay.”

Lần này, cô không cần guitar để đệm nhạc, giọng hát nhuốm màu ưu sầu của thiếu nữ khe khẽ ngâm nga đoạn nhạc đó.

Cả sân đã im phăng phắc.

Từ Cách nhìn cô chằm chằm, đôi mắt dịu dàng và sáng ngời.

Giờ phút này, trong quán bar đông đúc, đã gần đến 12 giờ ngày lễ tình nhân, lời âu yếm đã nói hết, hoa hồng đã nát nhừ, bầu không khí nơi đây đã bùng nổ đến đỉnh điểm.

Bài hát “Hạ màn” mà cô từng khẽ ngâm nga trong sân nhà họ Từ đang được đám đông hát theo, vô số những khoảnh khắc không thể nói thành lời cuối cùng cũng được giải phóng qua một bài hát, khàn cả giọng.

Người là ánh lửa cuối cùng trong đêm giới nghiêm,

Rồi sẽ lụi tàn

Mọi chuyện đều phải đến hồi kết

Hạ màn, phải nói câu bằng lòng

Cô gái đứng cạnh đã trào nước mắt.

Kiều Lạc không thấy rõ ánh đèn trên sân khấu, vừa cúi đầu, có gì đó trào ra khỏi mắt. Cô lau khóe mắt, cảm nhận được sự ấm nóng giữa kẽ tay.

___________________________

SQ: Eo ôi buồn quá T___T

Tôi biết mọi người quý cậu út Từ, tôi cũng quý cậu lắm, nhưng mấy chương ngoại truyện dài lém ạ và sớ công việc tôi phải làm cũng dài không kém, đừng ai hối tôi nhá T______T ko bỏ truyện giữa chợ yên tâm!!