Trạc Chi

Chương 71: Núi và trăng




Editor: SQ

__________________

Vậy bây giờ đến lượt anh chơi

Trong chuyến đi đến Thân Thành lần này, Trình Trạc thay Trình Tĩnh Viễn kiểm tra công ty con, mặc dù đột ngột, nhưng vẫn không có gì sai sót.

Mọi người đã được chứng kiến khả năng làm việc của vị thái tử này vào thời điểm anh ra nước ngoài làm việc trước đây.

Anh không dây dưa lằng nhằng kiểu tư bản thời xưa như Hạ Hiếu Tranh, cũng có người trên thương trường nói rằng, sự quyết đoán không thể lay chuyển đó không phải ai cũng có được, thái tử chính là thái tử.

Mấy năm nay anh sống rất khép kín, những lời đồn trong giới nửa thật nửa giả.

Cách đây không lâu, hội đồng quản trị đã thông báo cho toàn thể cổ đông về cuộc bỏ phiếu bầu lại ban lãnh đạo, bây giờ ai trong giới kinh doanh Tô Thành cũng đang theo dõi hướng đi tiếp theo của nhà họ Trình.

Lần trước việc thái tử về nước nhưng không “kế ngôi” đã khiến mọi người phải mở rộng tầm mắt, giờ đây, tin tức về bệnh tình của Trình Tĩnh Viễn đã được công bố chính thức, ngay sau đó là tin tức về sự thay đổi trong ban lãnh đạo.

Không thiếu người đoán, theo thường lệ của giới nhà giàu, trong thời điểm “thay máu” này, chỉ cần có tin tức nào về liên hôn là có thể cơ bản khẳng định rằng Trình Trạc sẽ tiếp quản sự nghiệp của bố mình.

Nhìn vào cách bố trí của cả hệ thống này, rất có thể thái tử sẽ bắt đầu thu hoạch từ bất động sản Vạn Cạnh.

Vân vân mây mây, giới báo chí tài chính đã phân tích rõ ràng đâu ra đó.

Sau khi từ Thân Thành về, Trình Trạc đến thăm Trình Tĩnh Viễn.

Sức khỏe của ông đã hồi phục kha khá, ông mặc bộ thường phục giản dị, ngồi trong sân phơi nắng đọc báo.

Ánh nắng dịu nhẹ, trông ông cũng hiền lành hiếm hoi, hiền lành đến mức có vẻ hơi trầm tĩnh vì ngồi một mình ngoài sân.

Một người hiếm khi tỏ ra nghiêm nghị, vậy mà tất cả các anh chị em cùng thế hệ với Trình Trạc không ai không sợ ông.

“Đến rồi à, ngồi đi, Quân Sơn Ngân Châm mới pha, uống không?” Trình Tĩnh Viễn gấp báo lại đặt sang một bên, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ mun.

Bếp nhỏ đang nổi lửa, khói trắng lượn lờ trên nắp trà.

Sau khi đổ nước sôi từ trên cao, búp trà nở ra, phần lông trắng lộ ra hoàn chỉnh.

Trình Trạc nhấp một ngụm, rồi đặt tách trà xuống vị trí ban đầu.

Trình Tĩnh Viễn thầm thu lại ánh nhìn, ông không biết từ khi nào mà mối quan hệ cha con này đã không thể hời hợt hơn được nữa, ông chỉ biết, đã như vậy rất nhiều năm.

Lâu đến mức ông không thể nhớ được Trình Trạc khi còn bé ra sao, cứ như con trai ông đột nhiên trưởng thành, rồi bắt đầu đối chọi gay gắt với ông về mọi mặt.

Duyên phận cha con nhạt.

Cũng chỉ trong những khoảnh khắc bế tắc không có gì để nói này, Trình Tĩnh Viễn mới có thể cảm nhận được cảm giác gắn bó máu thịt, con trai ông cũng như ông, sống khép kín, cố chấp, không thích bộc lộ cảm xúc.

Có lẽ phải đến khi già khi bệnh mới có thể mềm yếu.

Bác sĩ đúng giờ đến đo huyết áp cho Trình Tĩnh Viễn, kiểm tra xong thì trời chập tối, Trình Trạc cũng cảm thấy đã đủ lâu.

Trình Tĩnh Viễn không giữ anh lại ăn cơm.

Trước khi đi, ông gọi Trình Trạc lại, nói: “Nếu có thể gánh vác hậu quả, con có thể làm những gì con muốn.”

Trình Trạc lặng đi một lúc.

“Giữ gìn sức khỏe.”

Không quay đầu lại, nói xong thì về.

Xe chạy về hướng nghĩa trang ở ngoại ô phía Tây.

Gần tối nên không có ai, bãi đậu xe cũng vắng vẻ đến mức có thể nghe thấy tiếng gió phần phật, Trình Trạc ôm một bó lay ơn đỏ rực, đến phòng bảo vệ đăng ký.

Trong quyển sổ lò xo có cột số thứ tự cố định, lần đến gần đây nhất chỉ cách hôm nay vài ngày, viết tên thư ký của Trình Tĩnh Viễn, tức là chính bản thân ông ta đến.

Còn bó hoa lay ơn đang nằm trên bục đã héo úa.

Trình Trạc đặt bó hoa chính mình mang đến xuống bục, mò túi quần tìm bật lửa, châm một điếu thuốc, ngọn lửa lập tức sáng lên trong phần lòng bàn tay anh khum lại, rồi tắt đi trong tích tắc.

Một lúc lâu sau, anh nhìn bia mộ, lên tiếng.

“Mẹ sẽ không nhớ được số lần mẹ nổi nóng với con.”

“Mỗi lần mẹ gọi đến nói mẹ chỉ có con, dù nhà ông nội có ngăn cản thế nào, con cũng sẽ về với mẹ.”

“Con đã cố hết sức.”

“Mẹ hận bố con, hận tất cả những người họ Trình, mẹ không sai, nhưng con cũng vô tội.”

“Con còn quá nhỏ, thậm chí con còn không biết ly hôn phải làm cụ thể những gì, con bắt đầu nghĩ rằng ly hôn là giải thoát, những điều đó là mẹ dạy cho con, dù mẹ phát điên bao nhiêu lần, con cũng nghe lời mẹ, con đã đồng ý với mẹ mọi điều ——”

“Nhưng mẹ vẫn muốn chết trước mặt con.”

Điếu thuốc cháy đến cuối cùng, anh rít một hơi cuối, sặc nhẹ.

Ném tàn thuốc sang bên, dùng chân giẫm nát, rồi đột nhiên cười lạnh: “Mẹ cũng chưa bao giờ nghĩ cho con, đúng không?”

“Mẹ dặn con sau này đừng kết hôn, khi đó con thật sự không hề muốn nghĩ đến chuyện đó, con đã thất vọng về cuộc sống hôn nhân từ lâu.”

“Lần này không nghe lời mẹ nữa.”

Trình Trạc trịnh trọng nói, rồi lấy ra một món đồ nhỏ ra từ túi trong của áo vest, được gấp lại cẩn thận và ngay ngắn, nằm trong tấm vải nhung đen.

Mở ra, là một tờ giấy đỏ có hai chữ hỷ.

Anh cúi đầu nhìn tờ giấy mỏng trong lòng bàn tay, ánh mắt dịu dàng.

“Chưa kể với mẹ, cô gái con thích tặng cho con, cô ấy tên là Mạnh Thính Chi, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, biết nấu ăn, vẽ tranh cũng rất đẹp.”

“Là người con muốn cưới.”

.

Đầu tháng Tằng Nhị đến tìm Mạnh Thính Chi bàn về triển lãm tranh, đến cuối tháng thì mọi chuyện đã bàn bạc ổn thỏa, tối đó Tằng Nhị mời khách, cả nhóm dùng bữa tối ở hội sở Hợp Lai.

Tại bữa ăn, một vài nhà đầu tư đánh giá cao các tác phẩm của Mạnh Thính Chi, trò chuyện rôm rả, bữa ăn này mới kết thúc.

Mạnh Thính Chi không giỏi xã giao, chính vì vậy mà trước đây chưa từng cân nhắc đến chuyện tổ chức triển lãm cá nhân, lần này nhờ có Tằng Nhị làm người trung gian, cô thoải mái hơn rất nhiều.



Sau khi tiễn nhà đầu tư, Mạnh Thính Chi và Tằng Nhị ngồi trong sảnh của Hợp Lai, gọi một bình trà xanh và vài món bánh ăn nhẹ.

Cùng trường, cùng chuyên ngành, cùng lĩnh vực, có quá nhiều đề tài chung để nói, khi chủ đề quay về triển lãm sắp tới, Mạnh Thính Chi cảm ơn Tằng Nhị lần nữa.

Khói trà lượn lờ, Tằng Nhị cúi người cầm tách trà nhỏ, chỉ để bên miệng chứ chưa nhấp, nói: “Khách sáo quá rồi đó em gái à, chúng ta là quan hệ đôi bên cùng có lợi, nếu có thể, chị mong hai đứa mình có thể hợp tác vui vẻ, giúp nhau thành công.”

Mạnh Thính Chi nhấp một ngụm trà nóng, có phần chột dạ: “Em giúp chị thành công được hả?”

Tằng Nhị nhắc nhở cô: “Em gái, bây giờ chị đây là thương nhân.”

Những năm gần đây danh tiếng của Tằng Nhị càng lúc càng vươn xa, địa vị trong giới nghệ thuật cũng ngày một tăng lên, nhưng Tằng Nhị không còn tham gia nhiều vào đó, phần lớn thời gian chỉ dành để quản lý hoạt động thường ngày của phòng tranh, tìm hiểu và bồi dưỡng người mới.

“Em đừng nghĩ bây giờ chị là giám khảo đặc biệt của giải thưởng Hoa Khu là hay, giờ chị còn không vẽ được như mấy bức bị loại.”  

Tằng Nhị cười nhẹ, nói với Mạnh Thính Chi: “Đàn em, em nghĩ nghệ thuật có tuổi thọ không?”

Khi Mạnh Thính Chi mới vào đại học, có một giáo viên từng hỏi câu tương tự.

Đáp án là gì?

Nghệ thuật là bất hủ, không có chuyện tuổi thọ.

Khi đó Mạnh Thính Chi chân ướt chân ráo vào đại học, cái biết cái không ngồi im lặng trong lớp, còn bây giờ cô đã có một tư duy nghệ thuật hoàn chỉnh và tầm nhìn rộng mở hơn, cũng có một cái nhìn khác đi chút ít.

“Em nghĩ là, không có một tuổi thọ chính xác, nhưng nghệ thuật sẽ từ từ chết đi trong mắt một số người, nhưng sẽ sống lại trong mắt những người khác, liên tục,  không ngừng.”

Tằng Nhị đáp lời: “Giống như tình yêu? Có người không yêu nữa, có người yêu chết đi sống lại?”

Hôm nay Tằng Nhị giúp đỡ Mạnh Thính Chi nhiều, thay Mạnh Thính Chi uống không ít rượu.

Lúc này Mạnh Thính Chi vẫn còn tỉnh táo, về Tằng Nhị, nhìn kỹ thì có thể cảm nhận được cô nàng đã hơi say, trong đôi mắt bình thản và trong veo ấy, có một màn sương như xa như gần, rất ưu nhã và quyến rũ.

Mạnh Thính Chi nhìn mà phân tâm một thoáng.

Không khỏi nghĩ, một người tỉnh táo và không chạy theo số đông như chị ấy, nếu có một ngày cam tâm chìm sâu vào vũng bùn, dùng vẻ quyến rũ của mình để thử nghiệm tình yêu, thì nào có ai cưỡng lại được.

Sức hấp dẫn của Tằng Nhị quá lớn.

Mạnh Thính Chi đáp lại: “Cũng giống, nhưng có lẽ tình cảm phải nhìn vào hành động nhiều hơn.”

Tằng Nhị chống cằm quan sát cô: “Em còn nhớ trước đây mình là người thuận theo tự nhiên, xuôi theo dòng nước không?”

Mạnh Thính Chi gật đầu, không ngại nói về quá khứ, “Con người ai rồi cũng thay đổi.”

Tằng Nhị hơi ngẩng đầu, ánh mắt chợt mờ mịt dưới ngọn đèn treo.

Trong hội sở rất ấm áp, cộng thêm thân nhiệt tăng do rượu, Tằng Nhị cảm thấy sau gáy hơi nhớp nháp, định cột tóc lên, nhưng không tìm thấy sợi dây buộc tóc đen trong túi xách.

Cô nhớ đến người nào đó cũng cột một chùm tóc nhỏ trên đỉnh đầu đã lấy mất của cô, trước giờ luôn giống một tên cướp nghênh ngang, còn không bao giờ trả lại, không chỉ không trả, còn lấy đi khoe khoang khắp nơi.

Ấu trĩ chết đi được.

Tằng Nhị đóng túi xách lại, hất nhẹ tóc, nói với ý sâu xa: “Đúng vậy, ai rồi cũng sẽ thay đổi.”

Hôm nay lúc Mạnh Thính Chi mới đến đây, Tằng Nhị nói cho cô biết cậu của Trình Trạc là một cổ đông của hội sở này.

Nhìn thấy chiếc đèn lồng trên đình nước ở sân sau, cô chợt nhớ ra mình từng nhìn thấy nó trong nhà vệ sinh ở khu căn hộ Chẩm Xuân, lúc hội sở này chưa khai trương.

Cô rất thích loại đèn này.

Trình Trạc nói khi nào khai trương sẽ dẫn cô đến xem.

Có lẽ vì có dính dáng đến Trình Trạc, cô quan sát nội thất của hội quán vô cùng kỹ càng. Trên một mặt tường trong sảnh chính có treo nhiều tranh chữ thư pháp, mang âm hưởng phong cách của các hội sở kiểu Trung Quốc.

Tằng Nhị nói: “Nhìn kỹ mới thấy là hàng thật hết.”

Thầm khen một tiếng tác phẩm lớn, Mạnh Thính Chi chú ý đến những dấu mộc đỏ ở lạc khoản [1], cho đến khi nhìn thấy một bức tranh chữ.

[1] Lạc khoản là một dòng chữ nhỏ tác giả ghi họ tên, chữ ký, thời gian, đóng mộc, lời tái bút,… trên tranh vẽ và tranh thư pháp.

“Trăng rọi muôn trùng.”

Nét mực dày đặc ấy, lực bút mạnh mẽ, rồng bay phượng múa.

Phần lạc khoản chỉ có thời gian là hè năm nay, không có dấu mộc.

Trong đầu, một phần ký ức đột nhiên bất ngờ bị mở ra, Mạnh Thính Chi ngước nhìn chằm chằm, không kìm được mà giơ tay chạm vào.

Nếu anh viết câu khác, cô sẽ không thể nào nhận ra được, nhưng bốn con chữ này, anh từng viết trước mặt cô, còn nắm tay cô dạy cô viết, dù là nét phẩy hay nét mác cũng quá quen thuộc với cô.

Đó là chuyện của mùa đông năm kia.

Không thể nhớ được cụ thể, chỉ nhớ rằng lúc đó đã khuya, cô thức dậy sau một giấc ngủ, không thấy người bên cạnh, khoác áo bước xuống giường.

Công việc khẩn cấp từ nước ngoài gửi đến, dù khác múi giờ, anh cũng không thể không xử lý.

Kết thúc cuộc họp qua video, anh ngồi dưới ánh đèn mệt mỏi xoa giữa mày, vừa ngước mắt lên thì thấy Mạnh Thính Chi đang thò đầu vào cửa phòng làm việc, nhỏ nhẹ hỏi anh: “Em vào được không?”

Anh không đáp, đóng laptop lại đặt ra xa sang một bên, môi cười nhẹ, tay duỗi ra về phía cô.

Với đôi chân trần trắng nõn, Mạnh Thính Chi vui vẻ chạy vào, nắm lấy bàn tay anh vươn về phía mình, nhưng bị túm nhẹ một cái, cả người ngồi ngang trên đùi anh.

Anh tưởng rằng trời mưa sấm sét đánh thức cô, ấn nút mở màn, ánh trăng sáng trong, thấy được dáng núi Tiểu Xuân uốn lượn đằng xa dưới màn đêm quang đãng.

Mạnh Thính Chi chưa từng nhìn thấy thỏi mực tàu được đóng gói tinh xảo thế này, hộp gỗ bóng loáng, dát vàng khảm ngọc, khắc họa tiết hoa ngô đồng và chim phượng non [2].

[2] Hai hình ảnh hoa ngô đồng và chim phượng non có trong một bài thơ của nhà thơ Lý Thương Ẩn (đời Đường), trích trong hai câu thơ “Hoa ngô đồng đỏ ngút ngàn đường núi, phượng non hót lảnh lót hơn phượng già.”

“Cái này là người ta tặng cho bố anh hay ông nội anh đúng không?”

Anh gập ngón tay lại sờ nhẹ mặt cô, ánh mắt hơi dao động, nói, “Mạnh Thính Chi thông minh quá.”

Lần nào được anh khen, dù thật hay giả, Mạnh Thính Chi cũng thấy mắc cỡ.

Một khi giọng nói của anh có cảm xúc trong đó thì sẽ cực kỳ quyến rũ.

Cô ngồi trên đùi anh nghịch thỏi mực, nhỏ giọng nói: “Em có ngốc đâu, em lên đại học rồi đấy nhé, còn chọn môn tự chọn là lịch sử cổ đại Trung Quốc nữa cơ.”

“Biết rồi, cô sinh viên đại học.”

Cô sinh viên đại học gì chứ, vào miệng anh là nghe khác thường ngay.

Mạnh Thính Chi không đáp lại câu đó, chủ đề quay về món đồ trong tay: “Người nhà anh tặng lại cho anh hả?”



Cô hỏi một cách nghiêm túc và trịnh trọng, khuấy động tâm trạng vốn dĩ nặng trĩu như màn đêm của Trình Trạc.

“Ông nội anh cho.”

Cô hỏi tiếp: “Quý giá lắm phải không anh?”

Trình Trạc hỏi lại cô: “Em nghĩ sao?”

Mạnh Thính Chi rủ hàng mi dài, nghiêm túc quan sát nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói: “Em nghĩ là…..cái hộp này mới quý giá hơn mà hả?”

Anh chạm nhẹ đầu mũi cô: “Thông minh quá.”

Mạnh Thính Chi rụt nhẹ cổ, nét cười dịu dàng lan khắp gương mặt, cô lấy thỏi mực có khắc hoa văn ra khỏi hộp, nhìn Trình Trạc, hỏi: “Vậy em chơi thỏi mực này được không? Hơi muốn chơi thử, hồi đó khoa Mỹ thuật có tổ chức chuyến đi đến một thị trấn nhỏ chuyên về sản xuất nghiên và mực, lúc đó em hơi say nắng nên không vào xưởng đó, Chu Du nói chơi vui lắm luôn.”

Trình Trạc mở ngăn tủ dưới bàn, tay còn lại đặt trên eo của cô để đỡ cô ngồi vững, nghiêng người lấy thứ gì đó, hỏi: “Sao bị say nắng?”

Đó đã là chuyện hồi năm hai.

Mạnh Thính Chi nhớ lại rồi nói: “Chắc do thời tiết, lần nào ngồi xe buýt cũng mệt hết.”

Trình Trạc từng ở cổ trấn Vân An với cô, cô nói vậy thì anh hiểu ngay.

Anh lấy ra một chiếc nghiên mực đặt lên bàn làm việc, anh đang ôm cô nên không muốn động đậy đi tìm giấy Tuyên, bên cạnh có một xấp tài liệu in một mặt, anh kéo lại đọc, không phải nội dung quan trọng, vậy là lật qua mặt giấy trắng phía sau.

“Chơi đi.”

Mạnh Thính Chi háo hức hỏi: “Chơi được thật hả? Nhưng mà, chơi rồi là không tặng cho người khác được đâu đó.”

Dù không phải dân trong nghề, nhưng Mạnh Thính Chi không ngốc.

Món quà sang trọng này là của người khác tặng cho ông nội anh, không phải một món đồ muốn mua là mua được, có khi là do một bậc thầy nào đó làm ra.  

Trình Trạc trải giấy ra cho cô, “Không tặng ai hết, để lại cho em chơi.”

Trái tim của Mạnh Thính Chi đập thình thịch, cô ngắm nhìn gương mặt nghiêng của anh, toát ra vẻ lạnh lùng trầm mặc, nhưng mỗi khi nhìn cô, đôi mắt đó lại dịu dàng đến lạ.

Cô ngồi ngang, mũi chân trắng nõn lơ lửng lắc lư nhè nhẹ mà bản thân không hề phát hiện ra: “Vậy em chơi nha?”

Anh cong môi bật cười.

Cô chơi rất nghiêm túc, gạt mực cẩn thận, mài nhẵn rồi chấm bút vào đó, khi đặt bút trước giấy thì trong đầu trống rỗng.

“Viết gì giờ ta?”

Anh thoải mái lẫn dung túng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Em muốn viết gì thì viết.”

Mạnh Thính Chi nhấc bút lên, nhìn theo khuôn mặt của anh, tựa như ngọc giữa ánh đèn và ánh trăng, rồi phóng tầm mắt ra phía trước, ngoài khung cửa sổ là màn đêm bao phủ núi Tiểu Xuân đằng xa.

Đỉnh núi lạnh lẽo, giống như anh, nhẹ nhàng phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

Mạnh Thính Chi nói: “Vậy thôi em viết trăng rọi muôn trùng.”

Cô đặt bút viết.

Giọng nói của anh bỗng kề sát bên tai, nhẹ nhàng đánh giá, “Trăng rọi muôn trùng vì một người, không viết vì một người hả?”

Cô từng luyện viết thư pháp thể Sấu Kim hồi cấp ba, tuy không giỏi nhưng vẫn có thể viết khá quen tay, nhưng ngay khi anh cất giọng, nét chữ và trái tim cùng rối loạn.

Phần tóc bồng bềnh bên tai được vén ra sau tai, lộ ra sườn mặt vô cùng mềm mại.

Cô tập trung nhìn vào mặt giấy, kiềm lại sự run rẩy trong giọng nói: “Người đó….người đó biết, không cần viết nữa, có hình tượng là đủ rồi.”

Người đó biết.

Để rồi rất lâu sau đó, mỗi khi anh nhìn ngọn núi và ánh trăng này, sẽ nhớ cô da diết.

“Chữ rọi với chữ trùng em viết không đẹp, nhiều nét quá.” Mạnh Thính Chi rầu rĩ nói.

“Tên của anh mà em còn viết được, hai chữ này cũng kêu nhiều nét?”

Cô đáp lại một cách vô thức: “Em luyện viết tên anh từ lâu lắm rồi…” Giọng nói nhỏ dần, cô trải ra một tờ giấy mới, “Em viết linh tinh thôi.”

Trình Trạc cười: “Có cần trở mặt nhanh thế không?”

Mạnh Thính Chi hóp hai má, chuẩn bị làm người câm, một cảm giác khô ráo và ấm áp của lòng bày tay hoàn chỉnh bao bọc lấy bàn tay cô.

Đôi tay đó của anh, hơi dùng sức làm xương mu bàn tay hiện lên, như trúc như ngọc, sạch sẽ đến mức lạnh lẽo.

Nhưng lòng bàn tay thì nóng bỏng, chỉ có cô biết mà thôi.

“Mạnh Thính Chi, tập trung nào.”

Cô gác lại những suy nghĩ lung tung, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ biết thưa thầy Trình.”

Đến khi dùng hết một xấp giấy đó mới ngừng bút.

“Chơi đã chưa?”

Nãy giờ Trình Trạc ngồi phía sau dạy cô, cô không tiện xõa tóc, bèn tìm một cây bút sạch quấn tóc lại thành một búi tóc lỏng lẻo, lúc này gật đầu một cái, đuôi bút chạm vào da cổ của Trình Trạc.

Anh nhạy cảm nuốt nước bọt.

Mạnh Thính Chi đáp “Rồi”.

Anh vung tay lên, dọn bàn sạch sẽ, cả xấp giấy trắng đen đầy cụm “trăng rọi nghìn trùng” bay tứ tung, Trình Trạc ôm eo người trên đùi, nhấc lên, chuyển Mạnh Thính Chi ngồi lên mặt bàn.

Đột nhiên ngồi ở vị trí cao hơn anh, tim Mạnh Thính Chi thắt lại, đập lỡ một nhịp.

Chỉ thấy anh chồm người đến, ngón cái nóng bỏng xoa vết mực nhỏ vô tình dính trên cằm cô, lau mạnh đi, giọng nói cũng khàn, “Vậy bây giờ đến lượt anh chơi?”

Đôi mắt hạnh của Mạnh Thính Chi mềm mại trong trẻo, cô chưa hiểu kịp: “Hửm?”

Sợi dây trói buộc cuối cùng như dây đàn đứt, anh nhanh tay rút đi búi tóc, toàn bộ mái tóc dài buông xõa, đuôi tóc khẽ đung đưa.

Cô chống hai tay xuống bàn, cổ ngửa ra sau thành hình vòng cung yếu ớt, giọng nói giữa môi và răng bị nuốt chửng.

Ngọn núi và ánh trăng đó đang dõi theo, dõi theo cách anh chìm trong biển tình, điên cuồng vì một người mà không hề hay biết.