Editor: SQ
_______________
Hình như công tử Trình mà cô giấu trong nhà bị phát hiện mất rồi
Yêu nhau lần nữa suôn sẻ đến tháng mười.
Sáng dậy, lá ngô đồng phủ sương mỏng, buổi trưa nắng lên, hơi nước tan đi, trời cao mây nhạt, bước đi dưới nắng thấy rất ấm áp.
Mạnh Thính Chi không tham gia tiệc gia đình của nhà Trình Trạc, tối đó Trình Trạc đến nhà cô, còn mang theo một chiếc hộp cơm có hoa văn tinh xảo, trong đó là hai con cua chín.
Bây giờ đang là mùa cua, nhưng cua vừa to vừa béo thế này vẫn hiếm thấy.
Nhìn đôi bàn tay có thể dùng làm mẫu tay của Trình Trạc mở mai cua thôi mà cũng thích mắt như đang mở một hộp báu vật nào đó, anh đưa trước cho Mạnh Thính Chi nửa bên cua nhiều thịt.
“Ông nội dặn nhà bếp để lại hai con ngon nhất, kêu anh mang qua cho em.”
Mạnh Thính Chi cầm chiếc muỗng cán dài, múc một muỗng đầy cho vào miệng, nói: “Em thấy ngại quá, chưa tặng gì cho ông nội anh hết.”
Ngại ngùng thì không thấy đâu, chỉ thấy ăn cua rất ngon lành.
Trình Trạc: “Hồi trước tặng trái cây rồi, được rồi.”
Mạnh Thính Chi liếm môi, vừa nhấm nháp vị cua vừa nói: “Toàn là trái cây theo mùa thôi à, lần đó đó Từ Cách lừa em, em tưởng anh nhập viện, mua đại ở đầu hẻm, hmm….hình như chưa đến một trăm tệ hay sao ấy.”
Anh nhập viện, mua đại, chưa đến một trăm là sao đây?
Trình Trạc cẩn thận mở càng cua, lấy thịt ra, đặt vào chiếc đĩa nhỏ trước mặt Mạnh Thính Chi, tay siết chặt cây kéo nhỏ.
“Mạnh Thính Chi, anh không đáng để em tốn ba chữ số hả?”
Mạnh Thính Chi chớp mắt, dùng đầu còn lại của cây muỗng chọt tay anh, giục anh gỡ cua nhanh lên, tốc độ quan trọng hơn, không cần gỡ từ tốn đẹp mắt thế làm gì, đâu phải quay phim tài liệu, qua loa chút cũng không sao.
Công tử Trình không nhúc nhích, chỉ nhìn cô, tỏ ra vẻ không trả lời là không làm tiếp.
Mạnh Thính Chi đành phải lề mề suy nghĩ rồi nói: “Ba chữ số, hơn một trăm, ba chữ số rồi đó.”
Giọng điệu đó, cứ như ráng dữ lắm thì cũng được ba chữ số rồi đó.
Trình Trạc tiếp tục gỡ, gỡ được một ít, cô ăn hết một ít đó, rõ ràng là anh đã tận tuỵ lắm rồi, vậy mà chốc chốc vẫn nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng chê bai anh làm chậm.
Từ Cách mà ở đây thì chắc chắn sẽ nói việc này tốn thời gian phí công sức, bình thường trên bàn ăn Trình Trạc có khi còn lười động đũa, chứ đừng nói đến là đích thân ra tay để người khác ăn ngon.
Sau khi giải quyết xong hai con cua đó, hai người đứng cạnh nhau rửa tay ở bồn rửa.
Trình Trạc nhớ đến một chuyện.
“Còn hai hộp tổ yến, trước khi đi có để trên xe anh, em không thích ăn thì tặng cho mẹ em.”
Mạnh Thính Chi rầu rĩ: “Nhưng mà, em biết phải giải thích em tự dưng tặng mẹ đồ đắt tiền thế nào?”
Trình Trạc lau tay, nhìn phòng tranh của cô: “Có thể nói là em kiếm được tiền.”
Mạnh Thính Chi càng rầu hơn.
“Nhưng em chưa…….”
Làm gì kiếm được nhiều tiền đến mức có thể vung tay mua tổ yến cho quý bà Nguyễn chứ, trước giờ mẹ cô chẳng bỏ phòng tranh này của cô vào mắt, cũng không trông mong cô kiếm ra tiền.
Mẹ cô có một câu cửa miệng: không được thì về thu tiền nhà.
Cô thực sự không có đầu óc kinh doanh, sau khi mở phòng tranh, cô không rảnh rỗi mấy, cũng vẽ không ít tác phẩm, ngoài một vài bức mang bán, còn lại thì xem như quýt như táo thường xuyên tặng cho người khác.
Thậm chí cũng không dám nói với Trình Trạc là cuối cùng cô vẫn không lấy tiền bức tranh mà Trương Hiểu Bằng đặt mua để treo trong phòng làm việc.
Trình Trạc mà biết là toi đời.
Trình Trạc lau tay cho cô, rũ mi nhìn cô, ánh mắt sắc bén ẩn ý thăm dò, “Không có thì không có, vẻ mặt này là sao đây?”
Mạnh Thính Chi chột dạ lắc đầu, ngoan ngoãn xòe tay ra cho anh lau.
Lau xong, Trình Trạc nắm tay cô, để bên môi hôn một cái, “12 giờ tối nay lên máy bay, anh ở lại với em lát nữa rồi đi.”
Mạnh Thính Chi móc vào ngón tay anh, không buông ra.
“Đi đâu á? Công tác hả anh?”
“Ừm.”
Vốn dĩ đến bây giờ là phải kết thúc rồi, anh là người có tính cách lạnh nhạt, thậm chí vào cuối bữa ăn, thư ký của Trình Tĩnh Viễn gọi đến, mọi người trong nhà hốt hoảng hỏi có sao không, anh cũng chỉ đặt điện thoại di động xuống bàn, cầm đũa lên lần nữa, nói: “Không sao, ngày mai con sang đó.”
“Bố anh bị bệnh, bác sĩ bảo ông ta nghỉ ngơi một thời gian, lần này anh đến công ty con ở Thân Thành, bây giờ ông ta đang nằm viện, 8 giờ sáng mai có họp, anh phải đi thay.”
Mạnh Thính Chi: “Nằm viện luôn hả, nghiêm trọng vậy ạ?”
“Cũng không bị gì, lao lực quá thôi, ông ta đa nghi nặng, anh họ anh tốt nghiệp xong là làm việc dưới trướng ông ta, không dám đi sai một bước, ông ta trị người rất giỏi.”
“Cũng trị anh luôn hả?”
Trình Trạc khựng lại, khẽ cười: “Vậy thì bệnh tình sẽ nặng hơn.”
Mạnh Thính Chi cũng cười, tiến lên một bước, cánh tay ôm eo anh, kề sát vào anh, bàn bạc với anh: “Nếu ba anh phải nghỉ ngơi, vậy mấy hôm nữa bác về Tô Thành phải không? Em có cần đến thăm bác không?”
Trình Trạc im lặng một lúc.
Mạnh Thính Chi thắc mắc ngẩng đầu, nhận ra không phải anh không nghe thấy, mà là đang nghiêm túc suy nghĩ. Cô lay anh, hỏi: “Sao vậy anh?”
Trình Trạc nói: “Không cần đi đâu.”
Mạnh Thính Chi gật đầu, mặc dù trong lòng cũng cảm thấy gặp nhau sớm thế này không tốt lắm, nhưng vẫn không khỏi suy nghĩ lung tung, chắc là bố anh vẫn không hề thích gặp mình.
Trình Trạc nâng mặt cô lên, nghiêm túc nói, “Tiết kiệm được tiền trái cây, dù sao anh cũng chỉ đáng giá hơn một trăm thôi mà.”
Lần này Trình Trạc đi Thân Thành nhanh nhất cũng phải đến một tuần mới có thể về, chậm hơn có lẽ phải đến cuối tháng.
Nhiệt độ ở Thân Thành gần giống với Tô Thành, gần biển, dạo này trời mát mẻ hơn, không khí ẩm ướt hơn Tô Thành, Mạnh Thính Chi nhắc anh mặc áo khoác dày, nhớ ăn đủ ba bữa.
Lải nhải xong, nhận ra là lải nhải công cốc.
Cô mở điện thoại lên, nói: “Nói với anh chưa chắc gì anh nhớ, em nói với thư ký Đặng cho rồi.”
Mạnh Thính Chi vẫn đau đầu không biết phải mang về nhà hai hộp tổ yến mà Trình Trạc để lại thế nào, cô nghĩ, dù sao cũng phải báo trước với Nguyễn Mỹ Vân là cô có bạn trai rồi, vẫn là người trước đây.
Nhưng không báo trước thành công.
Cuối tuần, sau khi bàn bạc với Tằng Nhị về triển lãm tranh, cô lái xe từ phố nghệ thuật về thẳng nhà.
Chưa đi đến cửa mà đã nghe thấy một giọng nói lớn từ trong phòng khách vang ra ngoài sân, không thua gì đề-xi-ben của Nguyễn Mỹ Vân, thậm chí bởi vì âm sắc có phần sống động nên giống một âm thanh ma thuật khoan vào tai hơn.
Khi Mạnh Thính Chi đứng ở cửa nghe rõ đang nói gì, cô chỉ cảm thấy như sấm đánh vào tai.
“Sao không có được? Có thật! Từ hồi tháng trước rồi đó, tôi đến Cục An sinh Xã hội, đi ngang qua phố Ngô Đồng, ở nhà của Chi Chi chứ đâu, có một người đàn ông đứng ở ban công.”
Nguyễn Mỹ Vân: “Ê! Đừng có nói linh tinh, cũng có thể là sửa điều hòa tủ lạnh, có đàn ông đến nhà thì cũng bình thường thôi!”
“Vậy thì không giống với mấy người sửa điều hòa nha! Người cao to, còn đang lấy quần áo vào nữa đó, sửa điều hòa thì lấy quần áo vào giùm Chi Chi làm gì.”
Nguyễn Mỹ Vân sắp không đáp trả được, “Vậy…..sao không được, lỡ người ta tốt bụng thì sao.”
“Không phải mà, thật sự không phải!” Bác gái đó vẫn cố gắng, “Không tin thì chị hỏi lại Chi Chi đi.”
Nói xong, Nguyễn Mỹ Vân rất ăn ý quay đầu lại, ánh mắt dồn về phía Mạnh Thính Chi, Mạnh Thính Chi vẫn chưa kịp hiểu hết hai người đang nói gì, chỉ thầm thấy có điềm không lành.
Hình như công tử Trình mà cô giấu trong nhà bị phát hiện mất rồi.
Nguyên nhân của chuyện này là vì bác gái này nghĩ rằng Mạnh Thính Chi đã có bạn trai, đang cân nhắc có nên giới thiệu Trương Hiểu Bằng cho cháu gái của mình không, nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà.
Nào ngờ Nguyễn Mỹ Vân nghe vậy thì thẳng thừng nói không thể nào, Chi Chi nhà tôi không có bạn trai, con bé với Hiểu Bằng vẫn đang tìm hiểu nhau, tháng trước Chi Chi còn mới tặng Hiểu Bằng một bức tranh kia kìa, hai đứa nhỏ hợp lắm.
Bác gái này bác bỏ, nói mình tận mắt nhìn thấy.
Rồi kể lại tình hình cho Mạnh Thính Chi.
Nguyễn Mỹ Vân khoanh tay dựa vào ghế sofa, rất ra dáng thẩm vấn, ném bốn con chữ vào Mạnh Thính Chi đang vào nhà.
“Con nói nghe xem.”
Mạnh Thính Chi nở một nụ cười hơi sượng, gật đầu nói: “Được chứ ạ, bác giới thiệu đi ạ, chúc họ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, sớm sinh quý tử.”
Bác gái kia vui mừng ra mặt, Nguyễn Mỹ Vân suýt thì lấy vợt điện đập muỗi đánh cô, tức tối nói: “Con lại quen bạn trai kiểu gì mà không dám cho gặp mặt nữa hả!”
“Mạnh Thính Chi! Mẹ tức chết với con thật chứ! Hiểu Bằng tốt biết bao nhiêu, nhà gần, mẹ với bố con ăn chiều xong đi tản bộ vài ba bước là gặp được con, người ta còn là du học sinh, làm ở công ty nước ngoài, con còn chưa hài lòng gì nữa?”
Mạnh Thính Chi nghiêng sang một bên để tránh, vội giải thích: “Con không có con không có! Không có quen bạn trai không dám cho gặp mặt.”
Nguyễn Mỹ Vân cộc cằn nói: “Vậy con nói coi! Nói cho đàng hoàng cặn kẽ, cậu ta là ai?”
Mạnh Thính Chi ngoan ngoãn đứng thẳng, nuốt nước bọt để chuẩn bị.
Chỉ mới một chút im lặng đó, Nguyễn Mỹ Vân đã nhận ra có gì đó không ổn, Mạnh Thính Chi chưa kịp lên tiếng thì bà đã bắt đầu suy nghĩ trước.
“Cậu ta lấy quần áo ngoài ban công của con? Đàn ông kiểu gì vậy, ở nhà của phụ nữ, có thấy mất mặt không? Mạnh Thính Chi, mẹ hỏi con, con cho người ta biết nhà mình thế nào rồi phải không? Con nói cho người ta biết nhà mình có cửa hàng ở đường Trấn Nam rồi đúng không? Con nói cho cậu ta biết hết rồi phải không hả?”
Âm lượng câu sau cao hơn câu trước, hỏi đến mức đầu óc Mạnh Thính Chi kêu ong ong, không thể nhớ nổi câu hỏi đầu tiên là gì, hoàn toàn bị âm thanh của mẹ át đi.
Nguyễn Mỹ Vân xoay cán vợt đập muỗi chỉ vào Mạnh Thính Chi: “Nói! Có phải không?”
Mạnh Thính Chi gật đầu rất nhẹ, giọng cũng mềm đi.
“Dạ, con nói cho anh ấy rồi, con nghĩ là…..”
Chuyện này cũng không có gì phải giấu.
Chưa nói hết câu thì đã bị cắt ngang bởi tiếng thở dài “trời đất ơi” đầy ai oán của Nguyễn Mỹ Vân, bà bực bội nhìn Mạnh Thính Chi, vô cùng đau đớn nói: “Con nghĩ là? Con nghĩ được cái gì? Mẹ đã nói thế nào với con? Của nhiều khó giữ, khoe khoang là gặp họa, bây giờ cậu ta ở chỗ con đúng không?”
Giọng của Mạnh Thính Chi càng nhỏ hơn: “Dạ.”
“Cái căn nhà đó cũng là nhà mình tốn mấy triệu bạc mua đó.”
Mạnh Thính Chi bắt đầu thấy khó hiểu: “Con biết mà.”
“Con biết cái khỉ gì! Mạnh Thính Chi, mẹ chỉ đẻ ra mỗi đứa con gái ngu ngốc là con thôi! Bố con đòi đứa thứ hai mẹ nhất quyết không chịu, bây giờ mẹ quá hối hận, mẹ nuôi con coi như công cốc hết, đúng sai mà cũng không phân biệt được là sao chứ?”
Định nói về Trình Trạc mà? Sao lại nói sang đúng sai rồi?
Tuân thủ nguyên tắc mẹ không động mình cũng không động, Mạnh Thính Chi không dám dễ dàng lên tiếng, trong lòng thầm mong chờ, hỏi nhanh đi mẹ, hỏi con Trình Trạc là ai đi mẹ.
Cái vẻ ngoan ngoãn nghe lời này làm Nguyễn Mỹ Vân cực kỳ chướng mắt, cứ như nhìn thấy Mạnh Thính Chi nói huỵch toẹt với một người đàn ông rằng tôi ngốc với nhiều tiền lắm, đến lừa tôi nhanh lên.
Lửa giận trong lòng Nguyễn Mỹ Vân tăng lên hơn nữa, bà chỉ vào Mạnh Thính Chi, thở dài: “Đàn ông kiểu gì mà đi sống lưu lạc ở nhà của phụ nữ, mẹ hỏi con đó Mạnh Thính Chi! Đó là loại người gì chứ? Chuyên! Bám! Váy!”
Cô không đợi được mẹ hỏi Trình Trạc là ai, mà đợi được một câu kết luận gằn từng chữ một.
“Thằng đó lừa tiền con chưa? Mẹ hỏi con.”
Mạnh Thính Chi vẫn chưa kịp phản bác lại ba chữ “chuyên bám váy” đã lập tức lắc đầu nói: “Đâu có, sao anh ấy làm vậy được.”
Nguyễn Mỹ Vân gật đầu như đoán được từ trước, “Mẹ biết ngay mà!”
Mạnh Thính Chi: ?
Lần này là biết thế nào đây?
“Vì sao thằng đó không lừa tiền con?” Nguyễn Mỹ Vân tự hỏi tự đáp: “Tại vì nó muốn cưới con!”
Mạnh Thính Chi: ?
Nguyễn Mỹ Vân: “Thằng đó, thả dây dài câu cá lớn, nó nhằm vào cửa hàng nhà mình đó con!”
Rốt cuộc Mạnh Thính Chi cũng bắt kịp ý mẹ mình. Cô thực sự không thể hiểu nổi, có vẻ như mẹ cô đã xem quá nhiều tin tức thời sự, bắt đầu có tình cảm thật lòng với nhà cửa của mình rồi.
“Mẹ!”
Nguyễn Mỹ Vân hừ một tiếng lạnh lùng: “Mẹ? Chị còn gọi tôi là mẹ? Mọi ngày chị ở ngoài làm toàn chuyện không nên thân, lần trước chị yêu cái người không ra gì, lần này chị lại yêu kiểu gì đây, chị tự suy nghĩ lại đi, hai mươi mấy tuổi đầu rồi đấy.”
Mạnh Thính Chi nghĩ ngợi rồi nói: “……Cũng giống vậy.”
Nguyễn Mỹ Vân quay người lại, trừng to mắt, “Con nói gì?”
Mạnh Thính Chi nói đúng sự thật.
“……Tụi con quay lại, anh ấy tốt với con lắm mẹ, con thích anh ấy nhiều lắm, với cả con bảo đảm, anh ấy không nhằm vào cửa hàng nhà mình đâu, thật đó mẹ, con thề với mẹ, anh ấy sẽ không bao giờ làm vậy.”