Editor: SQ
_____________________
Một đời một kiếp, chính giây phút này
Ở đầu bên kia điện thoại, trước hết là có tiếng cười khó hiểu.
Ngay sau đó, bắt đầu trêu.
“Anh có tin là anh lên Baidu hỏi câu này, Baidu cũng không cho anh được câu trả lời anh muốn không?”
“Trương Hiểu Bằng nào? Anh phải nói rõ ra chứ, Trương nào, Hiểu nào, Bằng nào? Em nói chứ anh Trạc, điều tra dân số cũng đâu thể chung chung thế này đúng không?”
Vừa dứt lời, có tiếng chó sủa.
Nghe thấy tiếng sủa hỗn loạn, không chỉ có một con, Từ Cách kéo mạnh Tinh Tinh đang dũng cảm sải bước đến “oan gia” của nó, khuyên bảo như người cha già: “Tinh Tinh ngoan, không quậy ha.”
Trình Trạc thấy phiền thật sự.
“Trương Hiểu Bằng trường số 14, chắc là cùng khóa với tụi mình, cậu ta từng tham gia Olympic Toán, hôm nay tôi mới phát hiện ra có WeChat của cậu ta, kết bạn từ hơn một tháng trước, phải bạn của cậu không?”
Trước đây không ít người thông qua Từ Cách để tiếp cận làm thân với Trình Trạc, cho nên Trình Trạc nghĩ ngay đến Từ Cách.
Từ Cách túm lại Tinh Tinh đang sủa gâu gâu, ngồi xuống một băng ghế dài.
“Để em nhớ đã, cậu ta là người ở đâu?”
Theo như tin tức của Phương Châu, “Hẻm Trường Lâm khu phố cổ.”
Từ Cách kéo dài giọng “ừm ừm”, nghĩ ngợi một lúc, bỗng nói: “Em nhớ ra rồi!”
“Quá đỉnh, em nói thật, anh trả lương cho em luôn đi, sao chuyện quái gì em cũng nhớ hết giùm anh, Trương Hiểu Bằng đó! Trương Hiểu Bằng mà anh không nhớ?”
Sức chịu đựng của Trình Trạc đã gần cạn kiệt, anh hơi híp mắt, cố gắng nói một cách bình tĩnh nhất có thể: “Nói đi, tôi trả lương.”
“Anh mất trí nhớ hả? Hồi lớp 12, trung tâm dạy thêm ở cầu Đàm Phức, lớp chuyên của trường số 14, lần đó bắt cặp làm đôi bạn cùng tiến gì đó, anh chung nhóm với Trương Hiểu Bằng, học sao mà hình như làm người ta “tr.ầm cả.m” luôn, rút khỏi lớp, hình như sau này đi thi Ielts rồi du học.”
Trình Trạc nhíu mày: “Thật à? Cậu nhớ rõ vậy?”
Từ Cách vừa chơi với chó vừa nói: “Lại chả, cậu ta cùng lớp với Kỷ Chẩm Tinh mà, Kỷ Chẩm Tinh là lớp trưởng lớp đó, đợt đó ngày nào cũng quan tâm đến cậu ta, sợ cậu ta nghĩ quẫn, sau này Kiều Lạc cũng khuyên nhủ, cho nên em cũng nhập hội khuyên luôn.”
Trình Trạc bỗng nhớ ra.
Như thể chỉ bị sốc trong một thời gian ngắn bởi bức ảnh đó, ngay lúc này, ngọn nguồn từ từ hiện ra trong đầu.
Là lần đi cùng Thư Bân đến hẻm Trường Lâm gặp khách.
Xe không vào trong được, dừng ở đầu hẻm, vô tình gặp Trương Hiểu Bằng trong hẻm, đối phương lập tức nhận ra anh, không ôn chuyện cũ, vì hôm đó tâm tình của Trình Trạc không tốt chút nào.
Trương Hiểu Bằng nói, vậy bạn cũ tụi mình kết bạn WeChat đi.
Vậy là có tài khoản của nhau.
Bây giờ người này đang theo đuổi Mạnh Thính Chi?
Hẻm Trường Lâm và hẻm Đồng Hoa rất gần nhau, họ biết nhau từ nhỏ? Không lẽ cậu ta và Mạnh Thính Chi là bạn từ nhỏ? Cô bé trong ảnh là ai?
Không để ý đến Từ Cách đang la lối như bị mất kết nối điện thoại: “Alo alo alo, sếp Trình, lên tiếng đi chứ, trả lương cho em thế nào đây?”
Trình Trạc quay lại WeChat, nhanh chóng lướt xem Khoảnh Khắc của Trương Hiểu Bằng, lướt đến bài đăng thứ hai có liên quan đến Mạnh Thính Chi, cũng xác nhận được danh tính của cô bé kia.
Em gái của Trương Hiểu Bằng.
Có vẻ như Mạnh Thính Chi rất thích cô bé này.
Từ Cách vẫn đang kêu: “Mua nửa năm thức ăn cho chó cho Tinh Tinh nhà em đi.”
Trình Trạc bỗng nhớ đến gì đó, nói vào điện thoại: “Tôi mở cửa hàng thú cưng cho cậu cũng được, con của anh cậu sắp vào mẫu giáo đúng không?”
Từ Cách vẫn chưa kịp hiểu vì sao lại nhảy đề tài nhanh đến thế, đáp “Ờ”.
“Tháng chín vào học đó.”
“Tuần sau cho tôi mượn hai ngày, tôi dẫn thằng bé đi chơi.”
Từ Cách lập tức trố mắt, miệng nói “Nhưng mà nhưng mà” liền tù tì, cũng chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, “Nhưng mà….dắt chó đi dạo anh còn ghét mà? Sao giờ mượn trẻ con?”
Trình Trạc kể ngắn gọn chuyện của Trương Hiểu Bằng cho Từ Cách nghe.
Từ Cách suýt cười điên.
“Giành bạn gái với bạn cũ? Đúng là anh Trạc.”
Không mượn được cháu trai của Từ Cách.
Cũng không phải là không thể, mà là Từ Cách tốt bụng nhắc nhở, đứa cháu trai đó của anh là siêu quậy, đi đến đâu tính tình cũng ngang như cua, hai Thẩm Tư Nguyên cũng chưa phiền bằng nhóc con đó.
Người ta dẫn theo em gái để cộng điểm, anh dẫn theo thằng cháu em là để đòi mạng.
Cuối cùng, Từ Cách cổ vũ bằng miệng:
“Anh cứ đơn thương độc mã khiêu chiến với hai anh em người ta, với nhan sắc của anh, một diệt hai chỉ là chuyện muỗi.”
Trình Trạc: “…….”
Sự việc này kết thúc một cách đột ngột, bị Trình Trạc giấu nhẹm trong lòng, chiếc hộp thiếc cũ trong tay anh đóng lại vang tiếng “cách”.
Màu cũ đã được sửa, chỉ còn lại chút mùi khó ngửi ra được. Anh chắc chắn mình đã sửa theo từng bước, nhưng vì hiểu biết quá ít ỏi, cho nên lúc nào cũng thấy sợ hãi.
Cứ tự hỏi mình, có phải đã sửa sai rồi không?
Có phải không sửa được nữa?
Ngoài cửa sổ xe, ánh đèn không nghỉ vội vã lùi ra sau, biến thành thứ ánh sáng mờ ảo.
Khi mở chiếc hộp cũ ra lần nữa, đã là chuyện vào hai ngày sau ở khu phố cũ.
Quảng trường cũ ở cầu Đàm Phức về đêm tấp nập quán xá, đang trong giờ ăn, hàng quán đã chật ních khách.
Xe dừng rồi đi, đông như nêm.
Cả thế giới như bị nhấn nút tăng tốc, chỉ có 60 giây đèn đỏ kia trôi qua chậm như dài hàng thế kỷ.
Anh đứng ở ngã tư, nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi bước ra từ quán ăn đối diện, đang đi về phía ven đường.
Không khỏi siết chặt ngón tay, cứ như đang dùng sức thay đèn đỏ đó, cầu xin nó nhảy số nhanh hơn.
Người đi đường dần vây quanh anh, anh như bị bao vây, chờ đợi mỏi mòn giữa dòng người tấp nập.
Khoảnh khắc tiếng xe chói tai vang lên, anh nóng lòng đến mức thốt lên tên cô.
“Mạnh Thính Chi!”
Đám đông giật mình la lên, tài xế xe tải phanh gấp, ấn cửa xe xuống chửi mắng nhân viên giao hàng giành đường.
“Gấp đi đầu thai hả! Muốn chết hay gì!”
Chiếc xe tải khổng lồ như rào chắn che khuất tầm nhìn, thân xe dán một bức ảnh quảng cáo đám cưới, bối cảnh ngày lễ, ngập tràn sắc đỏ tươi, cô dâu chú rể ôm nhau mỉm cười, cánh hoa tung bay, dòng chữ lỗi thời:
Một đời một kiếp, chính giây phút này.
Tài xế và nhân viên giao hàng cãi nhau hết ba đời ba kiếp, gây cản trở giao thông nghiêm trọng, người qua đường hết tốp này đến tốp khác không ngừng chỉ trỏ và đánh giá, biển người chật ních.
Khi cảnh sát giao thông gần đó chạy đến mới từ từ giải tán.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Bên phía quán ăn lâu đời đối diện đường, mấy chiếc ô tô đậu trước cửa ra vào, đèn lồng đỏ dưới mái hiên tĩnh lặng, bóng người thưa thớt.
Sau khi lên xe, Mạnh Thính Chi ngập ngừng nhìn ra phía sau.
Trương Hiểu Bằng ngồi cạnh cô cũng nhìn theo tầm mắt của cô, hiền lành hỏi: “Sao vậy?”
Mạnh Thính Chi lắc đầu, “Không có gì.”
Vừa rồi như có ảo giác có ai đó gọi mình.
Cô nhìn thấy người và xe kẹt cứng ở ngã tư, không nhìn lâu, chỉ thuận miệng hỏi: “Bên đó có chuyện gì à?”
Trương Hiểu Bằng nói: “Chắc là đụng xe cãi nhau, tình hình giao thông ở khu này phức tạp, người mới chạy xe rất dễ gặp vấn đề.”
“Dạ.”
Mạnh Thính Chi không nhìn nữa, cười nói: “Cảm ơn anh đã đưa em về nhà.”
“Haiz, em khách sáo quá, tụi mình cùng trường, nhà còn gần đây, bố em với bố anh là bạn bài, em còn là con gái, anh mời em một bữa, em thật sự không cần phải nhớ mời lại anh một bữa đâu, để phụ nữ trả tiền thật sự xấu hổ quá.”
Mạnh Thính Chi nói: “Không sao, có qua có lại mới toại lòng nhau mà.”
Cô không thích chuyện ưu tiên giới tính này, cô thà rằng mình chịu thiệt chứ cũng không muốn lợi dụng đàn ông, vô cớ nợ ân tình làm trong lòng cô thấy khó chịu.
Xe vững vàng chạy đi.
Đêm ở khu phố cổ luôn có thể cân bằng giữa yên tĩnh và hối hả, nhờ có bầu không khí cổ xưa, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng dưới ánh đèn rực rỡ.
Trương Hiểu Bằng bỗng ngượng ngùng nói: “Thật ra sau khi anh về nước cũng không có nhiều bạn bè, cho nên mới hẹn gặp em có hơi thường xuyên.”
“Anh không có bạn trong nước hả?”
Vừa hỏi xong, Mạnh Thính Chi thầm nghiến răng, bắt đầu thấy hối hận.
Không được hỏi chuyện quá khứ với Trương Hiểu Bằng!
Rốt cuộc khi nào cô mới khôn lên đây?
Trương Hiểu Bằng đã bắt đầu đáp lại một cách trôi chảy.
“Bạn bè thì cũng có, không qua lại nhiều, em cũng biết khóa của bọn anh nhân tài xếp hàng dài, thực sự có quá nhiều người xuất sắc, lúc đó em học lớp 10 mà nhỉ, em biết Trình Trạc không?”
Mạnh Thính Chi không hề muốn nói chuyện, chỉ muốn anh ta nhanh chóng kết thúc chủ đề này.
Nào ngờ xe dừng vì đèn đỏ.
Nhắc đến chuyện cũ, sự nhiệt tình của Trương Hiểu Bằng lập tức tăng vọt, anh ta hỏi: “Chắc em biết Trình Trạc mà hả?”
Mạnh Thính Chi siết chặt dây túi xách, giống như bị ép đến mức không còn làm gì được, căng da đầu đáp “Dạ”.
Nghe thấy câu trả lời của cô, Trương Hiểu Bằng mới bỏ qua cái hố Trình Trạc này, tiếp tục nói.
“Có cả siêu sao Kiều Lạc, Kỷ Chẩm Tinh lớp trưởng lớp anh, à đúng rồi, Từ Cách nữa chứ. Hôm qua không hiểu sao Từ Cách kết bạn WeChat với anh, hẹn anh đến quán bar của cậu ấy chơi, anh nhớ hồi đó cậu ấy đâu có nói chuyện nhiều với anh, không biết tại sao lại nhớ ra anh. À, hai tháng trước, anh còn gặp được Trình Trạc, ngay trước cửa nhà anh.”
“Em biết không, hồi cấp ba cậu ấy đột ngột đi du học, con gái lớp anh khóc thảm thiết.”
“Cậu ấy thật sự không thay đổi chút nào, chỉ có trưởng thành hơn nhiều, những mặt khác vẫn giống hồi cấp ba, nhìn không giống người phàm tục tí nào.”
Mạnh Thính Chi thầm nghĩ, phàm tục lắm đấy chứ, trước đây nửa đêm làm đồ ăn khuya cho anh, dù dở cỡ nào anh cũng ăn hết, sau đó là ăn cô sạch sành sanh.
Ăn giỏi, thể lực tốt.
Trương Hiểu Bằng thắc mắc hỏi: “Em nói thể lực tốt gì vậy?”
Mạnh Thính Chi sửng sốt, chợt nhận ra lúc nãy mình phân tâm lỡ lẩm bẩm ra tiếng, mắt cô lập tức cứng đờ, một luồng nhiệt nóng bừng vì xấu hổ lập tức truyền từ cổ đến tai.
“Em…..”
Đang nghĩ cách giải thích, Trương Hiểu Bằng hiểu ra như hiểu được ý cô, nói: “À, ý em là cậu ấy cũng chơi bóng rổ cũng giỏi đúng không?”
Mạnh Thính Chi đơ ra.
“À dạ.”
Trương Hiểu Bằng khen ngợi: “Đúng là cậu ấy chơi bóng rổ giỏi thật, nhưng cậu ấy không chỉ giỏi bóng rổ thôi đâu, lúc đó anh rất ngưỡng mộ cậu ấy, lớp chuyên của trường số 14 kinh khủng thật sự, ai cũng sợ mấy bài kiểm tra, tháng nào cũng có người xin rút, chỉ có cậu ấy thâu đêm ở tiệm net với nhóm Từ Cách, sáng đến trung tâm dạy thêm làm bài thi tháng, làm xong là đứng lên, nộp bài sớm về ngủ.”
Mạnh Thính Chi nghe suốt đường đi.
Xe dừng ở đầu hẻm Đồng Hoa, Trương Hiểu Bằng hết sức hài lòng nói: “Vậy hẹn lần sau gặp lại nha.”
Mạnh Thính Chi khách sáo gật đầu.
“Dạ được.”
Có lẽ là vì đã nghe quá nhiều chuyện cũ về trường số 14, tối hôm đó, Mạnh Thính Chi mơ thấy mình lúc mười sáu tuổi.
Bên cửa sổ trên lầu ở hẻm Đồng Hoa, cây sơn trà vẫn chưa che khuất trời, cặp đi học đặt ở kế bên, tay cô lề mề buộc dây giày, ánh mắt nhìn xuống quảng trường Văn Nhân qua cửa sổ.
Chàng trai mặc áo sơ mi đồng phục trường, bóng dáng ưa nhìn bước xuống xe.
Như sương mù nơi núi xa, rõ ràng đã thu vào đáy mắt, nhưng lại xa vời không thể chạm đến.
Cô lập tức vội vã buộc dây giày, thân người nhỏ nhắn đeo chiếc cặp nặng trĩu, chạy nhanh ra hẻm Đồng Hoa trong tiếng càm ràm của Nguyễn Mỹ Vân.
Con phố dài này chật ních những học sinh trường số 14 đang hối hả đến trường để kịp giờ đọc bài đầu giờ.
Cô đi ngay phía sau anh, không nghiêng không lệch, không làm gì cả, chỉ là đến trường một cách bình thường.
Chuông gió ở Tam Sinh Hữu Tín đột nhiên kêu vang dồn dập.
Cô bối rối, hốt hoảng ngẩng đầu lên, thấy chàng trai trước mặt không biết từ khi nào đã xoay người đi lại đây.
Anh như trăng thanh gió mát, vẫn như trước đây, đưa tay về phía cô.
“Mạnh Thính Chi, tụi mình đi cùng nhé.”
Đầu ngón tay khẽ run, mọi thứ trong mơ khó tin quá đỗi, cô chầm chậm đưa bàn tay ra, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay của chàng thiếu niên.
Anh nắm chặt tay cô, giọng nói vàng ngọc đó vẫn rất bùi tai.
Anh nói: “Mạnh Thính Chi, không để em đi nữa đâu.”
Cô muốn đáp lại, muốn nắm chặt.
Ánh nắng sáng trong, mọi thứ trở nên rõ ràng.
Bàn tay đang nắm chặt chăn bông mệt mỏi thả lỏng, gân xanh trên mu bàn tay nhạt dần, những đầu ngón tay đã tê rần.
Cảm giác mất mát đó như rơi từ trên cao xuống, tác động cực mạnh, mở ra một lỗ hổng lớn trong lòng cô, gió lạnh tích tụ biết bao năm qua lùa qua đó, rít dài từng cơn.
Mạnh Thính Chi không muốn mở mắt ra.
Cuộn tròn thân mình, kéo cao chăn lên, che bản thân kín mít.
Một lúc lâu sau, điện thoại ở đầu giường rung lên.
Chu Du gửi đến một loạt tin nhắn.
“Mình tiêu rồi Chi Chi ơi! Party của Đồng Vệ có bạn trai cũ mình!”
“Điên mất thôi, bây giờ mình chỉ muốn giết Đồng Vệ!”
“Làm sao đây, khó khăn lắm mình mới năn nỉ được Thi Kiệt đi chung, bây giờ mình phải làm sao đây?”
“Xấu hổ quá xấu hổ quá!”
Mạnh Thính Chi từ từ hoàn hồn lại, mới đọc hết tin nhắn, trên màn hình lại hiện lên một tin nhắn mới.
Chu Du: “Đời này Đồng Vệ mà làm mai đúng được một đôi nào thì mình theo họ cậu ta luôn!! Hồi đại học cũng tại cậu ta làm mai vớ vẩn nên mình mới phải vướng vào tên bạn trai cũ tồi đó còn gì? Cậu ta chỉ muốn phá hoại tình yêu của mình thôi huhuhuhuhuhuhuhuhu……”
Chu Du: “Chi Chi, mình không muốn đi.”
Đồng Vệ nổi tiếng là người quen biết rộng ở Khoa Nghệ thuật, thời còn đi học, 80% các buổi tụ tập của câu lạc bộ trường là do chính một mình cậu bạn này “gom góp” được.
Ngoài chuyên môn nhiếp ảnh, người anh em này như Nguyệt Lão đầu thai, rất thích mai mối.
Sau khi tốt nghiệp, Đồng Vệ mở studio ảnh ở phố Du Tiền Môn, tự thành lập ê-kíp, có nhiều mối quan hệ, nhờ sự giúp đỡ của bạn bè dân nghệ thuật mà đã nổi tiếng trên mạng.
Gần đây cậu bạn nói kỷ niệm một năm gì đó, muốn mở tiệc, lại mời mọi người tụ tập ăn chơi.
Mạnh Thính Chi cũng nằm trong danh sách được mời.
Vì Chu Du nói không muốn đi, Mạnh Thính Chi nói vậy thì cô cũng không đi, Chu Du lập tức không chịu, đầu lắc như trống bỏi, đổi ý ngay tắp lự.
“Không được không được, mình muốn thấy cậu mặc cái đầm đó!”
Trình Trạc được thấy trước Chu Du.
Trời chập tối, hoàng hôn buông xuống hàng cây ngô đồng, ánh đèn đường vàng vọt đúng giờ sáng lên, rọi vào những chiếc lá ướt mưa bụi chiều hôm, tỏa sắc vàng óng ánh.
Anh đứng ở cửa, nhìn thấy trên tầng của phòng tranh tắt đèn.
Không lâu sau, một bóng người uyển chuyển lả lướt bước xuống cầu thang ngoài trời.
Váy lụa màu trắng ngọc trai hở lưng, chiết eo, cổ chữ V khoét sâu, tóc xoăn mềm mại như mây, trang điểm tinh xảo, môi đỏ căng mọng tràn đầy, chiếc túi xách nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, ngay cả dáng đi từ tốn xuống cầu thang cũng khiến người nhìn không thể rời mắt
Thoạt nhìn thì trông như Marilyn Monroe phiên bản hiền lành thục nữ, nhìn là biết ngay đang ăn mặc một cách trang trọng.
Hôm qua nhiệt độ giảm, cái nóng đã tan đi.
Trình Trạc nhìn cô, trong lòng không kìm được lửa giận, cô ăn mặc thế này để đi hẹn hò với người khác?
Lúc còn yêu nhau, cô chưa từng mặc thế này.