Trạc Chi

Chương 59: Cau bụi vàng




Editor: SQ

_____________________

Từ trường mập mờ lẫn khó nói giữa hai người

Hôm ở bệnh viện, Mạnh Thính Chi đã nhận ra được một điều: Trình Trạc đã thay đổi, anh không còn là công tử Trình không vướng bụi trần, tự cao và khắc chế của trước đây nữa.

Bây giờ người này rất gian xảo, da mặt hơi dày.

Sáng hôm nay, mưa gột rửa trời, mở cửa ban công trên lầu, lá cây ngô đồng ướt nước mưa bay lất phất, nước nhỏ giọt, khi gió thổi qua, vài giọt nước rơi xuống đôi vai gầy của Mạnh Thính Chi.

Cô dùng ngón tay lau đi vệt nước mát lạnh, hai cánh tay giơ cao, duỗi người, chờ cho cơn buồn ngủ còn sót lại từ từ tỉnh giấc trong làn gió ban mai, chân xỏ dép, lẹp xẹp chạy vào nhà vệ sinh.

Mới thay quần áo xong, điện thoại trên bàn rung lên, một khách hàng từ Thượng Hải trước đó đã xác nhận thời gian giao hàng, cuối tuần sẽ đích thân đến nhận tranh, bây giờ lịch trình tạm thời thay đổi, nhờ Mạnh Thính Chi gửi hai bức tranh treo tường đó cho mình trong hôm nay.

Tranh đã được vẽ xong, Mạnh Thính Chi đồng ý, vừa xuống lầu vừa bấm điện thoại hẹn với dịch vụ giao hàng.

Giấy gói hàng trong tiệm không đủ, cô đang gói giữa chừng, phải sang nhà chị Phương mượn thêm một cuộn.

Khi nhân viên giao hàng đến, Mạnh Thính Chi sang nhà hàng xóm trả đồ.

Phương Châu cắn đầu bút, đang nằm dài ở quầy thu ngân làm toán.

Nghỉ hè sung sướng chưa được mấy ngày, cậu nhóc đã bị chị Phương đưa đến lớp học thêm Olympic Toán. Dạo này, hầu như lần nào Mạnh Thính Chi nhìn cũng thấy cậu nhóc đang trong tình trạng uể oải chán nản.

Phương Châu vừa làm bài vừa mắng mỏ bài tập của lớp học thêm Olympic Toán quá biến thái, bị chị Phương gõ đầu.

“Con nít con nôi có biết biến thái là gì không mà nói? Ai cũng nói thi Olympic Toán tốt là được cộng điểm đại học đó, làm nghiêm túc vào! Vô trong ngồi làm, không được lén chơi máy tính bảng nha.”

Phương Châu lề mề đi vào, miệng lẩm bẩm: “Nhưng mà quá chừng bài con không biết làm, đọc bài giải rồi cũng chả hiểu gì.”

Chị Phương đẩy cậu nhóc lười chảy thay một cái, “Không biết thì từ từ suy nghĩ, vẫn không biết nữa thì hỏi chị Chi Chi của con.”

Mạnh Thính Chi không dám đáp lời.

Cô là dân nghệ thuật, cấp ba học ban xã hội, mặc dù là đề Olympic Toán ở cấp độ tiểu học, nhưng thực sự có những câu rất “hack” não, cô cũng phải đọc bài giải một lúc lâu mới hiểu được.

Đuổi được Phương Châu vào trong, trông tiệm cũng nhàn, chị Phương đặt túi hạt hướng dương to lên quầy thu ngân, ngồi tán dóc với Mạnh Thính Chi, nhắc đến người đàn ông hôm trước đến tìm Mạnh Thính Chi, trước đây chưa từng gặp.

Chị Phương cắn hạt hướng dương vừa nhanh vừa vang: “Ai thế? Nhìn lịch thiệp phết, nhưng không giống kiểu sinh viên nghệ thuật trường em.”

Chị Phương nhìn người rất chuẩn, Mạnh Thính Chi nói: “Dạ, không học ở đại học Tô, anh ta đi du học Đức, năm nay mới về, con trai của bạn bài của bố em. Dạo này anh ta sửa sang nhà mới, muốn treo một bức tranh ở phòng làm việc, bố em chém gió đủ điều về em, cho nên anh ta đến nói chuyện với em.”

Chị Phương cười tủm tỉm đẩy cô: “Chém gió gì chứ, đừng khiêm tốn thế chứ cô họa sĩ, bố em đang kiếm mối làm ăn cho em mà, tốt thế còn gì.”

Mạnh Thính Chi không muốn nhắc đến chuyện Trương Hiểu Bằng đang độc thân, ý của quý bà Nguyễn Mỹ Vân là muốn cô tiếp xúc với người ta nhiều hơn, cô đã quen chia đều trả tiền mỗi khi đi ăn với nhóm Hứa Minh Trạch rồi, lần trước Trương Hiểu Bằng mời cô một bữa, cô vẫn đang tìm cơ hội để trả lại đây.

Nghĩ đến là thấy đau đầu thật sự.

Mạnh Thính Chi thở dài, nghĩ sang chuyện khác, thấy cái bóng của Tiểu Mễ nhảy xuống từ cửa sổ, môi nở nụ cười nhẹ nhõm.

“Tiểu Mễ về rồi.”

Chị Phương liếc nhìn, hễ nhắc đến con mèo này là chị thấy bực bội, thường xuyên không về nhà, ban đầu chị còn lo nó đói bụng lạnh cóng ngoài đường, bây giờ thì chẳng buồn quan tâm, đặt thức ăn cho mèo ở ngoài, thích thì ăn không thì thôi.  

Mạnh Thính Chi nhìn thấy vẻ bực bội ở chị Phương, không khỏi hỏi: “Tiểu Mễ làm chị bực bội vậy mà chị cũng đâu có đưa nó cho người khác nuôi, xem ra trong lòng chị vẫn thích nó.”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt của chị Phương thay đổi. Chị đến gần Mạnh Thính Chi, vẻ mặt như chuẩn bị kể chuyện lạ bốn phương, nói rằng con mèo đen này trời sinh hút đào hoa, không biết phải giải thích chuyện thần bí này thế nào, nói chung là nó rất hút trai đẹp.

Sợ Mạnh Thính Chi không tin, chị Phương nói: “Chị nói thật, con mèo đó có số đào hoa, bình thường nó lang thang khắp nơi, lâu lâu về nhà một bận thì y như rằng sẽ có trai đẹp xuất hiện, cái mũi chó đó, nhạy lắm chứ chẳng đùa!”

Mạnh Thính Chi tì người vào quầy, cười không ngừng được, mèo mà sao có mũi chó được chứ?

“Chị Phương à, mũi mèo cũng nhạy mà.”

Chị Phương rất tin có chuyện lạ đó, bắt đầu nhớ lại để đưa ví dụ, “Có lần, nó nhảy tót lên tường ngoài sân kêu om sòm, chị nghĩ nó quậy gì nữa đây, cầm cây vợt đập muỗi ra ngoài nhìn, thấy ngay anh họ của em đứng trước cửa tiệm chị, nói nếu biết trước ở đây có tiệm hoa thì đã mua hoa ở chỗ chị rồi. Ê mà Chi Chi, anh họ của em đẹp trai thật đó, kiểu vừa đẹp trai vừa có tí hư hỏng vừa có tí đàng hoàng.”

Mạnh Thính Chi thực sự cảm thấy chị Phương nói chuyện rất hài hước.

Mặc dù hư hỏng và đàng hoàng mâu thuẫn với nhau, nhưng dùng để miêu tả anh họ thì đúng là hợp lý và có thể hiểu được.



“Cả thợ chụp ảnh lần trước đến tìm em hẹn chụp nữa, họ Đồng đó, cũng đẹp trai nha, mèo nhà chị quá linh.”

Mạnh Thính Chi nhớ đến lần thợ chụp ảnh đó đến.

Người đó là Đồng Vệ, cô và Chu Du quen biết cậu ấy ở câu lạc bộ của trường, năm nay mở một studio chụp ảnh trên phố Du Tiền, lần trước mời cô chụp một bộ ảnh phong cách lạnh lùng để làm ảnh mẫu cho khách.  

Hạt hướng dương trên quầy bị chị Phương cắn nghe vang tách tách, bên ngoài chợt có tiếng “meo” rất dài, con mèo đen nhảy xuống từ giàn hoa một cách nhẹ nhàng và linh hoạt.

Cánh lá cây cau bụi vàng bị mèo giẫm lên kêu xào xạc.

Chị Phương nhìn ra ngoài, thấy người thì ném mạnh đống vỏ hạt trong tay, hai mắt sáng lên, ngạc nhiên nói: “Vãi, đỉnh cao của đẹp trai, hôm nay con quỷ mèo này tung chiêu lớn luôn!”

Mạnh Thính Chi chống khuỷu tay lên quầy và kề nhẹ tay bên má, lúc này, cô nhìn theo ánh mắt của chị Phương.

Trình Trạc mặc sơ mi trắng, vô cùng tuấn tú.

Đang đứng trước cửa tiệm hoa.

“Mua hoa hả anh gì ơi?”

Mạnh Thính Chi đang choáng váng, hai giây sau bị giọng nói của chị Phương cắt ngang.

Anh trả lời trôi chảy.

“Đến tham quan nhà cũ của ông Lưu Thịnh Sơn —— sẵn tiện mua hoa.”

Hai bên cửa hàng là hai kệ hoa cao bằng sắt màu đen, ở giữa đặt một chiếc bàn ăn gấp gọn, không gian không hề nhỏ, nhưng khi anh bước vào, ánh mắt không biết nên nhìn chỗ nào, nhìn đâu cũng thấy có vẻ chật chội.

Trình Trạc bước vào trong, ánh mắt ngay lập tức dừng ở Mạnh Thính Chi, chị Phương rất nhạy bén, lập tức nhận ra từ trường mập mờ lẫn khó nói giữa hai người.

Một ánh mắt bình tĩnh dõi theo, một ánh mắt trốn tránh vờ tỏ ra tự nhiên.

Chị Phương hỏi anh muốn mua hoa nào, ánh mắt đảo từ Mạnh Thính Chi sang Trình Trạc, rồi đảo lại lần nữa, nói một câu như phá vỡ thế bế tắc: “Hai người, biết nhau?”

Mạnh Thính Chi trả lời đơn giản, có ý định nói một câu rồi thôi.

“Thì lần trước, bệnh viện.”

“À, bạn bình thường!” Chị Phương nhớ ra, quan sát Trình Trạc lần nữa, đánh giá từ đầu đến chân, rồi từ chân lên đầu.

Người này có khí chất cao quý, vóc dáng tuyệt đẹp, với sự bình tĩnh và chăm chú đó, anh chỉ đứng bình thường trong tiệm hoa thôi mà xung quanh như sáng hẳn lên vì thấy vinh dự, vừa nhìn là biết không phải người bình thường.

Chị Phương trêu: “Chi Chi, người bạn này của em không bình thường lắm nha.”

Trình Trạc nghe thấy Mạnh Thính Chi gọi mình là bạn bình thường, sắc mặt không hề thay đổi, anh lịch sự nói với chị Phương: “Lấy một bó tulip trắng.”

“Dạ được.” Chị Phương đi chuẩn bị.

Chị Phương vừa đi, điện thoại của Mạnh Thính Chi vang lên.

Nguyễn Mỹ Vân gọi đến.

Phía bên nhà cô rất ồn, không biết là phim Hồng Kông đời cũ từ bao nhiêu năm trước, còn mở âm lượng cực lớn như làm nhạc nền, Nguyễn Mỹ Vân vừa lên tiếng là át đi hết những âm thanh đó.

“Chi Chi à, hôm nay bác cả với bác hai của con ghé nhà, trưa nay con về nhà sớm nhé, hay bây giờ về luôn đi, đang tụ tập đánh bài đây này, còn thiếu một người, con về vào ngồi cho mấy bác đủ tụ.”

Còn phải đợi nhân viên giao hàng đến lấy hàng, Mạnh Thính Chi không tiện về nhà bây giờ, nhưng khi liếc nhìn Trình Trạc đang đứng chờ lấy hoa.

Chợt cảm thấy, hình như cũng không đến nỗi không tiện.

Cô gọi Phương Châu đang đi rót nước uống mà tay vẫn cầm tờ đề Toán.

“Châu Châu.”

Phương Châu cầm ly nước, “Dạ?”

“Chị có tí việc, bây giờ phải về nhà, em nói với mẹ em giùm chị là lát nữa có nhân viên giao hàng đến lấy đồ, chị gói đồ để ở cửa phòng tranh rồi, địa chỉ với số điện thoại thì chị viết vào đây nha.”

Trong lúc nói chuyện, Mạnh Thính Chi đã viết xong thông tin trên một tờ giấy ghi chú, xé ra, giấy màu xanh lá nhạt, dán lên tấm bảng đen viết giá hoa hôm nay cạnh quầy thu ngân.

“Nói mẹ em đưa giùm chị.”

Cậu nhóc Phương Châu có lẽ đã bị đề Olympic Toán tra tấn đến mức choáng váng, mặt mũi tái nhợt trả lời: “Dạ, em biết rồi.”



Mạnh Thính Chi quay sang nhìn Trình Trạc, cứ như đến tận lúc này hai người mới nhìn thấy nhau, lịch sự mỉm cười, vẫy tay nói: “Vậy anh chờ hoa nhé, em đi trước.”

Mạnh Thính Chi bước ra khỏi tiệm hoa, tà váy lay động dưới ánh mặt trời, đầu tiên là sang kế bên, trên tay có thêm chiếc chìa khóa xe, chẳng mấy chốc đã bước ra khỏi ánh nhìn dõi theo của anh, có hơi gấp gáp, năm ngón tay mảnh khảnh của Trình Trạc hơi gập vào nhau, rồi cam chịu mở ra lần nữa.

Đầu ngón tay gõ nhẹ vài cái lên kệ.

Giọng chị Phương vang lên từ tiếng sột soạt phía đằng kia.

“Khách ơi, khách ơi, hoa này, anh có yêu cầu gì về cách gói hoa không? Đại khái là tặng ai ấy ạ?”

Chị Phương bước ra với giấy gói và hoa tulip.

Trình Trạc nghĩ ngợi.

“Cô gái xinh đẹp.”

“Cô…….” Chị Phương vô thức đọc lại, vừa lên tiếng, ánh mắt ngờ vực liếc nhìn về hướng phòng tranh cạnh nhà, không hỏi nữa mà trực tiếp gật đầu nói: “Ok, vậy tôi gói đẹp chút cho anh, bây giờ anh có đang gấp gì không?”

Người đã đi rồi, anh còn gấp gì nữa? Gấp đi tham quan nhà cũ của ông Lưu Thịnh Sơn?

“Không gấp.”

“Không gấp là được không gấp là được.” Chị Phương cười thư thái, cầm điện thoại trả lời đơn đặt hàng trên mạng.

Phương Châu nhớ đến lời dặn của Mạnh Thính Chi, bỗng kêu lên: “Mẹ.”

Chị Phương nhìn sang, nhìn thấy tờ đề Toán nhăn nhúm trong tay cậu nhóc, chưa thấy ai học hành mà vất vả như Phương Châu, chỉ làm có một tờ bài thi thôi mà nhìn uất ức như thể phải lao lực nhặt rác dưới cái nắng chói chang cả ngày nay vậy.

Chị Phương lập tức giận sôi máu.

“Mẹ gì mà mẹ! Có một tờ đề mà làm cả buổi sáng, con gọi mẹ làm gì, gọi Phật Tổ luôn cho rồi!”

Phương Châu lẩm bẩm: “Con đã nói toán Olympic khó rồi chứ bộ!”

“Bảo con đi hỏi chị Chi Chi rồi mà?”

Phương Châu tự tin nói lớn: “Chị Chi Chi đi mất tiêu rồi!”

Chị Phương đảo mắt nhìn trong nhà, không thấy ai thật.

“Vậy……”

Trình Trạc mới đọc xong nội dung trên tờ giấy ghi chú lúc nãy, ngón tay gõ lên quầy, hai tiếng vang lên vang vọng.

“Anh chỉ em.”

Chị Phương đang đau đầu, nghe vậy thì quay sang nhìn vị cứu tinh là Trình Trạc, vội đuổi Phương Châu ra đó, “Đi lẹ, nhờ anh chỉ con, con học cho đàng hoàng, ngày nào cũng mắc mệt với con!”

Phương Châu không thể vực dậy nổi tinh thần, chân nặng như chì đi về phía Trình Trạc, miệng còn bất mãn bắt bẻ: “Nhưng có anh nào biết làm đâu, mấy anh học nghệ thuật chứ bộ, lần trước anh Minh Trạch, anh Tiểu Vũ, cả cái anh đeo máy ảnh trước ngực tới tìm chị Chi Chi đó, mấy anh đó còn chẳng bằng chị Chi Chi nữa kìa.”

Chị Phương suýt không kìm được ý muốn động thủ, “Kêu con học thôi mà nói lắm chuyện vô nghĩa thế hả?”

Nói xong, chị Phương đổi sang vẻ mặt hiền lành nhìn Trình Trạc: “Cậu cứ chỉ đại đi nhé, hoa này phải đợi một lúc nữa, tôi sẽ cố gắng xong sớm cho cậu.”

Trình Trạc hơi lơ đễnh đáp lại.

“Làm phiền chị.”

Chị Phương vừa đi, Phương Châu đã giống một xác ướp nằm liệt trên quầy thu ngân.

Trình Trạc nhìn “xác ướp nhỏ” này, trong đầu là lời phàn nàn mà cậu nhóc vừa nói.

—— Anh Minh Trạch, anh Tiểu Vũ, cả cái anh đeo máy ảnh trước ngực tới tìm chị Chi Chi đó, mấy anh đó còn chẳng bằng chị Chi Chi nữa kìa.

Càng nghĩ, anh càng nhíu mày sâu hơn.

Ở đâu ra lắm anh thế?