Trạc Chi

Chương 57: Đồ yếu ớt




Editor: SQ

_____________________

Rốt cuộc anh là cái đồ yếu ớt gì thế

Cúp máy.

Rõ ràng Từ Cách nói một tràng dài, nhưng không hiểu tại sao đầu óc của Mạnh Thính Chi chỉ nắm được ba điểm mấu chốt.

“Chỉ tại một mình em.”

“Do em gây ra.”

“Đổ hết trách nhiệm cho em.”

Phòng tranh có một bóng đèn bị hỏng, mấy hôm trước Mạnh Thính Chi lên mạng đặt mua bóng đèn để tự mình thay, thang chữ A thì mượn chị Phương hàng xóm.

Chị Phương mang thang đến, Mạnh Thính Chi đưa một hộp nến thơm do chính mình làm cho chị ấy chọn.

Chị Phương đứng chọn một lúc, cuối cùng chọn được hai cốc, lúc quay sang thì thấy Mạnh Thính Chi, người mới nghe điện thoại xong, dáng người mảnh khảnh, ngồi thất thần trên đỉnh thang.

Chị Phương ngẩng đầu cười nói: “Sao thế, trên đó không khí mát mẻ hơn hả, ngồi đơ ra ở đó làm gì thế, coi chừng ngã đó, xuống đi.”

Cuộc điện thoại vừa  rồi của Từ Cách làm Mạnh Thính Chi hoàn toàn mất tập trung, cô không chắc mình đã vặn chặt bóng đèn mới thay chưa, giơ tay lên xác nhận lại lần nữa, bỏ điện thoại vào túi, lúc này mới đỡ cầu thang chầm chậm đi xuống.

“Chị lấy hai cái này thôi nha.”

Mạnh Thính Chi gật đầu đáp “Dạ”. Chị Phương chưa đi xa, bị cô gọi lại.

“Chị Phương, chị nghĩ một người mắc mưa sẽ bị bệnh gì nặng mà phải nhập viện?”

Mạnh Thính Chi vẫn giữ thái độ nghi ngờ với những gì Từ Cách nói.

Dù sao trước đây cô cũng từng theo dõi Weibo của Từ Cách một khoảng thời gian dài, biết rõ mấy cô bạn gái cũ của anh, cô biết phong cách của thiếu gia Từ này hơi điên rồ, lưỡi không xương nhiều đường lắt léo là tác phong thường ngày.

Chị Phương quay đầu lại, đột nhiên hơi bối rối.

“Mắc mưa thì bị bệnh gì được?” Bỗng chốc, chị Phương nhớ đến gì đó, vẻ mặt nghiêm nghị nói thêm: “Bình thường thì không thể bệnh gì nặng, nhưng nếu sức khỏe không tốt sẵn thì rất có thể xảy ra vấn đề lớn.”

Mạnh Thính Chi cau mày: “Mức độ nào ạ?”

“Chuyện này lâu lắm rồi, Phương Châu có một người ông cậu họ ngoại, bình thường sức khỏe yếu, không biết dự lễ hội gì đó dưới quê, mắc mưa, về nhà cũng không để ý, ban đầu sốt mấy ngày liền, lúc đưa đến bệnh viện thì đã thành viêm phổi, hồi ổng còn trẻ thì phổi đã có vấn đề rồi, hình như có bệnh nền gì đó, cuối cùng chữa tới chữa lui, chưa được một năm đã mất, cũng do cái lần dầm mưa đó, không thì đâu có mấy chuyện sau đó.”

Nói xong, chị Phương nhìn thấy gương mặt Mạnh Thính Chi đột nhiên tái nhợt, chị lo lắng đi đến hỏi: “Sao vậy Chi Chi, hồi nãy nghe em nói chuyện điện thoại nhắc nhập viện gì đó, ai nhập viện?”

Bạn trai cũ? Mạnh Thính Chi không muốn nói.

Cô lắc đầu, môi miễn cưỡng nhếch lên không giống như đang cười: “Không sao ạ, chỉ là một…..người bạn bình thường.”

Chị Phương thản nhiên nói: “Vậy em tính đến bệnh viện thăm mà không đi được đúng không? Phương Châu đang nghỉ hè, chị rảnh, chị trông tiệm giùm cho.”

“……..”

Mạnh Thính Chi vẫn chưa quyết định có nên đi hay không mà.

Cô vừa lên lầu vừa nghĩ cách bào chữa cho mình, cho dù thực sự mắc mưa bị bệnh đi nữa thì liên quan gì đến cô chứ, đâu phải cô kêu Trình Trạc đến đi dạo ở khu Ngô Đồng lúc mưa to, đâu phải cô bắt Trình Trạc dầm mưa tìm mèo còn giúp cô.

Nói như thế, lặp đi lặp lại trong lòng, cũng khó có được tác dụng trấn an.

Nói chung thì…..cũng do cô cố ý không đưa khăn cho anh, để anh ngồi ở phòng tranh một lúc lâu. Lau sạch nước, lau khô quần áo rồi mới ra về, cũng có sao đâu?

Sao tự dưng lúc đó cô hẹp hòi quá làm gì không biết.

Làm người ta vì vậy mới bị bệnh, nói chung là mình không đúng.

Hình như đúng là sức khỏe của anh không tốt.

Trước đây Mạnh Thính Chi từng đọc tin tức có liên quan đến anh trên mạng, nói rằng Trình Trạc, con trai duy nhất của Trình Tĩnh Viễn, sau khi về nước không tham gia vào đội ngũ quản lý cốt lõi của công ty, nguyên nhân được công bố chính thức là lý do cá nhân.

Tin đồn cộng thêm phân tích mổ xẻ, cho rằng lý do cá nhân chính là sức khỏe của Trình Trạc không tốt.

Da của anh quá trắng, là kiểu trắng phát sáng hiếm thấy, chân dài eo thon, trong những bức ảnh hiếm hoi bị truyền thông công khai, chiếc quần tây trắng che đi hoàn toàn cơ bắp gọn gàng mạnh mẽ, chỉ khiến người nhìn cảm thấy anh cao quý, chính trực nhưng xa cách.

Mạnh Thính Chi mua ít trái cây ở tiệm trái cây gần khu Ngô Đồng, chủ tiệm đã nhận tiền, đang sắp xếp và trang trí giỏ trái cây.

Cô đứng chờ ngoài cửa tiệm, do dự một lúc, rồi gọi điện thoại lại cho Từ Cách.

Bên kia nhanh chóng bắt máy.

“Alo? Em gái Chi Chi?”



Đầu tiên Từ Cách gọi một cách thân thiết, sau đó có tật giật mình, giành nói trước khi Mạnh Thính Chi lên tiếng: “Thật đó em gái Chi Chi, anh chỉ là người ngoài thôi, nếu em muốn hỏi anh chuyện khác, anh cũng đâu thể trả lời thay anh Trạc được, đúng không nào? Tâm tư của đàn ông cũng khó đoán, tự em hỏi ảnh đi, hai người gặp mặt nói chuyện với nhau càng tốt hơn đúng không, nói thật là anh không lắm lời được đâu.”

Mạnh Thính Chi nhìn chủ tiệm đang túm giấy bóng kính lại, tay khéo léo thắt một cái nơ.

Cô hít sâu một hơi, nói vào điện thoại: “Nhưng anh cũng phải nói em biết bây giờ anh ấy đang ở bệnh viện nào đã?”

Ở đầu dây bên kia, Từ Cách lập tức đánh mạnh trán mình ba cái, diễn hơi lố rồi đó, quên phải nói thông tin quan trọng nhất!

Anh giả vờ hắng giọng vài cái rồi nói: “Ý của em Chi Chi là muốn đến á hả?”

Mạnh Thính Chi nhận giỏ trái cây từ chủ tiệm, đi đến xe mình đang đậu bên đường, giọng nói trầm xuống, có phần miễn cưỡng.

“Em mua trái cây luôn rồi.”

Nghe vậy, Từ Cách nói như thể Mạnh Thính Chi đến bệnh viện thăm mình.

“U là trời, khách sáo quá khách sáo quá, đâu cần phải làm thế, em tốn công làm chi, đến là quý rồi.”

Mạnh Thính Chi: “…….”

Chính Mạnh Thính Chi cũng phải nghi ngờ rằng giỏ trái cây này là để tặng cho Từ Cách.

Từ Cách gửi chi tiết tên bệnh viện và địa chỉ bệnh viện cho cô.

Mạnh Thính Chi lái xe đến đó.

Cô chưa bao giờ đến một bệnh viện tư nhân nào làm tốt công tác bảo mật và quyền riêng tư như chỗ này, người đến phải đăng ký chi tiết ở cổng, bảo vệ còn gọi cho quầy lễ tân để xác nhận lịch hẹn, rồi mới dẫn cô vào trong.

Từ Cách cũng đã nhắn số phòng bệnh, Mạnh Thính Chi biết, chỉ là khi cầm giỏ trái cây đứng trong sảnh bệnh viện cao tầng, cô bỗng không biết phải đi hướng nào.

Khi đang tìm bảng chỉ dẫn, một cô y tá trẻ bước tới, nở nụ cười thân thiện, chủ động hỏi: “Chị đến thăm Trình tiên sinh ở phòng bệnh 708 phải không?”

Mạnh Thính Chi gật đầu: “Dạ phải, tôi đến thăm Trình tiên sinh.”

Thang máy đi thẳng đến khu VIP lầu 7.

Ra khỏi thang máy, đường đi rộng mở sáng sủa, phả vào mặt không phải là mùi thuốc khử trùng, mà là không khí tươi mát trong lành.

Cô y tá trẻ bước ra thang máy trước, vừa dẫn đường vừa nói: “Hôm nay chị đến bệnh viện thăm là đúng lúc đó, chiều mai Trình tiên sinh phải làm phẫu thuật rồi, sau đó là theo dõi sau phẫu thuật, có lẽ không phải thời điểm thích hợp để đến thăm, muốn đến phải đợi thêm vài ba hôm nữa.”

Chiều mai làm phẫu thuật?

Nghe vậy, Mạnh Thính Chi cau mày, thực sự đã nghiêm trọng đến mức đó rồi hả?

Mạnh Thính Chi vội hỏi: “Tại sao lại nghiêm trọng đến mức phải làm phẫu thuật vậy?”

Cô y tá trẻ dừng bước, xoay người lại, chớp mắt hỏi: “Chị không biết ạ?”

Mạnh Thính Chi thầm nói, tất nhiên tôi không biết rồi, một người đàn ông cao 1m85, có thể bế một người cô gái tuổi trưởng thành khỏi bồn tắm bằng một tay, sao có thể mới mắc một cơn mưa mùa hè là đã bệnh đến mức phải nhập viện phẫu thuật chứ?

Mặt của Mạnh Thính Chi nhăn lại như một cục bột chưa nở, lòng rối như tơ vò, lẩm bẩm.

“Rốt cuộc anh ấy là cái đồ yếu ớt gì thế……”

Nhìn thấy vẻ lo lắng của cô gái xinh đẹp trước mặt, cô y tá trẻ giải thích: “Thực ra ban đầu không nghiêm trọng lắm, chỉ là——”

Không thể nói người lớn tuổi giấu bệnh sợ thầy.

“Muốn thử xem uống thuốc thôi có hết bệnh không, nhưng thực ra với kiểu bệnh nhân có sức khỏe kém sẵn như họ, khả năng tự khỏi bệnh bằng thuốc là rất nhỏ, cộng thêm một số tác động bên ngoài gần đây, nhiều vấn đề đến dồn dập, nên là bây giờ chắc chắn phải phẫu thuật.”

Lắng nghe cẩn thận, Mạnh Thính Chi lập tức nắm được từ ngữ mấu chốt.

Tác động bên ngoài gần đây.

Chưa kịp nói từ “mắc mưa”, Mạnh Thính Chi đã ngập ngừng đổi lại, “Tại….nguyên nhân thời tiết hả?”

Cô y tá trẻ lập tức gật đầu: “Dạ phải! Đúng rồi đó.”

Thì ông cụ đó vì lớn tuổi, sức khỏe yếu, không chịu nổi thời tiết nắng nóng nên mới nhập viện đấy thôi.

Tay Mạnh Thính Chi đang xách giỏ trái cây vô thức siết chặt, đốt ngón tay thanh tú hiện lên màu xanh trắng, nỗi hối hận trong lòng càng thêm sâu.

Tại sao phải gấp gáp đuổi anh đi cho bằng được, ở lại thêm mười phút nửa tiếng cũng có làm sao đâu, tối đó mưa tầm tã, phố Ngô Đồng còn vắng vẻ, lỡ như anh không tự lái xe đến, chỉ chờ xe thôi cũng phải mất biết bao thời gian.

Mạnh Thính Chi khép hờ mắt, trong đầu ngập tràn hình ảnh Trình Trạc mặc chiếc áo sơ mi đã ướt nửa, cầm cây dù đen, dưới ánh đèn cũ ảm đạm đến mức gần như có thể không chú ý đến, ra về trong nỗi chán nản.

Cô y tá trẻ tiếp tục dẫn đường: “Đi thôi ạ, bây giờ có lẽ Trình tiên sinh mới ngủ trưa dậy.”

Mạnh Thính Chi định thần lại, nhìn đồng hồ đeo tay.

Ba giờ chiều.



Bây giờ anh đã yếu ớt đến mức cần ngủ trưa? Trước đây đánh bài cả đêm sắc mặc cũng không thay đổi cơ mà? Mặc dù anh có thói quen xấu là hút thuốc và uống rượu, nhưng sức khỏe vẫn luôn chịu nổi mà!

Mạnh Thính Chi không khỏi nghĩ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với sức khỏe của anh trong một năm qua?

Cô y tá trẻ chỉ đưa cô đến trước cửa phòng 708, rồi mỉm cười rời đi.

Một mình Mạnh Thính Chi đứng trước cửa phòng bệnh, rất nhiều lần giơ tay lên muốn gõ cửa, nhưng lần nào cũng buông tay xuống, không biết gõ cửa rồi phải nói gì.

Cho đến khi một giọng nam quen thuộc vang lên trên hành lang bệnh viện.

Như đang nằm mơ, giọng vừa nhẹ vừa nhỏ, như thể cô là một làn khói, chỉ cần hơi xao động, sẽ tan biến ngay lập tức.

“Mạnh Thính Chi.”

Trình Trạc hiểu ra cực nhanh, ngay cả câu “Sao em ở đây” cũng không cần hỏi, lập tức đoán được là ai đã làm Mạnh Thính Chi xuất hiện ở đây, còn có thể là ai ngoài thằng nhãi Từ Cách.

Mạnh Thính Chi quay sang, cũng ngạc nhiên mấy giây.

Người đàn ông đứng trước khung cửa sổ, ngược với ánh nắng đỉnh điểm sắp tắt của buổi chiều, vẫn cao lớn, vẫn sống động.

Thậm chí tay phải còn đang tháo miếng giấy trắng trên băng keo cá nhân, vết thương màu đỏ sẫm ở ngón cái tay trái đã lành, lộ ra ngoài, đang chờ nửa miếng băng keo cá nhân còn lại kia bao quanh nó.

Có chỗ nào giống yếu ớt đâu chứ……

“Anh.” Mạnh Thính Chi nhìn anh, ánh mắt như bị dính chặt, mãi không tìm được câu từ tiếp theo thích hợp.

Cuối cùng.

“Anh nhập viện?”

Trình Trạc không nhúc nhích, cũng không dám tự tiện xé đi nửa miếng giấy còn dính trên băng keo cá nhân, tất cả mọi hành động như bị đóng băng, anh trả lời đúng sự thật: “Ông nội anh nhập viện, tiểu phẫu.”

Mạnh Thính Chi hiểu ra.

Hóa ra, Trình tiên sinh chính là ông nội của Trình Trạc.

Vậy thì Từ Cách nói Trình Trạc bị thương, hai hôm nay em mà không đến thăm, có khi sau lúc đó em đến bệnh viện cũng không thấy được.

Vết thương đó, là vết thương nhỏ xíu trên tay anh hả?

Cho nên em mà không đến thăm, sau này đến cũng không thấy được có nghĩa là…..vài ba hôm nữa vết thương đã lành rồi?

Mạnh Thính Chi nghĩ vậy, hít sâu một hơi, một lần nữa thán phục tài ăn nói của Từ Cách, giống như đang nói xạo, nhưng khi xem xét kỹ lại, hình như đúng là chẳng nói xạo câu nào.

Thấy Mạnh Thính Chi nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, Trình Trạc khựng lại một lúc, xé đi miếng giấy, nhanh chóng che đi vết thương. Miếng giấy nhỏ bị vo lại thành cục, cuối cùng biến thành một viên tròn nhỏ nhăn nhúm trong tay anh.

“Từ Cách nói anh nhập viện?”

Mạnh Thính Chi đáp “Ừm”.

Không muốn nhắc lại chuyện Từ Cách lừa mình nghĩ rằng vì tối hôm đó anh mắc mưa nên mới phải nhập viện, cùng với những tưởng tượng của riêng cô mà hiện tại không thể nào giải thích được.

Trình Trạc nhìn xuống.

Thấy tay cô xách một giỏ trái cây, bây giờ đang là mùa đào, mấy quả đào đó trông hồng hào mềm mịn, quả nào cũng to tròn.

“Trái cây là mua cho anh hả?”

“Em……”

Mạnh Thính Chi chưa kịp trả lời.

Tiếng “lách cách” bên cạnh vang lên, cửa phòng bệnh 708 được mở ra, một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt hiền hậu đứng ở cửa, thấy Mạnh Thính Chi thì nở nụ cười tươi.

“Cô Chi Chi phải không? Sao đứng ngoài cửa nói chuyện thế, mau vào đi chứ.”

Bà vú sẵn tay lấy đi giỏ trái cây.

“Giỏ nặng thế này, xách đến đây mệt rồi đúng không, để tôi cầm cho, cô Chi Chi mau vào đi.”

Tuy Mạnh Thính Chi mỉm cười, nhưng vẫn có chút ngượng ngùng xấu hổ, không thể từ chối lòng tốt, chỉ thầm hít sâu một hơi, đang định cất bước vào phòng bệnh theo lời mời của bà vú.

Trình Trạc chợt gọi cô.

“Mạnh Thính Chi!”

“Hửm?” Cô đột ngột quay sang theo tiếng gọi, đáp lại bằng giọng mũi dịu dàng.