Trạc Chi

Chương 47: Bướng bỉnh




Editor: SQ

_____________________

Vậy là anh mua cả mùa hè tặng cô

Lên mạng tìm “Cách tốt nhất để vượt qua thất tình là gì”, sẽ có rất nhiều trang xuất hiện, trang có số lượng truy cập và bình luận nhiều nhất cho biết có ba bước.

Khôi phục lý trí, dời sự chú ý, bước vào mối quan hệ mới.

Mạnh Thính Chi đã thực hiện hai điều đầu tiên rất suôn sẻ.

Kể từ khi rời khỏi khu căn hộ Chẩm Xuân, cô dành hết tâm sức vào công việc, chuẩn bị cho việc thiết kế nội thất quán cà phê, đọc thêm sách chuyên ngành, quyển sổ ghi chép đã đầy chữ hơn nửa quyển.

Có đôi khi tập trung đến mức quên thời gian, trong phòng tranh chỉ còn Hứa Minh Trạch chưa về, anh rướn cổ nhìn cô rất nhiều lần nhưng cô hoàn toàn không để ý.

Cuối cùng. Hứa Minh Trạch chỉ còn cách tạo ra chút âm thanh, thu hút sự chú ý của cô.

Mạnh Thính Chi bỏ tai nghe xuống, ngẩng đầu khỏi bàn vẽ, gương mặt có phần bần thần vì đã yên tĩnh quá lâu, người khác trong trạng thái này thì chỉ tỏ ra mệt mỏi, cô thì không, mắt hạnh chớp nhẹ, không tỏ ra biểu cảm gì.

“Trễ lắm rồi, chưa về hả?”

Mạnh Thính Chi nhìn thời gian, không chỉ đã rất tối, mà điện thoại di động phát nhạc liên tục của cô cũng sắp hết pin, bây giờ cô mới biết.

Cô lấy cục sạc sạc pin cho điện thoại, vừa dọn đồ đạc vừa nói: “Giờ em về liền —— Sao đàn anh chưa về nữa?”

Dưới cái nhìn của cô, Hứa Minh Trạch hơi mất tự nhiên, anh mấp máy khóe môi, đẩy mắt kính, nói: “Ờ…..anh đang bận ít việc.”

Trong phòng tranh có camera giám sát, chỉ là hầu như chẳng có ai xem, không thì sẽ biết cả tối hôm nay Hứa Minh Trạch  chỉ nhìn Mạnh Thính Chi, tay cầm tài liệu cũng chỉ giả vờ lật vài trang cho có rồi bỏ xuống.   

Trên đường lái xe về hẻm Đồng Hoa, Mạnh Thính Chi mua về một phần lẩu Oden. Cô đặt lên bàn, tắm rửa xong ra ăn, mở máy tính, giấy tờ rải khắp trên bàn, tiếp tục nghiên cứu.

Dù sao thì đây cũng là một lĩnh vực khá mới với cô, mặc dù hiện nay thiết kế nội thất đa phần chỉ là bản thiết kế giấy, phần lớn công việc sẽ do chính công nhân thực hiện, nhà thiết kế chỉ có tác dụng giám sát thi công, nhưng trong dự án này, Mạnh Thính Chi vẫn cống hiến 200% sức lực của mình.

Cũng chính vì chưa biết nhiều về lĩnh vực này, có quá nhiều điều cần phải học, cô cho phép mình bận quên ăn quên ngủ, ngả đầu là ngủ ngay, ngay cả nằm mơ cũng chỉ mơ thấy ý kiến của khách hàng và phải chỉnh sửa bản vẽ thế nào.

Cuối tháng Tám, đến thời điểm nóng nhất của Tô Thành, cái nắng gần trưa như thiêu đốt, khiến ai ra đường cũng không tày nào mở mắt nổi.

Mạnh Thính Chi bị kẹt xe trên cầu vượt, ngồi nói chuyện điện thoại với Chu Du, cô nàng bên kia đang gặm táo kêu rộp rộp, giọng nói ồm ồm không rõ: “Dù sao cũng yêu nhau bốn năm rồi mà, đâu có dễ buông vậy được.”

Sau chuyến đi Tây Tạng, mối quan hệ giữa Tôn Thục Thục và bạn trai gặp trục trặc, mối tình vẫn tốt đẹp suốt bốn năm không ngờ đã thật sự kết thúc vào mùa tốt nghiệp.

Mạnh Thính Chi cũng ngổn ngang suy nghĩ, cô cũng không hiểu, vì sao cũng cùng một mối tình, nhưng phía đàn ông lại vượt qua nhanh đến thế.

Chu Du: “Cậu ấy nói tận mắt nhìn thấy Tiền Minh đi xem mắt, xong chạy đến tìm mình khóc quá chừng. Mình nói thật, lúc còn đi học mình đã không mấy lạc quan về cậu ấy với Tiền Minh rồi, mẹ của Tiền Minh đúng chuẩn bác gái người gốc Tô Thành khó nhằn nhất luôn, ép Tiền Minh phải cưới người cùng gốc gác, hồi đó đã nói không hợp rồi mà cậu ấy không nghe, lúc đó đang mắc yêu, bảo nói chuyện tương lai còn sớm lắm, bây giờ thì đúng ý bà mẹ quá còn gì!”

Mạnh Thính Chi nhẹ nhàng nói: “Chắc là thật sự thích nhau nhiều, rất thích, cho nên muốn thử.”

“Haiz, đúng là phụ nữ cần phải tỉnh táo, chết đi sống lại vì một người đàn ông sao mà coi được…..”

Tình hình giao thông đã thông thoáng hơn, Mạnh Thính Chi không trả lời lại ngay, xe phía sau đang bấm kèn inh ỏi thúc giục cô, âm thanh chói tai át đi tiếng nói trong điện thoại.

Mạnh Thính Chi nói với Chu Du gặp rồi nói tiếp, cúp máy, lập tức khởi động xe. Sau khi hết kẹt xe, khoảng cách giữa các xe rất gần nhau, cô mất một lúc lâu mới xuống được cầu vượt.

Quán cà phê đó gần với khu nghệ thuật, gần đó thường xuyên tổ chức triển lãm, mặt tiền cửa hàng cũng rất rộng, nói là quán cà phê nhưng thật ra giống thẩm mỹ viện hơn.

Cách trang trí ban đầu đã rất ổn.

Chủ tiệm là một người đàn ông ngoài 30, lái chiếc Maserati màu đỏ, nói chung là người có tiền nên cửa hàng có bị thay đổi 180 độ cũng không thành vấn đề.

Mạnh Thính Chi đeo túi xuống xe.

Chủ tiệm cà phê mặc áo thun in họa tiết, đứng ở hàng cây xanh trước cửa tiệm đón cô, vừa nhìn thấy Mạnh Thính Chi là nở nụ cười.

“Cô Mạnh, xin lỗi xin lỗi, hôm nay ngoài đường kẹt xe lắm đúng không? Xin lỗi vì đã hẹn cô ra ngoài vào buổi trưa, tối nay tôi phải bay sang Mỹ, chưa biết khi nào mới về, cho nên muốn gặp cô bàn ý tưởng sớm.”

Mạnh Thính Chi mở túi lấy ra ra bản vẽ và máy tính bảng dùng để trình bày, không nghe thấy âm điệu khác ở hai chữ “ý tưởng”.

Cô chuẩn bị xong mọi thứ, vừa ngồi xuống, đang định trải các bản vẽ ra, có một bàn tay đột nhiên đè lên tờ giấy.

Mạnh Thính Chi bối rối ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy đối phương cười tươi rói nhìn cô chằm chằm, nói: “Cô Mạnh à, tôi rất tin tưởng vào năng lực chuyên môn của cô, cho nên khoan gấp mấy chuyện này.”

Mạnh Thính Chi nhíu mày: “Vậy anh muốn nói gì?”

Lực ở tay thả lỏng, xấp giấy bị anh ta lấy đi, bìa đựng hồ sơ trên bàn bị gài nút lại, đặt cùng một chỗ, anh ta nhìn vào đôi mắt trong veo của Mạnh Thính Chi, trong lòng càng thêm yêu thích sự đơn thuần này của cô.

Không uổng công anh ta thăm dò hỏi han nhiều lần.

Thời buổi này quá nhiều người giả làm kiểu cô gái ngây thơ, ngây thơ thật thế này rất hiếm thấy.



Hôm triển lãm ở câu lạc bộ nghệ thuật, anh ta đi cùng một cô bạn gái tự xưng là họa sĩ mới nổi, nhưng hằng ngày chỉ biết khoe hàng hiệu và xây dựng hình tượng.

Bạn gái để ý đến Mạnh Thính Chi trước.

“Triển lãm thế này mà cũng có người mặc đồ giả đến? Cái đầm đó là mẫu mới của show diễn mùa hè mới tổ chức xong cơ mà? Bây giờ tốc độ hàng giả đi theo xu hướng nhanh thế?”

Nghe thấy giọng nói giễu cợt của bạn gái, anh ta hướng theo ánh mắt của bạn gái, nhìn thấy Mạnh Thính Chi ở bàn đăng ký. Cô mặc chiếc đầm đen bất đối xứng, chất vải rũ, cổ áo vuông, trên mặt gần như không trang điểm, thoạt nhìn có vẻ buồn tẻ.  

Bỗng nhiên thấy cô mỉm cười, vén tóc ra sau tai, nói chuyện với người đàn ông đeo kính đứng cạnh, vẻ sững sờ vì rung động trong mắt anh ta và người đàn ông đeo kính đó gần như xuất hện cùng một lúc, quá đỗi mềm mại.

Như gió xuân lướt qua mặt hồ mới tan băng, tuyệt đẹp và sạch sẽ.

Không kìm được, anh ta nói đỡ cho Mạnh Thính Chi: “Sao em biết là đồ giả?”

“Vì em quá hiểu mấy đứa học nghệ thuật thích tạo chú ý đó, với cả chiếc đầm đó bây giờ dù có tiền cũng không thể mua được, trừ khi là trực tiếp mua ngay khi show diễn kết thúc, vậy thì phải là khách VIP tầm cỡ nào kia kìa, anh đọc thẻ nhân viên trước ngực cô ta chưa? Cô ta mà có cửa?”

Bạn gái khinh thường nói xong rồi đi sang chỗ khác chụp ảnh, anh ta đi hỏi thăm các nhân viên ở đó, lấy cái cớ là thích gu thẩm mỹ của Mạnh Thính Chi để xin cách thức liên lạc của cô.

Nhờ vậy mà hôm nay Mạnh Thính Chi mới ngồi trước mặt anh ta, còn cô bạn gái họa sĩ mới nổi kia đã bị anh ta đá bằng một chiếc vòng tay phủ kim cương của Cartier.

Bạn gái cũ rất thức thời, trước khi đi còn nói bên tai anh ta rằng nhớ cô ta thì cứ gọi điện thoại, bốn con chữ bất cứ lúc nào cực kỳ mờ ám, không níu kéo không dây dưa.

Anh ta không thấy may mắn, mà chỉ thấy quá mất hứng và nhạt nhẽo, anh ta đã trải qua quá nhiều mối quan hệ thế này rồi, cũng không ưa gì kiểu phụ nữ ăn diện màu mè và lòng tham không đáy đó.

Anh ta tự thấy mình theo đuổi Mạnh Thính Chi thế này cũng đã vô cùng chân thành.

“Cô Mạnh có kế hoạch gì cho tương lai chưa?”

Mạnh Thính Chi ngạc nhiên khi nghe anh ta hỏi thế, “Tôi không học ngành thiết kế nội thất, chuyên ngành đại học của tôi…..”

Thì ra cô tưởng anh ta muốn biết về kế hoạch nghề nghiệp, anh ta cực thích cách cô luôn nghiêm túc dù là bất kỳ lúc nào, hiếm khi nhìn thấy được một đôi mắt tập trung mà lại trong sáng đến thế.

Nếu được một cô gái thế này yêu thích và sùng bái, chắc chắn sẽ là một chuyện cực kỳ đáng tự hào, chỉ mới nghĩ thế thôi, anh ta đã không kìm được bật cười ra tiếng.

Tiếng cười này cắt ngang lời nói của Mạnh Thính Chi, làm cô hoảng hốt.

“Cô Mạnh dễ thương quá đi mất.” Không thể đợi thêm được nữa, anh ta vươn tay nắm lấy tay của Mạnh Thính Chi, “Ý tôi là, em có thích làm chủ tiệm cà phê này không? Tôi biết em mới vào nghề, thiết kế nội thất cũng không phải chuyên ngành của em, không sao hết á, em muốn thiết kế sao cũng được, mọi thứ tùy theo ý em, em thích thì tôi cũng thích.”

“Em hiểu ý của anh chưa?”

Nụ cười tự tin của đối phương làm Mạnh Thính Chi cảm thấy mình như một con cá chết bị mắc vào lưới, cô đột ngột rút tay về.

Cô hiểu chứ.

Thích gu thẩm mỹ là giả, anh ta chỉ muốn cua cô mà thôi.

Mạnh Thính Chi thấy ớn lạnh trong lòng.

“Tôi hiểu ý của anh, xin lỗi, tôi chưa bao giờ có ý định muốn làm chủ tiệm cà phê này.”

Nói xong, vẻ mặt của Mạnh Thính Chi lạnh hẳn đi, cô giật lại bản vẽ từ trong tay anh ta, nhét cả một xấp giấy vào túi, bỏ đi ngay lập tức.

Khi người đàn ông đó đuổi kịp, Mạnh Thính Chi đã lên xe.

Anh ta chặn đầu xe, muốn giải thích, Mạnh Thính Chi hoàn toàn không bỏ vào tai, tránh anh ta, chỉ muốn quay đầu xe lại.

Bỗng một tiếng “ầm” vang lên.

Phần đầu xe va chạm vào hồ nước nhỏ bằng xi măng.

Tiếng ồn cực lớn đó như đâm xuyên qua ký ức của đêm nào đó, cô ra khỏi TLu, lái chiếc Koenigsegg có một không hai ở Tô Thành, phá của trời không tiếc tay bằng cách làm trầy đầu xe, người đàn ông ở ghế phụ lái bật tiếng cười lạnh, nói em giỏi quá nhỉ Mạnh Thính Chi.

Đã bao lâu rồi cô không cho phép mình nhớ đến người đó?

Cảm xúc dồn nén bấy lâu bỗng chốc vỡ đê, cô chỉ cảm thấy trước mắt mình là một màn sương mù dày đặc, sương tan đi, nước mắt rơi lã chã xuống vô lăng.

Cô nhắm mắt lại, gục đầu tì vào vô lăng, gần như không thể chống lại hình ảnh về người đó xuất hiện trong đầu mình dù chỉ một giây.

Cửa xe bị gõ liên tục, người đàn ông đứng bên ngoài như cũng nhìn thấy cô đột nhiên khóc.

“Cô Mạnh sao vậy? Tôi thích em thật mà, tụi mình nói chuyện lại được không? Em vẫn chưa biết về tôi, tôi tin rằng sau khi em biết về tôi, chắc chắn sẽ không từ chối tôi đâu, tiệm cà phê này chỉ là…..”

Mạnh Thính Chi lau sạch nước mắt, đạp mạnh chân ga, ném lại người đàn ông kia ở phía sau.

Cô không xuống xe kiểm tra tình hình phần đầu xe, âm thanh đó rất lớn, nhẹ nhất cũng phải sơn lại, Mạnh Thính Chi lái thẳng đến cửa hàng sửa xe ở khu Thường Lâm.

Xuống xe, không ngờ có một chiếc Maserati cũng dừng phía sau, người đàn ông đóng sầm cửa xe, đuổi theo cô không buông.



“Cô Mạnh, chắc chắn em hiểu lầm tôi rồi, tôi thích em thật mà.”

Mạnh Thính Chi không muốn nói nhiều với anh ta, cô chưa từng thích cãi nhau với người khác, nhưng cảm xúc trong lòng cần được phát tiết ra ngoài, cô liếc mắt nhìn sang, cười lạnh lùng: “Thích thật?”

Mắt cô đỏ hoe, nụ cười lạnh lùng mang vẻ đẹp bướng bỉnh và không khuất phục.

Người đàn ông đó như nhìn thấy hy vọng, gật đầu: “Tất nhiên, không thì tôi tốn nhiều tâm sức thế làm gì?”

Câu này làm nụ cười của Mạnh Thính Chi lạnh hơn nữa.

“Chắc anh từng tốn không ít tâm sức để theo đuổi phụ nữ đúng không? Chắc là chưa từng thất bại đúng không? Anh nghĩ tiệm cà phê của anh ghê gớm lắm à? Lãng phí thời gian và công sức của người khác, anh không hề thấy hổ thẹn, thậm chí còn rất tự đắc vì thủ đoạn tán gái của mình? Tôi chỉ thấy tiếc cho bản vẽ của tôi, mà cũng không quan trọng, tôi chẳng thiếu mấy đồng lẻ đó, bây giờ, anh có biến mất cho khuất mắt tôi được chưa?”  

Mặt anh ta đỏ bừng vì bị Mạnh Thính Chi mắng một tràng, nhất là lúc này cửa hàng sửa xe không có nhiều khách, nhiều nhân viên nghe thấy âm thanh nên ra xem, chỉ trỏ vào người đàn ông, nói những lời không mấy dễ nghe.

Anh ta thẹn quá thành giận, đột nhiên không còn niềm nở như trước đó nữa, gân cổ lên nói: “Bây giờ giả vờ thanh cao với tôi? Tôi nhớ kỹ cô rồi, Mạnh Thính Chi đúng không, cô cứ đợi đấy!”

Nói xong, vừa đi vừa chỉ vào Mạnh Thính Chi, lên chiếc Maserati đó chạy đi.

Nhân viên nữ của cửa hàng sửa xe đi đến, tốt bụng hỏi: “Người đẹp, cô có sao không?”

Mạnh Thính Chi lắc đầu, ấn nhẹ vào mắt mình: “Không sao, tôi đến sửa xe.”

Thẩm Tư Nguyên mới đi ra khỏi đường đua gần đó thì nhìn thấy một màn hay ho này, ban đầu anh cứ tưởng mình bị hoa mắt.

Sao Mạnh Thính Chi có thể cãi nhau một người đàn ông ở ngoài đường cơ chứ.

Anh ta không gặp Mạnh Thính Chi đã lâu lắm rồi, nghe nói cô đã chia tay với Trình Trạc từ lâu, chia tay trong hòa bình, không khó để đoán được nguyên nhân cụ thể, khoảng thời gian đó ở nhà họ Trình có quá rắc rối, lần này công tử Trình còn bị ép ra nước ngoài, lần sau sẽ bị ép làm gì thì không ai có thể đoán trước được.

Có tuổi rồi, chơi đủ rồi, làm gì còn tâm tình yêu đương nữa.

Chỉ có một điều khiến mọi người ngạc nhiên, đúng như Từ Cách đã đoán, cô nàng Mạnh Thính Chi này thực sự là một nhà nghệ thuật lớn rất bướng bỉnh rất cứng nhắc.

Thế giới của họ khó vào cỡ nào, cô nàng này không biết thật hay là không hề quan tâm, mà vừa chia tay với Trình Trạc là không còn chút tin tức nào nữa.

Chuyện này làm vài người trong nhóm phải tự hỏi rằng liệu cô có từng thực sự thích Trình Trạc hay không? Công tử Trình là ai chứ, là người mà đốt đèn lồng khắp Tô Thành cũng không tìm ra được người thứ hai, chia tay với người như thế mà không khóc lóc không ồn ào, biệt vô âm tín, cả níu kéo cũng không buồn làm?

Ai cũng bảo rằng nếu cô nàng này thực sự giở chiêu níu kéo, có lẽ Trình Trạc sẽ không chia tay dứt khoát đến thế, vì ai cũng biết công tử Trình rất cưng chiều cô nàng khoa Mỹ thuật này.

Cũng có người không hiểu nên đoán già đoán non, cho rằng công tử Trình chơi chán rồi.

“Tôi thấy cô nàng đó rồi, lần ở câu lạc bộ golf, công tử Trình còn kêu người đến đón đàng hoàng, hồi đó mới nghe vụ cô ta làm trầy chiếc Koenigsegg thôi nên mong chờ lắm, còn tưởng thần thánh phương nào, hóa ra cũng bình thường, da trắng thật, khí chất cũng được, người cứ ù lì, đổi là tôi thì tôi chê từ lâu rồi.”

Trước đây Thẩm Tư Nguyên cũng không thích Mạnh Thính Chi, nhưng lần này anh ta không hùa theo.

Có lẽ chỉ có một mình anh ta biết chuyện này.

Mùa đông năm ngoái, Trình Trạc đã mua lại căn biệt thự Phù thủy xứ Oz của bố anh ta để lại, không vì gì cả, chỉ vì cô nàng khoa Mỹ thuật đó đột nhiên muốn tận hưởng mùa hè.

Vậy là anh mua cả mùa hè tặng cô.

Đã quan tâm đến mức độ đó, cho dù đã chia tay, thì chắc chắn cũng không phải vì đã chán.

Hôm đó, Thẩm Tư Nguyên lần đầu tiên nói đỡ cho Mạnh Thính Chi, “Bớt đoán linh tinh, miệng bớt nghiệp mẹ nó lại để kẻo bị đập, Trình Trạc vừa bênh người mình vừa thù dai đó.”

Người kia không tin: “Muốn bênh cũng chẳng bênh được, chia tay rồi còn gì.”

Thẩm Tư Nguyên nhếch môi cười lạnh, “Tro tàn vẫn hồi sinh được mà, lỡ sau này cô nàng kia thực sự có khả năng làm bà Trình, cậu có gấp gáp muốn xách giày cho người ta cũng phải xếp hàng đấy, tích chút đức đi, cô ta với Trình Trạc chia tay thì liên quan gì đến cậu, có chia tay hay không cũng là của Trình Trạc, cậu dám đụng?”

Về Từ Cách, Thẩm Tư Nguyên biết, mặc dù cậu út Từ này có vô số bạn gái cũ, nhưng tên này không bao giờ tắm hai lần trên cùng một dòng sông.

Nhưng Trình Trạc thì Thẩm Tư Nguyên không chắc lắm.

Anh ta cũng chẳng có cách nào làm rõ được, dù sao thì hai mối tình bị đồn với Kiều Lạc và Triệu Uẩn Như đều là giả, còn yêu đương nghiêm túc như lần này hình như là lần đầu tiên.

Nghĩ vậy, Thẩm Tư Nguyên cảm thấy chuyện hôm nay ở cửa hàng sửa xe ắt hẳn sẽ rất đáng theo dõi, anh ta vừa lấy điện thoại ra bấm, vừa nhếch môi cười nhạt: “Mạnh Thính Chi ngầu lòi nha!”

 

——————–

Tác giả phát biểu:

Mọi người không hiểu vì sao chia tay hả, chia tay là chuyện không thể tránh khỏi mà. Mặc dù hai người rất ngọt ngào, nhưng tình cảm của họ không ổn định không vững vàng, lúc Trình Trạc ở hẻm Đồng Hoa nói với Chi Chi là có thể đến gặp mẹ Chi Chi, Chi Chi nói sau này không tiện giải thích, lúc đó Trình Trạc không nói gì, nhưng anh hiểu ý của Chi Chi rồi. Lần đầu tiên yêu, Chi Chi cũng không đủ quyết tâm ở bên Trình Trạc lâu dài, Trình Trạc không phải là kiểu người sẽ hỏi câu như em thích anh chưa đủ nhiều đúng không, anh chỉ có thể xử lý một cách thỏa đáng, không để Chi Chi khó xử dù trong bất kỳ tình huống nào.

Chỉ có thể nói chia tay là đúng thời điểm, cũng là lựa chọn đúng đắn nhất lúc này, cả hai phải dũng cảm hơn kiên định hơn, ai cũng cần phải trưởng thành.