Trạc Chi

Chương 39: Trăng mười sáu




Editor: SQ

_____________________

Đã tròn đến mức tột cùng, không thể tròn hơn nữa

Đêm giao thừa, xung quanh cầu Đàm Phức được trang trí lộng lẫy với đèn lồng đỏ và đèn dây, việc cải tạo khu phố cũ vào mười mấy năm trước được bắt đầu tại nơi này, nửa sân bóng rổ bị phá dỡ rồi để trống mấy mươi năm nay từ lâu đã trở thành địa điểm sinh hoạt tự do.

Ủy ban khu phố rất nghiêm ngặt, không cho đốt pháo trong hẻm, cho nên người lớn trẻ nhỏ ai cũng đến chỗ này để đốt pháo vào mùa Tết hàng năm, dù không tự tay đốt thì nhìn người khác đốt cũng thấy vui.

Trước giờ Mạnh Thính Chi không có sở thích đó.

Mới ăn xong bữa cơm tất niên năm nay, Tiểu Lị cạnh nhà đã sang rủ cô ra cầu Đàm Phức đốt pháo. Nguyễn Mỹ Vân đang thấy chướng mắt Mạnh Thính Chi suốt ngày ở lì trong nhà, bà quấn hết khăn choàng cổ và bao tay thành một cục, nhét vào lòng Mạnh Thính Chi, đẩy con gái ra ngoài.

“Con đi chơi với Tiểu Lị cho vui.”

Đến cầu Đàm Phức, Tiểu Lị nhét một túi lớn pháo hoa vào lòng Mạnh Thính Chi, rồi như quả pháo nhỏ lao thẳng vào vòng tay của một chàng trai trẻ tóc vàng.

Trên đường đến đây, Tiểu Lị đã kể cô nghe tất tần tật mọi chuyện, đây là anh Tony ở tiệm làm tóc trước cổng trường của Tiểu Lị, hai người vừa gặp đã yêu nhau say đắm, Tony đã là bạn trai của cô nàng.

Ngặt nỗi Tony chẳng có một điểm nào tương đồng với con rể tiêu chuẩn của mẹ Tiểu Lị, Tiểu Lị chưa dám nói với mẹ chuyện mình có người yêu.

Mạnh Thính Chi lập tức đồng cảm với sự ngọt ngào mờ ám “không thể cho mẹ biết”, đồng ý một mình đốt hết túi pháo hoa lớn này, nhân tiện cho Tiểu Lị không gian riêng.

Xung quanh đã có rất nhiều người đang đốt pháo hoa.

Mạnh Thính Chi không bỏ cuộc, đầu tiên tìm được một khoảng đất trống, sau đó tốn một lúc lâu để nghiên cứu cách sử dụng, rồi lấy hết các loại pháo hoa nhỏ hình vuông, hình nón và hình trụ ra, bày ra một loạt.

Đốt quả đầu tiên, cô lùi vài mét, lấy điện thoại ra quay video, gửi cho người được ghim đầu tiên trong Wechat.

Trình Trạc nhìn thấy video, gọi điện thoại đến, hỏi cô đang ở đâu? Ai dẫn cô đi đốt pháo?

Mạnh Thính Chi tự tin nói: “Tự em đó nha.”

Trình Trạc làm như đang trầm ngâm nhớ lại, mấy giây sau mới nói: “Hình như trên mấy món đồ nguy hiểm có viết, gì mà…..trẻ con dưới bao nhiêu tuổi không được chơi mà.”

Giọng điệu của anh quá mức đứng đắn, khi Mạnh Thính Chi hiểu ra mình chính là “trẻ con”, nụ cười cũng ngố hẳn.

Cô đốt thêm một quả, vội vàng bước sang một bên, đáp lại: “Vậy…người lớn có đến chơi với em không?”

Anh nói với vẻ có lỗi, “Bận quá, không đi được.”

Đã quen không nói nhiều về tình hình hiện tại với người khác, hầu như lúc nào cũng chỉ nói một câu cho qua, đơn giản đến mức người khác không thể đoán được anh đang thế nào chỉ với vài từ.

Nhưng không hiểu vì lý do gì, vào thời khắc cả thành phố tạm biệt cái cũ đón chào cái mới này, anh bỗng có cảm giác muốn thốt ra, muốn nói chút gì đó với cô.

“Chị họ của anh, lần trước em gặp đó, chuyện chị ấy lấy Hạ Hiếu Tranh, trong nhà có người đồng ý có người phản đối.”

“Anh thì sao?”

Ba con chữ nặn thành một giọng nói dịu dàng, thông qua điện thoại, tiến thẳng vào tim Trình Trạc.

Trái tim chợt mềm nhũn.

Trong ngày hôm nay, anh thực sự đã nghe quá nhiều những lời được cho là lời khuyên nhủ tận tình chân thành, bảo anh phải nghĩ cho gia đình nhiều hơn, bảo anh phải chăm lo cho bên ông ngoại anh, bảo anh nghĩ đến hoàn cảnh của bố mình mấy năm nay, bảo anh đừng phụ công dạy dỗ của ông nội bao năm qua.

Chỉ thiếu mỗi câu bảo anh phải vì khắp thiên hạ.

Chẳng có lấy một người hỏi anh thì sao, anh nghĩ thế nào.

Trong điện thoại im lặng một lúc lâu.

Mạnh Thính Chi như được gió lạnh thổi cho tỉnh táo, đột nhiên giật mình, cũng không biết vì sao vừa rồi mình lại hỏi thế.

Cô là một người không hề thích buôn chuyện và dò xét người khác, lập tức nói: “Không tiện nói phải không anh, vậy tụi mình không nói chuyện đó nữa.”

Giọng Trình Trạc hơi khàn, “Không phải.”

Đàn ông khi xúc động bất chợt sẽ vô thức muốn hút một điếu thuốc để lấy lại bình tĩnh, nhưng nhớ đến Mạnh Thính Chi không thích mình hút thuốc, tay anh đang mò vào túi quần khựng lại, rồi từ bỏ.



Anh vẫn giữ hành động đang tìm thuốc lá, chiếc cổ thon dài cúi nhẹ, đứng dưới mép ánh đèn, căn phòng phía bên kia là tiếng nói cười, đám cháu trai cháu gái nhỏ hơn anh cả một thế hệ đang biểu diễn tính nhẩm, dõng dạc nói lên con số, chọc cho ông cụ vui, tất cả mọi người trong phòng ai cũng đang cười.

Anh thì chỉ có chiếc điện thoại này trong tay, trông có vẻ lạc lõng.

Ông cụ Trình khi còn trẻ từng có một mối tình, nhưng trong ba người con trai, chỉ có người con thứ hai – Trình Tĩnh Viễn – cũng chính là bố của Trình Trạc, là được sinh ra bởi người vợ cưới hỏi đàng hoàng.

Cả một gia đình lớn, ngoài mặt ai cũng hòa thuận vui vẻ, trong bụng thì đầy ắp mưu mô xấu xa, không ai thua ai.

Ông cụ cũng tỏ thái độ mắt nhắm mắt mở, cho nhau sắc mặt tốt là được.  

Bây giờ công ty cũng do Trình Tĩnh Viễn quản lý, Trình Trạc kể từ khi từ nước ngoài về vẫn rất ung dung tự tại, cũng vì ngại nhúng tay vào sẽ đắc tội với cả hai nhà, cho dù bát nước không bằng phẳng [1] đi nữa thì cũng không thể bị lệch quá nhiều.

[1] câu gốc là “一碗水不平” (một bát nước không vững), hay dùng để chỉ hành vi thiên vị cho ai đó.

Nhưng ông ngoại của Trình Trạc luôn cho rằng, chính cả nhà họ Trình mắc nợ con gái và cháu ngoại của tôi, bây giờ con gái tôi không còn, nhưng một khi nhà họ Trình có biến động nhỏ, ai dám động đến cháu ngoại tôi thì đừng mong được sống yên ổn.

Biến động nhỏ bây giờ chính là Trình Thư Dư và Hạ Hiếu Tranh sắp lấy nhau, cũng vì trong mấy năm nay, Hạ Hiếu Tranh đã leo lên quá nhanh và quá cao ở nhà họ Trình, rất nhiều người muốn kéo anh ta xuống, mỗi người góp một tay.

Khẩu súng mạnh nhất chính là Trình Trạc.

Nhưng công tử Trình không mảy may quan tâm mọi thứ, cứ bắn nhầm.

Anh không kể cho Mạnh Thính Chi nghe những chuyện nội bộ lục đục này,  chỉ nói thật lòng như đang đùa: “Anh đương nhiên đồng ý, chỉ mong sau khi hai người đó lấy nhau, Hạ Hiếu Tranh lo liệu hết mọi chuyện, lười làm ăn với mấy ông già, anh không đủ kiên nhẫn.”  

Nói xong, điện thoại lại chìm vào yên tĩnh.

Trình Trạc: “Mạnh Thính Chi?”

Mạnh Thính Chi hít một hơi, nhanh chóng trả lời, giọng nói trong trẻo dịu dàng cất lên: “Đừng ngắt lời, em đang đếm ngược nè….3, 2, 1.”

Vừa nói xong, tiếng pháo hoa từ đâu đó đột nhiên vang lên, bầu trời đen kịt phát ra âm thanh cực lớn, cứ như vô số pháo hoa đỏ tản ra tỏa khắp, tất cả mọi người cùng nhìn lên trời.

“Trình Trạc, năm mới vui vẻ!”

Trình Trạc nhìn đèn lồng đỏ dưới hiên, mọi khói mù bỗng được xua tan, mỉm cười, “Năm mới vui vẻ.”

Lúc nào cô cũng ước rất nghiêm túc.

“Năm mới đến, mong cho ước mơ của anh trở thành hiện thực, không cần phải làm việc với mấy ông già nữa.”

Đột nhiên, không hiểu sao mà anh lại nhớ đến hôm sinh nhật cô, cô nói điều ước mà nói ra thì không linh nữa. Trình Trạc không nhắc đến chuyện mất hứng đó, mí mắt giật giật, anh mệt mỏi vươn tay xoa.

Đến rằm tháng giêng.

Nguyễn Mỹ Vân và mẹ của Tiểu Lị cạnh nhà cùng nhau làm chè trôi, ban đầu có gọi cô và Tiểu Lị đến học, nhưng vì hai cô nặn quá xấu, thế là bị đuổi đi chỗ khác.

Bánh trôi nhân mè đen, bên trong có lẫn vài viên có đậu đỏ, Mạnh Thính Chi đã ăn một chén lớn nóng hổi, vậy mà vẫn không ăn được một hạt đậu đỏ nào.

Nguyễn Mỹ Vân bắt cô phải ăn cho bằng được một viên có đậu đỏ, không quan tâm Mạnh Thính Chi chỉ ăn nổi nửa chén. Mạnh Thính Chi cố chịu cái bụng no, cuối cùng cũng cắn được một viên có đậu đỏ.

Mùi thơm ngào ngạt vừa tỏa ra trên chóp mũi và đầu lưỡi, cuộc gọi đến từ Chu Du bất thình lình vang lên làm Mạnh Thính Chi giật mình.

Viên bánh trôi có đậu đỏ rơi xuống đất.

Học kỳ cuối của năm tư không có thời gian khai giảng thống nhất, lớp trưởng chỉ gửi vào nhóm chat của lớp thông báo nộp báo cáo thực tập xếp xó lâu nay càng sớm càng tốt, rồi đôn đốc tiến độ làm đồ án tốt nghiệp.

Chu Du không đi thực tập, ở nhà mãi cũng chán, qua điện thoại cũng cảm nhận được sự ủ rũ, cô nàng hỏi về dự định năm sau của Mạnh Thính Chi.

Hai người hẹn nhau ăn uống vào tối hôm sau.

Địa điểm do Chu Du chọn, nhà hàng món Tây ở quảng trường Bảo Đại, từ đường Kim Lâm chỉ cần đi bộ là đến nơi.

Nhìn thấy Chu Du nhìn ra cửa sổ thở dài nhiều lần trong bữa ăn, sau khi tính tiền, Mạnh Thính Chi tốt bụng hỏi cô bạn: “Muốn đến TLu không, dù sao cũng gần xịt à.”

“Hả,” Chu Du bị nói trúng tim đen nhưng không chịu thừa nhận, nói bóng nói gió, “Ờ thì….vẫn đang trong tháng giêng mà, không đặt trước, bây giờ có tiền cũng không có thẻ vào, vào thế nào được, không lẽ hai mình ké thẻ?”

Thang máy ngoài trời đang hiển thị đi lên từ tầng G, Mạnh Thính Chi liếc nhìn ra ngoài rồi nói: “Cậu muốn đến tìm Thi Kiệt không? Nếu cậu muốn, mình có thể nhờ Từ Cách.”



Cô chưa bao giờ dùng mối quan hệ với Trình Trạc để sử dụng bất kỳ đặc quyền nào, nhưng vì bạn bè, cô ấy sẵn sàng lên tiếng.

“Mình tìm anh ta? Mình tìm anh ta làm gì? Mình mất sạch hứng thú với loại đàn ông nhàm chán đó rồi.”

Chu Du cười giễu cợt như vừa nghe thấy một câu chuyện cười nhạt nhẽo.

Thế là Mạnh Thính Chi cất lại điện thoại mới lấy ra vào túi, nhưng Chu Du lập tức ngăn lại, cười toe toét nịnh nọt: “Ê ê ê gọi đi, mình vào nghía thử coi còn anh đẹp trai khác không, tìm thử coi sao.”

Giọng càng nói càng chột dạ.

Mạnh Thính Chi vẫn gọi một cuộc, nhưng không đi cùng Chu Du.

Ngày mai là đám cưới của chị họ cô, cô phải về nhà sớm. Sau khi tạm biệt Chu Du ở ngã tư, Mạnh Thính Chi đi về nhà theo hướng khác.

Tay cô đang cầm một chiếc túi, bên trong là chiếc áo khoác cape mà Tiết Diệu đã cho cô mượn trong một lần tụ tập vào năm ngoái, lúc đó áo khoác của cô bị bẩn. Cô đã nhờ Nguyễn Mỹ Vân giặt sạch phơi khô, chỉ là nhiều chuyện quá nên quên mất, mãi vẫn chưa trả.

Hôm nay có hẹn với Chu Du gần đây, cô cố ý mang theo.

Câu lạc bộ Bách Tân không sôi động bằng kiểu hộp đêm vũ trường như TLu, chỗ này kiểm tra thẻ hội viên, có trả phí mở thẻ.

Quản lý biết mặt Mạnh Thính Chi, lập tức mỉm cười đến chào đón, còn tưởng hôm nay cô đến tham gia buổi tụ tập bè bạn của Thẩm Tư Nguyên nên chuẩn bị dẫn cô lên lầu, còn kể hôm nay có một người nổi tiếng tổ chức sinh nhật ở đây.

“Không phải, tôi đến tìm cô Tiết.”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt quản lý tắt hẳn.

“Tôi giữ áo khoác của chị ấy, tôi mang đến  trả.” Mạnh Thính Chi vừa ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt của quản lý là lạ, “Chị ấy không có ở đây hả? Vậy tôi để đồ ở đây, nhờ anh đưa cho chị ấy giúp tôi nhé.”

Quản lý không nhận chiếc túi trong tay Mạnh Thính Chi, mà thấp giọng thận trọng nói: “Áo này…..cô tự đưa cho sếp Tiết đi ạ, để ở đây, không biết sau này sếp còn đến đây không nữa.”

Mạnh Thính Chi nhíu mày thắc mắc, “Sao vậy ạ?”

“Chồng của sếp đột ngột qua đời mới mấy hôm trước, chị ấy không đến đây mấy ngày rồi.” Nói xong, thấy một nhóm người ồn ào xuống cầu thang  ở sảnh, quản lý lịch sự chào tạm biệt Mạnh Thính Chi.

Lối vào của câu lạc bộ Bách Tân là một tấm kính màu ghép cực to, khó có thể tưởng tượng được rằng trong một hội sở xa hoa thế này, có một góc ở sảnh lớn được trang trí mang hơi thở tôn nghiêm nơi nhà thờ.

Đèn thả sáng ngời.

Ánh sáng chiếu vào mắt làm mắt cô hơi lóa, Mạnh Thính Chi cầm chiếc túi đựng áo khoác, chìm vào im lặng.

Cô nhớ đến người đàn ông cơ thể ốm yếu ngồi trên xe lăn mà mình nhìn thấy ở trung tâm thương mại, đó là chồng của Tiết Diệu?

Sao lại là chồng chứ, vậy Hạ Hiếu Tranh là gì?

Người đàn ông kia đột ngột qua đời?

Mạnh Thính Chi định thần lại, khung cảnh xung quanh đã thay đổi, sao nữ hôm nay đón sinh nhật mới được nhiều người vây quanh khi xuống lầu, lúm đồng tiền vẫn còn trên má, bỗng bất ngờ bị tát một cái.

Một tiếng “bốp” chói tai, cả hiện trường sững sờ.

Qua đám đông, Mạnh Thính Chi nhìn thấy Triệu Uẩn Như đứng ngoài rìa.

Triệu Uẩn Như không thể hiện lập trường, chính cung và tiểu tam đang đấu đá dữ dội, cô ta không quan tâm “chị em plastic” cạnh mình đang cấu xé người khác thế nào, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Mạnh Thính Chi, như thể dồn hết tất cả ác ý lên người cô.

Mạnh Thính Chi rời khỏi khung cảnh như trò hề đó. Bên trong và bên ngoài là hai thế giới hoàn toàn trái ngược nhau, làm lòng cô ngổn ngang cảm xúc, lúc đi đến bậc thang gần đó, đúng lúc đến thời gian phun nước ở Quảng trường Bảo Đại.

Cô mất tập trung, hụt chân ngã xuống, chiếc túi giấy trong tay cũng văng sang một bên, làm bẩn một phần phần vải len mềm màu xám nhạt ở miệng túi.

Ngay sau đó, chiếc túi được người đi đường lượm lên, người đó cũng đến đỡ cô dậy, “Có sao không?”

Mạnh Thính Chi nhỏ giọng nói không sao, nhanh chóng đứng lên.

Khi ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy trăng mười sáu, đã tròn đến mức tột cùng, sẽ không tròn hơn được nữa.