Trạc Chi

Chương 37: Nàng tiên của anh




Editor: SQ

_____________________

Đưa em đi đón hè

Chuyến đi Bình Thành lần này gặp mấy người bạn du học sinh của Trình Trạc chỉ là một sự tình cờ, nguyên nhân chính là để dự cuộc họp thường niên của tập đoàn, năm nay tổ chức ở công ty con tại khu vực này.

Nhắc đến chuyện đó, Mạnh Thính Chi vô cùng tò mò, hỏi anh giữ chức vụ gì ở công ty của nhà anh, Trình Trạc nói không có.

Vì buổi triển lãm hồi ức của Thư Vãn Kính, trước đó Mạnh Thính Chi đã đọc vô số tài liệu ở phòng tranh, thế nên có những hiểu biết tương đối về tư bản Chính Duệ, chủ yếu là đầu tư vào nghệ thuật, phần lớn đều có liên quan đến Thư Vãn Kính, nhưng Trình Trạc cũng hiếm khi lộ mặt.

Nghĩ vậy, lần đó anh đến trung tâm triển lãm của khoa Mỹ Thuật đúng là một sự tình cờ trong tình cờ.

“Vậy anh có danh thiếp không? Trên danh thiếp của anh viết gì?”

Anh khoanh tay, một tay đặt lên tay còn lại để cài cúc áo ở cổ tay, cổ tay áo sơ mi dáng đứng bao quanh cổ tay cứng cáp, anh nghiêm túc nói đùa: “Viết một kẻ lười.”

Bữa tiệc bắt đầu vào chiều nay.

Thời gian xã giao trước khi bắt đầu ăn thực sự quá lâu, Mạnh Thính Chi sợ đói, nhưng sợ ăn nhiều thì mặc chiếc đầm nhung hai dây màu xanh lá này sẽ lộ bụng dưới, vậy là chỉ ăn chút ít bánh scone nho khô mà khách sạn mang lên.

Trình Trạc vừa đi ra thì thấy cô, đang quỳ trên thảm mềm, nho nhã cho đồ ăn vào miệng.

Chiếc váy màu xanh trên người cô, xinh đẹp lẫn thuần khiết, thoạt nhìn làm anh nhớ đến một bộ phim nước ngoài tên là “Chuộc tội”.

Có lẽ là sợ vụn bánh rơi lên người, cô hơi chồm về phía trước, trong ánh sáng từ ngoài cửa sổ, eo và mông vẽ ra một đường cong mềm mại quyến rũ, Mạnh Thính Chi chỉ có tay chân gầy gò, còn những chỗ cần có da có thịt thì không hề gầy, chỉ là bình thường cô mặc đồ rộng rãi, hiếm khi chiết eo khoe dáng thế này.

Trình Trạc dựa vào tường lặng lẽ quan sát một lúc, đột nhiên lên tiếng.

“Đây chẳng phải là cô nàng nóng bỏng còn gì.”

Mạnh Thính Chi nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, một ít vụn bánh bên môi rơi xuống.

Cô đứng dậy đi về phía anh, ánh mắt sáng ngời, chiếc đầm màu xanh sẫm ôm lấy làn da trắng như tuyết, đuôi tóc xoăn nhẹ, gương mặt trang điểm nhẹ trông dịu dàng trong sáng, rất có phong thái của nữ chính phim điện ảnh.

“Em xem «Chuộc tội» chưa? Phim tình cảm thời chiến tranh.”

Mạnh Thính Chi nói: “Xem rồi.”

Không chỉ xem rồi, mà còn xem lại những đoạn kinh điển rất nhiều lần, ấn tượng nhất chính là câu thoại “Duyên phận của chúng ta chưa kết thúc” của Robbie trước khi rút lui khỏi Dunkirk.

Mạnh Thính Chi hiểu ra, cúi đầu nhìn chiếc đầm trên người mình: “Giống lắm hả?”

Mặc dù đây là đầm hai dây, nhưng trước và sau không xẻ sâu, cả chiếc đầm một màu, những nếp gấp mềm mại và tà váy bay bay rất nữ tính, không gợi cảm quá mức [1].

[1] Ảnh đầm trong phim:

Trình Trạc cầm tay cô, nắm lấy, dịu dàng đáp lại: “Không phải, mà là mặc váy xanh đẹp như nhau.”

Anh chạm vào chiếc vòng tay đá  Carnelian trên cổ tay cô, cổ tay cô gầy gò trắng trẻo, mấy viên ngọc đỏ lấp lánh rũ xuống càng thêm linh động.

Khí chất nhu mì, cực kỳ hợp với những màu sắc tươi sáng như đỏ thẫm và xanh thẫm này, không hề quê mùa, chỉ cảm thấy hợp tình hợp lý.

“Em thích vòng tay này không?”

Mạnh Thính Chi không biết tại sao anh lại đột ngột hỏi vậy, gật đầu nói: “Thích chớ.”

“Thật không?”

Mạnh Thính Chi càng thấy khó hiểu hơn, cười nói: “Tất nhiên là thật rồi, Chu Du với đàn chị của em còn khen em đeo cái này đẹp đó, sao vậy?”

Anh im lặng một lúc, giống như ban đầu không muốn đề cập đến, nhưng sau đó cảm thấy không cần phải giấu giếm.

“Kiều Lạc nói, anh không để tâm đến em.”

Thật ra câu gốc không nhẹ nhàng như thế, ba người chơi với nhau từ nhỏ, nói chuyện không nể mặt nhau chút nào.

Nguyên văn của Kiều Lạc là thế này: “Lạy thật luôn, cái mẫu đầy rẫy ngoài đường mà cậu cũng dám mua tặng bạn gái? Bộ cậu không thấy mấy nhỏ hot girl mạng quanh Từ Cách tay ai cũng đeo một chiếc hả, trong đó có hơn một nửa là hàng pha kè, cho dù cậu không biết tặng quà cho con gái thì cứ nói toẹt ra thôi, Chi Chi còn nói thích, thương con bé thật sự, thà làm bạn gái của tôi đây còn thích hơn.”

Từ Cách tận dụng cơ hội, ra vẻ nói đúng trọng tâm, “Bởi, tôi cũng thấy tội nghiệp cho em gái Chi Chi.”

Kiều Lạc cho một cái liếc mắt hệt như mũi tên đóng thẳng vào người Từ Cách, giọng điệu giễu cợt rất chi là vô tình, “Cậu còn ở đó cười người khác, cậu tưởng cậu là con heo tốt hay gì?”

Lúc đó Trình Trạc không nói gì, trong lòng có suy nghĩ nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, tỏ vẻ lạnh lùng kiểu “ồn như hai cái loa, thấy tôi có để ý đến hai người không”.

Mạnh Thính Chi nhìn chiếc vòng trên tay mình, “Sao không để tâm? Em thấy đẹp lắm mà.”

Nghe vậy, Trình Trạc bỗng cong môi mỉm cười, ngón cái vuốt ve cổ tay nhỏ nhắn của cô, “Trước đây Kiều Lạc cũng từng chê anh này nọ, anh không quan tâm, nhưng cậu ấy nói anh không tốt với em, không biết tại sao mà anh không thể không tự nghĩ lại.”



“Nghĩ lại gì?”

“Nghĩ lại có phải thật sự chưa đủ tốt với em không.”

Mạnh Thính Chi nở nụ cười hiền lành ấm áp: “Đủ rồi, tốt lắm lắm lắm luôn.”

Bữa tiệc được tổ chức trên tầng cao nhất của khách sạn.

Lúc xuống xe, dưới trời đêm đổ tuyết, Mạnh Thính Chi vừa đưa tay ra là cảm nhận được chút lạnh lẽo màu trắng xóa, cô mặc áo khoác rất dày, nhanh chóng được Trình Trạc ôm vào sảnh khách sạn có hệ thống sưởi đầy đủ.

Tuyết trên tay tan ra, Trình Trạc đứng trong thang máy lau tay cho cô.

Anh cúi đầu nhìn xuống, động tác lau cẩn thận đó dịu dàng và tinh tế không kể xiết, làm Mạnh Thính Chi ngơ ngác nhớ lại ký ức mơ hồ xa xăm.

Lúc cô học mẫu giáo, có một cô giáo trẻ tuổi như một người chị gái, luôn dịu dàng và kiên nhẫn với những bạn nhỏ.

Trình Trạc đối xử với cô như chăm sóc một đứa trẻ.

Nghĩ vậy, lòng cô ngọt lịm, mím môi nhoẻn nụ cười.

Cuộc họp thường niên rất đông người, Mạnh Thính Chi không biết mặt 99% số người ở đó, nhưng vào lúc này, cô khoác tay Trình Trạc, chậm rãi bước ra thang máy, không còn lúng túng và bất an như khi tham dự tiệc sinh nhật ở câu lạc bộ Bách Tân nữa.

Không biết ai cũng không sao, bị người khác nhìn chằm chằm trong tình huống xã giao thế này cũng không sao, không biết bắt đầu từ khi nào mà cô đã dần có được sự tự tin và bình tĩnh này.

Người quen đầu tiên nhìn thấy là Hạ Hiếu Tranh.

Về người chị họ của Trình Trạc trong lời đồn, cô cũng gặp được trong hôm nay.

Khoác trên mình chiếc đầm hở một vai màu ngọc trai bằng chất liệu cực sang trọng, đi giày gót nhọn, cao gầy tao nhã, không chỉ toát lên khí chất cao quý của con nhà danh gia vọng tộc, cũng không đánh mất gu thời trang nhạy bén.

Người phụ nữ này và Tiết Diệu cùng thuộc kiểu thấy đẹp từ cái nhìn đầu tiên, đường nét trên khuôn mặt rất đẹp và sáng sủa, nhưng Trình Thư Du có phần sắc sảo hơn.

Chạm ly với nhau, uống rượu vang.

Tán gẫu vài câu, rồi nói đến ngày cưới của Hạ Hiếu Tranh và Trình Thư Du vào đầu xuân.

Trình Thư Du nhìn Mạnh Thính Chi, âm thầm đánh giá, sau đó nở một nụ cười không chút cảm xúc, quay sang nói với Trình Trạc: “Nếu có cơ hội, cậu có thể đưa cô Mạnh đến dự.”

Chị ta phát âm cụm “có cơ hội” cực kỳ rõ ràng, không nghe ra được là một lời mời thân thiện.

Trình Trạc hờ hững ngước mắt lên, đáp trả: “Tôi có đi hay không còn chưa biết, chị gấp gáp muốn bạn gái tôi đi làm gì?”

Trình Trạc không thích chủ động trong các tình huống xã giao, nhưng khi có người đến chào hỏi, anh cũng sẽ rất tự nhiên giới thiệu Mạnh Thính Chi với đối phương.

Đối phương sẽ luôn tỏ biểu cảm “thì ra là vậy”, nhưng nhiều hơn cả là nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.

Đến đêm khuya.

Tuyết đã rơi nhiều hơn lúc nãy, từ cửa sổ kính sát đất trên tầng cao của khách sạn nhìn xuống, trong màn đêm xanh thẫm, xa xa gần gần, không phân biệt được là tuyết hay ánh đèn.

Sảnh tiệc rất ấm, trong và ngoài là hai mùa khác nhau hoàn toàn.

Nhớ đến Tô Thành vẫn chưa đổ tuyết, chắc là mấy ngày nữa nhiệt độ sẽ giảm, Mạnh Thính Chi bỗng thở dài, “Mùa đông năm nay dài ghê á, giống như gió lạnh đã thổi lâu lắm rồi.”

“Không thích mùa đông?”

Mạnh Thính Chi xoay người lại, lắc đầu: “Sợ lạnh, thích hè.”

Nhắc đến mùa hè, chỉ còn vài tháng nữa sẽ tốt nghiệp.

Cô hơi rũ mi, đặt tay lên tấm kính ấm áp, tuyết rơi chạm đất rồi tan ngay trong tích tắc. Những điều quá đỗi đẹp đẽ như món quà trời ban, bất ngờ có được, cũng sẽ đột ngột vụt mất.

“Khi nào hè mới đến đây?”

Lúc đó cô chỉ nói một câu vu vơ như thế, không ngờ sáng hôm sau, lúc cô vẫn đang say giấc nồng, Trình Trạc đã đào cô ra khỏi chăn ấm nệm êm.

Cô giơ tay dụi mắt, hàng mi dài run run, mở đôi mắt vẫn còn ngái ngủ trong vòng tay của Trình Trạc, mới thức dậy đã ngửi được mùi kem cạo râu lành lạnh dễ chịu, cô dựa vào người anh dụi dụi, hỏi: “Sao vậy anh?”

Vừa nói xong, một lực tác động lên đầu gối và lưng dưới của cô, trước khi cô kịp phản ứng thì đã bị nhấc bổng lên.

Đôi môi ấm áp đặt nhẹ xuống trán cô, ai kia nói: “Đưa em đi đón hè.”

Sau khi tuyết tạnh, màu trời ở Bình Thành vẫn không thay đổi, vẫn là một màu xanh xám đục, tầng mây dày nặng đè thấp bầu trời, sáu giờ sáng ngày đông,  xe cộ trong thành phố vẫn chưa thức giấc hẳn.

Ở tầng cao nhất của khách sạn, những tòa nhà cao tầng nhiều chi chít như sao trời, đứng trên đỉnh của tòa nhà, gió lạnh gào thét.

Hàng mi mềm mại của Mạnh Thính Chi bị cơn gió sắc như dao “chém” đến mức phải chớp lấy chớp để, đôi mắt không thể mở hoàn toàn, chỉ có thể nheo lại, đôi mắt lóng lánh ánh nước ngập tràn vẻ buồn ngủ.



Khóe mắt và mũi đỏ bừng vì quá lạnh.

Thở nhẹ một hơi là một mảnh sương trắng xóa bay lên trước mặt.

Như trong mơ.

Cô sửng sốt trước cảnh tượng đang nhìn thấy, chậm chạp nhìn sang Trình Trạc đứng bên cạnh, anh choàng vai cô, buồn cười nói: “Đi thôi, không sợ lạnh à?”

Có lẽ sáng nay mới được dọn dẹp, tuyết đọng chỉ mới được xúc ra các phía, vẫn chưa tan hết, tầng cao nhất rộng đến mức một chiếc máy bay tư nhân màu đen tuyền, bên trên có một chữ H cực to, logo ở phía đuôi hơi quen mắt đang đậu trên bãi đất trống này.

Mạnh Thính Chi ngơ ngác, chợt không nhớ ra được mình từng thấy ở đâu rồi.

Đầu tiên là đến sân bay, sau đó xuống máy bay, đã chuyển thành một thành phố biển.

Chiếc áo khoác lớn mà cô choàng thẳng lên người khi ra khỏi khách sạn đã hết tác dụng, bây giờ cô chỉ mặc chiếc đầm hai dây lụa đơn giản.

Xuống cầu thang, trời nắng chói chang trên đỉnh đầu, một cơn gió biển sảng khoái và nóng ấm lập tức phà đến.

Nhìn nơi này không giống sân bay thông dụng, một chiếc máy bay khác trên đường băng đang trong trạng thái chuẩn bị cất cánh cũng không phải là loại thường thấy.

Đến đón họ là một người đàn ông tóc húi cua mặt chữ điền trong bộ vest đen, cung kính đứng ngoài xe khách, vừa mở cửa xe cho họ, vừa nói anh Thẩm đã dặn dò ổn thỏa.

Mạnh Thính Chi lên xe ngồi, thắc mắc hỏi: “Anh Thẩm?”

Trình Trạc trả lời: “Thẩm Tư Nguyên.”

Khi đến nơi, Mạnh Thính Chi mới biết được căn biệt thự tuyệt đẹp bên bờ biển mà cô đã thốt lên lời khen trước khi xuống xe chính là tài sản mà người bố yêu nghệ thuật của Thẩm Tư Nguyên đã để lại.

Phần chính của ngôi nhà do một kiến trúc sư nổi tiếng người Tây Ban Nha thiết kế, Tằng Nhị đảm nhận vai trò cố vấn mỹ thuật và tham gia thiết kế nội thất, từ bản vẽ ban đầu đến khi đặt từng viên gạch từng chậu cây xanh vào, tổng cộng phải mất hơn 3 năm, khi chính thức bàn giao nhà, bố của Thẩm Tư Nguyên đã qua đời vì bệnh.

Căn biệt thự bên bờ biển này, như một điều tất nhiên, sẽ rơi vào tay của Thẩm Tư Nguyên dưới hình thức tài sản thừa kế.

Dạo này Thẩm Tư Nguyên đang kẹt tiền nên định bán căn nhà này, anh ta đã hỏi trong nhóm nhiều lần nhưng không ai để ý.

Không phải căn biệt thự này không đẹp, mà là vì không hợp.

Một là vì quá xa Tô Thành, nghỉ phép đi đến đó thôi cũng hết thời gian; hai là vì căn nhà này hoàn toàn được thiết kế theo các khái niệm nghệ thuật, giống hệt như một tác phẩm nghệ thuật, rất hợp cho dân thiết kế khoe khoang, nhưng ở thì không ở nổi.

Nhóm của họ toàn là người trần tục, không thưởng thức nổi.

Thế là Thẩm Tư Nguyên ra giá hữu nghị, còn biến thành một nhân viên bán hàng chuyên nghiệp trong nhóm: “Khoan bàn đến chuyện khác, gu thẩm mỹ của bố tôi chắc chắn ổn áp đúng không, chỗ đó gần biển, đối diện có đảo nhỏ, lái du thuyền chỉ nửa tiếng là đến nơi, rất mùa hè luôn.”

Nghe màn bán hàng chẳng đáng tin này, mọi người lần lượt chắp tay xin kiếu, thế mà lại lay động được người khôn khéo nhất là công tử Trình.

Anh nhắn một câu trong nhóm: “Nhà sạch không?”

Thẩm Tư Nguyên lập tức chuyển sang trò chuyện riêng với Trình Trạc, “Được dọn dẹp thường xuyên, xách đồ vào ở ngay.”

Sau đó còn bình tĩnh chém thêm tí gió.

Trình Trạc hờ hững đáp lại: “Ngày mai xem thử rồi tính sau.”

Thấy có điềm lành, Thẩm Tư Nguyên không chỉ lập tức sắp xếp quản gia của biệt thự đến đón người, mà còn giới thiệu chi tiết cho Trình Trạc rằng, căn biệt thự đó có tên đó nha, Phù thủy xứ Oz.

Trình Trạc vừa nghe thấy thì nhíu mày, cảm thấy đặt cái tên Phù thủy xứ Oz thật sự không thể nào “phèn” hơn được nữa.

Nếu là trước đây, chắc chắn Thẩm Tư Nguyên sẽ nịnh nọt đáp rằng, phèn, quá phèn, đỉnh của phèn, bố tôi bày đặt văn vẻ, ông già phèn phát sợ.

Nhưng bây giờ đã khác, Thẩm Tư Nguyên không hùa theo Trình Trạc, anh ta nói: “Tên này là Tằng Nhị đặt, bệnh nghề nghiệp của người làm nghệ thuật, cậu phải cảm nhận cho kỹ vào!”

Lúc đó Trình Trạc cười nhạt, ấn nút gửi tin nhắn thoại, điềm nhiên trả lời: “Bố cậu không cảm nhận nổi, đến cậu thì cảm nhận được rồi đó, cảm kỹ vào.”

Căn nhà đó nhìn trong ảnh thôi đã thấy đẹp, mang phong cách kiến trúc Tây Ban Nha, không theo khuôn mẫu, những loại cây được chọn lựa kỹ càng mọc tốt tươi dọc theo mái nhà đỏ thẫm, nhà ba tầng, lãng mạn và sang trọng.

“Trình Trạc, nhanh lên! Nhanh lên!”

Trình Trạc bước trên bãi cát mềm mịn, nhìn về phía trước theo tiếng gọi, ánh nắng ven biển tươi đẹp và tỏa khắp như đang giữa mùa hè, cô háo hức vung vẫy cánh tay, góc váy tung bay như được phủ lớp kim tuyến vàng.

Khiến tầm nhìn chói lòa.

Lúc này mới chợt nhận ra rằng, nếu trên đời thật sự có thần tiên, thì cái tên Phù thủy xứ Oz vừa cực phèn lẫn cực tao nhã rất hợp với khung cảnh lúc này.

Còn cô gái với mái tóc đón gió, tay cầm đôi giày cao gót, chân đất chạy nhảy đằng trước.

Là nàng tiên của anh.