Editor: SQ
_____________________
Lời nói có thể nghe qua loa, nhưng tội danh thì phải đếm kỹ
Những người này chưa thức xuyên đêm là chưa chịu thôi.
Mạnh Thính Chi ngủ một giấc thức dậy, dưới lầu vẫn chưa giải tán, hơn bốn giờ sáng ở Tô Thành, cô mặc đầm ngủ dài màu trắng, khoác khăn choàng len tím nhạt họa tiết hoa, đi xuống cầu thang trong tiếng chơi mạt chược.
Bây giờ số người dưới đây đã ít đi rất nhiều, Hạ Hiếu Tranh đến đây sau khi Mạnh Thính Chi đã lên lầu ngủ, nhìn thấy nhau, gật đầu với nhau là xem như đã chào hỏi.
Hành động sờ bài của Hạ Hiếu Tranh giống hệt với của Tiết Diệu, kéo bài đến trước mặt, ngón trỏ vuốt phần lõm trên bề mặt bài, không cần nhìn cũng biết được phải bỏ những quân không cần thiết nào.
Khắp phòng giải trí mịt mù khói thuốc, Mạnh Thính Chi vừa bước vào là ho sặc sụa, Trình Trạc nghe thấy tiếng, quay đầu lại nhìn cô, “Dậy rồi?”
Cô đáp “Ừm”, đi đến mở cửa sổ ra một tí, cơn gió lạnh buốt và sạch sẽ ùa vào, hòa với bầu không khí ngột ngạt trong phòng. Cô đi ra phía sau Trình Trạc, đặt tay lên vai anh.
“Mọi người không buồn ngủ hả?”
Ván này Trình Trạc thắng đậm, cả một dãy hàng Vạn, trên đỏ dưới đen, ngay ngắn chỉnh tề.
Anh nắm lấy bàn tay của Mạnh Thính Chi đặt trên vai mình, hờ hững nói: “Buồn ngủ chứ, nhưng họ thua quá nhiều.”
Mặt mũi Từ Cách đen thui, anh lập tức lên án.
“Em nghe đi! Đây là tiếng người hả? Có buồn ngủ cũng phải tỉnh vì tức vì người này.”
Hạ Hiếu Tranh gõ lên bàn, nhắc nhở: “Cậu ra bài đi đã.”
Từ Cách ra một quân bài, tiếp tục kể lể cho Mạnh Thính Chi nghe tối nay vận may cờ bạc của Trình Trạc dữ dội đến cỡ nào, lúc cô xuống đây thì đã là lần thứ hai rồi.
Bảo sao Thẩm Tư Nguyên không ở đây.
Mạnh Thính Chi chớp mắt tỏ vẻ nghi ngờ: “Mọi người làm Thẩm Tư Nguyên thua đến mức phải về luôn? Hôm nay chơi lớn lắm ạ?”
Cô có khả năng hài hước một cách nghiêm túc nhưng không hề biết điều đó. Từ Cách cười đến mức thuốc lá rơi xuống đất, hai bờ vai run rẩy, lượm thuốc lá lên ném vào thùng rác bên cạnh.
Từ Cách nói: “Chứ sao nữa, vừa chảy nước mũi vừa khóc bù lu bù loa, được mẹ kế của cậu ta dẫn về rồi.”
Mạnh Thính Chi nghiêng đầu sang bên nhìn Trình Trạc, giống như đang xác nhận với anh, cô chỉ tin anh.
Trình Trạc cong nhẹ khóe môi, mủi lòng trước đôi mắt hạnh tròn xoe của cô, nhẹ giọng nói: “Đừng để ý đến nó, miệng nói phét là hay.”
Từ Cách không chịu nhận.
“Em nói phét hồi nào? Thẩm Tư Nguyên đi theo mẹ kế của cậu ta còn gì? Sớm muộn gì tên ngố đó cũng chìm vào đó thôi, bản thân mình bao nhiêu ký lô không tự biết, còn bày đặt cự cãi với em, ừ thì cứ bảo vệ đi, ông đây chống mắt lên chờ cậu ta bị cười vào mặt.”
Chuyện mà Kiều Lạc thích làm nhất là cà khịa Từ Cách, lúc đó cô nàng sờ bài, nói với vẻ tiếc nuối: “Ê Từ Cách, cậu không đi làm Nguyệt Lão đúng là tiếc thật, Uyên ương Phổ [1] mà vào tay cậu, trang nào bị xé là bớt được một mối nghiệt duyên.”
[1] Tương truyền Nguyệt Lão thường mang bên mình một quyển sách tên Uyên ương Phổ, trong đó ghi chép lại nhân duyên của mọi người.
Từ Cách đấu với cô nàng, rít mạnh một hơi thuốc, phả ra rất nhiều khói, nói một câu khó hiểu: “Đúng ha, trang của bà với Kỷ Chẩm Tinh bị tôi xé từ lâu rồi.”
Kiều Lạc nghiến răng nghiến lợi: “Cho cậu ba phút, rút lại!”
Từ Cách khịt mũi thẳng thừng làm lơ.
Sai hai vòng, Trình Trạc thắng.
Dãy bài đẹp của anh vừa được mở ra là lập tức kích thích người khác, Từ Cách và Kiều Lạc ngừng cãi cọ, liếc nhìn nhau, ăn ý một cách bất ngờ, chỉ muốn tiễn người này đi cho rồi.
“Anh Trạc, anh buồn ngủ thì đi ngủ đi, em gái Chi Chi vào chơi cũng như nhau mà.”
Kiều Lạc đồng ý cả hai tay.
“Chi Chi, vô thay!”
Mạnh Thính Chi cười lắc đầu, ôm cổ Trình Trạc, “Em chơi dở lắm.”
Từ Cách nói: “Ai dám chê em chơi dở chứ, vào đi.”
Kiều Lạc dỗ dành: “Em chơi dở dễ thương mà, lẹ lên! Trình Trạc cậu nhường đi chứ, để Chi Chi chơi coi!”
Thấy hai người này người tung kẻ hứng, Trình Trạc trực tiếp ngó lơ, tặc lưỡi tỏ ra cực kỳ ngứa mắt: “Nhìn mặt của hai người kìa, bớt lại chút đi.” Sau đó nhìn đồng hồ treo tường, đại xá nói: “Đến sáu giờ, sáu giờ giải tán, tôi thắng cũng mệt rồi.”
Từ Cách và Kiều Lạc tức anh ách nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt ngập tràn ý bảo Trình Trạc không nói tiếng người.
Ngày mai Mạnh Thính Chi phải đến câu lạc bộ nghệ thuật để hoàn thành phần cuối cùng của tranh tường, Trình Trạc bảo cô lên lầu ngủ, cửa sổ đã mở, mùi khói ở đây nồng nặc, cô ở đây chưa đến mười phút mà đã nằm dài trên vai anh, gục đầu ho khù khụ.
Âm thanh nho nhỏ, làm Trình Trạc chẳng thể tập trung.
Mạnh Thính Chi gật đầu, đi vào bếp pha trà cho họ tỉnh táo, mang lên thêm vài món ăn nhẹ làm bữa khuya, sau đó mới lên lầu.
Nãy giờ Hạ Hiếu Tranh không nói quá nhiều, khi Mạnh Thính Chi đi rồi, anh ta nhìn theo hướng cô, nhấp một ngụm trà nóng, lặng lẽ dời ánh mắt đi, nói: “Cô Mạnh tốt thật, điểm nào cũng tốt.”
Kể từ khi gánh vác cái danh con rể nhà họ Trình, Hạ Hiếu Tranh trên thương trường như cá gặp nước, tiếp xúc với người khác thì lá mặt lá trái, nhưng chưa bao giờ khen một người phụ nữ như thế, nghĩ đến ngày cưới của anh ta đã gần kề, không khó để đoán được anh ta đang cảm thán điều gì.
Anh ta khen Mạnh Thính Chi tốt, nhưng không phải vì ghen tị với Trình Trạc.
Điểm nào cũng tốt, là một nỗi tiếc nuối không dễ phát hiện và có điềm báo trước.
Trên đĩa của những người khác là bánh ngọt của một tiệm bánh gần đây, Mạnh Thính Chi biết Trình Trạc không thích ăn đồ ngọt, bên cạnh ly trà nóng của anh là hai miếng đào trắng.
Đào là “quả của phổi”, câu này cũng là Mạnh Thính Chi nói cho Trình Trạc biết. Cô rất thích mua đào, bản thân không thích ăn, chỉ thích giục Trình Trạc ăn.
Cô nói anh hút thuốc, ăn đào cho bổ, bố cô cũng hút thuốc lâu năm không bỏ được, hút còn nhiều hơn Trình Trạc, mẹ cô vừa mắng vừa gọt đào.
Trong lúc kể, cô cũng chăm chú gọt đào.
Trình Trạc thấy hơi khó tưởng tượng ra dáng vẻ của mẹ cô, anh không hiểu rõ về nhân tình thế thái, càng chưa từng nhìn thấy phụ nữ nơi phố chợ, bèn chồm đến gần cô, nói: “Vậy em cũng mắng anh thử?”
Cô bật cười, đặt một miếng đào đã gọt lên môi anh, “Có người thích bị mắng hả?”
Lúc đó vẫn chưa vào đông, đào rất ngọt.
Cô hết sức cẩn thận, như người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, vỏ đào mỏng dẹt dưới lưỡi dao từng chút từng chút dài ra không đứt đoạn, rũ mắt nói: “Em không mắng anh đâu.”
“Con người ai cũng có tật xấu, một số người thậm chí còn có sở thích không lành mạnh, cũng không ảnh hưởng đến ai, chỉ cần trên đời có một người hiểu được mình không hoàn hảo, đồng hành với mình, cho dù tình yêu ít ỏi đi nữa cũng là đã đủ. Hồi nhỏ em hay nghĩ bố em khổ quá, mẹ em hết đánh rồi mắng, nhưng sau bao nhiêu năm, bố cũng trở thành đàn ông tuổi trung niên hễ bực bội là hút thuốc, rượu chè, khoác lác hệt như mấy chú bạn bài của bố, ông ấy không cần em cảm thông.”
Nói xong, vỏ đào hồng nhạt cũng được được gọt xong.
Ngón tay cô vén phần tóc bên tai, nghiêng đầu sang, chớp mi hỏi: “Em nói nhiều quá phải không? Em hay tự dưng lảm nhảm này nọ, cũng không hiểu mình đang nói gì.”
Trình Trạc cầm lấy quả đào trong tay cô, cắt thành từng miếng nhỏ dọc theo hạt đào, đút cho cô một miếng rồi nói: “Anh hiểu em đang nói gì.”
Cô ngơ ngác nhìn anh.
Trình Trạc nói thêm: “Hiểu được mấy câu lảm nhảm của em.”
Đôi mắt long lanh nhìn anh, Mạnh Thính Chi ngạc nhiên đến mức miệng vẫn ngậm miếng đào, như thể bị sốc vì nghe thấy một điều gì phi thường.
Trình Trạc chọc ngón tay vào má cô, buồn cười nhắc: “Sao đây, phải cắt nhỏ ra đút cho mới chịu hả?”
Cô chầm chậm động đậy hai má, miếng đào hóa thành nước ngọt lành.
Một câu của Hạ Hiếu Tranh, làm Trình Trạc suy nghĩ miên man hồi lâu.
Còn trên bàn, vẻ mặt của Từ Cách thoáng thay đổi, ngón tay khựng lại rồi tiếp tục gõ nhẹ, Kiều Lạc thì nghe không hiểu gì, tập trung nghiên cứu phải ra bài nào.
Trình Trạc nhìn loại trái cây quen thuộc trên đĩa sứ, cầm cây nĩa nhỏ cho một miếng vào miệng.
Đào trái mùa, ăn không thơm lắm, thậm chí có hơi chát, anh nở một nụ cười khiêm tốn, nói với Hạ Hiếu Tranh ngồi đối diện: “Cô ấy tốt thật.”
Mạnh Thính Chi lên lầu nhưng không đi ngủ ngay.
Lúc nãy xuống lầu một bận, bây giờ tất cả những con sâu buồn ngủ đã bị đuổi hết đi, cô càng nằm càng thấy tỉnh táo, khó chịu trở người qua lật người lại mấy lần, cuối cùng với lấy điện thoại ở đầu giường, mở biên bản cuộc họp vào sáng nay ra đọc.
Đây là lần đầu tiên cô được tham gia vào một kế hoạch triển lãm chính thức và quy mô lớn thế này.
Mặc dù vất vả, nhưng học hỏi được rất nhiều, nhờ vậy mà giáo sư Trần đã ngả cành ô liu hỏi Mạnh Thính Chi sau này có muốn đến làm việc ở phòng tranh của mình không.
Cô nghiêm túc thế này, một phần là vì tính cách không tranh đua không khoe khoang, chăm chỉ làm đúng bổn phận đã khắc sâu trong bản chất. Về mặt khác, cô có thể nghiêm túc đến tận lúc này, Trình Trạc cũng là một lý do.
Ngay cả trong lúc họp, cô cũng sẽ chú ý hơn hẳn khi người phụ trách bên A phát biểu.
Thi thoảng họ sẽ nói: “Ý của anh Trình là…..”
Anh là người miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, ngoài mặt thì nói không thân với Thư Vãn Kính, nhưng thực ra lại tận tâm hết mức.
Trong triển lãm có một khu vực không trưng bày tác phẩm của Thư Vãn Kính. Mạnh Thính Chi đã xem bản nháp danh sách các tác phẩm, một phần trong đó là do Thư Vãn Kính sưu tầm khi còn sống, phần lớn còn lại là được Trình Trạc mua về khắp trời nam đất bắc trong mấy năm qua. Anh biết những họa sĩ mà Thư Vãn Kính yêu thích rõ hơn bất kỳ ai khác.
Đọc xong biên bản cuộc họp, Mạnh Thính Chi cũng đọc xong tin nhắn WeChat trong nhóm mà tối qua chưa đọc.
Nhóm vẽ tường chỉ còn phần việc cuối cùng, tiệc chia tay phải được tổ chức thật hoành tráng, đàn chị trong nhóm chat bàn bạc nên đến quán nào ăn, ăn xong có muốn đi karaoke luôn không, cũng nhắc tên Mạnh Thính Chi, hỏi ý kiến của cô.
Sau khi trả lời tùy mọi người, Mạnh Thính Chi nghe thấy tiếng bước chân đến gần cửa.
Cô nhìn thời gian ở góc trên bên phải điện thoại, đã bắt đầu bằng con số sáu. Dưới lầu giải tán, Trình Trạc lên đây.
Ban đầu Mạnh Thính Chi nằm ở mép giường, bây giờ xích vào trong, thấy anh bước vào thì hỏi: “Mệt không anh?”
Trình Trạc không đi đến giường ngay, “Đợi chút, anh đi tắm đã, người toàn mùi thuốc.”
Giọng anh đã thấm mệt vì thức khuya, nhưng nét mặt không hề mệt mỏi.
Mạnh Thính Chi cực kỳ thích nụ cười của anh trong trạng thái này, khóe môi hơi nhếch lên, không hề nghiêm túc, nhưng rất quyến rũ.
Anh cởi cúc áo sơ mi, vào nhà vệ sinh nhanh chóng tắm rửa, sấy tóc ráo rồi ra ngoài.
Mạnh Thính Chi nghe tiếng nước ào ào trong nhà vệ sinh, nằm đó đợi anh nãy giờ, khi anh thực sự bước ra, cô vén tấm chăn ấm áp lên, như mở thế giới nhỏ của mình ra mời anh bước vào.
Trình Trạc ôm cô kéo vào giữa giường, tiện tay tắt đèn đầu giường.
“Sao em chưa ngủ? Ngày mai mấy giờ đi?”
“Chiều lận.”
Trình Trạc vùi mặt vào hõm vai của cô, giọng nói ồm ồm: “Vậy ngủ thôi, chiều mai anh chở em qua đó.”
Mạnh Thính Chi hơi ngạc nhiên: “Anh chở á?”
“Xem thường ai thế?” Anh giả vờ hung dữ, xoay cằm của Mạnh Thính Chi lại, lười nhác ngước mắt lên nhìn cô, rồi thấp giọng nói với cô: “Ngày mai Đặng Duệ xin nghỉ, sinh nhật của bạn gái.”
Mạnh Thính Chi ngạc nhiên hơn nữa, “Hả, thư ký Đặng có bạn gái?”
Trình Trạc bật cười.
“Anh sẽ nói lại câu này với Đặng Duệ.”
Mạnh Thính Chi hiểu ra, chắc là anh nghi ngờ cô lại xem thường thư ký Đặng rồi đây.
Người này xấu xa lắm, cứ thích ra ngoài đồn linh tinh về cô, ai cũng biết Mạnh Thính Chi nấu nướng không giỏi, kỹ thuật lái xe cũng “í ẹ” vô cùng.
Bây giờ muốn đồn cô coi thường người khác đây này.
“Không được nói!”
“Hống hách quá nhỉ.” Anh cười khẽ, bóp eo cô dưới chăn, anh biết chính xác chỗ nào cô nhột chỗ nào nhạy cảm.
Hống hách? Lại nói linh tinh nữa rồi đây?
“Không phải!” Mạnh Thính Chi phản đối, cố hết sức xoay cơ thể trong vòng tay của anh, “Không phải em ngạc nhiên chuyện vì sao thư ký Đặng có bạn gái, em chỉ không ngờ, anh nô dịch thư ký Đặng cỡ đó, kêu người ta làm này làm nọ, chạy muốn gãy chân còn phải làm tài xế, có khi anh ấy còn muốn chia 24 tiếng ra nhiều hơn nữa để dùng luôn cơ, làm gì còn dư thời gian để quen bạn gái?”
Một tràng lời xót thương cho Đặng Duệ này, Trình Trạc không nghe lọt câu nào.
Cô không ở đây thường xuyên, một tuần đến một hai lần, tần suất không cao, nhưng cảm giác tồn tại cực mạnh, trong phòng tắm tràn ngập mùi thơm của loại sữa dưỡng thể cô dùng, đến cả giường cũng ấm áp thơm tho.
Lúc nãy anh nằm xuống, ôm lấy Mạnh Thính Chi mềm mại, không bao lâu thì tinh thần đã thả lỏng, cơn buồn ngủ ập đến.
Vốn dĩ cơn buồn ngủ càng ngày càng sâu, nhưng nghe cô nói vậy, Trình Trạc không ngủ nữa, hai mắt mở hẳn, khẽ nhíu mày, thong thả thốt ra một từ khóa với giọng điệu chất vấn: “Nô dịch?”
Mạnh Thính Chi chột dạ đáp lại, “Ừm….”
Trình Trạc nắm cổ tay của Mạnh Thính Chi ấn xuống gối đầu, cô bị bắt phải nằm yên, đón lấy ánh mắt từ trên nhìn xuống của anh.
Lời nói có thể nghe qua loa, nhưng tội danh phải đếm kỹ.
“Trời chưa sáng, không chịu ngủ, còn tội nghiệp cho người đàn ông khác bên tai anh? Mạnh Thính Chi, em giỏi thật đó.”
Ngón tay anh thon dài, hành động vén váy ngủ cũng rất khéo léo, lòng bàn tay anh dán vào nơi dưới cùng của bắp chân cô, vuốt dọc một đường theo kẽ hở tối tăm đó.
Chất vải ren mỏng, ở giữa có may một chiếc nơ bướm nhỏ.
Tay anh dừng lại ở đó, ngón tay vẽ vòng tròn như đang chơi đùa.
Cuối cùng còn xấu xa nắm lấy, búng nhẹ một cái.
Anh kề bên tai cô, giọng nói như vàng ngọc phủ kín màn đêm.
“Được thôi, anh không nô dịch Đặng Duệ nữa, anh nô dịch em vậy.”