Trạc Chi

Chương 26: Hè sang đông




Editor: SQ

_____________________

Thì ra kỹ năng thua bài của nhà em là di truyền nhỉ

Mạnh Thính Chi được sinh ra vào tiết lập đông, trước giờ chỉ đón sinh nhật ngày âm lịch.

Lập đông năm nay rơi vào ngày 7 tháng 11, mấy ngày đầu tháng vừa qua cô vẫn ở lại khu căn hộ Chẩm Xuân, cùng Trình Trạc rảnh rỗi trải qua những ngày tháng sớm tối lăn lộn.

Chiều ngày 4, đàn anh Hứa Minh Trạch ở phòng tranh đánh thức cô từ trên giường bằng một cuộc gọi đến.

Địa điểm tổ chức Triển lãm Ký ức của nữ họa sĩ Thư Vãn Kính là tại câu lạc bộ nghệ thuật của Học viện Mỹ thuật, học viện dùng hết tất cả sự trịnh trọng, cho nên thành lập một phòng tranh tạm thời chuyên phụ trách triển lãm.

Chiều nay bên A là Tư bản Chính Duệ đến mở họp, sinh viên năm tư đi thực tập theo giáo viên như Mạnh Thính Chi vốn dĩ không cần phải tham gia, nhưng Hứa Minh Trạch, người đã quen có tiêu chuẩn khắt khe, yêu cầu lần nào cũng phải thông báo.

Mạnh Thính Chi không dám đến trễ, vội vã thực dậy rửa mặt thay đồ, ngồi xổm ở cửa mang giày, đặt điện thoại lên ghế ngồi thay giày nói chuyện điện thoại với Trình Trạc.

Trong điện thoại hỏi: “Không ăn sáng hay ăn trưa luôn?”

Trái tim của Mạnh Thính Chi ấm lên khi nghe thấy giọng nói của anh, cô lấy chiếc giày canvas còn lại ra, thắt dây giày hình nơ.

“Không kịp ăn, đàn anh Hứa ghét nhất ai đến trễ.”

Khu căn hộ Chẩm Xuân cách câu lạc bộ nghệ thuật rất xa.

“Anh kêu tài xế chở em đi.”

Mạnh Thính Chi đeo túi, xoay người đi ra cửa, áp điện thoại bên tai nói: “Không cần đâu, chờ tài xế tới cũng mất thời gian, em bắt taxi qua đó là được, với lại mẹ em kêu em về nhà, chắc tối nay em không đến đây được.”

“Ừm, đi đường chú ý an toàn.”

Kể từ khi được tiếp xúc với triển lãm Ký ức của Thư Vãn Kính thông qua cô Trần, Mạnh Thính Chi đã biết được mối quan hệ giữa Trình Trạc và Thư Vãn Kính, kế hoạch được lập bởi Chính Duệ Tư Bản, nhưng Trình Trạc không xuất hiện trong cả hai cuộc họp.  

Anh biết dạo này cô đang bận gì, chỉ hờ hững đáp lại, không giải thích gì cả, trong lòng cả hai đều biết rõ, Mạnh Thính Chi chỉ xem đó là công việc của mình, cũng chưa từng nói gì với Trình Trạc về triễn lãm ký ức này.

Nhưng mà tin đồn thì ở đâu cũng có.

Trong cuộc họp của bộ phận sáng tạo, có ai đó đề cập đến thông số kỹ thuật của triển lãm ký ức lần này, nói anh Trình chưa bao giờ lộ mặt kia rất có hiếu.

Nhưng Mạnh Thính Chi không đồng ý.

Anh có thể hao tâm tốn sức đi mua tranh tổ chức triển lãm cho mẹ mình, nhưng anh sẽ không nhắc đến dù chỉ nửa con chữ, anh cực kỳ lảng tránh chuyện gia đình.

Khuôn viên câu lạc bộ nghệ thuật của Học viện Mỹ Thuật rất rộng, xe vào trong phải có giấy thông hành, xe taxi chỉ được dừng ngoài cổng.

Mạnh Thính Chi thanh toán rồi xuống xe, cái bụng đói quá mức của cô cuối cùng cũng phản ứng sau một tiếng ngồi xe, kêu rột rột.

Lúc vừa đi đến một máy bán hàng tự động gần đó nhấn chọn một hộp sữa, cô nhận được điện thoại từ Đặng Duệ, thư ký của Trình Trạc.

“Cô Mạnh, cô đến câu lạc bộ chưa?”

“Đến rồi ạ.”

“Tôi có mang ít đồ ăn cho cô, cô đến đâu lấy thì tiện?”

Mạnh Thính Chi khựng lại, ngạc nhiên nói: “Anh ấy kêu anh mang cho em hả?”

Đặng Duệ cười, “Tất nhiên rồi, anh Trình không nói thì sao tôi dám vồn vã thế này chứ.”

Vài phút sau, Mạnh Thính Chi đến ngã ba, nhận được một túi giấy có in hình con hạc vàng.

Trong túi có sáu món điểm tâm, một ly trà trái cây và một ly trà long nhãn táo tàu, món nào cũng còn nóng.

Thẩm Thư Linh trong nhóm họ thường xuyên vắng mặt trong các buổi họp trước, Hứa Minh Trạch thân là đàn ông lẫn đàn anh cùng khoa nên không tiện “mách lẻo” về con gái, hôm nay cô Trần phát hiện ra nên nổi giận lôi đình.

Mạnh Thính Chi cũng phải nghe mắng suốt một tiếng, đại khái rằng đây là dự án thực tập mà các sinh viên của Học viện Mỹ thuật tranh giành nhau sứt đầu mẻ trán để được tham gia, đã vào được thì làm cho tốt phần mình.

“Đừng có tưởng con ông cháu cha là toàn năng, vẫn chưa tốt nghiệp đại học đâu đấy? Ở đâu ra cái thói không ra gì đó thế!”

Thẩm Thư Linh không có mặt, làm chiều hôm đó những người khác bận đến mức không dám dừng lại.

Mạnh Thính Chi xui xẻo nhất.

Vì cô là người duy nhất trong nhóm học cùng lớp với Thẩm Thư Linh, một đống nhiệm vụ đáng lẽ phải thuộc về Thẩm Thư Linh rơi hết vào tay cô.

Thật ra cũng không có ai trực tiếp bắt cô phải hoàn thành thay cho Thẩm Thư Linh, thế nhưng hết người này đến người kia thúc giục cô nhắn tin hỏi Thẩm Thư Linh, cô thật sự thấy quá phiền phức.

Tin nhắn trong nhóm chat công việc không được đáp lại, cô xin được số điện thoại của Thẩm Thư Linh từ Chu Du, nửa buổi trời mới gọi được, vậy mà bên kia không hề thấy tội lỗi hay sốt ruột, cứ như đang thổi bụi không hề tồn tại trên móng tay mình.

“Chỉ là ghi lại số liệu thôi mà, khó khăn gì đâu, bây giờ tôi đang ở Tam Á không về được, cậu chịu khó chút nhé, cô Trần cũng đã chửi rồi, đừng để tiến độ bị chậm trễ vì tôi nữa à nha, cảm ơn cậu nha.”

Nói xong thì cúp máy luôn.

Mạnh Thính Chi tức khủng khiếp, gọi cho Chu Du, nghe Chu Du sổ một tràng, tâm trạng mới tốt hơn một chút.

Kiểm tra xong số liệu của mười mấy địa điểm, trời đã tối đen.

Trong lúc làm, Nguyễn Mỹ Vân gọi cho cô rất nhiều cuộc hối cô về hẻm Đồng Hoa ăn cơm chiều, cô bận đến mức không có thời gian nghe điện thoại, vậy là nói bố mẹ cứ ăn, không cần đợi cô.

Quay lại phòng làm việc của bộ phận kế hoạch, Mạnh Thính Chi mở túi giấy ra, cho điểm tâm và trà đã lạnh tanh vào lò vi sóng trong hai phút, sau đó lấy một tờ giấy in dư trong xấp giấy tờ lót trên bàn đá cẩm thạch.

Trình Trạc đậu xe trước cổng vào của câu lạc bộ nghệ thuật, nhìn thấy cảnh tượng như thế.

Ánh đèn lạnh, cây cuối thu, qua tấm kính lớn, cô gái nhỏ xõa mái tóc dài sau vai, dùng cây bút quấn tóc lại, cắn vỏ bánh nhiều lớp giờ đã được làm nóng lại.  

Một cô gái đi đến, đưa cho cô một bìa hồ sơ, cô chật vật cầm lấy, thở dài thườn thượt, sau khi người đó đi rồi, cô cho hết bánh vào miệng như để hả giận, hai má phồng lên tròn xoe, vừa nhai vừa mở máy tính lên bắt đầu xử lý tài liệu.

Sau lưng cô là một bụi cây trầu bà lá xẻ xanh thẫm yên tĩnh, không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được góc đó có người.

Nhắn tin cho cô không thấy trả lời, gọi điện thoại không được, may là đến đây tìm thì thấy được người, Trình Trạc gõ nhẹ vài cái lên vô lăng, bây giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Điện thoại của Mạnh Thính Chi hết pin nên tắt nguồn, sau khi phát hiện ra, cô vội vàng đi mượn dây sạc pin, túm váy lại, ngồi xổm trước ổ điện chờ điện thoại khởi động.

Trình Trạc ngồi trong xe, nhìn một loạt hành động của cô từ xa.



Cũng đang đợi.

Không lâu sau, chiếc điện thoại trong tay anh sáng lên như trong dự đoán.

Nhìn thấy một loạt tin nhắn WeChat và cuộc gọi nhỡ, Mạnh Thính Chi gấp gáp gọi lại, giải thích lúc nãy điện thoại của mình hết pin.

Trình Trạc đáp lời, vẫn không hề dời mắt khỏi hình ảnh cô ngồi xổm thành một cục bé xíu.

“Chưa xong việc hả?”

“Xong rồi.”

Miệng thì nói vậy, nhưng ngón tay vẫn gõ từng hàng từng hàng số liệu vào máy tính không ngừng nghỉ.

Ổ cắm điện ở dưới đất, chiều dài dây sạc có hạn, cô chỉ còn cách ôm máy tính ngồi xổm ở đó, các tòa nhà trong câu lạc bộ nghệ thuật không hề thấp, trên cao lắp kính, làm tầm nhìn của Trình Trạc không hề bị cản trở.

Khi nhắc đến hộp điểm tâm kia, giọng cô mềm như bông, cứ như về đến nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi muốn tâm sự chút ít chuyện vui vẻ trong cuộc sống vậy.

Trình Trạc vẫn đang im lặng nghe nãy giờ, chợt lên tiếng nhắc: “Tóc sắp đụng đất rồi kìa.”

Mấy sợi tóc bên tai chợt rũ xuống phía trước sắp chạm xuống đất, gần như đồng bộ với giọng nói của anh.

“Sao anh biết! Anh ở đâu vậy?” Mạnh Thính Chi nhìn quanh ngó quất như đang tìm điều bất ngờ, nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô nhìn sang bên này rồi.

Nhưng trong xe tối om, cô không thấy được gì.

Cuộc gọi vẫn chưa tắt, Trình Trạc đổi sang cầm điện thoại bằng tay khác, nghiêng người bật đèn trong xe, nở nụ cười nhẹ.

Lần này Mạnh Thính Chi đã nhìn thấy anh.

Mạnh Thính Chi nhìn anh từ xa, mừng rỡ, “Sao anh đến đây?”

“Gọi cho em không được, đúng lúc ở gần đây, chạy đến xem thử —— Anh vào trong, hay em ra đây?”

Mạnh Thính Chi rút chiếc điện thoại với lượng pin ít ỏi ra, đứng dậy nói: “Anh đợi em tí, em đi nộp giấy tờ.”

Cô chạy đi, hành động rất nhanh, mười phút sau đã chạy ra.

Không phải trong thời gian đi học, buổi tối ở câu lạc bộ nghệ thuật không có nhiều người, chiếc SUV màu đen đậu ở ven đường trông rất khiêm tốn.

Mạnh Thính Chi cũng khiêm tốn lên xe.

“Sao bảo phải về nhà, giờ anh chở em về nhà còn kịp ăn chiều không?”

Mạnh Thính Chi đặt túi xách lên đùi, lắc đầu: “Bố mẹ em ăn rồi, nhà em ăn sớm lắm.”

Giọng nói văng vẳng bên tai, Trình Trạc cảm thấy rất quen thuộc.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nói nhà cô ăn cơm sớm, khi đó ở Tô Thành vẫn còn là những ngày hè nóng nực, mà bây giờ, chỉ vài hôm nữa đã vào đông.

Chợt nhớ ra, cô đến khu căn hộ Chẩm Xuân đưa cơm chiều, ngơ ngơ ngác ngác nói “Trình Trạc, em đến rồi” vào máy ghi âm ở cửa nhà, đã là chuyện từ rất lâu.

Thấy anh không nói gì, Mạnh Thính Chi mím môi rồi nói thêm: “Tại vì bố mẹ em không đi làm, cho nên bình thường trời vừa tối là bố mẹ đã ăn rồi, mùa hè sẽ ăn sớm hơn.”

“Vậy bình thường cô chú làm gì?”

Cô không chưng diện điệu đà, nhưng cũng không phải kiểu con nhà khuê các, rất tiết kiệm, nhưng cũng không tiếc tiền.

Ban đầu Trình Trạc không hiểu được cô.

Cô sẽ nhớ kỹ ngày hội thành viên ở siêu thị nhập khẩu ở đầu khu nhà anh, mua được món nào giảm nửa giá thì sẽ vui như được hời, nhưng khi anh tặng cho cô chiếc đồng hồ nữ sáu con số cũng không thấy cô vui chút nào, gặp mưa cũng sẽ không bảo vệ túi xách của mình trước tiên.

Cô chỉ mang một chiếc túi bucket monogram bị thấm nước, da túi bị tróc cũng không mang đi sửa, tự lấy sơn màu vẽ chồng lên đó một logo nhỏ rất độc đáo, Kiều Lạc thấy thích, còn nhờ cô vẽ cho mình một mẫu y hệt.

Theo lời của Từ Cách, Mạnh Thính Chi có hơi “ngộ”.

Là một cô gái khó mà đoán gia được gia cảnh của cô. Có người giỏi che giấu, có người giỏi quản lý, nhưng Mạnh Thính Chi thì không, cô chỉ là rất mâu thuẫn.

Từ “mâu thuẫn” này, Từ Cách phải nghĩ cả nửa buổi mới nghĩ ra được.

Lúc đó Trình Trạc đã nói gì?

Ờ, Trình Trạc chưa kịp nói, Kiều Lạc đã thẳng thừng chê bai Từ Cách.

“Bộ cậu tưởng Mạnh Thính Chi là mấy bó bắp cải héo màu mè hoa lá hẹ xung quanh cậu hả? Hừ ~ heo thối.”

Từ Cách cãi lại: “Cậu có cần phải rủa tôi kiểu đó để bảo vệ Mạnh Thính Chi không? Cậu có liêm sỉ không thế, ai chịu nhả bài ra cho cậu thì là thiên thần nhỏ đúng không?”

Nhớ đến hai tên oan gia kia đấu võ mồm, Trình Trạc không khỏi mỉm cười.

“Thiên thần nhỏ” tò mò chồm đến gần, “Anh cười gì vậy? Tại vì em nói nghề phụ của bố em là đánh bài, nghề chính là thua bài, thi thoảng còn kiêm nghề tín dụng hả?”

Trình Trạc hoàn hồn lại.

“Bố em chơi bài nhiều năm mà công việc chính vẫn là thua?”

Câu hỏi này làm Mạnh Thính Chi rất ngượng ngùng, nhưng bà Nguyễn Mỹ Vân, mẹ của cô, đã tìm được câu trả lời cho câu hỏi đó từ rất lâu.

Cô thành thật đáp, “Chắc là….chơi dở mà ghiền chơi, chắc là do kỹ năng.”

Trình Trạc đồng ý, thoáng nhìn qua cô, đầu gật nhẹ, “Thì ra kỹ năng thua bài của nhà em là di truyền nhỉ.”

“……”

Tháng 10, lúc Trình Trạc không ở đây, Mạnh Thính Chi được Từ Cách dẫn theo chơi rất nhiều ván mạt chược, cô dùng chip của Trình Trạc, đúng thật là thua nhiều thắng ít.

Trình Trạc lấy xấp giấy A4 trong túi của cô ra, lật xem, nhớ lại vẻ bối rối của cô khi lúc nãy nhận lấy.

“Em phụ trách phần vẽ tường mà, sao bây giờ cũng phải lo luôn lập kế hoạch tổng thể?”

Mạnh Thính Chi hơi ngạc nhiên, lần nào họp anh cũng không xuất hiện, vậy mà trong nhóm nhỏ phân công cụ thể thế nào cũng biết rõ?

“Tại vì em với quản lý kế hoạch tổng thể là bạn cùng lớp, hôm nay cậu ấy không đến.”



Trình Trạc nghĩ ngợi: “Chu Du?”

Mạnh Thính Chi lắc đầu.

“Không phải, Chu Du không tham gia, là một bạn cùng lớp khác, tụi em không thân thiết gì đâu, à phải, chắc anh nhớ đó, lúc anh đến trung tâm triển lãm xem tranh, hướng dẫn viên mà viện trưởng Thẩm giới thiệu cho anh, Thẩm Thư Linh, cô ấy đó.”

Ngón tay thon dài ấn vào huyệt thái dương vài cái, Trình Trạc đau đầu bật cười: “Anh phải nhớ hả?”

“Thì hồi học kỳ trước đó, cũng mới nửa năm thôi mà?”

Trình Trạc: “Không nhớ ra.”

“Vậy anh nhớ gì?”

“Em——”

Trình Trạc nhớ lại, một lúc sau nói ra những cụm từ quan trọng: “Cổ, đuôi tóc, gáy, cả buổi chỉ đưa gáy về phía anh.”

Mạnh Thính Chi thực sự không ngờ cái gáy lại là thứ để lại cho anh ấn tượng sâu sắc, cô thấy bất bình cho bản thân, nhỏ giọng phàn nàn.

“Sao anh không nhớ ưu điểm của em? Gáy gì chứ, hôm đó em nói với anh quá trời kiến thức chuyên ngành, anh còn hỏi em về trường phái hội họa của chủ nghĩa hậu hiện đại, tụi mình còn nói từ “Tình yêu vô vọng” của Lawrence Alma-Tadema cho tới chủ nghĩa tân cổ điển của thời đại Victoria nước Anh nữa mà, lần nào em hỏi anh có muốn biết không, anh cũng kêu nói đi, người khác toàn giới thiệu vài ba câu cho có lệ, chỉ có em nói nghiêm túc nhất thôi.”

Kiểu nghiêm túc từ việc nhìn ra bản chất qua hiện tượng, đào sâu ý nghĩa và phân tích góc nhìn từ tác phẩm.

Trình Trạc cũng đồng ý.

Viện trưởng Thẩm và mẹ anh là bạn cùng trường, hôm đó anh nể mặt mối quan hệ đó nên đến dự, chủ yếu là để quyên góp, anh không có ý định nghiêm túc nghe gì, là do cô nhóc này nghiêm túc quá mức.

Nếu anh không hợp tác lắng nghe, chính bản thân cũng thấy áy náy.

“Vậy hả, mấy cô gái khác của khoa em ai cũng hài hước, chỉ có em lầm lì, giải thích đoạn nào đoạn nấy như đọc trong sách ra.”

“Anh——”

Không biết bắt đầu từ khi nào mà người này càng lúc càng chỉ thích chê thôi, Mạnh Thính Chi nấu ăn cũng bình thường, Mạnh Thính Chi trầm tính quá, Mạnh Thính Chi tử tế quá nhỉ, Mạnh Thính Chi nhát gan……

Nhưng bảo là chê thì không đúng, giống như đang dạy dỗ và chỉ dẫn hơn, nghe thấy rất cưng chiều.

Như thể, cho dù cô có chẳng giỏi giang gì cho cam cũng không sao cả.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô không còn là một Mạnh Thính Chi hễ nghe thấy người khác nói gì không hay là lòng sẽ nghĩ nhiều, sẽ chỉ biết phủ định bản thân nữa.

Mạnh Thính Chi tức tối nhào đến hôn anh, cắn môi dưới của anh, nụ hôn do cô bắt đầu này kéo dài một phút, khi cô bình tĩnh lại rồi mới chầm chậm dừng lại, hừ khẽ như làm nũng.

“Bộ anh không khen em giỏi được hả?”

“Khen em thì em không tin.” Anh nói trúng phóc tính cách cứng nhắc và nghi ngờ bản thân của cô, ấn cô về ghế phụ lái, chồm người sang thắt dây an toàn cho cô, sau đó đặt tay lên vô lăng, khởi động xe.

Khuôn viên trong câu lạc bộ rất yên tĩnh, ánh đèn điểm xuyết qua bụi cây thường xanh.

Trong xe cũng rất yên tĩnh.

Tiếng động cơ xe vang lên, Trình Trạc nhìn phía trước chợt lên tiếng: “Phải khen em một trăm lần, em mới chịu thừa nhận bản thân tốt một tí.”

Mạnh Thính Chi im lặng như bị nói trúng tim đen.

“Về công việc, nếu đã không phải là bạn em, còn không thân thiết, vậy em đừng giúp, cũng không cần giúp, ai cần em phải học cách rộng rãi lương thiện xem xét toàn diện, trên đời này có rất nhiều người được voi đòi tiên, tính tình hung dữ đâu, lấy ra mà dùng, mấy cái anh dạy cho sao chỉ biết xả lên người anh thế?”

Xe chạy đến cổng ra của câu lạc bộ.

Trong đêm, thanh chắn cảm ứng huỳnh quang tự động nâng lên, bánh xe chạy qua gờ giảm tốc, nhún lên một cái.

Mạnh Thính Chi lắc lư về phía trước, ngón tay cũng run theo, khi nhập địa chỉ của hẻm Đồng Hoa đình Tú Sơn vào điều hướng xe, cô nói với vẻ quyết tâm: “Ok! Vậy lần họp sau em sẽ hung dữ với người ta luôn!”

Đường phố ngoại thành rất ít xe cộ, Trình Trạc vươn tay véo mặt cô, “Ngốc không chứ?”

Cô cười, quay mặt đi.

Trình Trạc nhìn cô, vô thức nhớ đến câu nói sau đó của Kiều Lạc.

Kiều Lạc nói: “Ừa đó, Mạnh Thính Chi chính là thiên thần nhỏ của tôi, cho dù sau này em ấy có chia tay Trình Trạc, tôi cũng vẫn tiếp tục làm bạn với em ấy!”

Từ Cách quen cãi lại, khịt mũi nói.

“Với cái tính tình đó của em ấy, có chia tay với anh Trạc thật thì cậu chả gặp lại được em ấy nữa thì có, em ấy có chút tính khí của nghệ sĩ, tính tình bướng bỉnh, lánh đời, không phải là kiểu chia tay rồi sẽ làm bạn đâu, bây giờ lo mà trân trọng thiên thần nhỏ của cậu cho tử tế đi.”

Tối nay Trình Trạc ở gần đây, là vì lúc nãy anh đến từ nhà của ông nội.

Sáng sớm hôm nay, lúc Mạnh Thính Chi vẫn đang say giấc nồng, Trình Trạc năm lần bảy lượt bị hối thúc về nhà họ Trình, cả một bàn người trong nhà ngồi bàn về cuộc hôn nhân của Trình Thư Dư và Hạ Hiếu Tranh.

Từ chuyện Hạ Hiếu Tranh có xuất thân thấp kém cho đến người mẹ đang bệnh nặng, cho đến tin đồn anh giấu tình nhân, trong phòng tràn ngập những lời chế giễu và bóng gió.

Dù Hạ Hiếu Tranh trên thương trường sành sõi thủ đoạn đến đâu đi nữa, thì cũng phải chuẩn bị đầy đủ tinh thần để ứng phó.

Trình Trạc quyết định chỉ ngồi đó không buồn nói một lời nào, anh và Hạ Hiếu Tranh khá thân, nhưng cho dù có người muốn cố ý kéo anh vào vũng nước đục này, cũng phải dè chừng ông cụ.

Anh chỉ ngồi uống trà, uống đến mức vị trà nhạt đi.

Nghe những lời bóng gió trên bàn, bỗng nhớ đến Mạnh Thính Chi, nếu mà cô ngồi ở đây, nhìn một đống người khua môi múa mép này, chắc là sẽ sợ đến mức không dám nói gì.

Thư Vãn Kính tự tử vì trầm cảm khi anh học lớp 8, ông ngoại anh nhớ kỹ mối thù này, ông nội anh muốn giữ thể diện, còn bố anh….không thể nói rõ về người đàn ông này chỉ trong vài ba câu, nữ diễn viên họ Triệu kia mãi vẫn chưa có cơ hội được cưới về nhà.

Mẹ anh làm nghệ thuật, còn rất cảm tính, nói một cách khó nghe là tâm lý bất ổn, tâm trạng dễ mất kiểm soát, không biết nhịn, không biết nhường, không biết nói bóng nói gió, không biết nắm bắt như mấy bà vợ của các bác các chú anh, cho nên cũng mất sớm.

Anh không thích Thư Vãn Kính, cũng không thích những người phụ nữ miệng lưỡi trơn tru, gió chiều nào theo chiều nấy có mặt ở đây.

 

 

------oOo------