Editor: SQ
_____________________
Xem ra em không có ý định trói dạ dày của anh lại nữa nhỉ
Cô và Trình Trạc, là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.
Chưa từng trải qua cuộc đời nhiều biến động, nhẫn nhịn mọi chuyện, lùi được ắt lùi, bằng lòng nhỏ bé, một cô gái thế này khó mà có chuyện gì phải nổi giận.
Huống hồ còn là ở trước mặt anh.
Yêu thầm là nằm trườn một cách âm thầm và thành kính, cô đã nằm trườn rất nhiều năm.
Nhưng lúc này anh nói cô thật sự không biết giận, còn ra yêu cầu, ngón trỏ gập lại, dùng xương ngón tay chọc nhẹ lên mặt cô: “Em giận cho anh xem nào?”
Mạnh Thính Chi cảm thấy anh đang cố tình làm khó mình.
Cô lúng túng quay đầu đi, sau đó lườm anh một cái, tâm tình lung lay, thật sự giả vờ bực bội nói: “Cái cô Triệu lúc nãy là sao?”
“Ai?”
Mạnh Thính Chi ấp a ấp úng miêu tả: “Thì cái người mặc, mặc…..đồ mà chỗ này, lộ ra hết luôn đó.”
Thấy cô lắp ba lắp bắp, anh cố nhịn cười, hơi nhướng mày lên, cứ như đã hiểu ra, bắt chước cô, “Ồ, người đó.”
Mặt của Mạnh Thính Chi lại nóng lên, cô không nói gì, tập trung chờ đợi câu tiếp theo của anh, nhưng chỉ thấy anh anh nắm lấy tay mình, duỗi ngón trỏ của cô ra, gập những ngón còn lại vào, khống chế cô.
Dùng ngón tay của cô đẩy dây áo trên vai cô xuống.
Anh nhướng nhẹ mi, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Cứ để thế này.”
Mặt mày nghiêm túc, như đang thị phạm môn khoa học nào đó.
Mạnh Thính Chi hỏi: “Cô ấy thích anh đúng không?”
Lúc thốt ra câu hỏi đó, cô giữ lại một chút tính toán, cố ý không nói tên, chỉ dùng “cô ấy”, để dò hỏi, muốn biết Trình Trạc sẽ giải thích về ai trước.
Nhưng anh không nhắc bất kỳ người nào.
Lòng bàn tay to lớn che đi đầu vai thiếu vải của Mạnh Thính Chi, ngón tay gãi nhẹ, mịn màng và mát lạnh, giống như xà phòng đã thấm nước.
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô, câu hỏi của anh đi thẳng vào vấn đề, diệt gọn mọi vòng vo ngoằn ngoèo của cô.
“Em thì sao? Thích anh đúng không?”
Cô có hàng nghìn câu vòng vo không muốn thừa nhận, nhưng ngay khi dựa vào vai anh, bị mùi gỗ của hoa lan vàng tỏa ra từ anh bao quanh kín kẽ, trái tim như ngọn núi sụp xuống, mềm nhũn như vỡ vụn.
“Thích chứ, anh biết từ lâu rồi mà.”
Cô nhìn ra được thái độ của Trình Trạc đối với Triệu Uẩn Như, nếu không thì lúc nãy anh đã không thể bình thản kêu cô vào nhà.
“Bây giờ anh và Kiều Lạc là bạn bè hả?”
Anh không để ý đến hàm ý sâu xa trong lời nói, từ “bây giờ” có tính ám chỉ, anh chỉ hôn lên mảng da nhỏ trên cổ cô, đáp với thái độ hờ hững: “Bạn từ nhỏ của anh, giống với Từ Cách, ba tụi anh chơi chung từ nhỏ.”
“Ò.”
Không thích hợp để hỏi sâu hơn nữa, cô nhìn quanh phòng một vòng, nói sang chuyện khác: “Anh ăn gì chưa?”
Anh làm việc nghỉ ngơi không có quy luật, thời gian ăn ba bữa không cố định.
Lúc này cơn đau đầu mới dịu lại, Trình Trạc không thèm ăn, miệng nhạt nhẽo, nhưng không chịu nổi Mạnh Thính Chi cằn nhằn rằng anh bụng dạ không khỏe phải nuôi dưỡng thói quen ăn ba bữa đều đặn, anh mới đồng ý, nói ăn đại chút gì đó.
Sau khi sấy khô tóc, anh tiện tay vò vài lần, xem thực đơn của khách sạn trên máy tính bảng, cố gắng khơi dậy chút cảm giác thèm ăn từ từng hàng ảnh món ăn bày trí đẹp đẽ trên màn hình máy tính bảng.
Mạnh Thính Chi vào nhà bếp ở phía tây rót nước ấm, còn gọt một dĩa đào nhỏ mang ra, thấy anh vẫn chưa quyết định được ăn gì, cô âm thầm đến gần với lòng âm thầm mong chờ, đôi mắt hạnh sáng ngời, ra đề nghị: “Em thấy trong tủ lạnh nhà bếp có đồ ăn, anh muốn ăn món em nấu không?”
Mười lăm phút sau.
Mạnh Thính Chi cho mì vào một chiếc tô tròn miệng rộng màu chàm.
Anh không ăn hành, không ăn rau mùi, cho nên nước mì trong vắt, chỉ có một quả trứng luộc và một nhúm rau xanh.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ trong phòng ăn, màu sắc của tô mì sáng sủa hơn, trông cực kỳ ngon miệng.
Anh nhớ tới trước đây cô từng nói: muốn trói chặt trái tim của người đàn ông thì phải trói được dạ dày của anh ta trước.
Vừa thong dong kéo ghế ra, vừa nhướng đuôi mày, nói với cô:
“Hồi trước ít nhiều cũng được ba mặn một canh, bây giờ chỉ có một tô mì, Mạnh Thính Chi, xem ra em không có ý định trói dạ dày của anh lại nữa nhỉ.”
Mạnh Thính Chi lúng túng vì bị trêu, không biết nên khóc hay nên cười, ngồi xuống chiếc ghế cạnh anh, hai tay chống hai bên má.
“Thì tại, hình như trong bếp không có gạo, em sợ anh đợi lâu quá.”
Cô ngồi thẳng người dậy, bổ sung: “Thật ra em biết nấu nhiều lắm đó! Sau này làm cho anh ăn mà.”
Trình Trạc ăn một đũa mì, bụng trống rỗng có chút hơi ấm, thấy dễ chịu một cách bất ngờ.
Cầm đôi đũa gỗ mun quấn mì, anh ngước mắt mỉm cười: “Vậy chọn món trước?”
Cô chun mũi, trông rất chi là hung dữ.
Vậy mà Trình Trạc thấy vui, “Biết giận rồi hả?”
Sau đó Trình Trạc không ở lại vọng phủ Tây Kinh nữa, anh quay về biệt thự của mình ở phía bắc thành phố. Mạnh Thính Chi không có nhiều môn vào năm tư, còn mới khai giảng, hễ rảnh rỗi là cô sẽ chạy đến khu căn hộ Chẩm Xuân.
Kỹ năng nấu nướng “biết nấu nhiều món lắm” mà cô khoe khoang đã được Trình Trạc kiểm nghiệm xong xuôi trong vòng một tháng.
“Mạnh Thính Chi giỏi quá ta.”
Anh gọi cả họ lẫn tên, lần nào cũng có cảm giác trêu chọc lẫn chiều chuộng khó tả.
Ban đầu Mạnh Thính Chi chỉ biết che mặt dở khóc dở cười, hoàn toàn không biết phải chống trả thế nào, sau đó giơ tay che miệng anh lại.
“Anh không được nói nữa!”
Anh mà dùng hết sức thì Mạnh Thính Chi chẳng đọ lại được anh, nhưng anh lại cứ dung túng cô, còn cố ý nói: “Khen cũng không cho khen?”
“Anh có phải khen đâu.” Cô càng nói thì giọng càng thấp, ánh mắt của hai người chạm vào nhau.
Trình Trạc chồm đến, hôn cô, cười nói: “Sao không phải khen?”
Cuối tuần trước cô đến nấu ăn, sẵn bổ sung cho nhà bếp của Trình Trạc đủ các loại “thần khí” nấu ăn có to có nhỏ, có hữu dụng có vô dụng.
Lúc nhận được điện thoại của bên giao hàng, Mạnh Thính Chi đang ngồi trong giảng đường tham dự hội thảo nghề nghiệp do nhà trường tổ chức, nhân viên giao hàng lần lượt đến trong cùng một ngày, thư ký của Trình Trạc nhận hàng giúp.
Trình Trạc cũng rảnh rỗi, về nhà dành ra nửa tiếng khui hàng, sau đó thậm chí còn gọi video nói với Mạnh Thính Chi, “Mấy món đồ chơi nhỏ của em đến hết rồi, chừng nào em đến chơi đây?”
Hai tai đỏ ửng, Mạnh Thính Chi nhìn màn hình điện thoại, dở khóc dở cười.
“Đồ chơi nhỏ gì chứ, người ta nấu ăn nghiêm túc đó!”
Cuối tuần, Mạnh Thính Chi đến nhà, cho thấy dùng mấy món đồ chơi nhỏ đó để nấu ăn nghiêm túc thế nào.
Anh nổi hứng đến kiểm tra, thấy cô đang ướp tỏi một con vịt nhỏ vàng ươm có bụng trống hoác, ánh mắt anh sáng lên một cách khoa trương.
“Mạnh Thính Chi giỏi quá ta ơi.”
Anh chưa từng nghiêm túc khen bao giờ.
Sau khi thân với anh rồi, Mạnh Thính Chi mới biết vẻ mặt “người sống chớ đến gần” của công tử Trình chỉ là bề ngoài thôi, bên trong anh vừa chính vừa tà.
Cô lườm anh một cái, bước đến mở nắp nồi, cho cả quả cà chua đã bỏ cuống vào trong, nước sôi bốc khói ùng ục.
Cà chua chưa kịp chín, ai kia đã ôm eo cô từ phía sau rất thân mật.
Cô giãy giụa cho có lệ, “Làm gì đó.”
“Đói……” Anh cúi xuống vùi đầu vào cổ cô, vừa chăm chú hôn, mặt khác, bàn tay chạm vào viền vải ren ở gấu áo cô.
Nhiệt độ cơ thể không phải của bản thân áp lên chiếc bụng bằng phẳng.
Mạnh Thính Chi hít sâu một hơi.
Lòng bàn tay đó có xu hướng di chuyển lên trên.
Lòng bàn tay nóng như lửa, Mạnh Thính Chi suýt không cầm nổi sạn, muốn bảo anh dừng lại, nhưng vừa quay đầu sang, hơi thở bất thình lình bị anh cướp đi.
Cô không thở nỗi, cả lưỡi cũng đau.
Trình Trạc xoa vành tai đỏ ửng của cô.
Cô cảm thấy mình sắp không đứng vững nổi nữa, ý thức an toàn sót lại trong đầu chỉ còn đủ để những ngón tay lần mò lung tung, vặn nhỏ lửa lại.
Nhưng không ngăn được một ngọn lửa khác, càng lúc càng cháy lớn hơn.
Bỗng nhiên đứng lơ lửng, dép lê tuột khỏi chân cô, không thể kháng cự bị bế lên bệ bếp bên cạnh.
Ở vị trí cao hơn, Mạnh Thính Chi chỉ có thể cúi xuống rũ tóc hôn anh.
Cô không có kinh nghiệm, nhưng cũng không muốn trở thành người làm mất hứng, khi tình đang nồng, bèn ôm mặt anh, lẩm bẩm nói: “Trình Trạc, đừng ở đây…..”
Hai người hơi tách ra, giữa môi còn có vệt nước ướt át.
Trình Trạc thân thiết vén mái tóc dài của cô ra sau tai, giọng cười lười nhác, như nhặt được một bảo bối lớn, ngón cái liên tục âu yếm vuốt ve đôi má ửng hồng của cô, hết lần này đến lần khác.
Cô muốn tránh cũng chỉ có thể quay mặt đi, muốn trốn cũng trốn không thoát.
“Ở đây? Mạnh Thính Chi nghĩ gì thế, em giỏi quá nhỉ.”
Cái này mà là khen người ta gì chứ! Mạnh Thính Chi chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng lúc này hai chân đang treo giữa không trung, cơ thể ở giữa vòng tay của anh.
Anh là trời là đất, cô chẳng dịch được dù chỉ nửa bước.
Cả khuôn mặt của Mạnh Thính Chi nóng bừng, cô mắc cỡ chết đi được, cảm thấy người này xấu xa thế không biết, “Rõ ràng là anh……”
Anh nắm lấy bàn tay cô đang xô đẩy, áp lên ngực mình, muốn cô tự cảm nhận, ngay lúc này trái tim anh đang gợn sóng đến mức nào.
“Mạnh Thính Chi, mức độ mong chờ của anh hơi cao rồi đó.”
Nghe vậy, Mạnh Thính Chi cắn môi dưới, mu bàn chân vô thức duỗi ra.
Cô giỏi gì đâu chứ? Anh chờ mong gì? Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, không thể nghĩ nhiều hơn.
Khi đối diện nhau, da đầu cô tê rần.
Cô gọi tên anh, tiếng gọi đó nhẹ nhàng đến mức như đang xin tha thứ.
Ngón tay mảnh khảnh di chuyển đến cúc áo ngủ trên cùng, nhẹ nhàng cởi ra, anh hơi nâng chiếc cằm thon gọn của mình lên, ghé sát vào đôi tai đỏ bừng của cô, trầm giọng đáp: “Anh đây.”
Cổ họng của Mạnh Thính Chi khô khốc.
Không dám muốn.
Nếu lúc này không nhờ điện thoại của anh bất thình lình vang lên, không biết sau đó trong bếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Từ Cách mở ván mạt chược, ba thiếu một, đang rất có hứng, ồn ào trong điện thoại kêu réo Trình Trạc mau đến.
Trình Trạc không đồng ý ngay, chiếc cúc áo thứ hai bị cởi ra, anh hỏi Mạnh Thính Chi muốn đi không.
Vốn dĩ Mạnh Thính Chi đang thắc mắc, không lẽ đến chuyện này mà anh cũng phải hỏi ý kiến của cô?
Chỉ đến khi nhìn thấy đường xương đòn lộ ra của Trình Trạc, cô mới bừng hiểu, ý anh là hỏi cô có muốn dừng chuyện khác không.
Chưa đủ hả trời!
Mạnh Thính Chi nhắm chặt hai mắt, lúc mở ra lại thì hoảng hốt nhảy xuống bệ bếp, muốn bỏ chạy.
Trình Trạc vươn cánh tay dài ra, không tốn chút sức lực chặn đôi chân thon thả cô nàng, choàng qua eo bế ngang về lại.
Di động mở loa ngoài đặt sang một bên, anh lại đặt Mạnh Thính Chi xuống bệ bếp, nghiêm túc trách cô, “Chạy gì mà chạy, mang dép vào.”
Từ Cách ở đầu bên kia không nghe rõ.
“Mang dép vào? Giày dép gì? Anh Trạc, anh định thay giày qua đây đúng không? Vậy em khỏi rủ Thẩm Tư Nguyên nữa, cậu ta đang bập bùng với mẹ kế rồi, ông đây thấy xấu hổ giùm luôn ấy.”
Trình Trạc ngồi xổm trước Mạnh Thính Chi, lượm hai chiếc dép kia lên, lần lượt xỏ từng chiếc vào chân cô.
Dép cho khách được cô mang vào trông to hơn rất nhiều, lúc lắc lư như sắp rơi ra đến nơi, làm bàn chân trông vừa gầy vừa nhỏ, từng ngón chân nhỏ xinh như ngọc thạch cong lên, chụm đầu vào nhau, giống như động vật thân mềm nào đó cuộn tròn lại vì sợ hãi.
Dễ thương muốn chết.
“Anh Trạc?” Từ Cách vẫn chưa cúp máy.
Trình Trạc nói: “Mạnh Thính Chi không muốn đi lắm.”
Hình như Từ Cách mới uống rượu, giọng bô lô ba la, “Tại sao chứ, Kiều Lạc giận em thì thôi, mắc gì Mạnh Thính Chi cũng khó chịu với em? Em với Triệu Uẩn Như thậm chí chả phải bạn bè bình thường, em nói thật em không có bênh vực ai hết, toàn tính nết khó hầu thế không biết, anh Trạc, anh không thể quen biết một hai người thấu tình đạt lý được hả?”
Ánh mắt của Trình Trạc lóe lên vẻ ác ý.
Anh có vẻ ngoài điển trai và sang trọng, rất đứng đắn, nhưng lúc xấu xa thì cực giống thanh niên choai choai xấu bụng, hệt như mấy cậu nam sinh thích cố tình kéo tóc đuôi ngựa của nữ sinh, chọc cho người ta đỏ mặt.
“Mạnh Thính Chi có —— ưm ——”
Mới mang dép lại đàng hoàng, Mạnh Thính Chi cuống cuồng nhảy xuống, giơ tay che kín, chặn đi mấy chữ sau đó của Trình Trạc.
Cô vội vàng nói vào điện thoại: “Đợi tí, tụi em đến liền.”
__