Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật

Chương 78




Ôn Nhạc Thuỷ đi vào trong hội trường, nhưng Ôn Trà không hề có phản ứng gì cả, cậu áp dụng nguyên tắc “sống chết mặc bay, mạnh ai nấy sống” trong cuộc sống của mình, trong mắt cậu, Ôn Nhạc Thuỷ thuộc phạm trù “mặc bay”.

Dường như Ôn Vinh cũng đã nhìn thấy cậu ta, sau khi để ý thấy Ôn Trà không có phản ứng gì đặc biệt, anh ta cũng coi Ôn Nhạc Thủy như không khí. Cậu ta đâu phải là em trai của anh ta, anh ta quan tâm nhiều làm gì.

“Cả hội trường đông người như thế này, em có nhìn trúng ai không, để anh giới thiệu cho.”

Ôn Vinh cố ý xấu bụng nói đùa khiến người ta cảm thấy bất ngờ. Bình thường Ôn Vinh luôn coi những thanh niên tài tuấn đó như thể cá thúi tôm ươn, muốn bọn họ tránh xa Ôn Trà một chút.

“Khỏi đi.” Ôn Trà có chút mệt mỏi: “Anh à, đừng có giống như bà Tề chứ.”

Kể từ lần trước, sau khi chuyển ra khỏi căn hộ, Ôn Trà chưa từng nói chuyện lại với Tề Tu Trúc, tùy hứng chặn tất cả phương thức liên lạc của anh. Tề Tu Trúc đã đứng bên ngoài nhà cậu nhiều lần, cậu không mời anh vào, đến cả Tiết My cũng biết chuyện họ cãi nhau.

Lúc đầu, bà Tề muốn khuyên làm hòa, nhưng sau khi nghe kể Tề Tu Trúc giả vờ nghèo khổ, trong lòng bà bốc lên ngọn lửa giận còn vô cùng vô tận hơn cả Ôn Trà. Giỏi lắm, có tiền lại nói là không có, định ngược đãi mẹ ruột phải không?

Sau khi hỏi thêm, bà mới phát hiện ra rằng ông Tề cũng biết về việc này. Sau khi nhà họ Tề lâm vào khủng hoảng, Tề Tu Trúc nói riêng với ông rằng phương án tệ nhất là vặt đầu cá, vá đầu tôm, anh sẽ dùng tiền của chính mình để lấp lỗ hổng.

Ông xúc động nước mắt lưng tròng, thấy áy náy tột cùng, đều là con trai, sao lại khác nhau một trời một vực như vậy chứ.

Cho nên, ông bảo Tề Tu Trúc đừng làm gì vội, tạm thời đi bước nào tính bước đó, nếu không được thì phá sản, ông không thể lại xô đứa con trai nhỏ của mình vào rắc rối.

Kết quả là trong giây phút thăng hoa tới bất ngờ, Ôn Trà đã cứu cả nhà họ Tề mà không hề cần dùng đến tài sản của Tề Tu Trúc.

Ông Tề tỉ mỉ phân tích giải thích hết nước hết cái diễn biến tâm tư tình cảm với bà Tề, mặt đầy bất lực, tủi thân và chua xót.

Bà Tề hiểu ra: Giỏi lắm, biết con trai có tiền mà giấu không nói, có phải ông định ngược đãi vợ ông không?

Bà trợn mắt nhìn ông Tề, thu dọn vali, bỏ nhà đi ở khách sạn cạnh trung tâm thành phố, ngày nào cũng tiêu xài để trả thù. Đồng thời, để trả thù con trai, bà tức giận phá ngang CP bà ship.

Mấy ngày nay, bà thường xuyên gióng trống khua chiêng giới thiệu đối tượng mới cho Ôn Trà với khẩu hiệu “không lấy trai giả nghèo”.

Ôn Vinh nói đùa xong, hơi đau đầu, xoa xoa thái dương, hỏi nhỏ: “Khi nào hai người họ mới hòa giải?”

Câu này ý hỏi bà Tề và ông Tề.

Mặc dù Ôn Vinh không phải là trung tâm của vụ phong ba này, nhưng do biên độ bắn phá của bà Tề gây ảnh hưởng quá rộng, Ôn Vinh ở gần khó tránh bị ảnh hưởng nên cũng hy vọng hai vợ chồng nhà họ Tề sẽ sớm làm lành với nhau, dừng việc gây tai vạ cho những người xung quanh lại.

“Sắp rồi.” Một giọng nói trả lời câu hỏi của anh ta, việc tham gia cuộc nói chuyện còn diễn ra khá tự nhiên.

Ôn Vinh nhướng mày, xoay người sang một bên nhường chỗ cho Tề Tu Trúc: “Đã lâu không gặp.”

Thực ra Ôn Vinh và Tề Tu Trúc gặp nhau khá nhiều lần, anh ta chỉ đang chọc ngoáy chuyện lâu rồi Tề Tu Trúc không gặp Ôn Trà mà thôi.

“Đã lâu không gặp.” Tề Tu Trúc đáp lại anh ta.

Mọi người đều biết là nói cho ai nghe.

Ôn Trà cầm chiếc bánh kem lên, liếm kem, nói: “Thật là ngon.”

Ngay cả một tên thẳng nam cũng có thể nhận ra cậu giả vờ ngớ ngẩn và trạng thái giằng co giữa họ.

Người ta hay nói những người gần gũi nhất là những người có cái nhìn thấu đáo nhất. Ôn Vinh có thể cảm giác được cơn giận lần này của Ôn Trà thực ra chỉ là sấm to mưa nhỏ, chuyện vui chơi giải trí hàng ngày không hề bị ảnh hưởng chút nào, trái lại, chuyện này lại hành hạ Tề Tu Trúc gầy đi trông thấy.

Anh ta không biết tại sao Ôn Trà lại làm như vậy, nhưng Ôn Trà là em trai của anh ta, anh ta nhất định phải đứng về phía cậu vô điều kiện.

Vì vậy, mỗi lần nhìn thấy Tề Tu Trúc, anh ta đều trợn mắt lạnh lùng nhìn đối phương. Hiện giờ, cuối cùng hai người cũng đã gặp nhau, có lẽ đã sắp đến lúc họ làm hòa rồi.

Ôn Vinh vẫn còn một chút EQ, không chen vào trò vặt sến súa của đôi tình nhân, biết điều rời đi trước: “Anh thấy một người bạn học có quen biết, anh qua đó chào người ta đây.”

Kết quả, anh ta vừa đi, một người khác lại mò tới.

Tề Quân Hạo phát hiện ra Ôn Trà, lập tức đi tới, đặc biệt là khi phát hiện ra bầu không khí giữa Ôn Trà và Tề Tu Trúc không hòa hợp như trước, nụ cười của người thành công trên khóe miệng anh ta càng lúc càng tươi.

“Tiểu Trà, em cũng ở đây sao.” Tề Quân Hạo nói.

Có lẽ là để chào mừng thành công sắp tới, hôm nay Tề Quân Hạo ăn mặc trang trọng lạ thường, bộ âu phục anh ta mặc trên người có vẻ là hàng thủ công đặt may riêng, cúc áo được dát vàng nạm kim cương, người đẹp vì lụa, bộ đồ tôn vóc dáng anh ta cao ráo hẳn lên.

“Ừm, anh trai tôi đưa tôi đến đây.” Ôn Trà đáp.

Là do Ôn Vinh đưa tới chứ không phải Tề Tu Trúc, lại liên hệ với thái độ hờ hững của Ôn Trà với Tề Tu Trúc, anh ta cảm thấy có thể hai người đã xảy ra mâu thuẫn. Anh ta vờ vĩnh hỏi: “Em không vui à? Có muốn kể với anh không?”

Tề Tu Trúc hơi ngạc nhiên liếc nhìn Tề Quân Hạo, không hiểu sao anh ta lại dùng chiêu này như hay ho lắm vậy.

Ôn Trà không cảm thấy ngạc nhiên, đàn ông bình thường nhưng lại cứ nghĩ mình tài giỏi thích tự làm theo ý mình chẳng phải chuyện ngày một ngày hai. Cho dù cậu và Tề Tu Trúc thật sự cãi nhau thì đầu óc Ôn Trà cũng đủ sáng suốt để hiểu muốn tìm người thứ ba kích thích Tề Tu Trúc cũng không thể bạ ai chọn người ấy được, chọn một kẻ rác rưởi chẳng phải sẽ càng mất giá sao.

“Liên quan gì đến anh?” Ôn Trà đổi sang cách nói tao nhã hơn của “liên quan chó gì anh”, đồng thời cho nửa chiếc bánh còn trên tay vào miệng.

Chất kem màu trắng sữa dính ở khóe môi, cậu nhấp nhẹ môi một cái là nó biến mất, để lại vệt nước trên cánh môi căng mọng. Tuy rằng là một hành động rất dụ hoặc, nhưng ánh mắt Ôn Trà lại đầy vẻ lạnh lùng, thiếu kiên nhẫn, sự quyến rũ và lạnh lùng đầy mâu thuẫn đan xen vào nhau.

Yết hầu của Tề Quân Hạo trượt lên xuống. Ánh mắt của Tề Tu Trúc trở nên lạnh lùng, anh nghiêng người che bớt người Ôn Trà lại.

Nhưng Ôn Trà không biết nỗi khổ tâm của anh, cậu túm ống tay áo anh kéo lại từ đằng sau, tò mò hỏi dò: “Anh lại qua lại với Ôn Nhạc Thuỷ rồi sao?”

Vẻ mặt của Tề Quân Hạo vẫn không thay đổi: “Anh và cậu ta lâu lắm rồi không liên lạc với nhau, hôm nay cậu ta có đến đây à? Sao anh không phát hiện ra.”

Giả vờ.

Ôn Trà cười lạnh, không giữ chút thể diện nào cho anh ta, tiếp tục hỏi: “Thật sao? Tôi thấy cậu ta thường xuyên lén lút liếc mắt nhìn về phía chúng ta đấy, không phải là muốn trả thù tôi đó chứ?”

Ôn Nhạc Thủy không hổ danh là diễn viên, liếc mắt một cái đong đầy tình ý, ba phần đố kị ba phần không cam tâm bốn phần đề phòng, bám chặt lấy người Tề Quân Hạo, có kéo cũng không ra, chắc là về sau họ lại qua lại với nhau rồi.

Nghe các chị em thạo tin vỉa hè trong giới chia sẻ tin họ từng bắt gặp Ôn Nhạc Thuỷ đi mua sắm, quẹt thẻ của Tề Quân Hạo.

Tố chất tâm lý của Tề Quân Hạo rất mạnh mẽ: “Anh sẽ bảo vệ em.”

Vốn dĩ anh ta không muốn Ôn Nhạc Thuỷ đến, nhưng Ôn Nhạc Thuỷ si mê bám lấy anh ta cứ khăng khăng đòi đến, Tề Quân Hạo miễn cưỡng đồng ý, nghĩ ra một biện pháp thỏa hiệp, đó là để người quen dẫn Ôn Nhạc Thuỷ đến đây, ngoài mặt thì vẫn giả vờ như hai người không có quan hệ dây mơ rễ má dính líu gì với nhau hết.

Tại sao loại người như vậy lại có thể là nhân vật chính chứ? Ôn Trà không hiểu nổi cả vạn lần, bây giờ thị trường nhân lực cạnh tranh ngầm nhiều như vậy, ngay cả dì lao công quét tước cũng phải thông thạo năm thứ tiếng, tại sao tiêu chuẩn công của vị bá đạo tổng tài trong sách lại thấp như vậy, thật sự rất đáng thất vọng.

Cậu thấy phiền phức đến mức muốn tha thứ cho Tề Tu Trúc để dán chặt lấy người anh một lúc cho thanh lọc tâm hồn.

“Sắp bắt đầu rồi.” Tề Tu Trúc nói, nhắc nhở bọn họ về chỗ ngồi.

Không biết có phải cố tình sắp đặt hay không, nhưng vị trí của bọn họ rất gần nhau, còn vị trí của Ôn Nhạc Thủy thì được bố trí ở rất xa.

Ôn Vinh nhẹ giọng hỏi Ôn Trà: “Bọn họ...? Người đưa Ôn Nhạc Thuỷ đến đây là bạn làm ăn của Tề Quân Hạo.”

Ý anh ta muốn ám chỉ mối quan hệ giữa Tề Quân Hạo và Ôn Nhạc Thuỷ. Ngay cả người vốn không nhạy chuyện tình cảm như Ôn Vinh còn có thể suy luận ra mối quan hệ giữa họ, chỉ có Tề Quân Hạo là vẫn bịt tai trộm chuông.

“Không phải anh ta theo đuổi em sao?” Giọng điệu của Ôn Vinh chứa đựng sự chán ghét cùng cực, anh ta chợt hiểu ra: “Muốn chơi bắt cá hai tay à?”

Xem ra anh ta lại phải mua bao tải để đi đánh Tề Quân Hạo một trận rồi.

Ôn Trà nhún vai.

Phải nói rằng cuộc đấu thầu này dường như là sân nhà của Tề Quân Hạo. Thương trường là nơi phản ánh tình hình tốt nhất, người tới đây đều là hạng mặt mày khôn khéo, họ đều đang hàn huyên với Tề Quân Hạo.

Hôm nay, Tề Tu Trúc và Ôn Vinh đến đây chỉ để tham gia cuộc vui, Ôn Trà đương nhiên không mấy hứng thú, đành vùi đầu chém giết với Trịnh Minh Trung.

Sau khi Trịnh Minh Trung tuyên bố rằng anh ta “làm chuyện tốt nhưng lại biến thành chuyện xấu”, anh ta tự giác tránh xa Ôn Trà và nói rằng anh ta không muốn gặp Ôn Trà, sợ offline chết không có chỗ chôn.

Một khi say sưa chuyện gì đó là Ôn Trà sẽ bỏ ngoài tai những âm thanh xung quanh. Tới khi Ôn Trà ngẩng đầu lên lần nữa, giá đấu giá đã tăng vọt lên một trăm bốn mươi triệu tệ.

Rất nhiều người đã ngừng đấu giá, số tiền này đã vượt quá khả năng của họ. Không có gì khó hiểu khi coi thành phố C là một thành phố mới trỗi dậy, chỉ riêng giá đấu thành công tấc đất tấc vàng này đã đủ để chứng minh.

Tề Quân Hạo đã có trong đầu một kế hoạch, anh ta nhất định phải giành được dự án này, sau khi lấy được khu đất này, anh ta sẽ phát triển bất động sản và đường hoàng đánh bại nhà họ Tề trong chính lĩnh vực lập nghiệp lúc đầu của họ.

“Một trăm năm mươi triệu.” Tề Quân Hạo nghĩ, đã đến lúc phải kết thúc rồi.

“Hai trăm triệu.” Lâm Mộc im lặng nãy giờ lên tiếng, hai tay giấu trong túi quần nắm chặt.

Ôn Nhạc Thuỷ nói với cậu ta rằng đây là số tiền tối đa mà Tề Quân Hạo có thể xoay sở, số tiền còn lại đều bị khóa, nếu vượt quá, Tề Quân Hạo sẽ không có cách nào lấy được mảnh đất. Vì lý do này, Lâm Mộc chạy vạy khắp nơi mới miễn cưỡng gom được chừng ấy tiền.

Quả nhiên, Tề Quân Hạo im lặng, khóe môi vốn đang mỉm cười đầy mưu mô của anh ta lập tức bị băng giá bao phủ.

Người ta nói chó cắn là chó không sủa, quả đúng như vậy. Anh ta quay ngoắt lại nhìn chằm chằm Lâm Mộc. Một nụ cười kín đáo từ từ xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt của Lâm Mộc.

“Hai trăm triệu lần một, hai trăm triệu lần hai...”

Khi Lâm Mộc nghĩ ván đã đóng thuyền và muốn thả lỏng đôi vai căng cứng của mình, Ôn Trà đột nhiên ung dung giơ tấm biển lên như thể cậu đang đi thăm một hội trường trang sức nào đó: “250 triệu.”

Cả hội trường ồ lên xôn xao, nghi ngờ có phải Ôn Trà bị ngu người rồi không, nhưng Ôn Trà vẫn bình chân như vại, Tề Tu Trúc và Ôn Vinh liếc mắt nhìn Ôn Trà một cái sau đó cùng tỏ ra thờ ơ, xem ra cũng chấp nhận cho cậu càn quấy.

Đồng tử Lâm Mộc thu nhỏ lại, nỗi sợ hãi đã từng bị khống chế bởi Ôn Trà lan ra từ trong xương cốt của cậu ta.

Tại sao chứ? Bất kể là nhà họ Ôn hay nhà họ Tiết cũng đều không có hứng thú với tính chất của dự án này, tại sao Ôn Trà lại chen chân cản đường?

Trong nháy mắt nâng giá thêm 50 triệu chẳng là gì với người khác nhưng là đòn trí mệnh với cậu ta. Nếu đầu tư thất bại, cậu ta chỉ có nước nhảy lầu.

Người chủ trì cuộc đấu giá trên sân khấu hô to: “250 triệu lần một, 250 triệu lần hai…”

Lâm Mộc nhắm mắt hét lên, cổ họng khàn đi: “260 triệu.”

Mọi người lại đổ dồn lại nhìn Ôn Trà.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Trà tràn đầy kinh ngạc, dường như không hiểu tại sao mọi người lại nhìn chằm chằm vào mình, sau khi đấu giá thành công, cậu còn là người đầu tiên vỗ tay nhiệt tình, đầy vô tội.

Chẳng qua đột nhiên cậu nhớ lại một tình tiết.

Trong nguyên tác, Lâm Mộc đi theo Ôn Nhạc Thủy, so với bây giờ thì vẻ vang, huy hoàng hơn nhiều, sau khi bỏ thuốc nguyên chủ rồi quay video nhạy cảm, sau đó phát công khai video tại tiệc đính hôn của nguyên chủ, nó đã được lan truyền trong cộng đồng của cậu ta kể từ đó. Càng quá đáng hơn nữa đó là cậu ta còn mời nguyên chủ tham gia một cuộc đấu giá, vật phẩm cuối cùng trong cuộc đấu giá là đạo cụ trong phòng vào ngày nguyên chủ bị bỏ thuốc, mà nguyên chủ bị suy nhược thần kinh cũng có một phần do cậu ta gây ra.

Ôn Trà nghĩ tới đây cảm thấy rất không vui, cậu muốn làm người xấu, cho nên mới tăng giá khiến Lâm Mộc chịu thiệt.

Mèo con chỉ muốn vờn mồi, nhưng không đuổi tận giết tuyệt, bằng không nếu cậu thật sự đấu giá, Ôn Vinh cũng sẽ không nói gì, Tề Tu Trúc còn giàu có hơn, dỗ dành cậu còn không kịp, chắc chắn sẽ tài trợ cho cậu thôi.

Một cuộc đấu thầu nhàm chán dường như đột nhiên biến thành một màn kịch sôi động, sau khi kết thúc, họ đứng lên chào hỏi và nháy mắt với nhau, không ngờ cuối cùng lại là nhà họ Lâm chiến thắng. Nóng vội thì không thành công, chi phí mà nhà họ Lâm phải trả là quá cao. Liệu cậu ta có thể nuốt được miếng bánh này hay không phụ thuộc vào vận may của cậu ta.

Còn Tề Quân Hạo, kẻ nghĩ rằng chiến thắng đã nằm trong tầm tay…

Bọn họ cười chào Tề Quân Hạo, nói rằng phải đi, vừa xoay người đi đã dùng ánh mắt châm biếm vẻ mặt băng giá của Tề Quân Hạo. Thì ra anh ta cũng không lợi hại đến vậy, số tiền nắm trong tay không nhiều như bọn họ tưởng tượng, không bằng thiếu gia nhà họ Ôn không có chí cầu tiến suốt ngày ăn uống vui chơi. Tuy họ không có tiền, nhưng thái độ của Tề Quân Hạo ra vẻ như vậy, cuối cùng khả năng thực tế lại yếu như thế nên mọi người mới cười nhạo anh ta.

Lâm Mộc giả vờ cười, bước tới để chiêm ngưỡng vẻ mặt của Tề Quân Hạo: “Thật ngại quá, tôi đã giành được rồi.”

Đôi mắt của Tề Quân Hạo đầy vẻ khinh thường: “Tôi muốn xem xem nhà cậu mua xong thì sau này liệu có đủ tiền để xây không.”

Lâm Mộc bị nói trúng tâm sự, cậu ta cứng người khoảng một giây: “Chuyện đó chẳng liên quan gì đến anh.”

Ôn Trà cảm thấy nhàm chán: “Anh à, lần sau em sẽ không đi nữa đâu.”

Cậu không biết thất bại lần này của Tề Quân Hạo có phải là vấn đề lớn hay không, cậu chỉ biết rằng thà đến thẩm mỹ viện để trò chuyện với bà Tề và Tiết My còn hơn là ở chung với đám đàn ông thối tha này.

Ôn Nhạc Thuỷ lặng lẽ đi đến bên cạnh Tề Quân Hạo để an ủi anh ta, cũng không né tránh ánh mắt của những người khác.

Ôn Vinh trợn ngược mắt, xoay người muốn kéo Ôn Trà đi, không đi mau không lẽ đứng nhìn cặp trai gái khốn nạn đó sao.

Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng “xoảng” của thủy tinh vỡ vụn, ly rượu vang vỡ tan tành, trang phục màu trắng của Ôn Nhạc Thuỷ dính đầy vết rượu vang giống hệt như vết máu, Tề Quân Hạo bóp mạnh cổ cậu ta: “Đồ khốn, em phản bội anh phải không?”