Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 83




1455572-Ngày mồng một tháng giêng âm lịch là ngày bắt đầu một năm mới.

Hôm nay là ngày sinh nhật mười bảy tuổi của Thẩm Vu, là năm đầu tiên sau khi nàng thành hôn, cũng là sinh nhật đầu tiên trải qua cùng Lục Vô Chiêu.

Hôm nay cũng không có gì đặc biệt, sau khi thức dậy Thẩm Vu vẫn thay thuốc cho Lục Vô Chiêu như thường lệ, rồi xoa bóp chân cho hắn, sau đó bị hắn ôm hôn một lúc rồi mới tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi ăn sáng.

Lục Vô Chiêu cố tình bảo người hầu làm mì trường thọ vào bữa sáng, Thẩm Vu và Lục Vô Chiêu mỗi người đều ăn một bát lấy vận may, ngụ ý sống lâu trăm tuổi, hy vọng hai người có thể bên nhau hạnh phúc đến già.

Ăn xong bữa sáng mới hỏi thăm tình hình bên phủ tướng quân.

Mạnh Ngũ nói trời vừa sáng Thẩm đại tướng đã ra khỏi thành, lúc đi còn gióng trống khua chiêng nói chuyện với quan thủ thành ở cửa thành một lát, sau đó lại vô tình gặp hai huynh đệ Tạ gia cũng ra ngoài cầu phúc cho mẫu thân, vì vậy ba người bọn họ đi chung với nhau, vừa nói vừa cười ra khỏi thành.

Lục Vô Chiêu thong thả cởi giày, chống tay ngồi lên giường rồi mới ôm Thẩm Vu, đọc sách cùng nàng.

Thẩm Vu muốn nói lại thôi, thấy hắn nhắm hai mắt lại, đã không còn dáng vẻ gấp gáp không kìm lòng được như trước đây nữa rồi.

Nàng thoát khỏi vòng tay nam nhân, vươn tay đánh hắn: “Đến bây giờ chàng còn chưa vào cung nữa sao? Cũng sắp trưa rồi.”

Lục Vô Chiêu không thèm mở mắt mà lười biếng đáp lại: “Không vội, chờ thêm lát nữa.”

“Chờ cái gì?”

Lục Vô Chiêu mỉm cười: “Chờ mọi việc xong xuôi.”

“Hả?”

Nam nhân hé mắt, trong mắt lóe lên dục vọng, giọng nói khàn khàn, hắn ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Hiện tại có một số việc chúng ta không thể làm, nhưng cũng phải giả vờ là có.”

Thẩm Vu lập tức hiểu ý, nàng đỏ bừng mặt.

“Vậy sao chàng còn chờ đến tận trưa nữa, làm gì lâu đến vậy…”

Lục Vô Chiêu híp mắt: “Nương tử nói vậy là thấy mấy lần trước quá nhanh sao?”

“Ta không có ý đó!”

“Ta hiểu rồi, nương tử yên tâm, chờ đến khi chân ta khỏi bệnh nhất định sẽ khiến nàng được như ý.”

Thẩm Vu trợn mắt ý bảo hắn ngậm miệng lại.



Đến gần trưa Lục Vô Chiêu mới từ từ chỉnh trang lại quần áo, buông nữ tử đang mệt mỏi trong lòng xuống, lấy chăn đắp lên người nàng sau đó đặt một nụ hôn lên gương mặt đỏ bừng của nàng.

Vén mái tóc ướt, khẽ gạt nước mắt đọng lại trên khóe mắt cho nàng: “Ở nhà chờ ta về.”

“Được.” Đôi mắt quyến rũ sáng lên: “Phu quân nhớ cẩn thận.”

Ngón tay của nàng liên tục xoa nắn trên gáy nam nhân, khiến người ta càng không muốn thoát ra khỏi sự dịu dàng này.

Lục Vô Chiêu nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc dưới đáy mắt xuống, hắn cầm tay nàng đưa lên môi hôn, sau đó mới đi vào cung.

Đến lúc hắn ra khỏi cung trời vẫn chưa tối lắm.

Lần này vẫn là Triệu Khúc đưa hắn ra: “Tuyết rơi đường trơn, điện hạ đi chậm thôi.”

Triệu Khúc âm thầm liếc nhìn vết xước rõ ràng trên cổ của nam nhân mà thở dài.

Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều rất bình thường, bởi vì phu nhân dây dưa nên Lăng Vương không còn cách nào đành phải trốn vào trong cung, đáng tiếc chỉ mới ăn trưa rồi đi dạo loanh quanh với bệ hạ một lúc mà người trong Vương phủ đã tới thúc dục Lăng Vương về nhà.

Lăng Vương khó chịu, Hoàng đế khuyên hắn đưa Thẩm Vu về Thẩm gia, đỡ phải ở nhà cãi nhau, nghe thế sắc mặt Lăng Vương lại càng khó chịu hơn, hắn nói thật không may, Đại tướng quân vừa ra khỏi thành để cầu phúc cho thê tử quá cố.

Hoàng đế cũng chịu thua, thanh quan khó đoạn việc nhà, vì vậy chỉ biết an ủi mấy câu rồi khuyên hắn trở về.

Chuyện ngoài ý muốn duy nhất xảy ra chính là khi đi ngang qua một gác ngắm cảnh, mấy hoàng tử và công chúa đang tranh cãi ầm ĩ trên lầu hai, không biết ai vô tình làm rơi bình sứ, mấy ngày trước tuyết rơi, nên trong bình vẫn còn nước, từ lầu hai đổ xuống, tình cờ trúng ngay đầu Hoàng đế đang đi ngang qua.

Nhóm cung nhân luống cuống tay chân, một lão thái giám vội vàng đưa một cái sạch đến cho Hoàng đế lau mặt, Hoàng đế khiển trách mấy hoàng tử và công chúa một hồi mới vội vàng trở về thay y phục.

Tâm trạng Hoàng đế không tốt nên Lăng Vương không dám làm phiền nữa, biết ý cáo từ.

“Trời trở lạnh, lúc nãy quần áo hoàng huynh còn bị ướt, mong công công quan tâm đừng để hoàng huynh ngã bệnh.”

Triệu Khúc vội vã đáp lời: “Là việc lão nô nên làm.”

Lục Vô Chiêu gật đầu quay về phía xe ngựa. Hắn mới đi được hai bước đã vội vã quay đầu lại.

Hắn nhìn Triệu Khúc, thản nhiên cất lời: “Triệu công công đi theo hoàng huynh ta đã bao lâu rồi?”

“Hồi bẩm điện hạ, cũng đã ba mươi năm.”

“Thời gian trôi qua thật nhanh.” Lục Vô Chiêu xúc động: “Nghe nói năm đó Triệu công công đã từng hầu hạ bên cạnh tiên đế? Cũng coi như là làm bạn với hai vị đế vương rồi.”

Triệu Khúc xấu hổ cười cười: “Điện hạ đừng trêu ghẹo lão nô nữa, mười năm trước may mắn được cùng sư phụ hầu hạ tiên đế hai năm, sau này sư phụ mất, lão nô theo ý chỉ hầu hạ bên cạnh bệ hạ, than ôi, quen với một chủ tử rồi thì không nỡ lòng rời khỏi.”

Lục Vô Chiêu gật đầu: “Triệu công công chính là người có tình có nghĩa.”

“Điện hạ quá khen.”

Mạnh Ngũ đẩy xe lăn lên xe ngựa, Triệu Khúc đứng tại chỗ nhìn hắn đi xa mới xoay người trở về Tư Chính điện.



Xe ngựa dừng lại trước cửa Vương phủ, Lục Vô Chiêu vừa mới bước vào chủ viện đã thấy Thẩm Vu từ trong phòng vội vàng chạy ra.

Nàng chạy đến trước mặt nam nhân, miễn cưỡng dừng chân nhìn hắn chằm chằm.

Lục Vô Chiêu bình tĩnh đẩy xe lăn tới gần, Thẩm Vu cứ đứng yên tại chỗ nhìn hắn tiến về phía mình.

Hắn đi tới trước mặt nàng rồi dừng lại, hơi ngửa đầu nhìn nàng chăm chú.

“Thế nào?” Nàng hỏi.

Nam nhân lặng lẽ nhìn vào mắt nàng, mãi lâu sau mới mỉm cười dịu dàng.

Hắn không nói nhưng Thẩm Vu đã hiểu.

Khóe mắt của nàng ươn ướt, nàng thút thít nhào vào lòng hắn.

“Chiêu Chiêu… Chiêu Chiêu!”

“Ừ.”

“Chúc mừng chàng, Chiêu Chiêu.”

“Nương tử cùng vui.”

Mãi đến ngày hôm sau, trưa ngày mồng hai tháng giêng, vào giờ Thân hai khắc, khi trong cung truyền đến tin dữ, Thẩm Vu còn chưa dám tin chuyện này là thật.

Nàng cảm thấy chuyện này thành công quá mức dễ dàng.

“Chiêu Chiêu, hắn ta chết thật rồi sao?”

“Ừ.” Lục Vô Chiêu cầm mấy hồ sơ vụ án trên thư án: “Trong cung nói như vậy.”

“Nhưng…” Thẩm Vu mơ màng: “Hắn ta sẽ chết dễ dàng như vậy sao?”

Lục Vô Chiêu bất đắc dĩ bật cười, hắn ngẩng đầu nhìn nàng: “A Vu cảm thấy rất như thế rất dễ dàng sao?”

“Ừm, Trình đại phu chế thuốc cho chàng mang vào cung, hắn ta hít phải rồi chết.” Nàng thắc mắc: “Không phải dễ dàng quá sao?”

Lục Vô Chiêu lắc đầu bật cười: “Ừm, nương tử cảm thấy dễ thì là dễ vậy.”

Lúc chuyện xảy ra, hắn cần phải bảo đảm không có ai ở trong Tư Chính điện. Khi Lục Bồi Thừa đột tử, ngoại trừ Triệu Khúc ra thì không còn ai bên cạnh, chỉ riêng việc này thôi cũng phải suy tính rất nhiều, càng chưa kể đến việc chuẩn bị cho các tình huống ngẫu nhiên xảy ra.

Có điều nương tử đã nói dễ dàng thì là dễ dàng vậy.

Thẩm Vu ngồi im trên giường suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết đang nghĩ đến chuyện gì mà leo xuống, mang giày chạy đến phía trước.

Nàng không ngồi lên đùi nam nhân mà trực tiếp ngồi lên thư án của hắn: “Phu quân, phu quân?”

Lục Vô Chiêu không ngẩng đầu: “Hử?”

“Phu quân!” Thẩm Vu rút hồ sơ trong tay hắn ra, vươn tay nâng cằm hắn lên: “Ta hỏi chàng chuyện này, trước đây đã bao giờ chàng có ý định giết hắn ta chưa?”

Lục Vô Chiêu nói: “Chưa bao giờ.”

“Vì sao?”

“Không có ý nghĩa.” Hắn nói.

Thẩm Vu khẽ nhíu mày, buông cằm hắn ra, âm thầm suy nghĩ.

Không có ý nghĩa sao?

Dùng mức độ đề phòng của Hoàng đế với Lục Vô Chiêu mà nói, nếu hắn muốn âm thầm giết chết thì cũng không phải không có cơ hội, nhưng tại sao trước đây hắn chưa từng nghĩ như vậy, và cũng chưa từng thử.

Đúng rồi, kiếp trước sau khi nàng chết hắn mới nảy sinh ý nghĩ ấy, cũng không phải muốn cướp đoạt thiên hạ này, mà chỉ là muốn báo thù cho nàng.

“Phu quân, ta hỏi chàng, nếu chúng ta không thành thân, ta gả cho Lục Chi Trạch, sau đó ta bị hắn ta hại chết, thì chàng sẽ làm gì?”

Lời nói đột ngột của nàng khiến Lục Vô Chiêu sững sờ không kịp phản ứng.

“Nàng nói nàng… Bị hại chết?” Giọng hắn khàn khàn.

“Đúng vậy, nhưng ta chỉ nói là nếu như.”

Tay đang cầm bút của Lục Vô Chiêu run run, vết mực nhòe ra làm ướt một mảng giấy lớn.

Hắn hít một hơi thật sâu rồi lạnh lùng cất lời: “Vậy ta sẽ giết tất cả bọn chúng, báo thù cho nàng.”

Trong lòng Thẩm Vu thầm nhủ quả nhiên là thế.

Nàng nhảy xuống khỏi bàn, cúi xuống, nâng cằm hắn lên lần nữa và áp môi mình lên.

Môi hắn hơi lạnh khiến nàng cau mày, hé môi ngậm môi hắn vào miệng để sưởi ấm.

Lục Vô Chiêu lập tức giữ eo nàng kéo nàng ngồi xuống, hắn siết chặt cánh tay, nỗi hoảng sợ trong lòng hồi lâu không biến mất, cảm giác tuyệt vọng lan tràn khiến hắn bất lực, trong lòng nguội lạnh.

“A Vu, nếu ta chưa từng gặp nàng, ta giết hắn ta cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi thế giới này, với ta mà nói, tính mạng của hắn ta không quan trọng.”

Giọng hắn run run, mang theo chút sợ hãi và yếu đuối chưa từng thấy trước đây, khiến người nghe như bị đao cứa, trong lòng vừa đau đớn vừa chua xót.

“Nếu ta gặp nàng nhưng nàng lại đi trước ta một bước, vậy thì ta…” Hắn không thể nói nữa, giọng điệu cầu xin: “A Vu, đừng nhắc đến loại giả thiết này, như thế quá tàn nhẫn với ta.”

Thậm chí cả người hắn còn run rẩy.

“Ta thà rằng nàng còn sống, cho dù không thể ở bên nhau nhưng chỉ cần biết nàng vẫn còn sống là tốt rồi, như thế ta cũng thấy được an ủi, để ta biết thứ ta yêu thích vẫn chưa rời bỏ ta, nàng hiểu không?”

Thẩm Vu hốt hoảng ôm mặt hắn mà hôn: “Ta biết rồi, Chiêu Chiêu, ta không nói lung tung nữa, chàng đừng buồn.”

Hai người im lặng hôn nhau, hắn kích động như muốn khảm nàng vào thân thể. Hắn điên cuồng gặm cắn môi của nàng, đến khi rách da chảy máu, như một lữ khách ở hoang mạc đã lâu chưa được uống nước, dốc sức hấp thu chất lỏng có vị tanh trước mắt.

Thẩm Vu vòng tay ra sau lưng mà ôm hắn: “Chiêu Chiêu đừng sợ, đừng sợ nữa.”

“A Vu, đừng cười nhạo ta, nàng từng nói có thể cho nàng thấy sự yếu đuối của ta.” Hắn bối rối vùi đầu vào ngực nàng, cúi đầu nghẹn ngào: “Ta thực sự không chịu đựng nổi, đừng tàn nhẫn với ta như vậy, đừng bỏ lại mình ta trên đời này, ta chịu không nổi.”

Hắn không khóc nhưng lại đau lòng hơn cả lúc khóc.

Nước mắt Thẩm Vu trào ra, như thể thay hắn trút hết nước mắt vậy.

“Được, không bỏ rơi chàng, ta sẽ luôn bên cạnh chàng.”

Nàng dỗ hắn như dỗ con nít, cứ liên tục lặp đi lặp lại câu nói đó cho đến khi vẻ yếu đuối ấy biến mất, lần nữa lại quay về làm một nam nhân không gì là không thể.

Dường như hắn hơi xấu hổ, vội vàng đẩy nàng ra rồi quay mặt sang chỗ khác, sau đó vờ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra mà sắp xếp lại hồ sơ lộn xộn trên bàn.

Thẩm Vu không chọc hắn nữa mà nghe lời đứng bên cạnh sửa sang lại quần áo của mình.

Vừa sửa soạn vừa thở dài.

“Sao lại chết dễ như thế, dễ dàng với hắn ta quá rồi.” Nàng tiếc nuối nói.

Nam nhân chợt ngừng tay, ho nhẹ một tiếng: “A Vu.”

“Hả?”

“Nàng muốn thế nào?”

Thẩm Vu tưởng hắn muốn nói sang chuyện khác nên đáp lại: “Thế nào cũng phải để hắn ta nếm thử mùi vị bị loại dày vò như chàng đã từng, bằng không trong lòng ta khó mà nguôi giận!”

Lục Vô Chiêu gật đầu: “Ừ… Nếu đã thế ta sẽ viết một lá thư bảo người ta trộm “thi thể” của hắn ta ra, cứu sống hắn ta, để nàng dày vò, chờ đến khi nàng nguôi giận rồi lại giết hắn ta, được không?”

Thẩm Vu: “…?”

Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, không phải hắn ta đã chết rồi sao?