Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 42




Sáng hôm sau, Thẩm Vu mang vẻ mặt phấn khởi vào phòng ăn sáng. Vừa bước vào đã thấy Thẩm Tông Chí ngồi đó.

Nàng cất tiếng chào với vị phụ thân đang vô cùng mệt mỏi.

Cả đêm qua Thẩm Tông Chí ngủ không ngon giấc, lúc này đang ngồi trên ghế chủ vị, hai mắt thâm quầng, nhìn chằm chằm vào chiếc bát sứ trắng trước mặt. Ông vừa nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn, mặt nhăn nhó.

Cả đêm không tài nào ngủ được, cứ trằn trọc như bị ma nhập, bên tai luôn vang vọng giọng nói của nữ nhi: “Người ta vừa ý là Lục Vô Chiêu!”

“Người cướp hắn về cho ta nhé!”

“Cướp về phủ!”

Thẩm Tông Chí thở dài, lại xoa xoa đỉnh đầu trọc lóc của mình.

Việc này không dễ.

May là nữ nhi của ông dường như không phải… không phải là đơn phương?

Không phải đơn phương còn đỡ, ít nhất ông không cần mạo hiểm phạm tội mất đầu mà ra tay trừ khử cái người quan trọng với bệ hạ kia, cũng không cần sai người cầm bao tải đến phủ Lăng Vương bắt người về.

Như thế cũng tốt, Phụ Quốc quân không nhất định phải lấy đá chọi đá với Chiêu Minh vệ, nhưng…

Nhưng sao trong lòng ông lại thấy khó chịu thế này chứ! Sao lại thấy không hề vui vẻ chút nào!

Lục Vô Chiêu rất tốt, lúc không cười cũng đã ưa nhìn rồi, một khi cười lên càng khiến ông không chịu nổi. Từ bé đã dịu dàng tốt tính rồi, là người chính trực thiện lương, khác hẳn một trời một vực với người hoạt bát hiếu động như Thẩm Vu. Hơn nữa lại là người có tài, bất kể là văn hay võ cũng đều có thiên phú, ai ai cũng phải khen hắn thông minh hơn người.

Nhưng… Nhưng… Phiền phức thật!!

Nhưng nghĩ kỹ lại, có khi nào là do nữ nhi nhà mình xốc nổi không? Muốn trách thì trách tiểu điện hạ lớn lên anh tuấn quá, nhưng đây cũng không phải lỗi của điện hạ, cũng không phải lỗi của nữ nhi nhà mình, tất cả là lỗi của ông, ai bảo nữ nhi lại học theo thói yêu thích cái đẹp từ ông kia chứ!

Lăng Vương điện hạ cũng thật là, lớn lên anh tuấn phi phàm như thế làm gì? Chỉ làm hại mấy tiểu cô nương ngây thơ đơn thuần, thật tàn nhẫn!

Thẩm Tông Chí nhìn nữ nhi, buồn bã nói: “Hôm qua… con lại ra ngoài?”

Thẩm Vu hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy.”

“Đi gặp tiểu điện… gặp Lăng Vương?”

“Đúng thế ạ.”

Dù sao thì hai người bọn họ cũng thân mật trong xe ngựa trước cửa, có muốn giấu ông cũng không giấu được.

Thẩm Vu ngồi xuống, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Thẩm Tông Chí nhìn dáng vẻ vô tư của nàng, trong lòng lại dấy lên cảm giác chua xót. Hôm qua ông mới về nhà, bản thân long đong vất vả bên ngoài đã lâu, mới vừa vào nhà đã nghe tin dữ, còn chưa kịp bình tĩnh thì nữ nhi đã bỏ mặc phụ thân già cô đơn như ông để đi gặp nam nhân khác.

Hừ, thật tàn nhẫn.

Đúng là trước giờ ông vẫn rất yêu thích Lục Vô Chiêu, nhất là lúc hắn còn nhỏ. Ông cũng xem như là nhìn tiểu điện hạ lớn lên, sau khi hắn bị thương ở chân, không biết đã bao nhiêu lần Thẩm Tông Chí thương tiếc thay hắn. Nhiều năm trôi qua, đến bây giờ Thẩm Tông Chí gặp lại Lăng Vương, trong lòng lại dâng lên cảm giác xót xa không nói nên lời.

Thẩm Tông Chí thật sự thích Lục Vô Chiêu, không chỉ vì hắn anh tuấn, mà còn vì tính cách của hắn nữa.

Nhưng sự yêu thích đó dựa trên điều kiện là, bọn họ không có bất kì quan hệ nào!

Nếu nữ nhi ông chiều chuộng nâng niu trong lòng bàn tay bị người ta lừa đi, dù có là người ông thích nhiều thế nào đi nữa cũng không được, kể cả nam nhân đó hoàn mỹ đến đâu ông cũng thấy chướng mắt.

Thẩm Tông Chí cầm chiếc đũa chọc chọc trong bát, buồn bực nói: “Phụ thân của con mới về mà cũng không thấy con quan tâm gì tới, thế mà lúc nào cũng muốn đi gặp người trong lòng.”

Thẩm Vu cười tủm tỉm, không để ý tới bình dấm chua đã lớn tuổi này.

“Hôm qua các ngươi đã nói chuyện gì?”

“À, điện hạ hắn…”

Âm thanh đột ngột dừng lại.

Không đúng, hôm qua nàng đã nói với phụ thân như thế nào ấy nhỉ, không thể để ông biết điện hạ cũng có tình cảm với nàng được. Hôm qua điện hạ đã nói, hắn có thể xin hoàng thượng ban hôn, nhưng Thẩm Vu không cho hắn làm như vậy.

Nàng đã suy nghĩ rất nhiều.

Hoàng đế bây giờ là một tên ngụy quân tử, trong lòng bọn họ biết rõ, lúc này hoàng đế còn cần Lăng Vương, cũng cần Thẩm gia, cho nên mới không làm khó bọn họ.

Thái tử vừa mới bị phế, đến nay vẫn còn chưa lập Thái tử mới, bây giờ là cơ hội tốt để nàng ra tay trước, tự tìm cho mình một phu quân tốt.

Nhưng vị phu quân này chỉ có thể là người có lợi với hoàng đế.

Về điểm này thì Lục Vô Chiêu rất phù hợp, nhưng quan hệ của huynh đệ bọn hắn rất phức tạp, nếu Lục Vô Chiêu chủ động mở miệng với hoàng đế, điều này không phù hợp với tính cách của Lăng Vương, nhất định sẽ khiến hoàng đế nghi ngờ, thậm chí mấy chuyện xảy ra với Thái tử trước đây cũng sẽ bị lôi ra xem xét lại.

Thẩm Vu không muốn mang lại bất kỳ nguy hiểm nào cho Lục Vô Chiêu, cho nên nàng mới ngăn cản hắn.

“Nữ nhi? A vu!”

Thẩm Vu bỗng dưng hoàn hồn: “Dạ?”

Thẩm Tông Chí xót xa: “Làm sao, ta đang nói chuyện với con, con lại…”

Ông hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm giác xót xa trong lòng: “Con lại nghĩ đến người khác sao??”

“A… Đúng vậy, con đang nghĩ đến điện hạ…”

Thẩm Tông Chí: “…”

Bữa cơm này không sao nuốt xuống được, ông muốn rời khỏi cái nhà này! Ông muốn trở về biên cương!

Thẩm Vu cúi người, xách cái ghế dịch sang phía ông, kéo kéo ống tay áo ông: “Cha, đừng nóng giận, chỉ là ta đang nghĩ đến một vài chuyện, người đừng tức giận.”

“… Ừm, không sao.”

Chỉ cần con gái làm nũng là ông nguôi giận ngay.

“Cha, hôm qua điện hạ đến để tặng lễ, hắn vốn định tặng xong sẽ đi, nào ngờ lại gặp ta, nên ta kéo hắn lại nói chuyện với ta.”

Thẩm Tông Chí thở dài.

Nữ nhi của ông đúng là dám làm ra mấy chuyện mất mặt này lắm.

Điện hạ điện hạ điện hạ, từ hôm qua đến giờ, cứ mở miệng ngậm miệng đều là điện hạ.

Lăng Vương này lợi hại thật.

“Thế hắn mang vật gì đến?”

Thẩm Vu nói: “Hắn mang đến một thanh kiếm của tiền triều, là cống phẩm của phía Nam, đến khi chiến tranh xảy ra thì bị thất lạc trong dân gian, hôm qua điện hạ mới tìm được, hắn nghe nói cha thích sưu tầm vũ khí cho nên mang tới.”

Thẩm Tông Chí sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, ánh mắt lập tức sáng lên: “Vậy thanh kiếm đó tên là gì?”

“Tên là…” Thẩm Vu suy nghĩ một hồi: “Tên là gì ấy… Ta quên rồi…”

Hôm qua lo đắm chìm trong nam sắc, làm gì nhớ được chuyện khác.

Thẩm Tông Chí cuống cuồng nói: “Có phải là Trục Ảnh không? Là Trục Ảnh kiếm đúng không?”

Thẩm Vu gật đầu liên tục: “Đúng đúng, chính là tên này, đúng rồi, điện hạ còn nói…”

Thẩm Tông kích động như uống phải máu gà, lập tức ném đũa, cũng chẳng thèm ăn cơm nữa, ông xoa xoa hai bàn tay: “Đừng nhắc đến điện hạ nữa, kiếm đâu?”

“Ở nhà kho…”

Thẩm Tông Chí vội vàng chạy ra ngoài.

“Cha!”

“Lát nữa hẵng nói!”

Thẩm Vu: “…”

Đi đi, lát nữa nói cũng được.

Ăn sáng xong Thẩm Vu đến chủ viện mà vẫn không thấy ai. Hỏi xong mới biết, Đại tướng quân đã cầm kiếm sang võ trường.

Bên cạnh hoa viên trong phủ có một mảnh sân rộng, được Thẩm Tông Chí dùng làm sân luyện võ, nơi này có hơi xa nên Thẩm Vu từ bỏ ý định đi sang đó tìm người mà trở về Hồ Tâm các.

Trong khoảng thời gian ngắn Thẩm Vu ở trong cung, lẽ ra có một hội thơ do hoàng hậu chủ trì, nhưng bởi vì hoàng hậu đột nhiên ngã bệnh cho nên lúc đó phải hoãn lại.

Ở trong cung không có việc gì làm, cộng với việc lo lắng cho sức khỏe Lục Vô Chiêu nên bệnh của nàng còn chưa khỏe đã vội vã xuất cung.

Hiện tại Thẩm Tông Chí đã trở về, cuối cùng cũng có tin tức về hội thơ.

Quận chúa Nghi Ninh phái người tới đưa tin, mời nàng năm ngày sau tham gia hội thơ. Thẩm Vu sảng khoái đáp ứng, lập tức sai người chuẩn bị vài thứ để mấy ngày nữa vào cung.

Hai canh giờ sau, Thẩm Tông Chí ướt đẫm mồ hôi quay lại.

Ông đẩy cửa phòng Thẩm Vu ra, mang theo hơi nóng và mùi mồ hôi bước vào.

Ông hào hứng nói: “Nữ nhi! Cha nói cho con biết, thanh kiếm này vô cùng xinh đẹp, lại còn thuận tay, không hổ là danh kiếm, hôm nay có cơ hội nhìn thấy mới biết quả nhiên là danh bất hư truyền!” Ông cười sảng khoái, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn bảo kiếm, rõ ràng là cực kỳ yêu thích.

Thẩm Vu nhếch đuôi lông mày: “Cha thích quà của điện hạ như vậy sao?”

“Thích…” Ông chợt dừng lại, vẻ mặt có chút khó xử, hạ nhỏ giọng nói: “Thích, rất thích…”

Không phải “miễn cưỡng” như hôm qua mà là “rất thích”.

Kỳ lạ là, ông không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, phần lễ vật này của Lục Vô Chiêu quả thật đã chạm đến tim ông.

Ông bực bội thở dài một hơi: “Tiểu điện hạ thật biết cách lấy lòng người khác mà.”

Thua rồi, mà thôi.

Thẩm Vu nhìn thấy thái độ của ông dịu đi không ít mới cảm thấy đến lúc rồi. Nàng gấp sách lại, nói tiếp chuyện lúc ăn cơm chưa nói xong.

“Đúng rồi, có chuyện người phải giúp nữ nhi đáng thương này của người.”

Thẩm Tông Chí có dự cảm xấu, ông cảm giác mình sẽ bị hãm hại: “Con lại muốn làm gì?”

Thẩm Vu làm bộ muốn khóc.

Thẩm Tông Chí lập tức cảnh giác: “Đừng khóc với ta, có chuyện gì mau nói rõ ràng, đừng diễn nữa.”

Không ai hiểu con bằng cha, thủ đoạn của nàng đã lừa Thẩm Tông Chí nửa đời rồi, không đời nào ông lại mắc lừa nữa.

Vẻ mặt buồn bã đau khổ của Thẩm Vu vẫn chưa bớt đi, nàng rũ mắt, khó chịu nói: “Cha, hôm qua ta nói người cướp hôn không phải là nói đùa đâu.”

Thẩm Tông Chí không chịu được vẻ buồn bã và đau khổ hệt như người vợ đã mất trên khuôn mặt nàng, ông lập tức dính chiêu, nhíu mày, nói nhỏ: “Sao vậy, hắn thật sự không thích con à?”

Tư thế đó, như thể chỉ cần Thẩm Vu nói một câu “vâng” là ông có thể lập tức đứng dậy lao ra đánh nhau với người ta.

Thẩm Vu buồn bã thở dài: “Cũng không phải, chắc là hắn cũng có cảm tình với ta, nhưng… Nhưng hắn vẫn không muốn.”

Thẩm Tông Chí không hài lòng: “Vì sao?!”

“Bởi vì… Chân của hắn.” Thẩm Vu nhẹ nhàng nói.

Thẩm Tông Chí giật mình, không cần giải thích nhiều cũng hiểu được. Ông nhìn vẻ mặt mất mát của nữ nhi, trong lòng thấy bực bội không thể nói ra được. Vì nữ nhi, cũng vì Lục Vô Chiêu…

Tiểu điện hạ tốt thế mà.

Dáng vẻ đau buồn của Thẩm Vu lúc này là thật.

Nàng biết Lục Vô Chiêu rất để ý chuyện mình bị tàn tật, càng không muốn khiến nàng trễ nải, tuy hắn nói ở bên nhau, nhưng Thẩm Vu biết, đây đều là kết quả do nàng nỗ lực trêu chọc hắn mà ra, nàng sợ nếu mình không chủ động, hắn sẽ rời xa nàng.

Trong lòng Thẩm Vu đau đớn dữ dội.

Nàng sẽ không bỏ rơi hắn, cũng sẽ không để hắn rời xa.

“Cha, người có thể giúp ta cầu xin thánh chỉ tứ hôn được không? Hắn không đồng ý, lúc nóng lúc lạnh, ta muốn… Ta muốn dùng một tờ hôn thư trói chặt hắn, được không?”

Nàng khẽ hít một hơi, run rẩy.

Nàng không khóc, nước mắt là vũ khí nàng dùng để đối phó người khác, lúc nàng thật sự đau khổ, nàng không thích rơi nước mắt trước mặt người thân của nàng.

Cái dáng vẻ muốn khóc nhưng không thể khóc, cố gắng kìm nén kia mới thực sự khó chịu, giống như một lưỡi đao cứ mạnh vào lòng người.

Thẩm Tông Chí thở dài.

“Con… Để ta suy nghĩ lại, con cũng đừng… Đừng, đừng đau lòng, ta sẽ nghĩ cách giúp con.”

Thẩm Tông Chí không biết an ủi người khác, chỉ có lúng túng giơ tay lên, vỗ nhẹ vào vai nữ nhi, sau đó lại xấu hổ gãi đầu một cái.

Nữ nhi lớn rồi, không biết nên dỗ thế nào.

Thẩm Vu gõ nhẹ, chủ động nghiêng người về phía trước, tay vòng qua eo, tựa đầu vào ngực ông.

Thẩm Tông Chí cứng đờ: “Đừng… Toàn là mồ hôi…”

“Cha, cám ơn người.”

Viền mắt Thẩm Tông Chí lập tức ửng đỏ, chân tay luống cuống: “Ừ, ừ, ngoan…”

“Cha, người thật là cao, ta cũng đã lớn rồi mà vẫn chỉ cao đến ngực của người.”

Thẩm Tông Chí bật cười: “Nữ tử cần cao như thế làm gì?”

“Cha, có người thật tốt.”

Cái ôm vẫn ấm áp như khi còn bé, lúc nào cũng tiếp thêm sức mạnh cho nữ nhi.

Thẩm Tông Chí được khen lập tức xúc động, đầu óc mơ màng, khoe khoang khoác lác: “Nữ nhi yên tâm, chuyện của con và tiểu điện hạ cứ để ta lo!”

“Vâng!”

Cho đến khi Thẩm Tông Chí vui vẻ rời đi, ông vẫn chưa nhận ra mình đã hứa hẹn một chuyện khó khăn đến thế nào.

Đến lúc tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, nằm trằn trọc mãi rồi đột nhiên mở mắt.

Hoảng sợ hét lên: “Hỏng rồi!”

Chủ động cầu xin thánh chỉ tứ hôn với vị đệ đệ mà Hoàng đế Gia Tông thương yêu nhất.

Khác nào tự tay dâng cải trắng nhà mình cho heo vàng đâu.

Thẩm Tông Chí đau khổ, co người tự ôm chặt mình, lại một đêm khó ngủ.



Hôm sau, trời còn chưa sáng Thẩm Tông Chí đã rời phủ, ông không dẫn theo ai, cũng không dặn dò trước mình sẽ đi đâu.

Thần thần bí bí.

Vừa qua giờ Mẹo thì trời sáng.

Xe ngựa của Lăng Vương dừng trước cửa Chiêu Minh ty, Mạnh Ngũ đỡ hắn từ trên xe xuống.

Hai người bước vào trong sân, đột nhiên Mạnh Ngũ cúi người xuống, nói thầm với Lục Vô Chiêu: “Chủ tử, góc nhà phía đông nam có người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.”

Cánh tay Lục Vô Chiêu đang xoa huyệt thái dương chợt dừng lại: “Ai?”

“Hình như là… Thẩm Đại tướng quân.” Mạnh Ngũ không dám chắc.

Bỗng nhiên Lục Vô Chiêu ngẩng đầu nhìn Mạnh Ngũ.

Ánh mắt nhìn về phía đông nam dò xét, quả nhiên nhìn thấy một nam tử trung niên đang thò đầu nhìn bọn họ.

Không nhìn ra là ai.

Lục Vô Chiêu im lặng một lát mới nói: “Đi vào trước đã.”

Hai người bèn đi vào trong.

Nam tử trung niên lén lút ở trong góc khuất đi ra, bước nhanh tới trước cửa Chiêu Minh ty. Tuy là đã dùng khăn che mặt nhưng vẫn để lộ ra đôi mắt, khiến người ta vừa nhìn đã nhận ra ngay là ai.

Mạnh Ngũ đang âm thầm đứng quan sát trên lầu hai của Chiêu Minh ty vội buông ống nhòm xuống, vẻ mặt khó hiểu: “Đúng là Đại tướng quân…”

Lục Vô Chiêu đang nghịch một cái ống nhòm khác trong tay, thản nhiên đáp: “Ừm.”

Mạnh Ngũ khó hiểu: “Đại tướng quân đến đây sớm như vậy làm gì?”

Đang nói thì có tên lính Chiêu Minh ty chạy vào.

“Vương gia, bên ngoài có người, nhìn không giống như người tốt lắm, có cần bắt lại không?”

Mạnh Ngũ mô tả trang phục người đó rồi hỏi: “Có phải ông ta không?”

“Chính là hắn!”

“Ông ta đang làm gì?”

Tiểu huynh đệ do dự liếc nhìn Lục Vô Chiêu, ấp úng: “Hắn…”

Lục Vô Chiêu đột nhiên lên tiếng: “Hắn nhắc đến bản vương phải không?”

“Đúng vậy, hắn hỏi mấy chuyện của ngài, hỏi ngài thường ngày có đối xử tốt với đám thuộc hạ không, bình thường hay làm những gì, có hung dữ không, có dễ ở chung không, tính tình ra sao, có nữ nhân nào đến tìm ngài không… Nói nhiều lắm, hắn gặp ai cũng hỏi, hỏi nhiều vấn đề lắm, các huynh đệ bị hỏi thấy phiền nên muốn đuổi hắn đi, nhưng đánh không lại…”

“Chủ tử, rốt cuộc Đại tướng quân đang muốn làm gì thế?”

Lục Vô Chiêu thản nhiên đẩy xe lăn đi ra ngoài.

Hắn bỗng nhiên bật cười.

“Đại khái là… Đến kiểm tra bản vương.”

Kiểm tra xem hắn có xứng làm con rể Thẩm gia không.