Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 118




Lục Lan rất hối hận, vì sao lúc nhỏ mỗi ngày đều khi dễ Mạnh Thời Nghi. Lúc trước hắn không hiểu, chỉ cảm thấy Mạnh Thời Nghi phân tán sự chú ý của Lục Tuế Tuế với mình, vì thế nhìn Mạnh Thời Nghi thế nào cũng không vừa mắt.

Cho đến lúc mười bốn tuổi, hắn vẫn cảm thấy như vậy.

Nhưng lúc mười lăm tuổi, ngày đó khi hắn đột nhiên ý thức được, Mạnh Thời Nghi rất nhanh đã đến tuổi cập kê, đã đến lúc có thể bàn chuyện cưới gả, hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi không có lý do.

Hắn suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng hiểu rõ tình cảm lòng mình.

Rất không tưởng tượng nổi, hắn vậy mà lại có thể có loại ý nghĩ này với ai đó. Càng không thể tưởng tượng được đó là, người này lại là tỷ tỷ cùng mình lớn lên.

Trong chuyện này làm người ta đau khổ nhất, chính là Mạnh Thời Nghi hoàn toàn không có tâm tư giống hắn, nàng chỉ xem hắn là đệ đệ.

Hôm đó Mạnh Thời Nghi nói với Mạnh Ngũ, muốn giả nam vào Chiêu Minh ty làm việc vặt, sau khi bị Mạnh Ngũ cự tuyệt, Mạnh Thời Nghi tỏ thái độ chắc như đinh đóng cột, ước mơ của nàng là “Trung thành vì nước”, nàng còn uy hiếp Mạnh Ngũ nói, nếu không cho nàng vào Chiêu Minh ty, nàng cả đời không lấy chồng, hao tổn chết hắn.

Lục Lan: “…”

Có hao tổn chết Mạnh thúc thúc không Lục Lan không biết, nhưng hao tổn chết hắn là có thật.

Sau này Lục Lan dùng chút thủ đoạn, đưa mình và mạnh Thời Nghi vào trong Chiêu Minh ty, lấy lý do mỹ miều là, trải nghiệm cuộc sống.

Ngày đầu vào Chiêu Minh ty, lúc đó hắn thấy gương mặt kiên nghị của Mạnh Thời Nghi và Chiêu Minh vệ giống nhau như đúc, nhất thời cảm thấy màu sắc trên thế gian đều biến thành màu xám, một mảng sương mù, khiến người khác không thấy được hi vọng và tương lai.

Sau vài ngày, thái độ hắn khác thường, đi cạnh phụ thân mẫu thân mình, giống một người không có mắt, không có năng lực quan sát, không phân biệt được thời gian và tình huống, hoàn toàn không biết cái gì gọi là “xem xét thời thế”, giống như một cái đuôi nhỏ dính lấy Thẩm Vu.

Lúc Lục Vô Chiêu không có mặt còn đỡ một chút, Lục Lan sẽ ngồi cách mẫu thân không xa, cầm sách, an tĩnh đọc.

Lục Vô Chiêu trở về một cái, theo bản năng tay ôm eo ái thê, lúc thấp đầu nói khẽ, Lục Lan lập tức để quyển sách trong tay xuống, hai mắt nhìn chằm chằm cái tay kia của Lục Vô Chiêu.

Lục Vô Chiêu tiến đến bên tai Thẩm Vu thấp giọng nói gì đó, hắn cười hôn hôn má người phụ nữ, người phụ nữ yêu kiều cười một cái, đỏ mặt.

Lục Lan cau mày, như có điều suy nghĩ.

Lục Vô Chiêu đưa tay kéo ái thê vào lòng, nhẹ giọng thủ thỉ nói lời giữa hai phu thê, đột nhiên ngừng nói, quay đầu nhìn sang một hướng.

Bất ngờ, đối mặt với ánh mắt đen nháy thập phần chuyên chú của Lục Lan.

Thẩm Vu: “…”

Lục Vô Chiêu: “…”

Thấy phụ mẫu nhìn qua, Lục Lan thần sắc không có chút ngượng ngùng nào, lại như không có chuyện gì xảy ra cầm quyển sách lên, không tập trung đọc tiếp.

Ánh mắt của hắn rơi trên giấy, nhưng tâm tư dường như lại lưu ở trên người phụ mẫu đang ân ái.

Tuy là Thẩm Vu gan dạ nhiệt tình, nhưng bị con trai mình nhìn chằm chằm cũng không chịu nổi, nàng đỏ mặt đẩy đẩy Lục Vô Chiêu, bản thân đứng dậy đi đến đầu khác ngồi.

Lục Vô Chiêu trong lòng không vui, lạnh mặt.

Hắn đi đến trước mặt Lục Lan, từ trên cao nhìn xuống, mặt vô cảm liếc nhìn Lục Lan.

Trước mắt hiện lên một mảng bóng mờ, Lục Lan ngẩng đầu, “… Phụ thân.”

Lục Vô Chiêu nhạt giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Lục Lan mím môi, lắc đầu.

Lục Vô Chiêu cũng không để ý hắn thật sự có chuyện gì không, vẫn ái ngại nói, hắn khẽ nhếch cằm về phía cửa, tỏ ý đối phương cuốn xéo.

Lục Lan bất động như núi.

Lục Vô Chiêu nhíu nhíu mày, chớp mắt, quan sát kỹ con trai mình.

Hôm nay Lục Lan đã tròn mười lăm tuổi, có thể nói trong mười lăm năm, đứa con trai này là đứa không dính người nhất trong ba đứa, lúc hắn năm tuổi không thích ở chung một phòng với phụ mẫu, nay mười lăm tuổi, cũng không biết thế nào, suốt ngày lượn lờ trước mặt cha mẹ.

Tính tình Lục Lan gần giống Lục Vô Chiêu, hai người không hợp nhau, những năm này đều duy trì khoảng cách nghiêm khắc giữa hai cha con, ai ngờ rằng, đến lúc mười lăm tuổi, con trai đột nhiên bắt đầu thân thiết mình.

Lục Vô Chiêu cảm thấy rất khó chịu.

Lục Vô Chiêu không muốn tiêu phí quá nhiều tâm tư suy đoán lên người Lục Lan, hắn giơ tay lên chỉ chỉ cửa, không chút lưu tình, “Ra ngoài.”

Lục Lan: “…”

Hắn chỉ có thể đứng dậy, đi ra ngoài dưới ánh nhìn chăm chăm của Lục Vô Chiêu.

Đi đến cửa, đột nhiên xoay người, nhìn phụ thân mình muốn nói nhưng lại thôi.

Lục Vô Chiêu lạnh lùng nhìn hắn.

Lục Lan do dự chốc lát, vẫn là mở miệng xin chỉ giáo: “Phụ thân, năm đó lúc người cảm thấy mẫu thân rất đẹp, thì bước đầu tiên làm sao để bắt đầu theo đuổi mẫu thân?”

Ngay khi câu hỏi này được đưa ra, Lục Vô Chiêu đã nắm tâm tư của con trai trong lòng bàn tay.

Hóa ra là có người trong lòng.

Cho nên mới theo sau bọn họ, là đang quan sát.

Chỉ có điều câu hỏi này hỏi hắn, quả thật có chút khó trả lời.

Lục Vô Chiêu trầm mặc một lúc, dùng một kiểu giải quyết vấn đề theo tình hình thực tế, giọng điệu có sao nói vậy: “Là mẫu thân con theo đuổi ta.”

Giọng điệu của hắn rất bình thản, nhưng trong lời nói để lộ ra cảm giác ưu việt không giải thích được, đồng thời còn có chút coi thường con trai mình đến nữ tử cũng không theo đuổi được.

Lục Lan: “…”

Làm phiền rồi.

Hắn nhìn nụ cười lạnh nhạt trên khóe miệng phụ thân, cùng với trong lúc lơ đãng trong mắt đối phương lộ ra vẻ tự hào và khoe khoang, không muốn nói chuyện.

Xoay người rời đi.



Ngày mùng tám tháng chạp này, Lục Tuế Tuế và Mạnh Thời Nghi cùng đi tặng cháo nhà hàng xóm.

Ít ngày trước Bùi phu nhân tặng chút trái cây tới, hôm nay ngày mồng tám tháng chạp, Lục Tuế Tuế tới trả lễ.

Mấy món này tuy nhà nhà đều làm, nhưng Lục Tuế Tuế hiếu khách, nhiệt tình, gạo và đậu đều là loại tốt nhất, nàng biết hàng xóm nhất định rất thích.

Bùi Tùng Lan thấy Lục Tuế Tuế tới thì rất vui vẻ.

Hắn chào hỏi người đi vào, đi bên cạnh Lục Tuế Tuế, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Lục Tuế Tuế.

Nhìn rồi lại nhìn, tầm mắt đột nhiên bị ngăn cản.

Ánh mắt Bùi Tùng Lan di chuyển, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Mạnh Thời Nghi.

“….Mạnh công tử.”

“Ừm.”

Mạnh Thời Nghi nhếch nhếch môi, khẽ vuốt cằm hướng đến đối phương, nghiêng người sang, ngăn cản ánh mắt Bùi Tùng Lan nhìn Lục Tuế Tuế, động tác ưu nhã đưa tay về phía trước mời, “Bùi công tử, nhìn đường.”

Bùi Tùng Lan khốn cùng đỏ mặt, vội cúi đầu xuống, “… Ò.”

Mạnh Thời Nghi quay đầu trở lại, ý vị thâm trường nhìn Lục Tuế Tuế một cái. Lục Tuế Tuế nháy mắt với tỷ tỷ, nàng cũng không thích tiểu công tử hay mắc cỡ này.

Bùi phu nhân nhìn thấy hai tiểu bối, tâm trạng rất vui.

Lục Tuế Tuế miệng ngọt, biết nói chuyện, chỉ cần nàng muốn lấy lòng, không cần nhiều công phu đã có thể dỗ được người ta mặt mày hớn hở.

Mạnh Thời Nghi tao nhã lễ phép, ôn tồn lễ độ, mọi cử chỉ đều là công tử thanh nhuận quý phái. Chỉ cần nàng đứng đắn một chút, thì không ai có thể nghĩ rằng nàng và cô gái bị Mạnh Ngũ cầm gậy rượt đánh khắp sân có liên quan với nhau.

Bùi phu nhân nói đến mức say mê, đột nhiên nghĩ đến điều gì, bà cười nhìn hai đứa trẻ.

“Quận chúa sắp đến tuổi cập kê rồi, Vương Phi đã bắt đầu chọn lang quân cho quận chúa rồi chứ?’ Bùi phu nhân cười nói, “Mấy ngày nay không ít người tới thăm Vương phủ, tiểu quận chúa trưởng thành rồi.”

Lời này vốn không thích hợp nói ngay trước mặt, Bùi phu nhân dường như cũng quên mất con trai mình cũng đang ở đó, nên mở miệng nhắc đến hôn sự của cô nương nhà người ta.

Bùi phu nhân cũng không có cách nào, thật sự là con trai mình đối với tiểu quận chúa nhớ mãi không quên, bà đã ba lần bốn lượt cảnh cáo con trai, không nên nhớ thương người không thể nhớ, nhớ rồi, chỉ có thể càng thêm đau khổ.

Hôn sự của tiểu quận chúa là Vương gia làm chủ, có sơ sài thế nào thì cũng không tới lượt Bùi Tùng Lan.

Huống hồ, còn có một cận thần “Làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật”.

Lúc Bùi phu nhân nói những lời này, còn cười híp mắt nhìn Mạnh Thời Nghi một cái. Bùi phu nhân tự nhiên có thể nhìn ra được cử chỉ thân mật của Lục Tuế Tuế và Mạnh Thời Nghi.

Bà thoáng nhìn con trai nhà mình, nhưng lại phát hiện con trai mình một mặt không cam lòng nhìn Mạnh Thời Nghi chằm chằm.

Bùi phu nhân thở dài.

Sau đó không biết là nha hoàn nào lỗ mãng, vô tình đạp phải một viên tuyết, cái khay trong tay chênh vênh, người xiêu vẹo, vừa hay đụng vào Mạnh Thời Nghi đang ngắm tuyết ở cửa.

Mạnh Thời Nghi bị bẩn hết, nước nóng tạt vào ngực, rất nhanh gió lạnh thổi đến, nhiệt độ toàn bộ tiêu tán, chỉ còn lại ướt lạnh.

Bùi phu nhân trách phạt tỳ nữ kia không hiểu chuyện, kêu con trai mình mau đi lấy xiêm y cho Mạnh Thời Nghi thay.

Mặt Bùi Tùng Lan tràn đầy sự không tình nguyện, hắn từ trước đến nay không ưa Mạnh Thời Nghi, chỉ vì nàng quanh quẩn bên Lục Tuế Tuế. Một tên tiểu tử thúi, có gì tốt chứ.

Tuy không thích Mạnh Thời Nghi, nhưng hắn nhiều năm tu dưỡng ràng buộc, những năm này đối với Mạnh Thời Nghi, cũng coi như chưa từng làm ra chuyện gì thất lễ.

Bùi Tùng Lan đưa người đến phòng, nhét quần áo vào tay Mạnh Thời Nghi, xụ mặt.

Mạnh Thời Nghi nói cảm ơn, còn nói: “Cảm phiền Bùi công tử ra ngoài chờ ta.”

Bùi Tùng Lan khăng khăng, “Đây là phòng của ta, ta không ra.”

Mạnh Thời Nghi thấy vậy thì thôi, “Được rồi, cứ vậy đi về đi, cũng không xa.”

Nàng cũng không thích mặc xiêm y của nam tử khác.

Vừa nói vừa đi ra ngoài.

Bùi Tùng Lan lập tức sốt ruột, “Ngươi đi về như vậy, người không biết sẽ tưởng là nhà ta cố ý khi dễ ngươi!”

Hắn tuy luôn thẹn thùng xấu hổ nói không nên lời với Lục Tuế Tuế, nhưng đối với người cùng giới, lại còn là ‘tình địch’, thì vẫn rất cứng rắn.

Hắn níu lấy cổ áo của Mạnh Thời Nghi, dùng sức kéo, muốn giúp đối phương cởi xiêm y.

Mạnh Thời Nghi tập võ nhiều năm, há sao có thể để một thư sinh yếu đuối bắt được, nàng trở tay bấu vào cánh tay Bùi Tùng Lan, đối phương lập tức đau đến phát khóc.

Mạnh Thời Nghi thấy thế thì buông lỏng tay, “Xin lỗi.”

Bùi Tùng Lan mặt đỏ lên, muốn bắt, nhưng lại không dám, “Mạnh Cảnh Chi, ngươi đừng có mà quá đáng!”

Trong lúc ồn ào, Lục Tuế Tuế và Bùi phu nhân, đến cửa.

“Tỷ tỷ, Tỷ tỷ vẫn ổn chứ?!” Lục Tuế Tuế lớn tiếng gọi to.

“…”

Sắc mặt Bùi Tùng Lan cứng đờ, “… Tỷ tỷ?”

Mạnh Thời Nghi thở dài, “Tỷ tỷ.”

Ngón tay nàng chỉ chỉ vào bản thân, “Ta, là nữ.”

Bùi Tùng Lan: “…??”

Cho đến lúc Mạnh Thời Nghi quẹt qua vai hắn, đi ra ngoài, hồn hắn vẫn chưa hoàn hồn.

Cuối cùng Mạnh Thời Nghi được mời đến phòng của Bùi phu nhân, thay một bộ xiêm y của nha hoàn.

“Xin lỗi Mạnh công….. cô nương,” Mặt Bùi phu nhân cũng đầy lúng túng, “Ngươi dáng cao, xiêm y của ta quả thực không có cách nào đưa ngươi mặc.”

Mạnh Thời Nghi không thèm để ý gật đầu, “Không vấn đề, gây phiền phức cho phu nhân rồi.”

Nàng đổi về trang phục nữ, cũng vẫn xinh đẹp. Khí chất không thay đổi, vẫn mang sự nho nhã của công tử dịu dàng kia, cử chỉ phong lưu không diễn tả được.

Mạnh Thời Nghi và Lục Tuế Tuế từ trong phòng đi ra, trong viện nhìn thấy hai thiếu niên trẻ tuổi. Đứng một trái một phải, phân biệt rõ ràng.

Một người là Bùi Tùng Lan, vẻ mặt đờ đẫn, nhất là lúc thấy Mạnh Thời Nghi mặc đồ nữ, mặt biến sắc.

Một người là Lục Lan không biết thế nào đột nhiên đến nhà, lúc nhìn thấy trang phục của Mạnh Thời Nghi, đồng tử tối dần, hắn nghiêng đầu chú ý đến ánh mắt trợn tròn nhìn chăm chăm của Bùi Tùng Lan, tâm tình tệ đến cực điểm.

Bùi Tùng Lan bước lên trước hai bước, ngập ngừng dừng trước mặt Mạnh Thời Nghi, đỏ mặt, “Ngươi… Ngươi là nữ…. nữ…”

Ba chữ thật xin lỗi bị cắm trong cổ họng, lúc sắp nói ra, Lục Lan bên cạnh đột nhiên cũng đi tới.

Lục Lan đi lên trước, chắp tay hành lễ với Bùi phu nhân.

Sau đó không nhìn Bùi Tùng Lan một cái, cũng không cho đối phương cơ hội nói chuyện, mang hai cô gái đi.

Hôm nay chỉ là một chút nhạc đệm, Lục Tuế Tuế và Mạnh Thời Nghi đều không để trong lòng, dẫu sao đợi qua mấy ngày nữa cập kê, thân phận nữ nhi của Mạnh Thời Nghi nhất định sẽ rõ như ban ngày.

Nhưng Lục Lan đối với lần này lại canh cánh trong lòng. Hắn bắt đầu lo lắng, có khi nào nhưng tiểu cô nương lúc trước mê Mạnh Thời Nghi như điếu đổ, bây giờ lại tự nhiên biến thành nam hết không…

Trách chỉ trách tính cách Mạnh Thời Nghi quá tốt, người khác đều thích. Nếu có thể giống như mình, thì làm gì có nhiều nợ phong lưu như vậy.

Hắn trầm mặc đưa Mạnh Thời Nghi đến cửa phòng nàng, Mạnh Thời Nghi không nhịn được hỏi hắn có chuyện gì.

“Tỷ tỷ, hôm nay Bùi Tùng Lan nói tỷ, một nữ tử mặc nam trang thật sự là làm càn, không ra thể thống gì.” Lục Lan mở mắt nói vớ nói vẩn.

Mạnh Thời Nghi cau mày, lát sau lại giãn ra, “Bỏ đi, người không quan trọng, hắn nghĩ thế nào ta không quản.”

Nàng cúi đầu nhìn xiêm y trên người mình, nhíu nhíu mũi, “Ngươi nói… Ta…. Ta thế này có xinh không?”

Lục Lan thoáng sững người, “Xinh.”

Hắn không tự chủ mà tiến về trước một bước, hơi hơi cúi đầu, “Vô cùng xinh.”

Mạnh Thời Nghi gật gật đầu, như có điều suy nghĩ, sắp cập kê, lại cải trang thành nam dường như không thích hợp. Mặc nữ trang cũng không phải là không được, nhưng mà nàng sớm đã thành thói quen rồi….

“Tỷ tỷ, người ngoài không ủng hộ, nhưng ta ủng hộ.”

Mạnh Thời Nghi cười, “Vẫn là A Lan của chúng ta tốt, trưởng thành rồi thật tốt.”

Trưởng thành rồi sẽ không khiến nàng nổi cáu nữa.

Cửa phòng ở trước mặt Lục Lan đóng kín. Hắn nhìn cánh của, cũng cười.

Trưởng thành rồi, thật tốt.



Bởi vì sinh nhật của Mạnh Thời Nghi và Lục Tuế Tuế hơn kém nhau một tháng, vì thế phủ Lăng Vương cần làm hai lễ cập kê một trước một sau. Mạnh Thời Nghi sợ Lăng Vương cảm thấy phiền, vì vậy chủ động đề xuất, dời lễ cập kê của mình lui về sau một tháng, làm cùng với Lục Tuế Tuế.

Mạnh Thời Nghi cũng coi như là con gái nuôi của vợ chồng Lăng Vương, xuất thân tuy không cao, nhưng những năm này cùng thế tử quận chúa lớn lên, Thẩm Vu lại càng chăm sóc nàng như con gái ruột, Thẩm Vu sợ Mạnh Thời Nghi cảm thấy tủi thân, còn cố ý đến phòng nàng, tâm sự cùng nàng.

Lúc Thẩm Vu đến, đúng lúc trông thấy Mạnh Thời Nghi quên ăn quên ngủ miệt mài khổ luyện một quyển binh thư.

Thẩm Vu lắc đầu bật cười, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc. Nếu Thời Nghi là con trai, nhất định có thể làm ra được nhiều chuyện có ý nghĩa vĩ đại hơn.

Trò chuyện một hồi, Thẩm Vu chắc chắn Mạnh Thời Nghi không có nửa điểm không bằng lòng hay miễn cưỡng gì thì mới trở về phòng.

Vừa đẩy cửa ra, đã trông thấy một mái tóc đen như mực của phu quân mình, thân mặc tẩm y trắng, thần sắc nhàn nhạt trông ra cửa.

Trang nghiêm ngồi chờ thê tử.

Thẩm Vu dở khóc dở cười, “Không phải ta kêu chàng nghỉ ngơi trước sao?”

Lục Vô Chiêu không nói gì, đứng dậy đi đến trước mặt nàng, không nói một lời ôm người lên, cùng đi đến tịnh thất tắm rửa.

Càn quấy một trận, Thẩm Vu mệt lả nằm trong lòng người đàn ông, mơ màng ngủ.

“Lục Lan thích Thời Nghi.” Lục Vô Chiêu đột nhiên mở miệng nói.

Thẩm Vu miễn cưỡng nâng mí mắt lên, khăng khăng nhìn phu quân một hồi, nhàn nhạt “Ừm.” một tiếng.

Nàng hiểu Lục Vô Chiêu, nếu như không mở miệng, thì có thể là hai loại, hoặc là hắn không để trong lòng, hoặc là hắn đã có chủ ý. Nếu là mở miệng, thì chỉ có thể là một loại, trong lòng mình đã có chủ ý, nhưng vẫn cần hỏi qua ý kiến của Thẩm Vu.

Thẩm Vu lại khép mắt, gò má quệt vào hắn, “Thời Nghi không có ý này.”

Lục Vô Chiêu hiểu rõ ý của nàng, ôm chặt người, thời khắc này buông lỏng tất cả ý nghĩ, thấp giọng: “Ừm.”

“Thuận theo tự nhiên đi, đừng làm gì nhiều.” Thẩm Vu nói, “Ta hi vọng bản thân con bé nguyện ý.”

“Được.”

Buổi tối đó, phụ mẫu của Lục Lan đối với chiến tuyến ân ái này, tuyệt đối không giúp đỡ điều gì.

Con đường truy thê của Lục Lan từ đó mới bắt đầu tình cảnh gà bay chó chạy.

Tác giả có điều muốn nói: Bây giờ vẫn là tương tư đơn phương một cách đơn thuần, con đường truy thê từ từ, bên nhau hay không bên nhau, đều có thể. Nội dung sau đó thậm chí có thể viết được một quyển sách, ở đây cũng không thể viết tiếp nữa rồi.