“Đúng vậy, mẹ tôi thường kiểm tra tuyến thể, mỗi ngày đều hỏi xem tôi có bị cậu cắn không.” Khát vọng sống sót khiến Lâm Phỉ một mạch nói hươu nói vượn: “Tôi bảo là không thể nào, Ứng Thần là ai chứ, làm sao có thể cắn con?”
Ứng Thần cười: “Thật ra tôi muốn cắn cậu lắm đấy, muốn đến phát điên.”
Hắn lặng yên nhìn cậu chăm chú, ánh mắt đầy sự nghiêm túc.
Trong chốc lát, Lâm Phỉ không phân biệt được rốt cuộc là hắn đang đùa giỡn hay thật lòng. Hồi lâu cậu cũng không nói câu gì, cứ thế yên lặng nhìn hắn.
Ứng Thần đột nhiên đứng thẳng người, đi nhanh về phía trước khiến Lâm Phỉ buộc phải đuổi theo.
Lâm Phỉ không hiểu gì nên cũng đi theo, không tiếp tục xoắn xuýt chuyện vừa rồi.
Cả ngày Lâm Phỉ đều lo lắng lúc Bùi Cảnh Hành đi ra sẽ bị tên Ứng Thần này phát hiện, đợi đến buổi chiều không thấy Ứng Thần tìm hắn gây sự, cậu mới an ổn đặt trái tim về chỗ của nó.
Xem ra Bùi Cảnh Hành vẫn còn thông minh lắm, hoàn toàn không để bị phát hiện.
Ứng Thần ngồi ở một góc vắng nghỉ ngơi, trông thấy Lâm Phỉ ở bên cạnh vui vẻ ngồi xổm một mình liền nhấc chân đá nhẹ vào lưng cậu.
“Nghĩ gì mà vui thế?”
Lâm Phỉ ngồi chồm hỗm chậm rãi ôm lấy cơ thể, khóe môi lẫn đuôi lông mày mang theo chút ý cười.
“Tôi đang nghĩ đến chuyện vui.”
“Chuyện vui gì?”
“Vợ tôi sinh con á.”
Ứng Thần bị sặc không hề nhẹ: “Cậu có vợ từ hồi nào thế?”
Lâm Phỉ sửng sốt mấy giây, đột nhiên nhận ra rằng thế giới này có lẽ không giống thế giới nguyên bản của cậu.
Trong lòng cậu tràn ngập chút lạc lõng mông lung, bỗng nhiên thấy cũng chẳng vui vẻ như thế nữa, hết hứng thú trả lời: “Chỉ là một câu đùa nhạt nhẽo, vậy mà cậu cũng tin.”
“Lạnh thật, đứng lên tôi cho cậu chút nóng rực nào.”
*Từ “冷笑话” câu trước ý chỉ câu nói đùa giỡn nhạt nhẽo, ấu trĩ; có chữ “lạnh” nên câu sau Ứng Thần xuyên tạc ý tứ của Lâm Phỉ.
Chốc lát trong đầu Lâm Phỉ nhớ đến nhiệt độ nóng bừng bừng của Bùi Cảnh Hành lúc dọa nạt người khác, vô thức nắm chặt cổ áo: “Cậu làm gì đó?”
Ứng Thần nắm lấy cổ áo cậu nhấc lên: “Đánh quyền anh đó, ngược lại trong đầu cậu nghĩ đến chuyện gì thế?”
Khuôn mặt chế nhạo của hắn cúi xuống, ánh mặt lia tới đường eo Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ kéo tay hắn ra khỏi người mình, hạ màn trận đấu quyền anh.
“Chả nghĩ đến cái gì hết, cũng không muốn tập đấm bốc, cậu tự đi mà luyện.”
“Hèn nhát.” Ứng Thần hừ một tiếng.
Lâm Phỉ ngồi xuống tại chỗ, hoàn toàn im hơi lặng tiếng.
Dù sao cậu cũng thấy rõ, gần đây không biết Ứng Thần có uống nhầm liều thuốc nào không, đối với cậu gần như là dịu dàng cam chịu đầu hàng.
Cậu chỉ cần thật thà ngồi chờ là có thể êm xuôi trải qua vụ cá cược này.
Một ngày trôi qua rất nhanh, Lâm Phỉ hắt hơi một cái trở về phòng, tay cầm theo quần áo của Ứng Thần.
Giây phút mở cửa ra, cậu còn tưởng mình đi nhầm chỗ phải lui ra ngoài nhìn một phát, xác nhận mình không đi sai phòng.
“Sao cậu vẫn còn ở đây?” Lâm Phỉ đi tới chỗ rửa mặt, đồng thời đặt câu hỏi cho Bùi Cảnh Hành đang ở cạnh cái bàn.
Trong lòng cậu cứ như đã đoán trước được chuyện sẽ thành ra thế này nên không có chút nào kinh sợ, thực tế thì hôm nay cậu chẳng nghĩ tới điều gì.
Có lẽ Bùi Cảnh Hành thường hay khiến cậu hốt hoảng nên Lâm Phỉ đã quen rồi.
Bùi Cảnh Hành để sách xuống, cứ thế đi theo cậu vào trong nhà vệ sinh.
“Tôi sợ bị người khác nhìn thấy nên vẫn không dám đi, không để ý liền đợi đến bây giờ, không thì giờ tôi đi ra nhé?”
“Đừng đi nữa, Ứng Thần đang chờ ở bên ngoài đấy.”
“Ngày nào cậu ta cũng chờ như thế à?”
“Ừm.”
“Hôm nay các cậu làm gì ở bên ngoài?”
“Chỉ chơi thôi, cũng chả có gì.”
Trong lúc nói chuyện, Lâm Phỉ thu hết quần áo phơi hôm qua vào, không ngừng nghỉ mà cầm theo đi ra khỏi phòng.
Bùi Cảnh Hành đưa mắt nhìn theo bóng cậu, lúc cửa phòng đóng lại, mặt hắn sầm xuống.
Lúc đưa quần áo, chẳng ngạc nhiên gì khi Ứng Thần ngửi đi ngửi lại mấy lần.
Lâm Phỉ lòng vững như núi Thái Sơn, dù gì kỳ phát tình của Bùi Cảnh Hành đã hết, căn bản chẳng có mùi gì, giả như hai người bọn họ ôm ấp rồi đi ra thì Ứng Thần cũng không thể nhìn ra điều gì.
Hiển nhiên, Ứng Thần chỉ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu rồi nhận lấy quần áo.
Lâm Phỉ hắt hơi một phát: “Không có chuyện gì thì tôi về trước đây.”
Dạo gần đây ngày nào cũng đi theo Ứng Thần chạy ngược chạy xuôi, cậu mệt như chó, dừng lại một lát thì chẳng nhịn được hắt xì thêm một cái.
Mắt Lâm Phỉ đầy hơi nước, được ánh đèn chiếu đến cứ thế thêm chút long lanh bên trong.
Lòng bàn tay Ứng Thần xiết chặt, đột nhiên bức bối khoát tay áo: “Đi đi”.
Nói xong liền quay người vội vã đi trước.
Lâm Phỉ dẩu miệng, chậm chạp quay về.
Lúc nằm trên giường chuẩn bị ngủ, cậu mới nhớ tới quên mất không nói Bùi Cảnh Hành qua phòng cho khách ở.
Nhưng nghĩ lại, trễ như thế này cậu còn đuổi người đi ra ngoài cũng không tốt lắm.
Mí mắt cậu thực sự không mở lên nổi, mơ mơ màng màng dặn dò Bùi Cảnh Hành ngày mai nhất định phải đi về rồi cứ thế ngủ thiếp đi.
Mới rạng sáng hôm sau, Lâm Phỉ đã tỉnh giấc. Mấy ngày nay cậu thức dậy rất sớm, thậm chí có khi mở mắt trước khi chuông báo vang lên.
Lâm Phỉ bất đắc dĩ thở dài, kéo Bùi Cảnh Hành nằm trên người mình xuống.
Nhìn một hồi, cậu quyết định để hắn ngủ thêm một lát, nhẹ chân nhẹ tay rời chăn đi rửa mặt.
Thong thả thoải mái ăn xong bữa sáng, Lâm Phỉ đi theo Ứng Thần như thường ngày.
Sinh hoạt ngày nào cũng như nhau nhưng cậu cũng không cảm thấy nhàm chán.
Cậu của trước kia, chỉ cần có chiếc điện thoại là có thể nằm lì trong nhà mấy tháng.
Bây giờ ngày ngày đi theo Ứng Thần, ngược lại nếp sống phong phú hơn nhiều.
Lâm Phỉ càng lúc càng cảm thấy tên Ứng Thần này có thể làm nhân vật công chính. Hắn thực sự có chút vốn liếng, thú vui gì cũng biết chút đỉnh còn chơi khá tốt.
Mà gần đây hắn còn rất dịu dàng, đương nhiên là so sánh với việc hở ra là ấn người ta xuống đất như trước kia thì giờ dịu dàng hẳn ra.
Lâu dần Lâm Phỉ đã quen dần với phiên bản Ứng Thần này.
Lúc hai người đi ngang qua tiệm McDonald bên đường, Lâm Phỉ chú ý tới kem ly vị hoa anh đào mới ra gần đây.
Nếu là trước đây, cậu nhất định sẽ vì hình tượng con ngoan trò giỏi mà bỏ qua.
Thế nhưng bây giờ, Ứng Thần đã biết rõ cậu là kiểu người gì nên cũng chẳng cần phải ra vẻ nữa.
Lâm Phỉ đi thẳng đến McDonald, gọi một cây kem hoa anh đào giới hạn.
“Cậu mua cho mình thôi à?”
“Cậu cũng ăn kem à?” Lâm Phỉ tròn mắt, vô cùng ngạc nhiên.
Ứng Thần khoanh tay trước ngực, hơi cúi người đi đến trước mặt Lâm Phỉ: “Cậu ăn được sao tôi không ăn được?”
Lâm Phỉ gần như hoàn toàn không để ý khoảng cách giữa hai người còn chưa tới ba mươi centimet.
Ai mà nghĩ rằng hotboy cũng muốn ăn kem, còn đưa ra lý do rất thực tế.
Trong lòng nghĩ thế nhưng Lâm Phỉ cười xòa nói đương nhiên là được, rồi nhờ chị gái bán kem làm thêm một cái.
Hai tên Alpha lớn tướng cầm cây kem hồng phấn vừa đi vừa ăn, khiến cho không ít người chú ý tới.
Nếu là hai Omega thì khá bình thường, hay một cặp tình nhân cũng chả có gì lạ nhưng hai tên Alpha cùng ăn thì luôn có chỗ nào đấy là lạ.
Lâm Phỉ bị người ta nhìn đến mất tự nhiên, hai ba miếng nuốt trọn cây kem, lòng còn tiếc nuối cái dạng ăn uống như trâu gặm mẫu đơn của mình, chả ăn ra được mùi vị gì quá lãng phí.
Ứng Thần thì trái lại, tư thế ăn kem nhàn nhã đến mãn nguyện. Hắn cắn một ngụm kem, đầu lưỡi quét quanh cuốn lấy vết kem dính trên môi, tựa như liếm ra chút gợi cảm.
Cái này chắc là kỹ năng đặc biệt của nhân vật chính ấy chứ, Lâm Phỉ nghĩ tới mà lòng chua đến nổi bong bóng.
Ăn xong cây kem ngoài ý muốn này, hôm nay cũng giống như những ngày trước đó, chỉ trừ Bùi Cảnh Hành.
Cũng không biết hắn bị cái gì kích thích, cả ngày không ngừng nhắn tin cho cậu, ngay cả việc ăn gì buổi trưa cũng có thể nói nửa tiếng.
Phải biết rằng Bùi Cảnh Hành là kiểu người khó chịu với việc sử dụng điện thoại, từ lúc bắt đầu có điện thoại, hắn gần như chưa từng dùng đến.
Lúc này không bình thường khẳng định là đã xảy ra chuyện gì đó.
Lâm Phỉ hỏi thăm bóng gió vài ngày, rốt cục xác định Bùi Cảnh Hành thực ra chỉ do đột nhiên tỉnh ngộ, cảm thấy Wechat rất kỳ diệu mới không ngừng cùng cậu nhắn tin.
Trong nháy mắt biết sự thật, Lâm Phỉ cứ thế ném di động sang một bên.
Đi ngủ thôi, làm cậu lo lắng suốt mấy ngày.
Về sau Lâm Phỉ nói với Bùi Cảnh Hành mấy lần, nếu không có việc gì thì đừng nhắn tin liên tục như thế. Nhưng hắn vẫn làm theo ý mình như cũ, Lâm Phỉ cũng đành kệ hắn.
Chẳng qua việc cậu cứ chăm chăm chơi điện thoại khiến Ứng Thần không vừa lòng, nên Lâm Phỉ chỉ có thể kiên trì giảm bớt thời gian ngó di động. Lúc về đến nhà lại bị Bùi Cảnh Hành không ngừng hỏi han vì sao không trả lời tin nhắn.
Cuộc sống thật là gian nan quá.
Cũng may loại thời gian như địa ngục này chỉ tồn tại vài ngày, sau đó giao kèo một tháng của Lâm Phỉ và Ứng Thần cũng hết hạn.
Ngày cuối cùng, Lâm Phỉ không nhịn được sự kích động trong lòng, cả ngày lông mày đều giương lên. Ứng Thần sai bảo cậu thế nào cậu cũng chả quan tâm.
Lòng Ứng Thần cứ thế tự nhiên bực bội.
Mấy ngày nay hắn luôn áp chế tính tình, đối với Lâm Phỉ cũng đủ tốt rồi đấy chứ. Kết quả thằng nhóc này vẫn chỉ ước rằng được cách xa hắn.
“Cạch” một tiếng cúp điện thoại, hắn tự nhủ trong lòng nếu chiêu này vô dụng, hắn liền quay lại vặt đầu của mấy tên kia xuống.
Ngày cuối cùng trôi qua tựa như rất dài, lại tựa như vô cùng ngắn ngủi, chờ thật lâu cũng đến chạng vạng nhưng nghĩ kỹ lại thấy giống như Lâm Phỉ mới bị Ứng Thần kéo ra ngoài vào hôm qua.
Cậu vứt ngay ý nghĩ quỷ quái trong đầu, cười híp mắt nói: “Hôm nay đã tròn một tháng, ngày mai tôi sẽ không tới tìm cậu nữa đâu nha.”
“Vui thế à?”
“Tàm tạm thôi.” Nhìn thấy vẻ mặt của Ứng Thần, Lâm Phỉ lại nói thêm một câu: “Chủ yếu là thời gian ngủ của tôi thật sự không đủ.”
Mặc dù không biết câu này có bao nhiêu phần chân thật, nhưng tốt xấu gì cũng khiến lòng Ứng Thần dễ chịu hơn một chút.
Hầu kết hắn động đậy vài lần, cuối cùng đem lời kịch đã chuẩn bị xong từ sớm nói ra: “Mấy ngày nữa là khai giảng rồi.”
“Đúng vậy, còn bốn ngày, mùa hè này của tôi còn chưa nghỉ ngơi đàng hoàng.” Lâm Phỉ mím môi, trong lời nói mang ý tiếc nuối.
Ứng Thần nhíu mày, lời sắp thốt ra cũng nuốt trở lại.
Lời nói ra vẫn mang chút ấm áp: “Vậy có muốn cùng tôi đi chơi không? Trước khai giảng đưa cậu đi thư giãn một chút.”
“Chỉ có hai chúng ta à?”
“Còn hai người bạn của tôi nữa.”
“Vậy tôi có thể mang bạn theo không?”
Nhiều ngày mệt mỏi như vậy, Lâm Phỉ đương nhiên rất muốn ở trong nhà nghỉ ngơi. Nhưng nếu có thể nhờ tham gia buổi đi chơi khiến cho Bùi Cảnh Hành và Ứng Thần ở cùng nhau, cậu vẫn muốn đi ra ngoài hơn.
Rõ ràng Ứng Thần cũng nghĩ ra bạn bè trong miệng Lâm Phỉ là ai, hắn cắn răng nói: “Đương nhiên là được.”
“Ok, vậy lúc nào thì chúng ta đi?”
“Ngày mai luôn được không? Ngày kia trở về, sẽ có hai ngày để sắp xếp, chuẩn bị trước khai giảng.”
“Được luôn, cứ quyết định thế nhé.”