Nói thêm nữa cũng không có tác dụng gì, trong đầu Triệu Vinh chỉ biết bây giờ hắn xong rồi, chờ đến lúc phản ứng lại, Triệu Lan Sơn đã mang theo mấy người ngồi ở bên lề.
Thời Ngu thì đứng ở một bên, chuẩn bị bắt đầu biểu diễn.
Lý Hồng liếc nhìn Triệu Vinh đang ngồi bồn chồn bên cạnh, nói nhỏ với giọng điệu trào phúng: "Triệu Vinh, không phải lúc trước anh nói không muốn dẫn dắt người mới sao? Sao bây giờ lại đồng ý? Cả ngày khinh thường người khác, còn tưởng rằng cả đời này anh cũng sẽ không chịu cúi đầu đó."
"Như vậy thì đã sao, tôi cả đời này cũng sẽ không bao giờ bán nghệ sĩ để đổi lấy tài nguyên như cô." Triệu Vinh hừ lạnh một tiếng.
Hắn cho dù cúi đầu nhưng hắn cũng chưa từng làm gì sai, cùng lắm chỉ hầu hạ tiểu tổ tông này mà thôi.
Nhìn tiểu tổ tông nhà mình biểu diễn, so với lúc trước con trai ruột của mình đi thi mẫu giáo còn thấy lo lắng hơn!
Đợi lát nữa tiểu tổ tông diễn tệ quá, phải an ủi cô như thế nào đây?
Thời Ngu không có đạo cụ, cũng không lấy kịch bản, đứng ở một bên quay lưng về phía mọi người ấp ủ mười giây, sau đó xoay người lại, vẻ mặt đã thay đổi.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt thanh tú xinh đẹp ấy, nhưng sắc mặt cô tái nhợt, cả người lộ ra vẻ mong manh, thật giống như một loại đồ vật dễ vỡ nào đó không chịu đựng nổi một cái chạm nhẹ.
Dường như là ánh mặt trời có chút chói mắt, đôi mắt cô khẽ run, hàng mi cong cong như cánh bướm run rẩy.
Triệu Vinh vốn đang tìm cách an ủi cô giờ lại đang há hốc mồm, Triệu Lan Sơn cũng lộ ra vẻ mặt tán thưởng.
Con bướm nhỏ đi về phía bước hai bước, có chút do dự.
Bỗng nhiên trong nháy giây tiếp theo, như có người chạm vào cô, cô kinh hãi kêu lên: "Tôi.. Tôi biết.."
Cũng không biết người kia trả lời cái gì, nhưng thân thể cô run rẩy càng thêm kịch liệt: "Tôi biết sai rồi, tôi đã biết sai rồi."
Dường như cảm xúc của cô đang đến bờ vực sụp đổ, cơ thể không còn chống đỡ được nữa, từ từ khuỵu xuống, co quắp lại như một quả bóng: "Tôi sai rồi.."
Cô thì thầm: "Tôi đã làm gì sai?"
Nói xong giọt nước mắt cũng rơi xuống, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống theo khóe mi.