Nghe bà ngoại nói như vậy, mắt mẹ tôi ngấn lệ, nó vừa chứa đựng sự uất ức vừa chứa đựng sự tức giận.
Có thể là do bị chèn ép quá lâu, cũng có thể là do bà ngoại đã nói ra những điều quá đáng như vậy.
Mẹ của tôi không vui vẻ, lập tức bảo vệ cho tôi nói:
“Mẹ! Con biết là mẹ thiên vị nhà em trai, nhưng sự thiên vị này cũng quá mức quá rồi! Sao chưa kịp phân trắng đen đã bắt Ninh Ninh xin lỗi rồi? Muốn xin lỗi thì cũng phải là do Tư Tư làm, làm sao có thể để Ninh Ninh nhà bọn con làm được!”
“Vả lại nếu nói bọn con không biết dạy con gái thì nhà em trai còn không biết dạy con gái hơn. Dẫu sao thì bọn con cũng không có dạy ra loại con gái chỉ biết đi cướp đàn ông của người khác!”
“Còn về việc có cho mượn tiền hay không, rắc rối mà Đới Chí Cương tự mình gây ra thì hãy tự đi mà giải quyết! Người cũng đâu còn nhỏ nữa, con không có nghĩa vụ lúc nào cũng phải chăm sóc nó!”
Mẹ tôi trước nay tính tình lương thiện, luôn luôn nghe lời bà ngoại, lần này mẹ đúng là muốn đấu đấu khẩu với bà rồi.
Nhưng một số người họ hàng nghe mẹ tôi nói xong, không những không giúp đỡ, ngược lại càng chỉ trích mẹ tôi máu lạnh hơn.
Tôi nghe mấy lời này xong thì càng túc giận hơn:
“Mấy người lương thiện thì mấy người giúp cậu trả nợ lần này đi, giúp kiểu bán nhà trả nợ ấy!”
Mẹ đã bảo vệ tôi, lần này nên đến lượt tôi bảo vệ mẹ rồi.
9.
Trong lúc đám đông chưa kịp phản ứng lại thì tôi đã bắt đầu phát loại đoạn ghi âm.
Đó là đoạn cậu mượn tiền mẹ tôi để trả khoản nợ cờ bạc cũng như ý định muốn mẹ tôi bán nhà để giúp ông ta trả nợ.
Đám đông kinh ngạc, hướng ánh mắt ghê tởm nhìn về phía cậu tôi.
Cậu đứng chết trân tại chỗ, mặt cắt không còn một giọt máu.
Bà ngoại kinh ngạc nhìn cậu, bà không ngờ cậu lại nghiện cờ bạc như vậy.
“Thằng bất hiếu, đã nói không được dây dưa vào mấy thứ như này, tại sao mày vẫn dây vào hả!”
Bà ngoại tức tới mức mắng xối xả vào mặt cậu.
Nhưng thật ra bà vẫn thương cậu, chỉ là giả vờ làm ra vẻ trách mắng mà thôi.
Sau đó bà ngoại nhìn về phía mẹ tôi và thương lượng:
“Cái đó, Tuyết Liên à…do em trai con không hiểu chuyện nên mới bị người ta lừa…con người đều có lúc làm sai mà, phải không? Con xem, mẹ đã mắng nó rồi, Chí Cương cũng biết lỗi của nó rồi, hay là lần này con giúp em trai con đi, mẹ không thể nào trơ mắt nhìn nó bị người ta đánh chết được, mẹ cũng chỉ có mỗi một đứa con trai này thôi…”
Nghe bà ngoại nói như bậy, mắt mẹ tôi đỏ lên, chỉ vào cậu và nóiL
“Con đã giúp nó rất nhiều lần rồi, sức cùng lực kiệt! Hơn nữa, mẹ không biết gì sao? Nó đã lấy tiền dưỡng lão của mẹ đi đá/nh bạc hết rồi đấy! Như vậy mà mẹ vẫn tiếp tục bảo vệ cho nó sao?”
“Cái gì? Chí Cương lấy tiền của ta đi đầu tư hết rồi sao…”
Nói được giữa chừng thì bà ngoại không nói nữa, lần này bà đã hiểu ra hết cả rồi.
Đầu tư cái gì! Rõ ràng là lấy tiền dưỡng lão của bà đi đ/ánh bạc.
Ngay lập tức, bà nổi giận và đ/ánh đập cậu tôi một cách đầy thù hận.
"Mẹ kiếp! Tới lương hưu mà mày cũng không bỏ qua? Mày khá lắm!"
Cậu tôi bị nói cho như vậy, xấu hổ đến mức cầm rượu hắt vào người tôi.
Tôi và bà ngoại ngồi gần nhau nên tôi nhanh chóng nấp sau lưng bà và dùng bà làm lá chắn.
Bà ngoại vừa bị hất rượu vào mặt, vừa kinh ngạc vừa tức giận:
"Đới! Chí! Cương!"
Cậu tôi không ngờ rượu lại đổ vào người bà, lại càng cay nghiệt chỉ trích tôi:
" Đều là lỗi của ngươi, nha đầu khốn kiếp, người chạy cái gì?"
Tôi trừng mắt nhìn lại, không muốn thua kém:
"Vậy tại sao cậu lại hất rượu, đáng lẽ phải trách cậu chứ?"
Bà nội vốn đã tức giận khi bị hắt rượu vào người, bây giờ chúng tôi lại đang cãi nhau bên cạnh bà, bà lập tức bùng nổ ngay tại chỗ.
Bà tức giận đến mức đập bàn mấy cái: “Chúng mày cho rằng ta sống quá lâu rồi, nên muốn làm bà già này tức chết phải không?”
Tôi vội xua tay và lắc đầu liên tục:
“Không dám không dám, làm bà giận chết rồi thì cậu làm sao có tiền được? Bà không biết đó thôi, tất cả tiền mừng thọ bà nhận được bao năm qua đều đã vào túi cậu hết rồi?”
Nghe vậy, bà ngoại càng tức giận hơn, trừng mắt nhìn chú tôi rồi trút giận lên mẹ tôi:
“Nhìn đứa con gái mà con sinh ra đi này! Đúng là nhiều chuyện.”
Tôi cũng không kém gì mà nói xỉa vào:
“ Hãy nhìn đứa con ngoan mà bà đã sinh ra! Đến bà mà còn hất rượu vào! Còn cờ bạc ăn xén ăn bớt nữa chứ!”
Bà nội gần như ngất đi vì đau tim, đuổi chúng tôi mau mau rời khỏi đây, nói ở đây không chào đón chúng tôi.
Tôi cười khúc khích nói:
"Bà nói gì vậy, chẳng phải ngay từ đầu các người đã không chào đón chúng tôi sao? Ngay từ đầu đã cô lập và bỏ mặc chúng tôi. Cũng may là chúng tôi cũng không muốn đến đây lắm!"
Ba mẹ tôi cũng nổi giận đùng đùng, đưa theo tôi cùng rời khỏi đây.
Trước khi đi còn không quên lấy tiền mừng mà cậu tôi giấu trong trong túi áo theo.
Cậu tôi tức giận đến mức nhảy dựng lên:
“Các người làm gì vậy?”
Mẹ tôi nói một cách tự tin và mạnh mẽ:
“Lấy lại tiền mừng. Nếu các người không chào đón chúng tôi nữa thì đương nhiên chúng tôi sẽ không đưa tiền mừng.”
"Sau này đừng có đến tìm chúng tôi nữa!"
Lúc sắp rời đi, tôi còn không quên nói:
"Bà ơi, bà thấy không, cháu không nói dối bà phải không? Cậu thực sự đã giấu tiền mừng của bà đó~"
Trước khi rời đi, tôi còn thấy bà tôi túm tai cậu tôi và dạy cho ông ta một bài học.
Ai bảo họ bày em họ gây rối với tôi? Bây giờ cả mặt lẫn tiền đều không còn nữa!
Kể từ đó, chúng tôi hoàn toàn cắt đứt quan hệ với họ hàng bên đó.
10.
Ngày hôm sau, Đới Tư Tư đến trường với khuôn mặt sưng tấy đỏ bừng, hình như hôm qua cô ta đã bị cậu đ/ánh.
Khi gặp cô ta trên đường, tôi đã bụm miệng nói đùa:
"Cậu thật tốt bụng, còn tự mình đ/ánh má hồng cho em nữa ha ~"
Đới Tư Tư nhìn tôi một cách hung dữ, nghiến răng ken két, nói:
“Hạ Ninh, chị đợi đó! Tôi sẽ không tha cho chị.
“Tôi sẽ giẫm đạp chị dưới chân, khiến chị mãi chỉ có thể ngước nhìn tôi!”
Tôi mỉm cười: “Còn chưa biết ai ngước nhìn ai đâu!”
Không muốn tiếp tục dây dưa với Đới Tư Tư nữa, tôi quay người rời đi.
Thay vì quan tâm người khác, không bằng nâng cao chính mình.
Dù sao thì Đới Tư Tư cũng đã bị tôi xử lý rồi, và tôi cũng đã đoạn tuyệt với những người họ hàng tầm thường đó.
Tôi dành nhiều thời gian hơn để nâng cao bản thân.
Sau đó tôi càng nỗ lực học tập hơn, phát triển toàn diện về đức, trí, thể, mỹ, lao động.
Trong lớp thì chăm chỉ học tập, sau giờ học thì chăm chỉ làm bài tập, suy ngẫm và tổng kết những câu sai.
Rất nhanh tôi đã từ vị trí ngoài top 100 của khối tiến vào top 100 của khối, thậm chí còn tiếp tục tiến lên, chen vào top 50 của khối.
Đới Tư Tư vốn có thành tích khá tốt, giờ cũng bị tôi bỏ xa một khoảng rất lớn.
Trong cuộc thi thể thao của trường, bởi vì tôi chạy bộ xung quanh sân trường mỗi ngày nên dễ dàng giành được hạng nhất của nhóm chạy bộ.
Trong thời gian này Đới Tư Tư cũng muốn chen đường đụng vào tôi, cướp hạng nhất của tôi.
Kết quả là cô ta không kiểm soát được lực, đã không đụng được tôi mà ngược lại còn tự làm mình bị gãy xương.
Còn tôi thì như có thần trợ giúp, thuận lợi giành được hạng nhất, khiến Đới Tư Tư tức đến ngất xỉu tại chỗ.
Trong cuộc thi ca hát, Đới Tư Tư lại muốn gian lận bằng cách mua phiếu bầu để cướp hạng nhất của tôi, tôi trực tiếp dùng một bài quốc ca chinh phục cả sân khấu, giành được chức vô địch.
Trong học tập, thể thao, ca hát không có một lĩnh vực nào mà Đới Tư Tư có thể hơn được tôi, Đới Tư Tư bị tôi áp đảo hoàn toàn, tức đến nghiến răng.
Mỗi lần nhìn thấy tôi, cô ta đều tràn đầy vẻ oán hận, giống như bị trộm mất tám trăm vạn vậy.
Và bởi vì dành hết sức lực vào đối phó với tôi, mọi mặt của Đới Tư Tư đều không còn như trước nữa.
Xếp hạng thành tích giảm xuống, thể chất cũng trở nên kém hơn.
Cả người trông càng uể oải, sắc mặt ảm đạm, trên mặt nổi đầy mụn, lớp phấn dày cũng không thể nào che nổi.
Hôm nay tôi tan học về nhà như thường lệ, ở trong con hẻm nhỏ mà tôi phải đi qua gặp được người quen.
Một trong số đó là Đới Tư Tư.
Còn hai tên đầu trọc nhuộm vàng và hồng kia thì là bạn trai cũ và bạn trai cũ trước trước kia của tôi!
Ý nghĩ đầu tiên trong lòng tôi là: Đây bộ ba nhóm tra nam tiện nữ à?
Nhưng rất nhanh tôi liền phản ứng lại, tôi nhận ra mình đã bị họ bao vây rồi.
Thật là sơ suất quá rồi!
Nhìn lại hai tên bạn trai cũ trước mặt, sao chẳng còn có vẻ trong sáng như trước nữa?
Từ sau khi nếm được vị ngọt của trà xanh, họ học theo Đới Tư Tư sa ngã, giờ đây đã trở thành những tên đầu gấu rồi.