Dù Dung Dật Bách vẫn còn hoài nghi về sự thay đổi của Dung Khuynh, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Hắn lấy thuốc ra, băng bó vết thương trên trán cho Dung Khuynh.
"Mép tóc bị trầy, miệng vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt thì sẽ không ảnh hưởng gì tới dung mạo." Giọng nói ôn nhuận, mang theo loại nước ấm biết trấn an lòng người.
"Ừ!"
Băng bó kĩ miệng vết thương xong, Dung Dật Bách nhẹ ngồi xuống đối diện Dung Khuynh, nhìn nàng, từ tốn mở miệng: "Đình Dục rất nhớ ngươi, hắn vốn định tới thăm ngươi, nhưng bị ta cản lại."
Đình Dục?
"Cố Đình Dục?"
"Ừ!"
Xác định! Trong đầu Dung Khuynh hiện ra một bóng người nhàn nhạt. Tuấn tú ôn hòa, mỗi lúc nhìn nàng, tai hắn lúc nào cũng sẽ ửng hồng lên, vẻ mặt rung động của thiếu niên mới lớn, biểu ca của nàng – Cố Đình Dục.
Cái người nghiêm túc tuân thủ lễ nghi, lặng lẽ bảo vệ nguyên chủ khi ấy. Là nam tử kia...
Mắt khẽ đảo vài vòng, nhẹ cau mày, Dung Khuynh xoa xoa ngực, rủ mắt xuống, cảm giác đau đớn co rút xa lạ, tựa như bị châm đâm vào!
Dung Khuynh, hẳn là nàng ta cũng thích Cố Đình Dục! Hắn bảo vệ, âm thầm quan tâm, giữa cuộc sống như đêm khuya yên tĩnh, nàng đương nhiên sẽ cảm thấy vô cùng ấm áp! Đáng tiếc...
"Thật ra ta biết, dù không có ngươi ngăn lại, hắn cũng không tới được đây!"
Dung Dật Bách nghe xong, mi mắt khẽ nhúc nhích, nhìn Dung Khuynh, cười nhạt một tiếng, cũng không giấm giếm gì: "Đúng! Vì hôm qua hắn thiếu chút nữa đã phóng tới Trạm vương phủ, nên bây giờ đã bị cựu phụ nhốt ở trong phủ rồi"
"Có một vị biểu ca trọng tình trọng nghĩa như thế, là phúc khí của ta rồi! Nhưng mà, xảy ra chuyện kia, cựu mẫu có lẽ sẽ càng "thích" ta hơn!"
Hài tử chỉ cần tức phụ, không cần nương. Cựu mẫu đại nhân khẳng định đang ở nhà tự nhéo bắp đùi, cắn khăn mắng nàng gieo họa!
Nghĩ tới đó. Dung Khuynh không tim không phổi mả cảm thấy vui mừng, nét mặt tươi cười như hoa nhìn Dung Dật Bách: "Ca ca, ngươi nói xem, nếu bây giờ ta đến trước mặt biểu ca đưa ra một cái quyết biệt thì sẽ như thế nào?"
Dung Dật Bách nghe nhưng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Dung Khuynh.
"Xảy ra chuyện này, lỡ như ta chết, trừ biểu ca không quên được ta ra, còn có cựu mẫu sẽ nhớ kĩ ta cả đời!" Nhớ kĩ nàng gieo họa cho nhi tử nàng ta như thế nào!
"Ngươi không thích cựu mẫu!"
Dung Khuynh gật đầu: "Ánh mắt mỗi lần nàng ta nhìn ta, giống như đang nhìn một tên ôn dịch nào đó vậy. Cho nên, vui không nổi. Ai, hài tử không có nương, chẳng phải thường sẽ được thương xót nhiều hơn sao? Muốn đến chỗ ta, nhưng lại luôn gặp phải các loại chuyện không kiên nhẫn như vậy, thật sự là... Ô hô thương thay!"
Dung Dật Bách nghe xong, trong mắt xẹt qua cái gì đó, rồi biến mất, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Sau chuyện kia, Cố Đình Dục đã lập tức đến phủ cầu hôn."
"Cầu hôn? Cưới ta sao?"
"Ừ!"
Đã có chuyện đó sao, Dung Khuynh nhìn thẳng Dung Dật Bách, cười híp mắt nói: "Vậy, đại ca cảm thấy ta nên đồng ý sao?"
Dung Dật Bách im lặng, Dung Khuynh nhìn hắn chằm chằm!
Hai huynh muội, một người cười ngọt đến ngán, một người vẻ mặt ôn hòa, bộ dạng như rất yêu thương thân thiết, nhưng ánh mắt ai cũng thanh đạm như ai!
Nhìn nhau thật lâu, Dung Dật Bách mở miệng: "Ngươi muốn đồng ý sao?"
"Ta nghe lời ca ca!"
"Nghe ta?"
"Tuyệt đối!"
"Có lẽ, từ chối mới tốt!"
Dung Dật Bách vừa nói ra, nụ cười Dung Khuynh càng sâu hơn: "Chúng ta đúng là huynh muội, thật sự là thần giao cách cảm, ta cũng nghĩ như thế!"
Ba phần linh động, bốn phần hoạt bát, nhưng lại quá nhiều xa lạ!
"Khụ khụ... Ngươi không thích Đình Dục sao?"
"Ai nha, ngươi hỏi người ta lộ liễu như vậy, người ta sẽ ngượng ngùng nha!"
Dung Dật Bách:....
"Khụ khụ... lúc nói lời này, ngươi có thể bỏ xuống hai chân đang bắt chéo được không!"
"Ca ca đúng là không khéo hiểu lòng người!"
"Khụ... Nói đi, vì sao không muốn?"
"Bách ca ca, ngươi biết rồi còn cố hỏi sao? Với thân thể đổ nát bây giờ của ta, gả vào đó chắc chắn không phải là loại tình huống cất bước theo chân tình gì, trái lại, chính là tìm thêm khó chịu, nghẹn khuất cho bản thân mình. Chẳng những không tìm được một phu quân trong mộng ngày ngày hòa thuận, mà còn bị mất đi một biểu ca tốt. Ta tội gì phải làm vậy! Chuyện này, không tốt cho ta, cũng không tốt cho ca ca ngươi nữa, có đúng không!"
Bây giờ Dung Dật Bách vẫn còn phải dựa vào Cố gia rất nhiều, nếu nàng gieo họa cho Cố Đình Dực. Như vậy, Dung Dật Bách tất nhiên sẽ bị dính líu đến, bị Cố gia không thích!
Ai bảo cùi chỏ người chỉ biết quải đồ làm chi! Dung Dật Bách tuy là ngoại tôn tử, nhưng bên kia lại là nhi tử ruột thịt chính mình, làm sao bằng!
Mà một câu "từ chối mới tốt" của Dung Dật Bách, là suy nghĩ cho nàng, hay chỉ suy nghĩ cho hắn, Dung Khuynh cũng không thèm quan tâm.
Đoạn đối thoại đơn giản ngắn gọn, đã chứng thật được rằng, thân thể và đầu óc của Dung Dật Bách là hoàn toàn khác nhau, khoảng cách còn không ít!
Điều này, từ lúc Dung Dật Bách xuất hiện kia, Dung Khuynh đã cảm giác được.
Một người luôn tĩnh dưỡng bên ngoài cách đây vài trăm dặm, lại có thể chạy về ngay lúc chuyện chỉ mới xảy ra hai ngày. Đủ để giải thích rõ, hắn đã nhận được tin tức từ sớm.
Một người ở xa nhưng toàn bộ cử động của Dung phủ lại luôn hiện ra ở đáy mắt hắn, kẻ đó tuyệt không phải người đơn giản!
"Bách huynh, ngươi có trí dày thức rộng, chúng ta ít nhiều gì cũng là huynh muội ruột thịt, lúc này, ngươi có thể cho ta vài câu trả lời chân thật được không?"
Bách huynh? Xưng hô này.... Dung Dật Bách nghe cũng tạm được.
"Muốn biết cái gì?"
"Ngươi nói xem, dựa vào tình cảnh bây giờ, ta có thể nhận được mấy loại kết quả?"
Dung Khuynh hỏi thẳng, Dung Dật Bách đáp dứt khoát: "Kết quả tốt nhất, vào triều đình. Tiếp theo, vào Trạm vương phủ, xấu nhất, bỏ mạng!"
"Trạm vương phủ còn thảm hơn triều đình?"
Dung Dật Bách gật đầu, vào triều đình, nể tình bọn họ là huynh muội cùng mẫu, hắn còn có thể che chở nàng chút ít. Còn vào Trạm vương phủ, hắn hoàn toàn bất lực!
"Trạm vương có tình tình bất thường, nữ nhân Trạm vương phủ có lòng dạ thâm hiểm, nước chỗ nào càng sâu thì phải càng cẩn thận, lỡ vô ý sai lầm, cũng sẽ phải bỏ mạng!"
Liều mạng sống qua ngày, hôm nay thoát chết, ngày mai không chắc có thể bước qua yên bình. Chỉ là, chết tử tế không bằng dựa vào người khác để sống sót, cho nên, vào Trạm vương phủ vẫn khá hơn cái chết một chút.
"Sự thật còn bi thảm hơn so với những gì ta dự đoán! Ngươi nói xem, ta phải chạy trốn thế nào đây?"
Dung Dật Bách nghe nói, nhướn mày, liền hỏi: "Bên cạnh ngươi có hộ vệ trung thành nguyện chết thay, võ công cao cường?"
Dung Khuynh lắc đầu: "Không có!"
"Ngươi đã luyện võ công thành xuất thần nhập hóa?"
"Không có!"
"Biết vung đậu thành binh?"
"Không biết!"
"Ngươi không có, ta cũng không có, cho nên, ngươi sẽ chết nhanh hơn!"
"Có lẽ, vận khí ta sẽ may mắn thì làm sao!"
Lời nói này, đã thành công chọc cười Dung Dật Bách.
Nếu vận khí tốt, đã không dẫn đến tình cảnh thế này!
Dung Khuynh sờ sờ mũi, ỉu xìu một cái, nói tiếp: "Ngươi nói, Trạm vương gia sẽ không đột nhiên sinh tình với ta chứ?"
Dung Dật Bách không lên tiếng, nhưng vẻ mặt đã nói rõ, ngươi thật biết tưởng tượng hảo huyền, Dung Khuynh nhìn thấy không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái. Tình nghĩa huynh muội quả nhiên đơn bạc đến thế!
Dung Dật Bách ho nhẹ một tiếng, mở miệng: "Ở triều đình, lúc Trạm vương chìa tay ra với ngươi, ngươi sẽ phản ứng gì?"
"Ta tất nhiên là không muốn!"
"Vậy có lẽ ngươi đã chọc hắn mất hứng! Ngươi không muốn, trong mắt hắn chính là chống lại"
Chống lại? Mẹ nó, hắn cho rằng nàng là lính của hắn sao?
"Có lẽ hắn sẽ thấy ta không giống người thường! Vì ta không đâm đầu vào sắc đẹp của hắn, hay bị quyền quý của hắn mê hoặc, vì cái này..."
"Nếu là như vậy, bây giờ ngươi cũng không ở Dung gia, mà đã ở Trạm vương phủ rồi!"
Dung Khuynh nghe, ầm trầm nói: "Bách ca ca, ngươi thật rất biết cách an ủi người!"
"Lời ta nói đều là thật! Chẳng phải ngươi đã yêu cầu như thế sao?"
"Bách ca ca có lòng như thế, ta thật sự bị cảm động chết mất!"
Mẹ, lời nói khó nghe như vậy, Dung Khuynh nhịn xuống cảm xúc muốn đạp hắn một cước, tiếp tục nói: "Hôm nay Trạm vương đến, nếu phản ứng của ta lần này hoàn toàn trái ngược với lần trước thì sao!"
Nghe nói như thế, Dung Dật Bách liên tục ho khan vài cái, mới nói: "Nếu như vậy, Trạm vương có lẽ sẽ cảm thấy, ngươi không quá thận trọng!"
Không quá thận trọng? Đây là muốn nói nàng phóng đãng đúng không! Nói chuyện cũng thật hàm súc!
"Trạm vương nghĩ cái gì, ngươi rõ thế sao?"
"Ta không rõ lắm. đây chỉ là suy đoán. Nhưng có thể chắc chắn rằng, tình ý gì đó của Trạm vương, chỉ sợ sẽ không có đâu!"
Dung Khuynh cảm thấy co rút khó tả, đảo mắt nhìn qua xà nhà, trong lòng táo bạo.
Không muốn, trong mắt hắn chính là chống lại. Đồng ý, hắn lại cảm thấy ngươi phóng đãng dễ dãi!
Không ngay không thẳng như thế, hắn cũng được xem là người sao?
Đáng chết.... Thầm mắng một tiếng, ngồi vọt dậy, gắt gao nhìn chằm chằm Dung Dật Bách cắn răng nói: "Nếu ta nói với Trạm vương, ta có hài tử của hắn, sẽ thế nào?"
"Ngày giỗ ngươi đã định!"
"Sao ngươi dám chắc chắn như thế?" Dung Khuynh sao cũng không tin người kia nghe xong sẽ không đắn đo!
"Rất xác định, rất chắc chắn!"
"Vì sao?"
"Vì Trạm vương bị trúng độc từ bé, đời này không thể sinh con. Mọi người ở vương triều Đại Nguyên ai cũng biết chuyện này!"
Lời Dung Dật Bách nói ra, khiến khóe mắt Dung Khuynh cứ co rút mãi không ngừng!
Thật tốt! OOXX với Trạm vương gia, không cần phải lo lắng mang thai ngoài ý muốn!
"Cửu cô nương, Lẫm hộ vệ đến!"
Giọng thông báo vang lên, vừa lọt vào trong tai, Dung Dật Bách nhăn mày lại, ấn đường Dung Khuynh đập mạnh một cái.
Sau đó, cửa mở ra, Lẫm Nhất bước tới, nhìn Dung Khuynh, mặt không chút thay đổi: "Cửu cô nương, đây là đồ chủ tử đưa cho ngươi!"
Dung Khuynh nghe xong, nhìn xuống đồ này nọ trong tay Lẫm Nhất, giận quá mà cười...