Tra Vương Tác Phi

Chương 53: Được ăn




Hôm sau.

Mãi lúc quá trưa, mặt trời đã mọc trót vót trên đỉnh đồi, Dung Khuynh mới mơ mơ màng màng mở mắt ra. Đầu óc thanh tỉnh, cảm giác đau nhức, vô lực truyền đi khắp tứ chi bách hài.

Cái loại cảm giác đau nhức bủn rủn đó khiến Dung Khuynh thiếu chút nữa đã bật khóc, ô ô.... Còn có thể cảm nhận được đau nhức, vậy là nàng còn sống, còn được nhìn thấy mặt trời, thật sự tốt quá rồi!

Trạm vương thật không phải là người, vô luận là ban ngày hay buổi tối, trên giường hay dưới giường đều con mẹ nó yêu nghiệt!

Hắn không phải là người, cũng không thèm xem người khác là người.

Sờ sờ cái lưng không động đậy được của mình, chân nâng không nổi. Dung Khuynh mới chân chính tỉnh ngộ!

Quan hệ nam nữ là cái gì? Một chữ, mệt!! Hai chữ, sắp chết!! Còn muốn nhiều chữ thì là...

"Chờ đến ngày cột sắt của ngươi bị ma sát thành châm, không dậy nổi nữa xem, đến lúc đó...hừ hừ..." Nói thầm một tiếng.

"Đến lúc đó thì như thế nào?" Một tiếng hỏi ngược lại, trầm dày, từ tính, không nóng không lạnh.

Trạm vương lười biếng dựa người vào bức bình phong, tay nhẹ lay một chén trà xanh, tùy ý nhấp một cái, nhìn tiểu nữ nhân đang cuộn mình thành một đoàn trên giường. Trong lòng hừ nhẹ, một đêm ân sủng, buổi sáng mở mắt ra câu đầu tiên chẳng những không phải là tạ ơn mà còn rủa hắn thành cái châm.

"Tại sao không nói nữa?"

Trạm vương nói xong liền thấy vật nhỏ vốn cứng đờ bỗng nhiên nhẹ nhàng kéo chăn lên, giấu mình vào trong. Giả chết rồi!

Đồ không có tiền đồ, mỗi lần phạm tội, không phải xạo xự nói dối thì cũng là hoảng sợ giả chết. Thế mà trước kia còn dám nói với hắn cái gì mà thà chết chứ không chịu khuất phục. Hừ!

"Dung cửu, muốn bản vương ném ngươi ra ngoài sao?" Trạm vương nói chuyện nhàn nhạt, không chút đùa cợt.

Cho nàng biết trước hậu quả đã là phá lệ ân điển rồi!

Dung Khuynh cũng biết đây không phải là pha trò. Dứt khoát lưu loát bò ra từ trong chăn, nhú cái đầu lên, nhẹ lật tấm thân bủn rủn lại, mắt nhìn thẳng vào Trạm vương, lông xù mắt to, mê mang mà vô tội nói: "Vương gia, mới vừa rồi tiểu nữ không nói mớ gì đó chứ?"

Nghe nàng nói như thế, Trạm vương cơ hồ muốn cười. Thiếu chút nữa đã quên, vật nhỏ này ngoại trừ biết giả chết ra còn mặt dày không biết xấu hổ nữa!

Đến chỗ này Trạm vương bỗng nhiên phát hiện. Mỗi lần hắn khẽ hừ, nàng sẽ kinh sợ, không phải giả ngu thì cũng là gặp may khoe mẽ. Nhưng khi hắn dựng râu trừng mắt, động tay nàng lại không dám cãi lại, trái lệnh bất tuân cũng ít hẳn!

Lăn lộn dưới mắt hắn lâu như thế mà nàng vẫn còn sống. Trạm vương như có điều suy nghĩ, đúng là kì quái!

"Vương gia, eo hay xương sống chỗ nào cũng đau, chân tê, giọng đau." Làm nũng, đáng thương, kể khổ. Gián tiếp tán dương Trạm vương ngươi thật lợi hại.

Trên lý thuyết mà nói, nam nhân ai cũng thích nghe mấy lời này. Hi vọng Trạm vương cũng giống vậy.

Trạm vương nhấp một miếng trà xanh, lặng yên nhìn Dung Khuynh, ung dung nói: "Nghe lời này cộng thêm thấy được bộ dạng hiện tại của ngươi. Không biết tên tiểu tử ở Cố gia kia sẽ phản ứng gì? Thật muốn xem thử."

Dung Khuynh:....

Bất kì cái đạo lí gì đụng phải Trạm vương đều bị bóp méo đến không thể tin.

Lúc này nếu Trạm vương thật sự nói cho Cố Đình Dục nghe, vậy... Dung Khuynh nên xấu hổ mà tìm chết? Hay là vẫn vô sỉ không đếm xỉa tới Cố Đình Dục?

Cúi đầu, chùi chùi khóe mắt, yếu ớt mở miệng: "Dục ca ca chắc chắn không được dễ chịu."

Nói xong, thở dài: "Dù sao cũng đều là người hầu hạ Vương gia. Hắn nhất định sẽ cảm thấy Vương gia không công bằng, quá mức thiên vị."

"Nhưng mà Dục ca ca còn chưa qua cửa, Vương gia chưa sủng hạnh hắn xét về tình cũng có thể tha thứ được."

Dung Khuynh dứt lời liền thấy Trạm vương đặt chén trà trong tay xuống. Thấy vậy, Dung Khuynh lại vùi đầu vào chăn. Có phải trong đầu hắn đang xuất hiện hình ảnh sủng hạnh Cố Đình Dục? Vì hình ảnh kia đẹp quá nên không nuốt nổi trà? Nếu vậy, nàng cũng miễn cưỡng thỏa mãn!

"Dung cửu!"

"Ở đây!"

"Có một số việc có lẽ bản vương phải nhắc nhở ngươi."

Nghe vậy, ánh mắt Dung Khuynh bắt đầu lóe lên không ngừng. Đến, đến...

Nhìn bộ dạng chờ mong của Dung Khuynh, Trạm vương thong thả nói: "Lúc trước, ngươi đoán người muốn mưu hại ngươi là Trang Thi Nghiên, Dung Vũ Hinh bất quá chỉ là một quân cờ nên liền phái người đổi mị dược trong tay Hồng Lan thành dược mang thai. Trang Thi Nghiên ám hại ngươi, ngươi dứt khoát tương kế tựu kế, mang chuyện đi nháo lớn. Dẫn tới sự chú ý của Thái hậu để Thái hậu điều tra. Rồi sau đó, nhàn nhã đợi Thái hậu ra tay xử lí Trang Thi Nghiên."

Trạm vương nói, Dung Khuynh bắt đầu rúc đầu vào trong chăn!

Trạm vương hừ lạnh: "Ngươi nói xem, nếu để Thái hậu biết được chút ít chuyện này thì sẽ như thế nào?"

Một kế này của Dung Khuynh chẳng những khiến Thái hậu không thể làm được gì, chỉ biết ăn chua uống dấm, mà còn hoàn toàn hết kiên nhẫn với Trang Thi Nghiên. Khiến Dung Vũ Hinh gieo gió gặt bão, chẳng những bị Dung gia chán ghét vứt bỏ, còn khiến Ngụy thị bị liên lụy, Ngụy gia theo đó mà gặp nạn.

Ngụy thị trở mặt với nhà mẹ đẻ, trực tiếp khiến nhi tử của nàng ta là Dung Dật An mất đi sự trợ lực từ nhà ngoại. Điều đó đối với Dung Dật Bách mà nói chính là chuyện tốt. Sau đó Dung Kỳ sẽ càng coi trọng đại nhi tử của hắn hơn, Dung Dật An không còn là người được sủng ái nhất nữa.

Dung Khuynh không nói gì, tiếp tục rút đầu vào trong chăn. Kỳ thật lúc nàng vào cung đã ăn giải dược, hỉ mạch lúc đó đã biến mất. Tương kế tựu kế cũng có mức độ, nàng chỉ muốn dẫn tới hoài nghi cùng chú ý của Thái hậu mà thôi. Thật không ngờ lại xuất hiện một đứa nhỏ thật. Vậy thì nàng cũng không cách nào kết thúc được nữa.

Chỉ tiếc, vào lúc cuối cùng lại bị Trạm vương phát hiện, nàng mất đi quyền khống chế toàn cục.

Trạm vương khoanh hai tay trước ngực, nhìn nữ nhân co người lại thành con tôm trên giường, thần sắc mờ mịt khó lường, đôi mắt sắc tĩnh mịch không rõ.

Lòng dạ, tâm cơ, tính kế, không thấu, xảo trá, khi thì dũng cảm, khi lại kinh sợ, giả vờ thật thà phúc hậu, chuyên lật mặt, đó chính là cảm giác của Trạm vương về Dung Khuynh!

Không phải là ngốc nghếch đến người ta chán ghét, cũng không phải là thông minh đến người ta kinh sợ. Hoàn toàn là một người chẳng khiến người ta thấy phản cảm.

Mà Trạm vương hài lòng nhất ở Dung Khuynh một điểm, lúc đang bị hắn nắm được chuôi, nàng sẽ không tự cho mình là thông minh mà đi cãi lại, sẽ không ngụy biện bản thân mình vốn thuần lương, trọng tình trọng nghĩa, vì bị người ta bức bách mới làm ra chuyện ác...khiến lỗ tai hắn bị lùng bùng. Mà nàng lại dứt khoát thừa nhận nàng lòng dạ hẹp hòi, tâm tính mưu mô. Không cần ngụy biện tốn nước miếng, hắn rất hài lòng!

Nhưng....

Xem một mảng da thịt tuyết trắng của Dung Khuynh lộ ra bên ngoài, đôi mắt Trạm vương sắc bên tối tăm, tối hôm qua hắn dường như hắn lại phát hiện thêm một chỗ nhìn thuận mắt ở nàng nữa!

Hương vị lần này tốt hơn lần đầu tiên quá nhiều.

Một vật nhỏ sinh cơ bừng bừng trên giường, có can đảm cắn hắn, bấu víu hắn, dũng cảm làm càn. Khiến hắn ngoài ý muốn nhận được ngập tràn khoái cảm chưa bao giờ có, gần như mất khống chế. Không, tối hôm qua hắn đã phóng túng, đã mất không chế rồi.

Hình ảnh tối hôm qua không ngừng xâm nhập vào đại não, thân thể theo phản xạ trở nên căng thẳng, đột nhiên lại cảm nhận được dư vị. Hầu kết kẽ nhấp nhô, dời mắt đi, cầm lên chén trà uống một hơi cạn sạch. Sau đó kiên quyết quay người rời đi, không nhìn Dung Khuynh thêm cái nào nữa.

--------------

Hoàng cung.

"Trang trắc phi bị thương, Trạm vương giận dữ. Người bên cạnh Trang trắc phi vì không biết bảo vệ chủ nên toàn bộ đều bị thanh trừ. Hạ nhân trong phủ bị khiển trách không chừa một ai, người có liên quan trực tiếp xử tử."

Trạm vương giận dữ, tất có người phải chết!

Thái hậu nói: "Những ai trong phủ bị xử trí, có biết được không?"

Quế ma ma gật đầu: "Đã xác định được một bộ phận" Nói xong, lấy ra một danh sách hộ vệ vừa trình lên, đọc!

Thái hậu nghe từng tên từng tên, sắc mặt càng ngày càng tối tăm. Phần lớn bị xử tử đều là người mà nàng phái qua nằm vùng. Đó là trùng hợp? Hay là....

Không, tuyệt đối không phải là trùng hợp!

Thái hậu sắc mặt âm trầm, trong lòng tràn ra lãnh ý. Những người kia là người của nàng, Vân Túc sợ đã sớm biết. Lần này bất quá chỉ muốn mượn chuyện của Trang Thi Nghiên để tìm cơ hội trừ khử thôi!

Hắn đây là đang cảnh cáo nàng? Ngụ ý muốn bảo nàng bớt làm chuyện thiêu thân, bớt dùng thủ đoạn mèo quào đi sao?

Tên tiểu tử này!! Thật sâu trong lòng bị nghẹn lửa. Nhưng nghĩ đến cách làm việc của Trạm vương: tàn nhẫn lại không chút cố kị! Thái hậu rốt cuộc cũng chỉ có thể nuốt cục lửa của mình xuống.

"Trang Thi Nghiên như thế nào?"

"Trang trắc phi bị thương khuôn mặt, người thì không đáng lo."

Nghe vậy, Thái hậu nhăn mày: "Không đáng lo?" Trên thân kiếm có bôi độc, không phải vừa nhập vào máu liền chết sao? Nếu đã bị thương, vì sao lại chưa chết?

Quế ma ma rũ mắt xuống, hồi bẩm: "Bởi vì Lẫm hộ vệ tới giải độc cho Trang trắc phi kịp lúc nên nàng ta trừ bị hủy dung không thể khôi phục lại ra, tính mạng không có gì trở ngại."

Kết quả này, Thái hậu tất nhiên rất thất vọng!

"Bây giờ Trạm vương đang phái người điều tra kẻ ám sát Trang trắc phi. Kết quả như thế nào.." Thật khó đoán trước.

Mặc dù Phượng vệ không tự mình động thủ, Thái hậu cũng tựa như không có chút liên quan. Nhưng... Trạm vương làm việc, mọi sự đều rất khó nói. Quế ma ma có dự cảm không tốt lắm.

Thái hậu trầm mặc, lại không cho là đúng. Bởi vì nếu Trạm vương đã muốn kiếm chuyện thì dù ngươi không làm gì, hắn cũng có chuyện để bắt bẻ ngươi. Cho nên, mặc kệ hắn chơi đùa thế nào, dù sao cũng không thể đùa vị Thái hậu này thế nào được.

Lặng im, lát sau Thái hậu mở miệng: "Bên Dung cửu kia thế nào?"

"Hồi Thái hậu, Trạm vương phái người tiến cung báo lại với Hoàng thượng: Dung cửu đã có hỉ, bảo Thái hậu ngài chờ ngày ôm hoàng tôn."

Nghe vậy, Thái hậu nhíu mày: "Vẫn còn có hỉ?" Không phải là dược vật bố trí sao? Như thế nào lại...

"Cái này lão nô cũng không biết!"

Bởi vì chưa chạm được mạch đập của Dung Khuynh, cho nên rốt cuộc là thật hay giả, sợ chỉ có mỗi Trạm vương mới biết được.

--------------

Trên trang.

Tắm xong lại ăn hai chén cơm, Dung Khuynh cuối cùng cũng cảm thấy mình được sống lại rồi.

"Dung tiểu thư, xin ngài chuẩn bị một chút, xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài."

Nghe vậy động tác nằm xuống của Dung Khuynh dừng lại: "Định đi đâu?"

"Vương gia lệnh hồi kinh!"

Hồi kinh?

"Ta cũng về cùng sao?"

"Vâng ạ!"

"Về Dung gia hay là về Trạm vương phủ?" Điều này rất quan trọng.

"Cái này thì lão nô không rõ lắm"

Dung Khuynh nghe xong, không hỏi nữa. Dù sao nàng cũng không có nhà, về nơi nào tùy Trạm vương quyết định đi. Còn nên làm thế nào, đợi đến chỗ đó rồi nói sau!

Nghĩ tới đó, Dung Khuynh mau chóng nhắm mắt lại, bắt đầu dưỡng thần.

Định chuẩn bị về kinh nhưng Dung Khuynh lại đi ngủ, Ngô ma ma nhịn không được mở miệng: "Dung tiểu thư.."

"Ta mặc y phục xong rồi, đầu tóc cĩng chải rồi, cơm cũng ăn xong, ta chuẩn bị xong hết rồi. Chừng nào đi đến gọi ta một tiếng là được." Nói xong, Dung Khuynh liền an ổn nghỉ ngơi.

Ngô ma ma:....

Mắt thấy Dung Khuynh tùy ý ăn, tùy ý mặc, Ngô ma ma nhịn không được nhíu mày, thở dài: Trạm vương đang ở gần trước mắt, nàng có thể để ý tới cách ăn mặc chút được không. Thật sự là... sao lại không biết quý trọng cơ hội như vậy? Thiệt thòi cho nàng rồi!

Thiệt thòi cho nàng sao? Dung Khuynh cảm thấy nàng rất không thiệt thòi, tối hôm qua nàng thế nhưng còn để lại được vài dấu vết trên lưng Trạm vương, mặc dù sau đó bị chỉnh càng thêm thảm. Bất quá nhìn biểu cảm của hắn lại thấy hắn rất thích thú.

Cho nên Dung Khuynh quyết định nuôi móng tay thật dài, thật dài. Chờ Trạm vương lại đến đây phạm.

***

Trên đường hồi kinh, xe ngựa Trạm vương đi trước, xe Dung Khuynh thong thả theo sau. Bên trong lắc lư không khác cái nôi là mấy, lắc lư đến khiến Dung Khuynh thấy buồn ngủ. Cho đến khi....

"Dung tiểu thư, Dung tiểu thư..."

Tiếng gọi của Ngô ma ma lọt vào tai, Dung Khuynh mơ mơ màng màng mở mắt ra: "Tới rồi hả?"

Nhìn bộ dáng còn ngái ngủ của Dung Khuynh, Ngô ma ma lần nữa thở dài: Nàng trừ biết ngủ ra, không biết suy nghĩ làm thế nào để lấy lòng Vương gia được sao? Giờ thì tốt rồi, bên dưới xảy ra chuyện. Để xem lát nữa nàng ứng phó thế nào.

"Dung tiểu thư, trên đường đi vô tình gặp được Cố nhị công tử, Vương gia gọi tiểu thư đi xuống xem."

Dung Khuynh:... Ồ, thật khéo, tình huống thế này khiến người ta không biết phải nói sao cho phải.