Trạm vương phủ.
Biết được ngày Trạm vương trở về, hạ nhân trong Trạm vương phủ dưới sự chỉ huy của Trang trắc phi bắt đầu lu bù bận việc, chuẩn bị cung nghênh Trạm vương trở về. Còn chỗ viện của các nữ nhân, không cần ai nhắc nhở, không cần ai chỉ huy cũng tự chuẩn bị cho mình trang phục lộng lẫy để chuẩn bị nghênh đón, chuẩn bị cho mình màn xuất hiện hoàn mỹ nhất.
"Đúng là một đám kỹ nữ không biết liêm sỉ!" Trang Nghi Nghiên đang trang điểm trước gương vẫn không quên ăn dấm chua, mắng vài câu thổ lộ ghen tuông trong lòng.
Hồng Anh nghe được, không nói gì, chỉ cúi đầu. Tỷ tỷ ruột thịt - Hồng Lan đột nhiên mất tích khiến lòng nàng ta hiện tại đang vô cùng bất an. Nàng ta thậm chí còn không dám suy nghĩ sâu xa hơn, không dám đi tìm tòi điều tra.
"Hồng Anh, ngươi thấy ta mặc bộ y phục này ra nghênh đón Vương gia được không?"
Nghe vậy, Hồng Anh thu lại thần sắc bất an của mình, ngẩng đầu nhìn bộ y phục màu đỏ sáng rỡ, phô trương trên người Trang Thi Nghiên. Ánh mắt lóe lên, màu đỏ? Màu sắc chỉ có chính thất mới có tư cách khoác lên, Trang Thi Nghiên chỉ là một cái Trắc phi thôi, làm gì có tư cách đó. Nhưng mà...
"Tiểu thư mặc rất đẹp!"
Trang Thi Nghiên nghe thế, chỉ cười. Bản tính của nàng đúng là rất hợp với loại màu sắc khoa trương này, điểm này nàng cũng rất rõ ở mình. Bất quá...
Sâu sắc nhìn Hồng Anh một cái, đáy mắt Trang Thi Nghiên xẹt qua một tia lạnh lẽo, âm trầm. Chỉ là màu sắc này tuy hợp, nhưng vào lúc này nàng vốn không hợp để mặc nó. Loại quy củ dễ hiểu này, Hồng Anh không phải không biết, thế nhưng nàng ta lại không nhắc nhở chính mình. Xem ra...
"Trắc phi nương nương!" Một nô tỳ cắt đứt suy nghĩ của Tramg Thi Nghiên.
"Chuyện gì?"
"Bẩm Trắc phi nương nương, Vương gia đã vào kinh thành. Nhưng..."
Nha đầu kia còn chưa nói hết lời, Trang Thi Nghiên đã nóng lòng không kịp đợi mở miệng, mừng rỡ không thôi hỏi: "Bây giờ Vương gia ở đâu? Bao lâu nữa sẽ đến Vương phủ?"
Trạm vương cư nhiên lại trở về sớm hơn thông báo! Đội ngũ mà nàng nhung nhớ rốt cuộc cũng có thể thấy rồi, thật khó đè nén được vui mừng.
"Hồi Trắc phi nương nương, Vương gia đến chỗ khác, tạm không về phủ..."
Trang Thi Nghiên nghe vậy, sắc mặt vui mừng trong nháy mắt tiêu tán hết, nhăn mày: "Đi đâu?"
"Chuyện này thì kẻ nô tỳ không biết." Nha đầu quy củ, nói chi tiết: "Chỉ là Lẫm hộ vệ vừa đến dặn dò, bảo Trắc phi nương nương mau dọn sang viện khác, viện này sẽ bố trí cho Khinh Âm công chúa.
Nha đầu vừa nói xong, sắc mặt Trang Thi Nghiên lập tức như chìm vọt xuống đại dương: "Khinh Âm công chúa?"
"Đúng ạ!"
Nhìn nha đầu cúi đầu phục tùng trước mặt, Trang Thi Nghiên mím môi thành một đường thẳng, Vương gia chưa tới mỹ nhân đã tới trước, ngạc nhiên mừng rỡ không còn thấy bóng, chỉ có tức giận cùng hậm hực trong lòng.
---------------
Trên trang.
Toàn thân được phủ lên áo bào tím, toát ra toàn bộ khí chất, khí thế bức người, khiến cho người ta nhìn mà sợ.
Bóng dáng Trạm vương đập vào mắt, Dung Khuynh bất giác nuốt nuốt nước miếng, thật sự là muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn khí thế có khí thế muốn thân phận có thân phận, hoàn toàn là một nhân vật cao cao khó với tới nha!! Chỉ tiếc, tính tình lại thiếu sót nghiêm trọng.
"Cung nghênh Vương gia!"
"Ừ!" Thuận miệng đáp một câu, nhìn Dung Khuynh một cái, nam nhân tiếp tục sải bước về phía trước.
"Vương gia đi đường vất vả, nước nóng và thức ăn đều đã chuẩn bị xong. Vương gia muốn dùng cơm trước hay rửa mặt trước? Nhưng đi đường xa như thế, Vương gia chắc chắn mệt mỏi rồi, nếu không chọn nghỉ ngơi trước đi?"
Nghe Dung Khuynh tự mình quyết định, tựa như một con chim hót líu lo không ngừng, nói dong dài bên tai, khóc kể luân phiên. Trạm vương đột nhiên ngừng bước. Dung Khuynh không phòng bị, thiếu chút nữa đã đụng trúng, vội phanh lại, ngẩng đầu, mặt mày cong cong, vẻ mặt nóng bỏng: "Vương gia, ngài có chuyện gì cứ việc phân phó!"
Ở trước mặt Trạm vương, nô tính không cần bồi dưỡng cũng có thể hạ bút thành văn. Vì tương lai, nàng..... Nàng thật xin lỗi nhiều năm dạy dỗ của Đảng quốc dân nha!
Cố lên, cố lên, không muốn làm nô lệ của mọi người nên phải cố lên. Rồi một ngày được trở mình làm xếp, ca xướng hơn hai mươi năm, thế nhưng một khi xuyên việt lại hoàn toàn trở về trước lúc giải phóng...
Trạm vương không nói gì, chỉ nhìn khuôn mặt nhỉ nhắn êm dịu, trắng mịn, đỏ bừng của Dung Khuynh. Sắc mặt rất tốt!
"Xem ra, mấy ngày qua ngươi sống cũng không tệ!"
"Đều là nhờ phúc của Vương gia!" Dung Khuynh trả lời sang sảng đầy mạnh mẽ, phá lệ cười nịnh nọt.
Trạm vương nghe vậy, dời mắt sang chỗ khác, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa thuận miệng hỏi: "Nhi tử của bản vương có ổn không?"
Trạm vương nói xong, bước chân Dung Khuynh lảo đảo một cái, âm thầm chột dạ.
Trạm vương giễu cợt. Dung Khuynh vội vàng nói: "Cái này... Vương gia nói ổn thì nó ổn." Vừa nói, vừa vụng trộm liếc sang quan sát sắc mặt của Trạm vương bên cạnh.
Nói là nhìn lén, nhưng hết lần này tới lần khác, lần nào cũng bị nhận ra.
Trạm vương hừ nhẹ một tiếng, không nói nữa. Cho đến khi vào trong...
"Hầu hạ bản vương tắm rửa!"
Trạm vương dứt lời, Dung Khuynh theo phản xạ nhìn về phía nha đầu trong phòng.
"Dung cửu, vào!" Trạm vương nói xong, nhấc chân đi vào phòng tắm.
Dung Khuynh đứng sững sờ tại chỗ, ngây ngốc một hồi lâu. Tắm rửa trong lời hắn...là phải lột sạch y phục đó sao!!!