Tra Vương Tác Phi

Chương 4: Đáp lễ




Dung Khuynh ra sức áp đảo trong nháy mắt, đôi mắt Vân Xuân tối sầm lại, đưa tay, sát khí nổi dậy, tràn đầy lệ khí....

Ầm....

Dung Khuynh chỉ cảm thấy thân chợt nhẹ, đau xót, đầu như mộng ảo, trước mắt toàn một màu đen, chóng mặt, trống rỗng!

"Không biết sống chết!"

Giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, sát khí nặng nề, mơ hồ lọt vào tai, khiến thần trí Dung Khuynh dẫn dần rõ ràng trở lại, cảm giác được một dòng nước ấm áp chậm rãi chảy từ trán xuống. A.... Bị thương!

Ngước mắt, nhìn nam nhân bước xuống từ trên giường, chậm rãi đi về phía nàng, trong lúc đi đi lại lại đó, toát ra một loại lực lượng cưỡng bức vô hình, khiến người ta hít thở không thông!

Dục vọng không kềm chế, diêm dúa mị sắc, gợi cảm trí mạng, dục vọng như muốn phá tan đỉnh núi, đôi mắt âm hàn như hai u đầm.

Nam nhân khó nhịn, có sắc đẹp mê người trước mặt, bộ phận phía dưới còn có thể giao thoa lẫn nhau, nhưng Dung Khuynh rõ ràng nhìn thấy, nam nhân khủng bố trước mặt đang ra sức tự khống chế lấy mình.

Một người không những chỉ ngoan độc với người ta, mà còn ngoan độc biến thái với cả chính bản thân mình! Khóe miệng nàng khẽ giật giật, nàng gặp được quái vật rồi ông trời ơi.

"Ách..." Cổ bị một bàn tay lớn bóp chặt. Trên mặt nam nhân không mang theo chút sát khí nào, ánh mắt cũng tĩnh mịch không gợn sóng, không tìm thấy một chút chết chóc. Nhưng, ngón tay đặt trên cổ họng nàng, chỉ cần dùng một chút sức, mạng nhỏ của Dung Khuynh sẽ lập tức bị dứt điểm!

Cánh tay không lay chuyển được bắp đùi quả nhiên luôn là chân lý! Mà nàng, trong mắt Trạm vương gia, chỉ sợ ngay cả cái cánh tay cũng không phải, cùng lắm chỉ xem như con gà con, giết chết nàng chỉ là chuyện hai ngón tay!

"Muốn liều mạng với bản vương? Muốn được chết đến không còn kiên nhẫn nữa rồi sao?" Nữ nhân ngu xuẩn không biết tự lượng sức, thậm chí còn không thấy rõ được đây là tình thế gì sao!

Dung Khuynh nghe nói, hơi sững sờ: "Thần nữ không dám!"

"Không dám sao?" Nói xong, ngón tay càng siết chặt. Nữ nhân trợn mắt nói dối này, thật khiến người ta chán ghét!

Nhìn động tác của Vân Xuân, Dung Khuynh thoáng chốc hiểu rõ, đã nhìn ra được đáp án điều khiến Trạm vương rất không hài lòng. Nhưng mà, hắn nói nàng liều mạng với hắn là có ý gì? Nàng có suy nghĩ kia, cũng không có gan thực hiện, hắn nhìn đâu mà... Nghĩ tới, khóe miệng khẽ co rút!

"Vương gia, thần nữa chỉ định xoay người lên trên, không hề có chút suy nghĩ muốn liều mạng!"

"Là sao?"

Cổ bị ép chặt, cơ thể đã bắt đầu thiếu dưỡng khí, Dung Khuynh kìm nén bực bội, thành thật trả lời một câu: "Ta chỉ là muốn đáp lễ lại ngươi thôi mà!"

Lời này vừa nói ra, tay Vân Xuân tạm ngừng lại: "Đáp lễ?"

"Đúng... Đó gọi là đáp lễ, ngươi ngủ ta một lần, ta ngủ ngươi lại một lần... Không thể để Vương gia xuất lực mãi được, thần nữ sao đảm đương nổi hậu quả!" Giọng Dung Khuynh yếu ớt, nhưng trên mặt hay trong mắt, tất cả đều biểu hiện lòng son dạ sắt, như cam lòng thõa mãn Vương gia, tới chết mới thôi!

Vân Xuân nghe thấy, nhìn Dung Khuynh, vẻ mặt thay đổi thành quái dị.

Vẻ mặt kia, so với vẻ mặt ăn trúng con ruồi cũng không khác nhau là mấy. Dung Khuynh nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ biến đổi, nhiễm lên sắc thái hổ thẹn: "Chỉ tại thần nữ không có kinh nghiệm, nên động tác khi nảy có chút lỗ mãng, khiến Vương gia hiểu lầm, đều tại thần nữ không đúng!" Nói xong, cúi đầu, lông mi thon dài khẽ run run rẩy rẩy, tràn đầy bất an, ân hận nha!

"A...."

Nghe được tiếng kêu đầy đau đớn, Dung Khuynh ngước mắt, kinh hãi nhìn khóe miệng Vân Xuân tràn ra chất lỏng màu đỏ thẫm diễm lệ, sắc mặt đại biến, đổi thành trắng bệch.

Nhìn cảnh này, Dung Khuynh không khỏi suy đoán, đây là kinh hãi hoặc hắn đây là.... bị nàng ghét bỏ nên hộc máu chăng?

"Lẫm Nhất!"

Gọi chưa dứt câu, một nam tử cao lớn tinh tráng đã nhanh chóng xuất hiện trước mắt.

"Chủ tử!"

"Đỡ ta về!"

Lẫm Nhất vừa nghe, ngẩng đầu, nhìn rõ tình thế trước mắt, đôi mắt hơi co lại, nhưng cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đỡ Trạm vương gia dậy nhanh chân rời đi.

Người đã đi, Dung Khuynh sờ sờ cổ, nuốt nước miếng, bất giác thả lỏng người ra. Vì mạng nhỏ của nàng vẫn còn sờ sờ ở đây!

Vì Trạm vương bị nàng đáp lời đầy ghét bỏ, vì Trạm vương hộc máu. Cho nên, nàng sống hay chết, vẫn còn rất khó nói!

Hô.... Nếu ông trời cho nàng xuyên qua, chỉ vì để nàng phải chết một lần nữa. Vậy, nàng thật cũng không còn gì để nói, xem như là cuộc ngao du ngắn ở cổ đại, dùng mạng nhỏ để trả tiền!

----------

Trạm vương phủ.

"Chủ tử, để thuộc hạ đi gọi Lẫm Ngũ đến đây!"

Vân Xuân nghe, không lên tiếng, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại.

Lẫm Nhất vừa thấy cử chỉ này, lập tức phi thân rời đi.

"Lẫm Ngũ!"

"Ngươi trở về, chủ tử hắn làm sao..."

"Chủ tử bị dược cắn lại, ngươi có thể chế ra giải dược không?"

Lẫm Ngũ nghe vậy, mặt biến sắc: "Sao lại bị cắn trả? Chẳng lẽ ta đoán sai? Dung cửu không thể xoa dịu được mị độc trong người chủ tử sao?"

"Lần này chủ tử không có chạm tới nàng..."

"Tại sao?"

"Ta cũng không rõ lắm! Tạm bỏ qua vấn đề này, có thể chế ra giải dược không?"

Lẫm Ngũ lắc đầu, mặt nghiêm trọng: "Dược kia quá bá đạo, tạm thời rất khó chế ra giải dược."

Lẫm Nhất vừa nghe, khẽ nhăn mày.

"Nhưng mà, thuốc hiện có trong tay ta có thể giảm bớt nó một chút." Lẫm Ngũ cầm viên thuốc vừa lấy trong lò ra, bước nhanh ra ngoài.

Đi được một đoạn, Lẫm Ngũ mở miệng hỏi: "Đã tra ra ai bỏ thuốc chủ tử chưa?"

"Đã có đầu mối, còn là ai thì sẽ sớm biết thôi!"

Sau khi tra được là người nào, cái chết đã là xử phạt nhẹ nhất của kẻ đó!

"Dung cửu?"

"Không phải nàng, nàng ta chỉ xuất hiện ngẫu nhiên thôi, đã điều tra qua rồi!"

Lẫm Ngũ nghe, gật đầu, không hỏi gì thêm nữa.

------------

Dung phủ.

Sau khi Trạm vương gia vừa rời đi, trước mặt Dung Khuynh lập tức xuất hiện một đám người. Đáng tiếc, họ không phải đến để quan tâm, mà là tới để trách cứ.

"Xuân Đào nói, lúc Trạm vương gia rời đi hình như còn bị thương, chuyện này là thật sao?" Dung lão phu nhân gắt gao nhìn chằm chằm Dung cửu, nghiêm nghị hỏi.

Dung Khuynh nghe, nhìn thoáng qua Xuân Đào, không mặn không nhạt đáp: "Thương thế của Trạm vương gia, chính là từ tay Xuân Đào mà ra. Cho nên, mau bắt nàng ta đền mạng đi."

Dung Khuynh vừa dứt lời, Xuân Đào đã ngay lập tức thét chói tai ra tiếng: "Cửu tiểu thư, sao ngươi có thể nói hưu nói vượn như vậy, nô tỳ vốn không có ở trong phòng, nên làm sao có thể gây thương tích cho Trạm vương gia được chứ."

"Nếu không ở trong phòng, vậy ngươi dựa vào cái gì mà quả quyết rằng Trạm vương gia bị thương?"

"Nô tỳ..."

"Không thấy gì, mà dám nói hưu nói vượn, là ai cho ngươi lá gan gieo họa cho Dung gia ta như thế, hả?"

"Nô tỳ không hề nói hưu nói vượn!"

"Nói như thế, vậy là ngươi vô cùng chắc chắn Trạm vương bị thương sao?" Dung Khuynh nói, bỗng nhiên cười một tiếng, nhìn Dung lão phu nhân, êm tai nói: "Trạm vương gia bị thương ở Dung phủ, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài. Vậy, Dung gia sẽ bị quan phủ giáng lên tội danh gì đây? Là bảo vệ không chu toàn, hay là... Dung gia bụng dạ khó lường, có ý muốn mưu hại Trạm vương?"

Dung Khuynh nói ra câu đó, sắc mặt của Dung lão phu nhân và mọi người trong Dung gia, bỗng nhiên biến đổi.

Dung Khuynh vui vẻ càng sâu hơn: "Ta nghĩ hẳn là thế! Dù sao, chuyện kia xảy ra, trên dưới kinh thành ai cũng biết. Dung gia vì bảo vệ Dung cửu nên sốt ruột, nhất thời xúc động làm ra chuyện bất kính với Trạm vương gia, cũng là lý do nghe rất thuận tai!"

"Dung cửu, ngươi...." Dung lão phu nhân nghe mà kinh hãi, đầu tóc rối loạn, nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo.

Ngụy thị vội vàng bước lên một bước, nhìn Dung Khuynh, trầm giọng nói: "Khuynh Nhi, chuyện này tuy lớn mà nhỏ, ngươi không được nói bậy!"

"Nói Xuân Đào làm Trạm vương gia bị thương, là nàng ta tự mang đến tai họa cho Dung gia, mẫu thân không nghe rõ sao? Còn có..." Dung Khuynh dừng lại một chút, nhìn Dung Vũ Hinh, lười nhác cười một tiếng: "Thất tiểu thư nói ta câu dẫn Trạm vương gia, ra sức bôi đen mặt mũi của Dung gia."

"Ngươi nói láo, ta không có, a...."

Dung Vũ Nhu còn chưa cãi lại xong, Dung Khuynh đã ném một cái cốc về phía nàng ta.

"Xoảng" một tiếng, là âm thanh đồ sứ bị vỡ vụn, kèm theo tiếng hét của Dung Vũ Nhu, khiến lòng người không yên, khẽ xoay đầu sang. Lúc nhìn thấy trán nàng ta bị nhuốm máu, Dung Khuynh lại vô cùng bình tĩnh.

"Không biết nặng nhẹ, không quy không củ, một nha đầu chỉ biết gây họa. Không tôn trọng đích nữ con chính thất, chẳng phân biệt được tôn ti, là loại thứ nữ suốt ngày chỉ biết đấm đá nhau. Tính khí như vậy của nàng ta, chính là kết quả mà ngươi gả vào Dung gia hơn mười năm nay đã tạo thành đó sao!"

Một câu hoàn toàn lật đổ mưu đồ, từng góc cạnh đều mang theo châm nhọn, giống nhưa có gai, chuẩn xác nhắm thẳng vào Ngụy thị.

Ngụy thị bị kích một câu, mặt dày cố làm ra vẻ.

"Cửu tiểu thư, ngươi..."

"Lão phu nhân, Đại thiếu gia trở về!"

Ma ma ngoài cửa đột nhiên thông báo, khiến bầu không khí trong phòng nhất thời tĩnh lặng.

Đại thiếu gia Dung Dật Bách, ca ca ruột thịt của Dung Khuynh!