Là Dung cửu tiểu thư!
Một câu nói, dư âm kéo dài, bắt nhịp bắt điệu, vẻ mặt bỉ ổi nhìn người đối diện!
Trạm vương dời mắt nhìn Ngũ hoàng tử, không mặn không nhạt: "Thì thế nào?"
"Thì thế nào? Thì thật sự là trùng hợp chứ thế nào nữa! Hắc hắc..." Ngũ hoàng tử Vân Trăn cợt nhã cười, chỉ nói nhảm, không liên quan tới vấn đề.
Trạm vương hừ nhẹ, lười phải nhìn hắn, tiếp tục thưởng thức trà.
Vân Trăn cũng không dám nói thêm nữa, ngước đầu nhìn Cố nhị công tử đang "lưu luyến chia tay" cùng Dung Khuynh. Xem cuộc vui, không chút che dấu, mắt đầy thú vị hào hứng.
Dựa theo nguồn tin tức đáng tin cậy, hoàng thúc vốn muốn guết Dung Khuynh, nhưng cuối cùng lại bất ngờ thu tay về. Rốt cuộc là vì sao? Vì sao lại rút lại? Vân Trăn vô cùng tò mò.
Sâu trong lòng Vân Trăn, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời hắn không phải là được thông minh tuyệt đỉnh hay phát quyền phát thế, mà chính là khát khao được nhìn thấy Trạm hoàng thúc không có nhân tính của mình bị ăn quả đắng dù chỉ một lần.
Vạn vật tương sinh tương khắc, nằm mơ hắn cũng vô cùng muốn thấy khắc tinh của Trạm vương xuất hiện, hung hăng thu thập kẻ vô nhân tính này.
Nếu có một ngày Trạm vương gặp chuyện không thể phản pháo, một ngày được thấy Trạm vương buộc phải thỏa hiệp, vậy....Vân Trăn hắn thật sự có chết cũng thấy rất rất rất mãn nguyện!
Chỉ tiếc, có rất nhiều lúc Vân Trăn cảm thấy nguyện vọng đó là một nguyện vọng rất hão huyền! Ai... Thôi xem cuộc vui trước đi!
"Đình Dục, ngươi...." Dung Dật Bách mới vừa mở miệng đã bị Cố Đình Dục kích động chặn lại.
"Các ngươi muốn đi đâu? Ngươi rốt cuộc muốn dẫn Dung Khuynh đi nơi nào?" Dung Dật Bách bộ dáng đỏ mặt tía tai, như có thể đánh nhau với Dung Dật Bách bất cứ lúc nào, ra tay bắt Dung Khuynh đi.
Dung Dật Bách nhíu mày.
Nam nhi thất tình, tựa như dã thú điên cuồng, dựa vào tính cách Cố Đình Dục, giờ phút này hắn xem như đã rất táo bạo rồi!
"Dục biểu ca!"
Dung Khuynh vừa kêu, Cố Đình Dục liền lập tức thay đổi một trời một vực: "Khuynh Nhi...." Giọng nói run run, chỉ kém chưa rơi nước mắt nữa thôi.
Không thể không thừa nhận, bạn học Cố Đình Dục đây đúng là một người tình cảm, có nhân tính. Đáng tiếc, những chuyện ôm đầu khóc rống, cùng nhau tâm sự cái gì đó. Dung Khuynh cảm thấy... Hay là thôi đi....
Thẳng thắng mà nói, từ vẻ mặt đến ánh mắt đều đầy thâm tình khẩn thiết của Cố Đình Dục... Dung Khuynh có chút chịu không nổi. Tình cảnh của nàng bây giờ, thật không thể cố gắng biểu hiện ra được chút tình cảm gì đâu. Hơn nữa, vị biểu ca này... Quá tiều tụy.
Dục ca ca, hay là chỉ làm một người tốt đơn thuần, không nhắc đến chuyện tình cảm hành hẹ có được không?
"Dục biểu ca, mấy ngày không gặp, nhìn ngươi có vẻ... béo ra không ít!"
Dung Dật Bách:... Nhìn trời, không còn gì để nói!
Cố Đình Dục thiếu chút nữa đã rơi luôn nước mắt.
Vân Trăn thiếu nhịn không được, phì cười: "Rõ ràng Cố nhị công tử đã gầy đi một vòng, vậy mà nàng lại nói người ta béo lên? Đây là loại ánh mắt thế nào vậy?"
"Dục biểu ca, thế này rất tốt!"
Dung Khuynh nói xong, vành mắt Cố Đình Dục liền hồng hồng lên: "Tốt? Tốt chỗ chứ?"
"Trời không sập, không có rơi xuống, chúng ta ai cũng bình an, vậy là tốt rồi."
"Khuynh Nhi...." Không nói ra lời, nước mắt lại rơi xuống, thiên ngôn vạn ngữ, miệng có lại khó trả lời.
Dung Khuynh sững sờ, nàng đâu có nói gì bậy bạ, chỉ là lời vô tình, nhưng sao hắn lại khóc nữa rồi?
"Khuynh Nhi, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi!"
"Ngươi không cần phải xin lỗi ta. Được rồi, dù sao trên đường cũng không phải là chỗ nói chuyện, ngươi mau về đi."
Đã không minh bạch với Trạm vương, bây giờ lại còn không minh bạch với Cố Đình Dục nữa. Vậy tương lai bị dìm lồng heo của nàng có lẽ cũng không còn xa...
"Khuynh Nhi, ngươi cùng ta trở về đi. Chúng ta về nhà, ta sẽ cho phụ thân, mẫu thân thấy..."
"Cố Đình Dục, mau trở về đi!"
Cho thấy? Cho thấy cái gì? Thấy nàng và hắn là đôi tình lữ đang gặp hoạn nạn? Hay là cho thấy tất cả đều không thể ngăn cản nổi cái gọi là tình yêu?
"Khuynh Nhi, ngươi không muốn sao?"
"Đúng vậy, ta không muốn vào lúc này lại đi quấy rầy thúc, thẩm!"
"Khuynh Nhi, ý ta không phải là..." Cố Đình Dục còn muốn nói tiếp, Dung Dật Bách đã vội ngăn lại.
"Đình Dục, thời gian không còn sớm, bọn ta còn phải gấp rút lên đường, có gì đợi ta trở lại rồi nói. Trụ Tử, mau đưa chủ tử ngươi về đi." Giọng nói ôn hòa, thái độ cường ngạnh. Nói xong, kéo Dung Khuynh vào xe, rời đi.
Cố Đình Dục nhấc chân định đuổi theo, lại bị Trụ Tử ngăn cản, thấp giọng nhắc nhở: "Công tử, ngươi thế này sẽ làm cho biểu tiểu thư bị chỉ trích. Ngươi nên nghe theo lời biểu công tử, chờ hắn về rồi nói."
Cố Đình Dục nghe, miệng vẫn mân mân, lòng khó chịu, nhưng hắn không kiên nhẫn được nữa. Đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn cỗ xe ngựa càng lúc càng xa, ánh mắt ngốc nghếch, thương xót!
Vân Trăn cảm thán: "Cố nhị công tử thật sự là một người si tình! Hoàng thúc, ngươi thấy ta nói đúng không?"
"Ngươi thấy hắn tốt lắm sao?" Trạm vương tùy ý hỏi.
Trạm vươmg hơi cong môi một cái, chậm rãi tiếp: "Nếu Tiểu Ngũ thích, bản vương sẽ làm chủ cho ngươi!"
Nghe vậy, Vân Trăn da đầu căng lên: "Làm... Làm chủ?"
"Để hắn làm Vương phi hoặc Trắc phi cho ngươi, tùy ý chọn lựa."
Trạm vương vừa dứt câu, Vân Trăn đen mặt, sau đó vội đứng dậy: "Đa tạ hoàng thúc, không dám làm phiền hoàng thúc nữa." Lui về sau một bước: "A, chất nhi quên mất mình còn có chuyện trong phủ, bây giờ không thể bồi hoàng thúc uống trà được nữa rồi." Nói xong, người liền biến mất.
Trong phòng yên tĩnh, Trạm vương dựa lên ghế nệm, tùy ý lắc lư chén nhỏ trong tay, ngước mắt, nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa đang đi xa xa, ánh mắt vô định, thần sắc khó lường, khó đoán.
***
"Lão nô thỉnh an Đại công tử, Đại tiểu thư."
"Đây là Vương ma ma, trước là lão nhân bên cạnh mẫu thân, cũng là vú nuôi của ta." Dung Dật Bách nhìn một phụ nhân hơn năm mươi tuổi, ôn hòa nói.
Xem ra đây là người mà Dung Dật Bách tín nhiệm. Hơn nữa, nàng thích cách xưng hô của vị ma ma này, Đại công tử, Đại tiểu thư. Hoàn toàn không dựa theo thân phận ở Dung gia, ở đó nàng đứng tận hàng thứ chín.
Dung Khuynh mỉm cười, chào hỏi: "Vương ma ma, hảo!"
Dung Khuynh vừa mở miệng, Vương ma ma vành mắt lập tức hồng lên: "Tiểu thư lớn rồi." nhưng lại phải gặp trúng loại chuyện xui xẻo đó. Nếu phu nhân còn sống, chắc chắn sẽ rất đau lòng, rất thương tâm.
"Đúng vậy, nàng đã lớn rồi!" Dung Dật Bách đáp lại. Nhưng thật sự nàng rất tiều tụy.
"Lần này Dung Khuynh ở đây, phải phiền Vương ma ma lo lắng nhiều rồi." Dung Dật Bách trước sau như một, ôn nhã cụ thể.
"Đại công tử yên tâm, lão nô nhất định sẽ chăm sóc cho tiểu thư thật tốt." Vương ma ma nói sang sảng mạnh mẽ, bộ dạng như đã chờ ngày này rất lâu rồi. Dung Khuynh thấy thế cũng yên tâm.
Dung Dật Bách dặn dò thêm vài câu nữa, sau đó cơm tối cũng chưa, đã vội vã rời đi.
Vương ma ma nhìn bóng lưng Dung Dật Bách, trong mắt tràn đầy đau lòng, thở dài. Bất quá, điều đó cũng không thể ngăn cản Vương ma ma làm một bàn thức ăn lớn cho Dung Khuynh.
"Lão nô không rõ khẩu vị của tiểu thư, tiểu thư cứ nếm thử từng món trước đi, nếu không hợp miệng, lão nô sẽ đi làm lại."
"Không cần, những món này món nào cũng rất ngon!"
"Vậy tiểu thư nhớ ăn nhiều một chút."
"Cảm ơn."
Dung Khuynh vui vẻ ăn. Vương ma ma một bên ngồi xem mà lòng chua xót. Chắc chắn ở Dung gia nàng rất bị ngược đãi. Nếu không tướng ăn của tiểu thư đã không hung mãnh như thế, mà chắc chắn sẽ vô cùng ngạo mạn cùng ưu nhã.
Chỉ một bữa cơm, mà Vương ma ma đã thầm mắng Dung lão phu nhân và Ngụy thị trong lòng cả trăm lần. Dung Khuynh ăn đến bụng căng tròn, thở không nổi.
Từ chối yêu cầu muốn gác đêm của Vương ma ma, người nào đó nằm lì trên giường, vừa vuốt bụng vừa trăn trở xoay người, hưởng thụ cảm giác sảng khoái.
Ở trong trang mấy ngày, Dung trừ ăn và ngủ ra, không hề có chuyện thứ ba. Vương ma ma ngày nào cũng biến hóa đa dạng món ăn, Dung Khuynh cũng rất thích thú phối hợp làm heo được nuôi. Quần áo đến tay, cơm nước đến miệng, thật sự rất tốt!
Nhưng rơi vào mắt Vương ma ma.... Tiểu thư đây chính là ra sức ăn để phát tiết buồn khổ, uất hận trong lòng.
Ban đêm.
Vương ma ma nói với Vương lão tử: "Ngày mai chúng ta đưa Mộc Du cùng Hách Nha đến đây đi."
"Dẫn chúng đến làm gì?"
"Để tiểu thư cô đơn đơn quá cũng không tốt, ta muốn để chúng đi theo tiểu thư."
"Chuyện này...chuyện này thích hợp sao?"
"Cũng không hẳn là vậy. Nhưng mà, chỉ cần tiểu thư vui vẻ, thì mấy cái quy củ gì đó dẹp sang bên hết đi." Vương ma ma lo lắng nói: "Ta chỉ sợ cứ như thế mãi, tiểu thư sẽ khó chịu đến bệnh mất."
Khó chịu sao? Dung Khuynh nàng thật sự một chút cũng không thấy khó chịu.
Hôm sau.
"Tiểu thư, đây là tôn tử Mộc Du của ta năm nay tám tuổi. Còn đây là tôn nữ Hách Nha, năm nay sáu tuổi. Đến đây, mau đến thỉnh an Đại tiểu thư!"
"Gặp qua Đại tiểu thư!" Hai đầu củ cải nhu thuận hành lễ.
"Thật ngoan." Dung Khuynh thuận miệng khen một câu, nhìn con thỏ nhỏ trong lòng Mộc Du: "Ngươi nuôi con thỏ nhỏ này sao?"
"Này...cái tặng tặng cho tiểu thư!" Mộc Du câu nệ trả lời, giơ tay giơ con thỏ nhỏ đưa ra trước mặt Dung Khuynh.
"Tặng cho ta?"
"Đúng vậy, tiểu thư đừng ghét bỏ nó."
Dung Khuynh nghe vậy cười một tiếng, duỗi tay ra nhận lấy: "Ta thích thỏ nhỏ."
Mộc Du nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm.
"Bởi vì món thịt thỏ kho tàu thật sự rất ngon!" Dung Khuynh nói xong, liền thấy hai đầu củ cải nhìn chăm chăm nàng, sững sờ mà nhìn chăm chăm nàng.
Mộc Du ngây ngốc nhìn về phía Vương ma ma, tràn đầy ưu thương. Nãi nãi, chẳng phải ngươi nói tiểu thư rất lương thiện sao? Nhưng tại sao tiểu thư thiện lương lại...muốn ăn thịt thỏ kho tàu chứ! Ô ô...
Nhìn phản ứng quá mức rõ ràng kia, Dung Khuynh lập tức phì cười ra tiếng.
Tiếng cười thanh thúy, lộ ra vài phân ác thú, vô hạn sung sướng!
"Ngươi có vẻ rất vui!"
Giọng nói ở đâu đột nhiên xuất hiện, như từ trên trời giáng xuống. Người trong nội viện cả kinh, tươi cười trên mặt Dung Khuynh bỗng chốc cứng đờ.