Tra Vương Tác Phi

Chương 20: Nên để nàng tiếp tục đối đáp




"Là Tam tiểu thư của Trang gia, Trang Thi Nghiên."

Trạm vương đang thưởng thức gốc tuyết liên trên tay, nghe nói thế, không nóng không lạnh cười: "Trang gia nha!"

Chuyện không ngoài ý muốn, hoàn toàn nằm trong dự liệu. Có thể làm Trạm vương phủ tốn mấy ngày để thăm dò, người đó đương nhiên không phải dân chúng bình thường. Chỉ là, Trang gia.....

Thái hậu, Hoàng hậu đều là nhi nữ của Trang gia, chính phi quá cố của Thái tử cũng là nữ nhi của Trang gia. Bậy giờ, lại còn muốn nhét thêm một nữ nhi vào Vương phủ hắn nữa sao?

A.... Nhi nữ Trang gia. Coi như là có cởi sạch đồ hết, cũng không thể tạo ra được chút ham muốn cho hắn.

"Chủ tử, nên xử lí như thế nào?"

Xử lí? Không sai, chính là xử lí! Dù có là nhi nữ Trang gia thì sao? Dám tính kế chủ tử, không thể tha thứ!

Cái chết là hình phạt nhẹ nhất của nàng ta!

Trạm vương không lên tiếng, lười nhác dựa người lên giường, chỉ thản nhiên thưởng thức hoa tuyết liên quý báu trong tay.

Lẫm Ngũ đứng yên một bên, bình thản đợi lệnh!

Thật lâu, như đã nhìn chán chê, hắn mới bỏ đóa tuyết liên xuống, hỏi: "Vật nhỏ kia ở trong tù sống có yên ổn không?"

Vật nhỏ? A, là Dung Khuynh!

Nhớ đến Dung Khuynh, Lẫm Ngũ không khỏi tê da mặt: "Sông rất yên ổn, ăn ăn ngủ ngủ!"

Ăn ăn ngủ ngủ? Này, nàng xem nhà tù là lữ điếm dừng chân sao? Đó không phải là sống yên ổn, đó là yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc!

Có thể ăn có thể uống, là tin rằng hắn sẽ không đến lấy mạng nhỏ của nàng? Nàng vẫn chưa tin mình có thể bỏ mạng sao, hay là dứt khoát buông lơi, quyết định tập trung vui chơi nhàn nhã, không bạc đãi bản thân trước khi chết?

Nhưng dù là loại nào, Trạm vương cũng đều không hài lòng! Nàng phải ồn ào ầm ĩ, thấp thỏm lo âu mới bình thường.

Lạnh nhạt kiểu này, Trạm vương không tán thành.

Lạnh nhạt? Nếu biết Trạm vương gia nghĩ như thế. Dung Khuynh nhất định sẽ táo bạo cắn hắn cho xem. Hiểu lầm đó, thật sự sẽ làm dấy lên nổi lòng to lớn của nàng.

"Còn chuyện Hồng Bang, nàng nói gì với Lưu Chính?"

"Nàng nói, Hồng Văn có phản bội hay không thì nàng không biết. Nàng chỉ muốn châm ngòi, thừa dịp lúc lòng người hỗn loạn, cứu Cố Đình Dục ra thôi! Những lời kia vốn chỉ là một cái kế."

Trạm vương nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch, mặt mày nở hoa, cả lúc lơ đãng cũng đầy mị hoặc, trầm trầm ung dung: "Người không lớn, nhưng ngược lại đầu óc thật không nhỏ."

"Chủ tử nói phải!" Đối với chuyện này, Lẫm Ngũ khó mà phủ nhận. Dung Khuynh đúng là quá thông minh.

Thẳng thắn kia, là tính tình nàng thật sao? Không, thẳng thắn này của nàng, kỳ thực lại là một cái kế khác.

Nếu Dung Khuynh chọn tiếp tục bôi đen Hồng Văn, nhưng như vậy khó đảm bảo Hồng Văn cứ mắc bẫy mãi, đến lúc hắn nhận ra bản thân bị gạt, trên lưng lại đeo xú danh phản bội huynh đệ thì...... Như thế, để bảo vệ được mạng nhỏ của mình, nên lời nói của nàng....

Hồng Văn nếu như sống, Dung Khuynh nhất định sẽ càng nguy nan hơn.

Dựa theo lời nha dịch kể lại, Hồng Văn đúng là luôn dùng im lặng để đối mặt với mọi chuyện. Chỉ tiếc...

Dung Khuynh chủ động rửa sạch danh tiếng cho hắn. Như thế, thanh danh Hồng Văn được bảo toàn nguyên vẹn, chữa trị được tình nghĩa huynh đệ. Đồng thời, điều đó cũng có nghĩa là phán quyết của triều đình dành cho tội trạng hắn sẽ không thay đổi. Hồng Văn mất đi cơ hội giả vờ thuần phục để hưởng khoan hồng, cơ hội báo thù cũng bị mất theo.

Vận mệnh Hồng Bang, như lúc đầu, cái chết vẫn là kết quả cuối cùng.

Vật nhỏ nếu đã có thể giải đáp được thách đố của hắn như thế, có lẽ nên để nàng được tiếp tục!

"Lẫm Ngũ!"

"Có thuộc hạ!"

"Thay y phục."

*********

Nhà lao.

Dung Khuynh ngồi ở một góc tù, chán nản đếm rận đếm tóc đến hoa cả mắt, sau đó lại nhìn chằm chằm ra song sắt, ngẩn người!

Xuyên không đến, chuyện nhân gian đột nhiên thay đổi, bản năng mưu sinh trỗi dậy, hiện tại.... Sống chết chưa biết, tràn đầy buồn bã, tương lai ra sao, đã không còn đoán được, lại không thể lên được kế hoạch gì, đây không phải là thời đại của nàng, nhân quyền là một truyện cười, nam nhân là trời, còn nữ nhân chỉ là hoa tầm gửi!

*hoa tầm gửi là loại hoa sinh trưởng ở nơi có phân chim. Ý nu9 muốn nói thân phận của người phụ nữ ở thời đại này là thân phận thấp kém, không được tự chủ, tự do. Nhưng mặt khác, loài hoa này còn tượng trưng cho một tình yêu vĩnh cửu.

Cho nên, nếu nàng được sống sót, thì chỉ hi vọng được an ổn vào những ngày về sau, đó là điều không còn gì tốt hơn, có ăn có uống, không mặn không nhạt, bình lặng mà sống hết đời.

Kỳ thật, thế này cũng không tồi. Tiếc nuối duy nhất của nàng chính là kiếp trước vẫn chưa có tình yêu. Mà cuộc đời này, nói tình, thì có lẽ có cơ hội. Còn yêu.... Đừng nghĩ tới, đó là giới hạn mà bản thân nàng không bao giờ chạm tới được.

Ai... Ung dung thở dài, nhưng chỉ mới thở ra được nửa hơi....

"Vương gia!"

"Ừ, người đâu?"

"Bẩm Vương gia, ở bên trong, hạ quan dẫn đường cho ngài."

Giọng nói lọt vào tai, nháy mắt Dung Khuynh cảm thấy da mình căng thẳng, ngực lại đau. Cứ nghĩ đến nam nhân tao nhã độc nhất vô nhị, tuấn mỹ tuyệt luân kia xuất hiện trước mặt, Dung Khuynh lại có nhu cầu muốn đi nhà vệ sinh.

Dọa người như cỡ Trạm vương, nàng phản ứng vậy cũng không phải là khuyếch đại. Đối mặt với Trạm vương gia, áp lực đè ép quá lớn.

Nhìn Dung Khuynh ra sức ức chế, lại khẩn trương đến khó nhịn, Trạm vương nhẹ cong môi thành một đường thẳng khó phát hiện ra, dáng người cao lớn đứng yên trước cửa lao, nhìn nàng, mở miệng: "Lại đây!" Giọng trầm trầm, thanh tuyệt. Mặt không chút giận dữ hay có sát khí.

Không sát khí là thế, nhưng Dung Khuynh vẫn cảm thấy căng thẳng không suy giảm. Bởi vì, hắn lúc nào cũng làm ra cái bộ dạng này, nhưng sau đó lại bức người tìm chết! Cho nên....

"Tội nữ thỉnh an Vương gia!" Dung Khuynh khụy chân, rụt lưng, cúi đầu về phía trước, hành lễ, nàng như thế không phải vì sợ ngẩng đầu nhìn thấy hắn, cũng không phải vì kinh sợ mà rụt thành bộ dạng này. Ngược lại, nàng là đang sợ máu nóng vọt lên đầu, sinh ra gan báo, không khống chế được căng trong lòng mà nhảy dựng lên điểm hoa cho mặt hắn.

"Một ngày không gặp, xem ra ngươi suy yếu không ít!"

"Vương gia, ngài nhìn thật chuẩn!" Dung Khuynh cung kính, tỏ ra mình vô cùng tán thành.

"Ngươi đang oán bản vương?"

"Không dám, không dám! Tội nữ còn phải đa tạ Vương gia đã cho ta một cơ hội xem xét lại mình để sửa đổi!" Dung Khuynh thành thành khẩn khẩn nịnh nọt.

Lưu Chính không nhịn được ghé mắt nhìn sang, bội phục. Da mặt này, độ dày này, thật sự không phải dạng vừa.

"Sửa đổi?"

"Vâng. Tội nữ đã khai hết với Lưu đại nhân, tranh thủ cầu xin một chút khoan dung."

"Ra thế, rất tốt!" Trạm vương tỏ ra rất hài lòng, liền quay đầu lại: "Lưu Chính!"

"Có hạ quan!"

"Mở ra!"

Mở ra? Cẩn thận nghe hắn nói, Lưu Chính vụng trộm dỗi theo ánh mắt Trạm vương, rồi sau đó mới an tâm tiến lên mở cửa ra.

Dung Khuynh thấy cửa lao mở ra, thứ trong lồng ngực nhảy loạn liên hồi. Đừng nói hắn muốn mang nàng đi bán đấu giá làm thức ăn chứ?

Đối với hành động kì lạ của Trạm vương gia, Dung Khuynh ngoài thấp thỏm, còn cảm thấy vô cùng bất an!

Bởi vì nàng biết, loại chuyện nhỏ như thả nàng ra tù này, vốn không đủ quan trọng để khiến vị đại gia này tự mình ra mặt, mặt mũi nàng còn chưa lớn đến thế.

"Thế nào? Còn muốn ngây ngốc ở trong đó sao?"

"Ách, không! Đa tạ Vương gia!"

Nhìn mặt mũi tràn đầy cảm kích của Dung Khuynh, Trạm vương khẽ mỉm cười: "Đi thôi!"

"Vâng...."

Trạm vương đi trước, Dung Khuynh ôm ngực, mang theo đầy nghi vấn bước theo sau.

Ra đến bên ngoài, Trạm vương đột nhiên dừng chân lại, quay đầu, nhìn nàng: "Dung cửu!"

"Ở đây...." Trong lúc Dung Khuynh còn đang hoảng loạn, Trạm vương gia còn nói ra một câu, khiến lòng Dung Khuynh bồi hồi không thôi....