Chính viện, tam phòng.
Trời vào thu, đã qua mùa hoa nở, nhưng bên trong viện này vẫn còn nhiều đám hoa thướt tha đủ loại như cũ, hương tỏa ra khắp nơi! Nhân công, tiền tài xây ra cảnh đẹp!
Trong nội viện, một phụ nhân hơn ba mươi tuổi, mắt phượng má đào, vui buồn lẫn lộn, phong tình khắp người, lẳng lặng ngắm hoa cỏ trước mặt, vẻ mặt nhàn nhạt, khiến người ta không nhận ra tâm tình nàng đang thật xấu!
Đặng ma ma nhẹ bước lên, cung kính hành lễ: "Phu nhân!"
Ngụy thị ngước mắt, nhìn Đặng ma ma, ôn hòa nói: "Cửu tiểu thư đã tốt hơn chưa?"
Ngụy thị -- phu nhân kế thất của phụ thân Dung Khuynh, đồng thời cũng là kế mẫu của Dung Khuynh.
"Phu nhân yên tâm, Cửu tiểu thư rất tốt. Mời vừa rồi còn nói chuyện một hồi với Thất tiểu thư nữa!"
Lời nói của Đặng ma ma, khiến Ngụy thị khẽ nhíu mày, đáy mặt xẹt qua một chuỗi kinh ngạc, rất tốt sao? Trong lòng suy nghĩ phức tạp, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, giật giật khóe miệng: "Như thế, ta cũng yên tâm! Thân thể ta khó chịu, những ngày nay ngươi nên chú ý chỗ Cửu tiểu thư nhiều hơn chút ít."
Một câu dặn dò, lại mang ý tứ quan trọng tốt cho chính mình. Thứ nhất, để người ta biết rõ, kế mẫu nàng rất quan tâm tới Dung Khuynh.
Thứ hai, sỡ dĩ nàng không đến thăm, không phải nàng không quan tâm kế nữ của mình, mà do nàng bị bệnh, lo lắng sẽ lây cho Dung Khuynh.
Dụng tâm lương khổ một phen, để người Dung gia chứng kiến, nàng làm việc rất thỏa đáng, là một kế mẫu nhân thiện!
Đặng ma ma gật đầu, cung kính nói: "Lão nô biết rõ, phu nhân cũng nên bảo trọng thân thể mới đúng." Nói xong, tiến lên, nhẹ nhàng đỡ dậy: "Phu nhân, gió thu lạnh lắm, lão nô đỡ ngươi vào."
Vào nhà, đuổi các nha đầu trong phòng ra ngoài, chỉ còn dư lại chủ tớ hai người. Ngụy thị rút đi ôn hòa trên mặt, thay đổi thành vô cùng nhạt nhẽo, trong mắt lại khó nén hiếu kì: "Vừa nảy ngươi nói nàng rất tốt sao?"
Đặng ma ma gật đầu, nghĩ đến trạng thái kì dị kia của Dung Khuynh, cau mày nói: "Chẳng những không khóc sướt mướt, ngược lại, còn hung hăng bắt bí Thất tiểu thư. Lão nô hình như cũng bị cảnh cáo theo."
Ngụy thị nghe nói, nhướn mày: "Ngươi nói Dung Khuynh gây khó dễ cho Dung Vũ Nhu? Cảnh cáo ngươi?"
Dựa vào cái tính tình mềm mại kia, loại người không có chủ kiến như Dung Khuynh còn làm ra được chuyện lớn gì?
"Lão nô cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Nhưng, đây là sự thật..."
Đặng ma ma một năm một mười bẩm báo lại tình huống lúc đó cho Ngụy thị, nghe xong, nhăn mày, sắc mặt tối tăm thâm trầm: "Phu nhân, lời kia của Cửu tiểu thư rõ ràng có mang theo uy hiếp!"
Nếu Dung Khuynh thật sự nói với Trạm vương như vậy, do nàng bị ai đầu độc, cố ý đi mê hoặc Trạm vương, vậy thì....
Mặc dù, nha đầu đi theo khi đó, kể cả tất cả người ở đây, đều rõ ràng thấy Trạm vương gia cường thế đoạt thân Dung Khuynh. Nhưng mà....
Nếu Dung Khuynh liều mạng, trước khi chết sống chết quyết bẻ cong sự thật, ý đồ muốn kéo người nào đó xuống địa ngục cùng với nàng. Vậy, sự tình sẽ biến thành dạng thế nào, thật khiến người ta không dám tưởng tượng tới!
Với tính tình kia của Trạm vương gia.... Đặng ma ma không khỏi rùng mình, mặc kệ lạnh lẽo trong lòng, mắt bắt đầu phiếm hồng, cảm giác như mình sắp chết đến nơi!
Ngụy thị trầm mặt xuống, giọng nói nhiễm ý lạnh: "Thật sự nàng đã nói như thế sao?"
"Vâng! Là lão nô chính tai nghe thấy! Cho nên... Có chút lo lắng!"
Đặng ma ma chỉ nói hàm súc, Ngụy thị đã mười phần rõ ràng ý tứ trong lời nói kia!
Ngụy thị gả vào Dung gia, dưới gối có hai nữ nhi, một nam nhi.
Trưởng nữ Dung Vũ Hinh, mười hai tuổi!
Thứ nữ Dung Vũ Huyên, bảy tuổi! (thứ ở đây là con gái thứ hai thứ ba...., chứ không phải là con vợ lẽ)
Và một nam nhi tên Dung Dật An, mười tuổi!
Huyết thống phía trên đó, đều là đệ muội Dung Khuynh. Nhưng phần lớn đều không thân thiết với nàng ta. Chỉ có Dung Vũ Huyên và Dung Dật An thông minh, nghe lời nàng, ngoài sáng luôn luôn tỏ ra thân mật với Dung Khuynh.
Chỉ có Dung Vũ Hinh, giống như có cừu oán với Dung Khuynh từ kiếp trước vậy, ngày nào không đâm Dung Khuynh vài câu, thì toàn thân sẽ thấy không thoải mái, không bắt nạt nàng ta một lần, sẽ thấy như có lỗi với bản thân mình.
Những việc này, Ngụy thị nói với Dung Vũ Hinh không ít lần, nhưng đáng tiếc, hiệu quả rất thấp. Bắt nạt Dung Khuynh, nhìn Dung Khuynh lau nước mắt, đã là thói quen của Dung Vũ Huynh, là chuyện hả lòng hả dạ của nàng, là chuyện khiến nàng cảm thấy vui vẻ, không muốn thay đổi!
Mặc dù Dung Khuynh tính tình mềm mại, cũng không thông minh lắm, nhưng vẫn chưa tới mức là ngốc tử. Ai đối xử không tốt với nàng ta, nàng ta biết rất rõ.
Cho nên, nếu Dung Khuynh trước khi chết còn muốn ngọc đá cùng vỡ. Vậy, người xúi quẩy nhất kia chắc chắn sẽ là Dung Vũ Hinh! Và tất nhiên, có thể còn có những người khác...
Kết quả cuối cùng, còn phải xem tâm tình của Trạm đại gia kia nữa. Nếu khi đó tâm tình hắn có chút táo bạo, vậy toàn bộ người của gia tộc Dung gia đều phải đi đến địa phủ kết bạn với Diêm vương cũng không chừng!
Nghĩ đến vị Vương gia hỉ nộ vô thường, tính tình khó đoán, còn giết người âm độc như làm thịt gia súc kia, Đặng ma ma không khỏi sợ hãi!
"Không ngờ trãi qua lần tai họa ngập đầu này, lại giúp nàng trở nên thông minh như thế, vậy mà còn biết uy hiếp, bức hiếp người khác!" Ngụy thị híp mắt lại, đôi mắt sắc sâu thẳm lạnh lẽo, âm hàn.
Đối với Dung Khuynh mà nói, trước giờ Ngụy thị luôn không thích nàng, đối xử tốt với nàng, cùng lắm cũng chỉ vì xây dựng danh tiếng hiền đức cho bản thân mình.
Hơn nữa, phải làm trái lương tâm để thuận theo ý Dung lão phu nhân, nuôi Dung Khuynh lớn lên, muốn dựa vào dung mạo tuyệt sắc của nàng ta, nhất định sẽ gả được cho nhà giàu, vì con đường lôi kéo nịnh nọt của Dung Gia, giúp đỡ Dung Kỳ một tay trên con đường làm quan!
Đối với chuyện này, Ngụy thị cũng không thích. Nguyên nhân rất đơn giản, Dung Khuynh càng được thế, nàng sẽ càng thấy chán ghét, cũng sẽ kiêng kị, lo lắng một ngày nào đó Dung Khuynh thông suốt được mọi việc, lúc đó sẽ gây bất lợi cho nàng!
Chỉ là, không chỉ Dung lão phu nhân, mà cả Dung lão gia cũng rất coi trọng nàng ta, cho nên, nàng chỉ có thể làm trái lương tâm mình để thuận theo.
Mà đó cũng là nguyên nhân chính vì sao Dung Khuynh đã mất mẫu thân từ nhỏ, mà vẫn có thể sống được tới tận bây giờ!
"Phu nhân, làm sao bây giờ?"
"Làm sao bây giờ? A..." Ngụy thị cười trầm, vô lực: "Chuyện này có liên quan tới Trạm vương gia, tương lai thế nào, đã sớm là việc chúng ta không thể khống chế nữa rồi."
Đặng ma ma nghe xong, không nói gì!
"Nhưng mà, lỡ như Dung Khuynh nói bậy, vậy..."
Đằn ma ma còn chưa nói xong, một bụng mưu kế của Ngụy thị vừa mới ló đầu, một nha hoàn đột nhiên chạy vào, thần sắc kì lạ, giống như kinh hãi, lại như có chuyện tốt, gấp gáp báo với Đặng ma ma và Ngụy thị: "Phu nhân, Trạm vương gia đến!"
Một câu nói, đột nhiên khiến mọi vật trở nên tĩnh lặng, đầu óc trống rỗng.
Ngụy thị phục hồi lại tinh thần, nhảy lên, giọng nói không yên: "Trạm.... Trạm vương gia hắn đến Dung phủ?"
"Vâng!" Nha đầu chắc chắn, tiếp theo lại mang tới một tia sấm kinh hồn khác: "Sau khi Trạm vương gia đến phủ, đã trực tiếp đi đến viện Vinh Cẩm!"
Một lời nói ra, Đặng ma ma trừng lớn mắt, chân không hiểu sao lại mềm nhũn ra. Sắc mặt Ngụy thị đột biến, tim đập liên hồi.
Viện Vinh Cẩm, đó là viện của Dung Khuynh mà!
**
Tóc đen như mực, da dẻ như ngọc!
Long mi thon dài giống như cây quạt nhỏ, lúc nhẹ động đậy một cái, chọc hồn người!
Mũi cao thẳng như dây đàn, tuấn mỹ phóng khoáng, lúc hô hấp, nhàn nhạt rối loạn, hơi thở thanh mị, quen thuộc nhưng lại vô cùng xa lạ!
Đôi mắt đen như mực vẽ, mắt phượng hẹp dài, đáy mắt lại không mang theo biểu cảm gì, bễ nghễ mà nhìn xuống. Chỉ khóe miệng đang cụp xuống kia, mơ hồ biểu lộ ra, tâm tình nam nhân này bây giờ có lẽ không được thoải mái lắm.
Sự phát hiện này, khiến Dung Khuynh thiếu chút nữa đã bật cười ra tiếng. Hắn không vui? Vậy nàng vui chắc?
Một hớp nước trà còn chưa chảy xuống bụng, phịch một tiếng, giống như sấm sét, cửa bay, nam nhân đã "xuất hiện"!
Nàng không hề đề phòng, thiếu chút nữa đã bị kinh hãi làm cho sặc chết, ho mãnh liệt còn kèm theo cả nước mắt, nhìn nam nhân tuấn mỹ nghịch thiên, tựa như yêu nghiệt kia, Dung Khuynh ho đến kinh thiên động địa, còn ánh mắt của nam nhân kia lại tràn đầy ghét bỏ, giống như đang nhìn một đống cứt vậy!
Ánh mắt kia, khiến Dung Khuynh ho đến lá phổi nhỏ thiếu chút nữa đã rời nhà trốn đi, thật vất vả mới dừng lại được, nàng còn chưa mở miệng, nam nhân đã ra tay, không chút chuẩn bị, eo thon căng thẳng, cảnh tượng chuyển đổi, trầm theo xuống!
Thấy rõ chiều dài lông mi, nghe được hơi thở của đối phương, đây chính là khoảng cách của bọn họ trong lúc này.
Người ngồi trong nhà, yêu nghiệt từ trên trời rơi xuống, không nói một lời, đã đè nàng xuống!
Thân thể cọ xát!
"Còn sống, rất tốt!"
Giọng nói khàn khàn, âm âm trầm trầm, còn có chút ma mị, lọt vào trong tai, đập ở trong lòng, khiến da đầu tê dại!